Truyện:Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 435

Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 644 chương
Chương 435
Trò Chơi Lời Nói Thật Lòng Mạo Hiểm Lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-644)

"Hàn Văn Hạo......" vẻ mặt Hạ Tuyết đau khổ, cố kéo tay của hắn, năn nỉ, nói: "Anh hãy bỏ qua cho tôi đi!! Từ nhỏ tôi đã sợ thứ này rồi, lần trước ở chỗ Trần gia gia, không phải anh không biết!"

"Đây là giả!!" Hàn Văn Hạo nói xong, kéo Hạ Tuyết đi vào động ma զ⛎_ỷ!!

"A............" một luồng khói mê khổng lồ từ trong động ma զ.ⓤ.ỷ phun ra ngoài, nhất thời một khói mù tràn ngập, Hạ Tuyết hoảng sợ, buông lỏng tay Hàn Văn Hạo, không ngừng quạt khói mê, có chút sợ hãi muốn lui về phía sau một bước, lại nghe có một giọng nói của ma nữ đáng sợ, sâu kín bên tai mình thổi lất phất khí nóng, nói......"Ngươi.......... . đây rồi...... Ta...... Đợi...... Ngươi...... Vô cùng...... lâu......"

"A ............" Hạ Tuyết hoảng sợ, con ngươi muốn rớt ra ngoài, phát điên xông vào bên trong, vừa xông, vừa gào lên: "Hàn Văn Hạo ........ anh ở đâu?"

Cô vừa dứt lời, cả người giống như bị người ta đẩy một cái, cô hét một tiếng, liền ngã vào trong lối đi đầy bùn đất đáng sợ, ✞ⓗ.ở 𝖍ổ.𝓃 𝖍.ể.𝐧, khóc nhìn trên mặt đất, lại thấy có một người đàn ông mặc quần áo thời nhà Thanh, toàn thân đầy 𝖒á●u đang nằm trên đất, hai mắt trợn to, kinh khủng nhìn lên phía trên tối đen, khóe miệng đang tràn ra tia má●υ đáng sợ......

"A ............." Hạ Tuyết kinh hoàng khiếp đảm, hét lên thật to, cả người liên tiếp lui về phía sau, liều mạng chạy vào, vừa chạy vừa kêu to mẹ ơi, Hàn Văn Hạo, anh ở đâu, cứu mạng ......... cô giống như phát điên, vọt vào một con đường nhỏ, chạy vào trong một không gian rừng rậm, khắp nơi đều là rừng rậm và cây cối kỳ dị, có gốc cây cổ thụ trăm năm, táng lá khổng lồ xòe rộng, trên cành treo một cái xích đu...... Khắp nơi có vài con thỏ nhỏ kỳ lạ, có lẽ là tiếng dã thú, hơn nữa còn có tiếng cầm thú, hư hư ảo ảo, khắp nơi phát ra ánh sáng màu xanh biếc......

Cô thở phì phò, hai mắt trừng lớn, nhìn khắp xung quanh, con ngươi nhìn chằm chằm vào trong rừng cây, dường như không nhìn thấy con vật kỳ lạ, cổ quái nào, cô thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn xoay người rời đi, trong nháy mắt đang lúc xoay người, lông tóc cả người cô đều dựng lên, sâu kín, cô chậm rãi xoay người lại, nhìn cây cổ thụ trăm năm, không biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ mặc chiếc váy chiffon màu trắng ngồi trên xích đu, tròng mắt cô ta tối đen nhìn mình, thì ra không có con mắt, hai cánh tay trắng như tuyết nắm chặt dây xích đu, nhìn Hạ Tuyết, giọng nói đầy ưu oán: "Ngươi đã đến rồi...... Ta chờ ngươi đã lâu......"

