Không tra được
← Ch.082 | Ch.084 → |
Nghe lời của anh nói, Duy Nhất chợt quay đầu lại rồi đứng ngẩn người, qua một hồi lâu mới nở một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng.
- Nói cái gì đó? Cả đời coi chừng em? Em không muốn bị người ta mắng đâu. Nào có ai chăm sóc em gái mình cả đời chứ? Giỡn thì cũng không cần làm quá như vậy đâu!
- Giỡn? Tại sao em cứ cho rằng anh nói đùa?- Trang Nghiêm cau mày quay đầu hỏi cô, tấm lòng của anh đang bị đả kích.
- Anh thường xuyên nói đùa mà! Chẳng lẽ anh không phải đang nói đùa với em sao? - Duy Nhất cười và hỏi, từ nhỏ đến lớn anh vốn là như vậy, không lẽ đây là anh đang nói nghiêm chỉnh ư?
- À...... - Trang Nghiêm sa sút tinh thần quay đầu nhìn vê phía trước.
Mỗi khi anh đối mặt với cô anh đều trở thành kẻ bất lực như thế, cũng không biết là cô cố ý hay thật không biết. Mỗi lần anh nói ra lời thật lòng, thì cô lại cho rằng anh đang nói giỡn. Mỗi lần anh nói giỡn, cô lại cho đó là điều thật lòng.
- Được rồi, anh cố gắng lái xe đi, chúng ta còn phải đi đón Nhu Nhi nữa đấy. - Duy Nhất nhìn khuôn mặt anh đang xụ xuống mà không thể giải thích được.
Bảy năm không gặp nhau, Trang Nghiêm đã thay đổi không ít, rõ ràng anh vẫn cười đáng yêu như trước, nhưng lại khiến cô cảm thấy có chỗ nào đó hơi bất đồng.
- Được...... -Trang Nghiêm nhìn một cô cái rồi dài giọng trả lời, sau đó còn có tiếng thở dài bất đắc dĩ. Người con gái này chẳng bao giờ coi lời nói của anh là thật lòng cả
Bọn họ không đưa Nhu Nhi về nhà, mà đưa bé đến một nhà hàng gần đấy ăn cơm, rồi trực tiếp đưa bé đến trường học thêm buổi chiều, ngay sau đó là đến giờ cô đi gặp khách hàng.
Gần tối, sau khi tan học, cô và Trang Nghiêm lại đón Nhu Nhi về vườn hoa, ngày mai sẽ là cuối tuần, những loại hoa khách đặt cô đều chuẩn bị đâu và đó. Cho nên hôm nay bọn họ có thể nghĩ ngơi, thừa dịp hai ngày cuối tuần, cô và các công nhân rải giống hoa mới vào vườn, thời gian hai ngày là đủ để hoàn thành việc rải giống và theo dõi rồi.
- Sư phụ, sư nương." -Mới vừa vào cửa đã thấy hai người lớn ngồi hóng mát trong sân, Duy Nhất nở nụ cười.
Từ sau khi cô quay lại đây, sư phụ và sư nương cũng ở lại đây, nói là sống ở nhà Thượng rất nhàm chán, dù sao thì cuối tuần bọn họ cũng về đây chơi vài ngày, không bằng ở lại đây luôn cho khỏe người, vừa có thể hưởng thụ bầu không khí ở nông thôn, lại có thể giúp cô chăm sóc vườn hoa, một công đôi việc.
- Về rồi à? Nhu Nhi mau đến đây để ông ngoại thơm cái này. Một tuần rồi không thấy được gặp ông, cháu có nhớ ông ngoại không hả? - Thượng Quan lão gia vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức giang tay ra chờ Nhu Nhi nhào vào lồng ngực của mình.
- Bà ngoại. - Nhu Nhi nhìn ông một chút, nhưng không để ý đến sự nhiệt tình của ông, đi vòng qua ông rồi nhào vào lòng ngực của Thương Quan lão phu nhân.