"A .......... đừng đùa nữa!!! Thật đáng sợ á!!" Hạ Tuyết hoảng sợ, liều mạng chạy ra ngoài, nước mắt lăn ra, cô hoàn toàn quên mình chỉ đang ở trong một trò chơi không gian, cô vừa chạy vừa thét chói tai: "Mẹ ơi, cứu con ........ con muốn đi ra ngoài ........."

Cô vừa khóc vừa chạy về phía trước, khắp đường nhỏ tối tăm, 𝐪*⛎*ỷ dị đáng sợ, căn bản cũng không biết hướng kia là đúng, cô giống con chuột chũi chạy loạn khắp nơi, kêu to cứu mạng, khi cô chạy lung tung về phía trước, rốt cuộc nhìn thấy rất nhiều con đường nhỏ, trong đó có một con đường có ánh sáng, con ngươi cô lập tức phát sáng, muốn xông về phía trước, không ngờ bả vai của mình bị người ta nắm chặt!!

"A ..........." Hạ Tuyết xoay người phát điên, phất tay gào lên: "Đừng có ℊ❗ế●✞ tôi!! Đừng dẫn tôi đi!! Thiên Hoàng Lão Tử a, hoàng mẫu nương nương a, cứu mạng ............"

"Được rồi!! Đừng ầm ĩ nữa! Là tôi!!" Một giọng nói của người bình thường vang lên!!

Hạ Tuyết sửng sốt một chút, đang lúc ngẩng đầu nhìn trong làn sương mù, Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vẻ mặt bất đắc dĩ đang nhìn mình, cô "oa" một tiếng, đáng thương kêu khóc, lập tức đi cà nhắc tiến lên, ôm cổ của Hàn Văn Hạo la hét: "Lúc nảy anh đi đâu? Tại sao vứt bỏ tôi?"

Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ ôm ✝️·ⓗ·â·𝖓 t·♓·ể đang 𝖗.⛎.ⓝ 👢.ẩ.🍸 𝐛ẩ.ⓨ của cô, nói: "Làm sao tôi vứt bỏ em? sau khi khói mê xuất hiện, cô buông tay của tôi ra, xông vào bên trong! Vốn mê cung không phải đi đường này, rất nhanh sẽ có thể đi ra!!"

Hạ Tuyết vẫn hoảng sợ, oa oa khóc to, †●♓●â●𝓃 †●h●ể không ngừng г-υ-п r-ẩ-🍸, bị dọa sợ muốn mất mạng nói: "Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể đi ra ngoài không?"

"Có thể! Chỉ cần em tin tôi!! Đi thôi, đừng khóc nữa!! Em nhìn xem, tại sao lại khóc như vậy?" Hàn Văn Hạo cau mày, đẩy nhẹ †●𝖍â●ռ 🌴♓●ể Hạ Tuyết ra, sau đó vươn tay ôm mặt của cô, lau nước mắt đang lăn xuống, vừa lau, giữa ngón tay không khỏi có chút dịu dàng, hai mắt vừa xẹt qua một chút mập mờ, mưu tính......

Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, mới phát hiện mình và hắn đến gần như vậy, vừa nghĩ lui về sau một bước, Hàn Văn Hạo lại ôm chặt eo nhỏ của cô, kéo cả người cô tới gần trước 𝓃●🌀●ự●𝒸 mình, cúi đầu, dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô!

Hạ Tuyết không khỏi giật mình, hai tay nhẹ chống trên lồng n𝖌_ự_🌜 của hắn, cúi đầu lầu bầu nói: "Làm gì nhìn người ta như vậy? Còn ngại người ta bị dọa sợ không đủ khó coi à?"

Tròng mắt Hàn Văn Hạo khẽ chớp, phát ra một chút dịu dàng và nụ cười xấu xa, hắn đột nhiên cúi đầu ở bên tai Hạ Tuyết, môi mỏng quét nhẹ qua vành tai của cô, nói: "Có muốn chơi trò lời nói thật lòng mạo hiểm lớn không?"

"Tôi không chơi!" Hạ Tuyết đột nhiên giãy giụa muốn mở hai tay của Hàn Văn Hạo.... Hàn Văn Hạo lại mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, bá đạo ở bên tai của cô, khàn khàn nói: "Lời thật lòng là.... . Tôi muốn ôm em......"

Trong lòng của Hạ Tuyết nhảy dựng, cặp mắt mê ly vội vàng nhìn chằm chằm hắn.... .

Nhưng Hàn Văn Hạo chỉ cúi đầu cười cười, nắm tay của cô, mười ngón tay của hắn và cô đan nhau, đi về phía trước, nói: "Cuối cùng tôi cũng tìm được một nơi mà thượng đế không nhìn thấy, có thể trộm đi của em một chút ngọt ngào! Yên tâm, tôi sẽ không đụng đến em......"

Hạ Tuyết ngây ngốc bước đi theo hắn, nhìn bờ vai cao lớn của hắn, khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy khí suất và đẹp trai, cô khẽ 𝒸-ắ-ⓝ ⓜ-ô-1......

Hàn Văn Hạo muốn dẫn Hạ Tuyết đi về phía một gốc cây phủ đầy dây leo, con đường nhỏ gập ghềnh, Hạ Tuyết lại kéo tay của hắn lại, giật mình chỉ vào giữa con đường khắp nơi tràn đầy những bức tranh hoạt hình, xuất hiện một lối đi sáng sủa, xinh đẹp, nói: "Anh làm sao thế? Có con đường đẹp anh không đi, lại muốn đi con đường kia? Đường kia nhìn một cái cũng biết bên trong có q.𝖚.ỷ!!"

Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn người này, thở dài nói: "Em phải tin tôi!! Nghe theo tôi, đi đường này, rất nhanh có thể ra ngoài!!"

"Tôi không tin! Con đường kia nhất định có զ●𝐮●ỷ!! Tôi muốn đi đường này!! Hoặc là chúng ta tách ra đi!! Hoặc là anh đi theo tôi!!" Hạ Tuyết ngoan cố đứng trên con đường nhỏ tràn đầy bức tranh hoạt hình, vẻ mặt bướng bỉnh giống như một đứa bé nhìn Hàn Văn Hạo nói!

Hàn Văn Hạo đành phải nhìn cô, có chút khinh bỉ cười nói: "IQ của em bao nhiêu? IQ của tôi bao nhiêu? Em không tin tôi sao?"

"Tôi tin vào chính mắt của tôi!!" Hạ Tuyết vẫn muốn đi bên này, nói: "Anh có muốn đi theo tôi không thì tùy anh! Tôi tự đi......"

Cô vừa nói xong, cả người đã hướng lối đi nhỏ đầy tranh hoạt hình đi tới, Hàn Văn Hạo đứng ở lối vào, nhìn theo bóng lưng nhẹ nhõm của cô, lắc đầu một cái đi theo cô vào trong, đi tới phía sau của cô, nắm tay của cô, mười ngón tay nắm chặt nhau, nói: "Em phải cẩn thận, đi đường này, phải nắm chặt tay của tôi ......"

Hạ Tuyết rất dễ dàng nhìn thấy bức tranh Disneyland trên tường, vừa nhìn vừa nói: "Tôi cũng không tin sẽ có chuyện gì!"

"Ầm" một tiếng, đột nhiên một trận nước đổ xuống trên đỉnh đầu, làm cho cả hai người đều ướt đẫm!!

Hạ Tuyết giật mình trợn to đôi mắt, không thể tin được, chỉ vào tiếng nước róc rách, nhìn toàn thân của Hàn Văn Hạo cũng đã ướt đẫm, chấp nhận lắc đầu một cái, nói: "Tôi đã nói rồi, em phải tin tôi......"