- Ngoan, Nhu Nhi, cháu nhớ bà ngoại à? - Lão phu nhân cười tươi, ôm lấy Nhu Nhi ngồi xuống, rồi hiền từ hỏi
- Dạ, con rất nhớ bà ngoại. - Nhu Nhi thân thiết ôm lấy cổ bà, hôn một cái thật kêu lên trên mặt bà.
- Nhu Nhi cũng làm như vậy với ông ngoại đi! - Thượng Quan lão gia cũng đi tới trước mặt bé, mở rộng vòng tay.
- Không muốn! - Nhu Nhi nhìn ông một chút, quay đầu núp vào lồng ngực Thượng Quan lão phu nhân, dù có bị la đi nữa thì bé cũng không để ý đến ông.
Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Nhu Nhi đã không thích ông rồi, cũng bởi vì trong ấn tưởng của bé, ông là người la mắng mẹ của bé, cho nên ông là người xấu. Và từ lâu bé đã đem hết chuyện đó để trong đầu. Ấn tượng đầu tiên đối với ông đã không tốt, cho nên dù Thượng Quan lão gia có lấy lòng bé con đến thế nào, thì Nhu Nhi vẫn không quan tâm đến ông.
- Haizzz.... . , tiểu bảo bối, tại sao không để ý đến ông đây chứ? Con khiến ông đau lòng quá nha. - Thượng Quan lão gia sững sờ, sau đó là cố gắng đến gần Nhu Nhi.
Nhu Nhi càng không để ý, thì ông càng cố đến gần con bé. Ông không có con gái, hai thằng con ông đều sinh ra cháu trai, Duy Nhất thì luôn gọi ông bằng sư phụ, chưa bao giờ gọi ông nghe một đứa con gái nào gọi mình là ba cả, mặc dù ông không biết là tại sao, nhưng ông tôn trọng quyết định của Duy Nhất, chỉ vì ông biết trong lòng Duy Nhất có một bí mật không muốn nói cho ai biết. Mà ông cũng không muốn đi vạch trần cái vết sẹo ấy ra làm gì. Cho nên đối với đứa cháu gái như Nhu Nhi, ông muốn để nó yêu quý ông một cách tự nhiên, mặc dù bây giờ nó không để ý đến ông, nhưng ông tin tưởng với sự kiên nhẫn của mình, đến một ngày nào đó đứa nhỏ này sẽ gọi ông một tiếng ông ngoại, cũng không tin đứa nhỏ này có sự cố chấp của Duy Nhất như năm đó.
- Chúng ta vào nhà trước đi - Duy Nhất buồn cười nhìn Thượng Quan lão gia và Nhu Nhi tranh chấp với nhau, xách đồ trong tay lên, quay sang nói với Trang Nghiêm.
- Được - Trang Nghiêm cười cười chuẩn bị xoay người vào, thì bên ngoài căn nhà vang lên tiếng động cơ xe.
Trang Nghiêm cùng Duy Nhất xoay người nhìn ra ngoài, thấy có mấy người đang tiến vào.
- Anh ơi. - Nhu Nhi vừa nhìn thấy Thượng Quan Mặc Nhiên và Thượng Quan Kiệt Nhiên thì chạy ra nghênh đón, đã sớm quên mất chuyện mình đang cãi vã với ông ngoại
Ba đứa nhỏ gặp nhau, tụm lại một chỗ chơi đùa.
- Anh, chị dâu, hai người tới chơi. - Duy Nhất mỉm cười chào hỏi hai người, trong sân nhiều hơn vài người, cũng lập tức có thêm nhiều tiếng nói cười, tất cả đều thể hiện hình ảnh của một gia đình ấm áp.
Đây mới là không khí mà một gia đình cần có?