"Nước ở đâu tới vậy?" một tay Hạ Tuyết vuốt mặt của mình, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy xác 🌜·𝖍·ế·t của một tên ăn mày rơi ra, nửa người rũ xuống, đang lườm ánh mắt đáng sợ nhìn Hạ Tuyết ở khoảng cách thật gần......

"A ............." Con ngươi Hạ Tuyết muốn rớt ra, không nhịn được buông lỏng tay Hàn Văn Hạo, bật khóc, lập tức xoay người chạy trở về, Hàn Văn Hạo lập tức xoay người theo kêu to: "Đừng trở lại!! Mê cung không thể trở lại!!"

Nhưng hắn vừa nói xong, Hạ Tuyết mới bước được mấy bước, tảng đá dưới chân lập tức "ầm" một tiếng mở ra, cả người cô cứ như vậy rớt xuống, Hàn Văn Hạo thấy thế, cũng lập tức nhảy theo Hạ Tuyết, sau đó hai người theo tiếng thét chói tai như một tên điên của Hạ Tuyết, cùng nhau lăn tròn, cuối cùng ngã trên một đống mềm nhũn, Hạ Tuyết kinh hoàng đến nước mắt lăn xuống, nhìn vách tường bốn phía, da đầu càng tê dại tựa vào trong 𝖓ɢ_ự_𝒸 Hàn Văn Hạo, lúc mình chưa tỉnh hồn, bốn phía vách tường đột nhiên sáng lên, cô trơ mắt nhìn, lại thấy mình ngồi lên một đống "𝒯-𝐡-1 ⓣ-𝖍-ể", người ở đây không phải đôi mắt bị khoét ra, chính là đầu lưỡi rơi ra......

"A ............" Rốt cuộc Hạ Tuyết sụp đổ, da đầu tê dại, nước mắt lăn ra, gào khóc, tất cả tinh thần và lý trí mất sạch, cả người nổi điên xông vào trong п🌀*ự*𝖈 Hàn Văn Hạo, mặt dính vào lồng ռ.🌀ự.𝖈 пó-ⓝ-𝖌 𝐛ỏ-п-ℊ của hắn, liều mạng kéo áo sơ mi của hắn, cất tiếng khóc rống lên: "Không muốn chơi nữa!! Bọn họ chưa ↪️hế·𝐭! Gọi bọn họ mau dậy!! Nhanh lên!! Hàn Văn Hạo!! Nhanh lên!! Tôi van cầu anh!! Tôi bằng lòng chơi trò lời nói thật lòng mạo hiểm lớn!!!

Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ ngồi trên đống "Ⓣ♓.❗ т.♓.ể", để mặc cho Hạ Tuyết ngồi ở trên đùi của mình làm loạn, hai tay nắm chặt áo sơ mi của mình, mặt dính vào lồng 𝐧ɢự-𝒸 cọ cọ loạn xạ, đôi môi mềm xuyên xẹt qua da thịt, hắn nhướng mày, ԁ·ụ·𝖈 𝐯ọ·ⓝ·𝐠 cả người bùng lên, hắn lập tức nắm chặt bả vai của cô, kéo ⓣhâ_𝐧 t𝖍_ể của cô ra một chút, nói: "Được rồi!! Những người này cũng là giả đấy! Mô hình! Không nhìn ra sao!"

"À?" Trong lúc nhất thời đôi mắt đẫm lệ của Hạ Tuyết nhìn chằm chằm ngây ngốc, ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ mờ, nhìn những thứ kia lúc nảy còn cho là "Ⓣ𝒽·❗ ⓣⓗ·ể", thật sự là mô hình, cô thở phào nhẹ nhõm, mặt cứ dính vào trong ռ·gự·↪️ Hàn Văn Hạo, tức giận xổ một câu nói tục: "Mẹ kiếp! Động ma 🍳●ц●ỷ cái gì! Như vậy sẽ đùa 𝒸·ⓗế·т người đấy!"

"Thì để cho người ta tìm kiếm 𝖐í↪️-𝐡 †𝖍-í-↪️-𝒽 mà!!" Hàn Văn Hạo cũng có chút mệt mỏi nhìn vách tường bốn phía nói.

Hạ Tuyết nghe giọng nói của hắn, trong п🌀*ự*𝖈 của hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái......

Hàn Văn Hạo cũng cúi đầu, nhìn cô một cái......

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cũng không khỏi bật cười, †𝐡·â·𝓃 🌴ⓗ·ể Hạ Tuyết vẫn còn ở trong kinh hoảng vừa rồi, cảm giác mình thật sự là rất khôi hài, bật cười, hai tay nắm chặt vai Hàn Văn Hạo, cười đến lẫn toàn thân 𝐫⛎-n г-ẩ-𝓎, bừng tỉnh, bất đắc dĩ, nói: "Tôi xong rồi, sao lại tin là thật chứ? Khẳng định đều là giả a!! Tôi bệnh thần kinh a!"

Hàn Văn Hạo cũng bất đắc dĩ cười nói: "Em vốn là ngốc mà!! Cái gì cũng dễ dàng tin người!"

Khuôn mặt Hạ Tuyết dính vào trên 𝐧𝐠ự●↪️ Hàn Văn Hạo, nghe tiếng tim đập bang bang, trong lòng không khỏi động, lúc này, chỉ có hai nguời, khi chỉ có hai nguời, ý nghĩ của nhau cũng trở nên rõ ràng như vậy, bởi vì trải qua một trận hoảng sợ, ⓛ❗n_h 𝐡ồ_ⓝ của con người giống như lắng đọng, còn sót lại chỉ là đầu óc trống rỗng, suy nghĩ đơn giản nhất, hai tay của cô không nhịn được nhẹ kéo cổ của hắn, mặt dính sát vào lồng nⓖ●ự●🌜 của hắn, nói: "Trái tim của anh đập thật mạnh a...... anh cũng sợ sao?"

Hàn Văn Hạo nhìn vách tường bốn phía, suy nghĩ xem làm thế nào đi ra ngoài, vừa suy nghĩ vừa nói: "Tôi không sợ...... Nhưng em đụng tới tôi ........ tôi khó tránh khỏi có ý tưởng......"

Lúc này, mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, khẽ ⓒắ-𝓃 m-ô-𝐢, nhích người ra, lại bị Hàn Văn Hạo nắm chặt hai tay, để cho cô nằm trong 𝖓ɢự●🌜 mình, nói: "Nằm...... Nghỉ ngơi một chút đi.... ."

"Không cần...... Anh cũng mệt rồi......" Hạ Tuyết vẫn muốn chống người ngồi dậy, Hàn Văn Hạo lại ôm chặt Hạ Tuyết, nắm cằm của cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt mê ly có chút ngượng ngùng của cô, hỏi: "Nói lời thật lòng mạo hiểm lớn...... Bây giờ em muốn tách ra khỏi tôi sao? Giữ một khoảng cách sao?"

Hạ Tuyết trừng mắt nhìn hắn, trái tim phanh phanh nhảy, giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn hỏi: "Anh thì sao?"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo có chút do dự nhìn cô, chậm rãi nói: "Ở trên thế giới này, em là người duy nhất làm cho tôi không có cách nào khống chế mình......" Hắn vừa nói xong, đã cúi đầu ♓.ô.ⓝ lên môi của cô, khẽ ↪️ắ-n 〽️-ô-𝖎 dưới của cô......

"Hả? Đau?" Hai tay của Hạ Tuyết đẩy trên 𝐧●ℊ●ự●𝐜 của hắn, trong lòng nhảy dựng, lại ngượng ngùng, nói.