Minh Dạ Tuyệt đứng ở cửa một lúc lâu, lại trở vào trong xe, ngồi trong xe đến khi mệt mỏi, lại đi ra ngoài, từ lúc mặt trời còn trên đỉnh đầu đến khi mặt trời lặn về phía Tây, rồi lại đợi đến lúc mặt trăng lên đỉnh ngọn cây, ánh sao rải đầy bầu trời, cô vẫn chưa trở về.
- Shit, cả một ngày mà vẫn không về nhà. - Nhớ tới việc sáng nay cô vừa nhận điện thoại xong liền rời đi, ánh mắt Minh Dạ Tuyệt nheo lại, chợt nhấc chân đá một cái mạnh vào gầm xe hơi.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng anh càng nóng nảy.
Người phụ nữ chết tiệt này, cũng đã gần nửa đêm rồi, cô ta lại còn chưa trở về. Tại sao đã trễ như thế này rồi mà không quay về, rốt cuộc cô ta đi đâu? Chẳng lẽ đi đến nhà tên khốn kia?
Nghĩ tới đây, tim của anh không khỏi co lại.
Khốn kiếp, nếu cô ta làm như vậy, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Bầu trời từ màu đen chuyển sang mà ánh sáng rực rỡ, mặt trời đang dần nhô lên nhưng cô vẫn chưa quay lại.
Minh Dạ Tuyệt từ tức giận trở nên nóng nảy, lại từ nóng nảy chuyển sang phẫn hận, nhìn mặt trời đang từ từ thức giấc, mặt của anh dần trở nên âm trầm, bàn tay nắm thật chặt.
Không biết là do cả đêm không ngủ hay trong lòng lo lắng, mà mắt của anh xuất hiện đầy tia máu, cả người đều có vẻ mệt mỏi.
Người phụ nữ chết tiệt, cô ta ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Lại dám đi cả đêm không về, chờ đến khi anh quay về sẽ dạy dỗ cho cô ta một trận.
Nhìn cánh cổng rồi định lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng lại đột nhiên phát hiện, anh không biết số điện thoại của cô. Hiện tại anh mới phát hiện, nếu như cô bỏ đi, anh không có cách nào để tìm được cô, thế giới của cô anh không hiểu một chút nào.
Nhìn cánh cửa cổng đang đóng chặt, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi phiền muộn, lấy điện thoại di động ra bấm một mã số khác.
- Điều tra cho tôi không qua thiếu phu nhân đi nơi nào, nếu có tin tức thì lập tức báo cáo cho tôi biết. - Phân phó xong, nhìn cánh cổng mà mặt anh trở nên cứng ngắt.
Người phụ nữ ấy, đừng làm gì quá phận, sự nhẫn nại của tôi cũng có hạn.
Sáng sớm, Duy Nhất rời giường đi ra vườn phân loại hoa với công nhân, từ lúc mặt trời lên cao rồi lặn về phía tây, hạt giống cũng đã rải đều hết mọi nơi.
Ngồi thẳng người lên rồi lau hết mồ hôi trên trán, quay đầu lại nhìn bọn nhỏ đang vui đùa ở bờ ruộng hoa bên cạnh, nơi này thật sự khiến cho người ta và cô đều có cảm giác thỏa mãn. Từ lúc đi đến nơi này, nụ cười trên mặt Nhu Nhi hiện lên nhiều hơn, tâm tình của nó cũng càng ngày càng tốt, ưu sầu đã rất ít tìm đến nó nữa, nếu người đàn ông kia không tìm phiền phức cho cô, thì có lẽ sẽ không còn điều gì khiến cô bận tâm nữa.
Công ty họ Minh.
- Tổng giám đốc.... . - Phương Lập Diệp nhìn người ngồi sau bàn công tác, nhìn người đàn ông nãy giờ không chịu lên tiếng nói chuyện, bọn họ đã đứng ở chỗ này hơn nửa tiếng đồng hồ, người nơi này đều đang đợi quyết định của anh, nhưng anh ta vẫn ngồi ở chỗ đó không nói câu nào, nên bọn họ chỉ dám đứng đó không dám có hàng động gì thêm.