Hàn Văn Hạo vẫn 𝐜-ắ-n ⓝ𝒽-ẹ môi dưới của cô, ôm lấy 𝐭.𝐡.â.𝓃 †𝐡.ể cô, cúi xuống đè trên người của cô, hai tay véo nhẹ eo của cô, chậm rãi buông bờ môi của cô ra, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Tôi muốn 𝐡.ô.п em, có thể xem như một tuồng kịch sao?"

Hạ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm hắn, hai tay không nhịn được ôm chặt cổ của hắn, sau đó thẳng người dậy, khẽ ♓-ô-ռ một cái lên làn môi của hắn.

Hàn Văn Hạo sững sờ, trái tim đập vỡ tan tành, con người thường sẽ 🌜●𝒽ế●𝐭 trong 𝒹ụ-c ✅ọ-ռ-🌀, giờ khắc này, hắn tình nguyện 𝒸𝐡ế-ⓣ trong 𝐝-ụ-𝖈 𝐯-ọ-𝓃-g, trong nháy mắt, hắn lập tức cúi đầu h·ô·𝐧 lên môi mềm của Hạ Tuyết, khi đầu lưỡi của hắn quấn đầu lưỡi nhỏ của cô chung một chỗ thì trong t.𝐡â.ռ 𝖙𝒽.ể đã kịch liệt thay đổi, hắn vừa cuồng nhiệt ⓗ·ô·𝓃 cô, đầu lưỡi ư_ớ_✝️ á_т quấn lấy, thậm chí có thể nghe được âm thanh mập mờ, khiến cả hai nhiệt tình cao vút, Hàn Văn Hạo không khỏi tạm thời kết thúc nụ ♓·ô·𝐧 ռ●óⓝ●ℊ 𝖇ỏռ●g, khẽ thở một hơi khí nóng nhìn cô, nói: "Tôi nghĩ tôi muốn em, tôi......... em quá hấp dẫn người ta...... Nói cho cùng, người xấu nhất chính là em!"

Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, nhìn ánh mắt cố chấp của hắn vẫn không muốn chấp nhận sai lầm, cô không nhịn được, vươn hai tay, ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng hô.ռ trên môi hắn!

"Lại ♓.ô.𝖓 một cái!" Đuôi mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút vui mừng, liền ra lệnh!!

Hãy để cho chúng ta ↪️.𝖍.ế.🌴 trong 𝐝ụ*𝖈 𝐯ọ*ⓝ*ɢ đi!!

Hạ Tuyết đột nhiên chuyển ra khỏi người Hàn Văn Hạo, lật mình nằm trên người của hắn, sau đó ngồi dậy, có chút bướng bỉnh, trong không gian nhỏ ở nơi này trộm được một chút hạnh phúc, cô giống như một cô gái nhỏ nhìn Hàn Văn Hạo, nhìn cha đứa bé, người đàn ông nghiêm túc, rất mạnh mẽ này, giống như làm nũng hỏi: "Yêu thích tôi sao?"

"Thích em!! Rất ưa thích!" Hàn Văn Hạo ôm cái eo nhỏ của cô, hai tay ở phía sau lưng của cô nhẹ nhàng ⓥ·u·ố·† ✌️·𝖊, mang theo một chút cưng chìu của người chồng, 𝐯𝐮ố*🌴 ✔️*ⓔ cô nói.

Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, sau đó hai mắt đỏ lên, liền cúi đầu 𝒽ô*п nhẹ lên môi mỏng của hắn......

Hàn Văn Hạo đón nhận nụ hô.ռ của cô, mở môi mỏng, ɱ●ú●𝐭 đầu lưỡi của cô, hai tay dò vào trong áo len của cô, véo nhẹ cái eo nhỏ của cô, quét qua dây áo lót dây của cô, nhẹ nhàng tháo ra, liền buông lỏng dây nội y của cô ra, hắn lập tức ôm lấy Hạ Tuyết xoay người, đè nén trên người của cô, cuồng nhiệt 𝒽-ô-𝐧 cô, hai tay dò vào trong 𝖙𝒽â.п t.♓.ể của cô, khẽ xoa nắn bộ 𝓃·ℊự·c sữa của cô, thậm chí véo nhẹ điểm hồng trên ռɢự●c cô......

"Ưmh......" Hạ Tuyết không chịu nổi trêu chọc này, тh●ở 𝖍●ổ●п 𝒽ể●ռ, hai chân từ từ cuộn tròn, xoay chuyển vô cùng hấp dẫn.

Dù sao Hàn Văn Hạo vẫn giữ lại một chút bình tĩnh, biết không thể ở chỗ này muốn cô, liền chậm rãi giúp cô cài lại dây áo......

Hạ Tuyết dừng lại tất cả động tác, nằm trong đống mô hình kinh khủng, cảm thấy bị một loại 🎋-í-↪️-𝒽 ⓣ-𝐡-í↪️-𝒽 âm thầm làm cho t♓-â-п t-♓-ể cô từ từ chìm xuống, còn thừa lại một chút ⓓ·ụ·🌜 𝖛ọ·𝐧·ℊ...... Hàn Văn Hạo vẫn không bỏ được т.𝖍â.𝐧 т.𝐡.ể của cô, cách quần áo 𝐡ô*n nhẹ bộ ռ*ɢự*𝐜 sữa của cô, eo của cô, bụng của cô, rồi tới bên thắt lưng......

Khuôn mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, hai lỗ tai 𝓃·ó·ⓝ·🌀 🅱ừ𝖓·ⓖ, đỏ rực, có rất nhiều hình ảnh và cố kỵ trong đầu lướt qua, lại lóe lên, nhưng gần như cô không thể kiểm soát, để mặc cho Hàn Văn Hạo cách lớp quần soóc ⓗ-ô-𝖓 nhẹ giữa chân của mình, thậm chí rất ra sức ⓗô*𝖓 vào nơi này theo tưởng tượng, lỗ tai của cô nóng lên, giữa hai chân đã ươn ướt......

Hàn Văn Hạo cảm thấy Hạ Tuyết nóng lên, hắn chậm rãi đi xuống, 𝖍ô*𝓃 hai chân của cô, đầu gối của cô, bắp chân của cô, khẽ 👢❗ế_〽️ lấy mỗi tấc da thịt của cô......

Nơi đó trong т●𝒽●â●𝖓 𝖙●♓●ể của Hạ Tuyết ư_ớ_† á_т, khiến tư tưởng đạt tới đỉnh cao, rốt cuộc nước mắt lăn xuống, đang lúc cám ơn người đàn ông này đã đưa mình tiến vào cảnh giới hạnh phúc và 🎋*í↪️*ⓗ ⓣ*ⓗ*í*𝒸*ⓗ như vậy thì cô cảm thấy hắn đang nhẹ nhàng buông lỏng giày của mình ra, ♓ô-𝓃 nhẹ mũi chân của mình, cô đột nhiên cười một tiếng, nước mắt lại lăn xuống, rốt cuộc thả lỏng bản thân nhìn hắn, 𝐦·ề·〽️ 𝐦·ạ·𝖎 nói: "Thật là nhột! Hàn Văn Hạo thật là nhột!"

Hàn Văn Hạo cười một tiếng, lại ♓●ô●n nhẹ mũi chân của cô......

Hạ Tuyết lại cất tiếng cười lên, rút chân về, t_♓â_ռ т_𝖍_ể lật qua, mặt đỏ lên ⓠ●υ●𝓎ế●п 𝐫●ũ, hai mắt phát ra một chút mập mờ...... Hàn Văn Hạo biết ý của cô, vẫn ♓.ô.𝐧 cẳng chân cô, bàn chân, rồi đến 〽️●ôп●🌀, rồi đến thắt lưng, rồi đến bả vai, khẽ cắn da thịt lộ ra trên bả vai trơn bóng, thơm mát, ngửi được mùi hương này, hai tay của hắn không khỏi lại dò vào trong áo lót của cô, nhẹ nhàng xoa nắn....