- Rầm
- Phế vật, có chút chuyện như vậy mà cũng làm không xong, tôi nuôi mấy người làm gì hả?.
Một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó là tiếng rống giận kèm theo. Cả phòng làm việc ngập tràn mùi thuốc súng, khiến cho người ta thở không nổi.
- Tổng...... Tổng giám đốc, xin người cho tôi thêm một cơ hội, tôi bảo đảm lần này nhất định sẽ không có gì sai sót. - Một người trong đó cúi đầu run rẩy nói, đầu gần như chạm vào nền nhà.
- Cút. - Minh Dạ Tuyệt trừng mắt người trước mặt, trong mắt toát ra tia lửa.
- Vâng, vâng- Mấy người kia cúi thấp đầu đi ra khỏi phòng làm việc, không dám làm gì thêm.
Phương Lập Diệp nhìn Minh Dạ Tuyệt một cái, lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Hai ngày nay, từng người từng người đi vào phòng làm việc, không có một người nào không bị chửi. Cũng không biết hai ngày nay tổng giám đóc của bọn họ gặp phải chuyện gì, gặp người liền mắng. Tính tình trước kia cũng không tốt hơn là mấy, nhưng không vô duyên vô cớ phát giận, nhưng bây giờ, anh ta đã trở nên khó chịu như vậy.
Trong phòng làm việc khôi phục lại yên tĩnh, Minh Dạ Tuyệt xoay người đi tới trước cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài đang chuyển sang sắc đỏ, mặt của anh cũng càng thêm bó chặt, hai ngày hai đêm chưa từng ngủ, khiến tâm tình của anh thay đổi, có thể nói là kém đến cực điểm.
Thuộc hạ của anh không điều tra ra được cô đã đi đâu, cũng không tra ra được từng chút gì về cô. Trên báo cáo nói, cô chuyển đến đây chỉ được hai tuần lễ mà thôi, từ trước đến nay chưa có ai tới đây, hàng xóng chung quanh cũng không quen thuộc với cô, và cô cũng không để ý đến mọi người gần đó. CÔ thường ngày đều rất vội, trừ mỗi ngày về nhà rất đúng giờ, ra cửa đúng giờ, căn bản thì không thấy ai khác trong nhà cô, dĩ nhiên, thỉnh thoảng còn có một người đàn ông xuất hiện ở đó, trừ người đó ra thì không còn một người nào ra vào nhà cô. Mà người đàn ông ấy, bọn họ cũng không tra ra được thông tin gì. Bởi vì thời gian anh ta xuất hiện quá ngăn, nên thuộc hạ anh không tra ra được gì.
Nhìn trên mọi thứ trên bản báo cáo, tâm tình của anh càng ngày càng tệ. Cô đang trải qua, anh không tra ra được, trước đây cô xảy ra chuyện gì, anh cũng không tra ra được. Tại sao người của anh là không thể tìm được bất cứ thứ gì liên qua đến cô? Rất nhiều năm trước, sau khi cô rời khỏi anh, chuyện trước khi cô lấy anh. Một chút anh cũng không biết, giống như có người phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan về cô. Trên báo cáo chỉ nói, năm mười tuổi mẹ cô tự sát, cô bị người tình của cha mình bán đi, mười năm sau đó thì đột nhiên xuất hiện, anh cho anh, không có ai biết cô đã ở chỗ nào, cũng không người nào biết cuộc sống trước đây là dạng gì. Hành tung của cô như một bí mật, anh không tra đượ, cũng không biết gì về cô.
Hai ngày đã qua, cô vẫn chưa về. Nhìn mặt trời đang xuống, anh giận.