Hạ Tuyết lại tinh quái xoay người, hai chân nhẹ nhàng cuộn rút, mỉm cười tràn đầy hấp dẫn nhìn hắn.... .

Con mắt Hàn Văn Hạo khẽ chớp, khẽ cau mày, không thể tin được nhìn cô, cười nói: "Em q_𝐮_𝐲_ế_𝐧 𝐫_ũ tôi sao?"

Hạ Tuyết khẽ ⓒắ-𝓃 Ⓜ️-ô-❗, mỉm cười nhìn hắn, hai mắt lại khẽ chớp, mê ly nhìn hắn......

"Cô gái này......" Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, đè trên người của cô, nhẹ nuốt cổ họng khát khô, tách ra hai chân của cô, cách lớp quần áo nhẹ nhàng di chuyển, giống như đã tiến vào bên trong ⓣ-𝐡â-𝐧 ⓣ-ⓗ-ể của cô......

"À?" Hạ Tuyết vẫn bị kí.𝖈.𝖍 𝖙.h.í𝖈.ⓗ nở nụ cười, nước mắt lăn xuống, có lẽ cô biết giờ phút này không nên, nhưng cô không cách nào nữa ngăn được tình yêu của mình và hắn...... Cô lại bị 𝐤í𝐜_♓ †_𝖍_í_🌜_𝖍 bật cười, lúc Hàn Văn Hạo khẽ dời di động ✝️●♓●ở ⓓ●ố●𝒸, cô ôm cổ của hắn, 𝒽ô·n 𝐦·ô·❗ của hắn, 𝖍.ô.ⓝ 𝒸.ổ của hắn, thậm chí ở bên tai của hắn nhẹ nhàng khẽ cắn......

✞♓·â·ռ т·𝐡·ể Hàn Văn Hạo nhanh chóng nóng lên, đè trên người của cô, tay dò vào quần lót của cô, tìm nơi ướ.✝️ á.t, thậm chí vươn tay dò vào trong sâu thẳm, chọc ngoáy!!

"A .........." Hạ Tuyết kêu nhỏ ra tiếng, nước mắt lăn xuống, cô kích tình khó chịu, trong lòng muốn một lần ôm hắn, vừa cùng hắn 𝒽ô_𝐧_, vừa hưởng thụ tay của hắn giữa đùi mình chọc ngoái, mang tới kích tình, phát ra khát vọng trong lòng, nói: "Anh là của em...."

"Anh là của em......" Hàn Văn Hạo vừa nói dứt lời, tay lại tiến vào giữa hai chân của cô!

"A.........." Hạ Tuyết lại kêu lên......

†●𝒽â●п т𝖍●ể hai người không ngừng di động, chọc ngoáy, di chuyển, khó khăn chia lìa quấn quít cùng nhau, ôm nhau, lăn lộn ôm lấy, nụ 𝖍●ô●𝓃 ռó*𝓃*🌀 🅱️*ỏ*𝖓*🌀, khẽ cắn đầu lưỡi, chọc ngoáy giữa hai chân, truyền đến một loạt âm thanh kích tình khó chịu, tất cả thứ này đều cùng ướ·𝐭 á·𝐭 có liên quan! Cuối cùng Hạ Tuyết ở trong ngón tay đầy Ⓜ️·ⓐ 𝐥·ự·𝐜 của Hàn Văn Hạo trùng kích vào, dường như đã đạt đến cao trào......

✝️𝒽*â*n 𝐭*ⓗ*ể giống như nhẹ nhàng, Hạ Tuyết trợn to cặp mắt, cảm giác nhẹ nhàng mang đến ình hạnh phúc và hưng phấn khắp nơi, cảnh giới như vậy, mê người như vậy, cô cười, chậm rãi cười, nước mắt lại lăn xuống.

Chương (1-644)