Chợt quay người lại, đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác trên thành ghế rồi đi ra ngoài, không biết vì sao, cái văn phòng anh làm việc nhưng chục năm, giờ lại thấy nó vô cùng ngột ngạt. Anh chỉ muốn đứng trước cửa nhà đợi cô về.
Cũng không biết là vì cô là đồ ngốc nhà anh hay vì cô là cái gì, hiện tại anh chỉ muốn bắt cô về lại đây, để cô ở bên cạnh anh đến già. Cô là đồ ngốc của anh, vốn nên ngoan ngoãn bên cạnh anh, ngoan ngoãn nghe lời của anh.
- Tổng giám đốc. - Vừa ra cửa thì Hạ Thanh Lịch bước lên đón tiếp, đã lâu rồi cô chưa nói với anh một câu. Cô không cam lòng, cô không thể như vậy được nữa, cô đã chờ anh nhiều năm.
Minh Dạ Tuyệt ngay một cái liếc nhìn cũng không bố thí cho cô ta, trực tiếp đi vào thang máy. Kể từ khi biết Duy Nhất là đồ ngốc, anh liền sinh ra cảm giác chán ghét đối với cô ta, mặc dù cho đến bây giờ anh vẫn chưa điều tra ra được mục đích thật sự của Hạ Thanh Lịch ở đây, nhưng chuyện cô ta tổn thương Duy Nhất là sự thật. Đồ ngốc của anh không cho bất kỳ ai ức hiếp.
Nhìn Minh Dạ Tuyệt biến mất ở cửa thanh máy, Hạ Thanh Lịch cắn chặt môi, trong mắt có nước, tại sao ngay cả nhìn mình anh ấy cũng không nhìn, không phải ả ta đã đi rồi sao? Tại sao anh ấy vẫn không thấy được sự tồn tại của cô?
Minh Dạ Tuyệt một lần nữa lại đến đây, nhìn chỗ này đã đóng cửa hai ngày hai đêm, anh cắn răng thật chặt.
Còn chưa về, cô còn chưa về, chẳng lẽ cô sẽ không quay về đây nữa?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng anh có một cảm giác trống rỗng, giống như bị người ta bỏ rơi vậy, khiến anh đứng ngồi không yên.
Ngày từ từ tối đi, nhìn ánh đèn lên đường, Minh Dạ Tuyệt không biết tư vị trong lòng mình giờ đây là gì, anh càng ngày càng lo lắng, anh chưa bao giờ vi một người phụ nữ đứng ngồi không yên, cũng chưa từng đứng trước cổng một người phụ nữ đợi cô ta hai ngày hai đêm.
Anh chỉ biết, anh muốn tìm cô trở về, anh muốn cô về lại đây.
Gió đêm dần dần nổilên, mang theo cái hơi lạnh nhưng mát vào buồng xe, rồi lại thổi vào trong lòng nóng giận của anh, cô vẫn chưa về, hai đêm rồi, hôm nay đã là đêm thứ ba, không phải sau này cô không quay về nữa phải không?
Vừa nghĩ đến đây, anh đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cửa nhà cô, ngay sau đó từ bên trong đi xuống một nam một nữ, trong ngực người nữ ôm một đứa trẻ, người nam vội vàng xuống xe mở cửa lấy đồ. Nhìn một nam một nữ kia, tay của anh phát ra tiếng răn rắc.
Thế nhưng cô lại ở chung một nơi với anh ta, cô lại dám đi ở chung với tên kia hai ngày hai đêm.
- "Được rồi, trời cũng không còn sơm, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi!- Bế Nhu Nhi đang ngủ say bỏ lên giường, Duy Nhất xoay người nói với Trang Nghiêm đang đứng đối diện.
- Cũng không giữ anh lại, thật đau lòng mà. - Trang Nghiêm vuốt vuốt trái tim, làm bộ đáng bị tổn thương.
- Đi đi, anh đau lòng mới là lạ. -Nhìn bộ dáng của anh, Duy Nhất cười hì hì hôm nay bọn họ làm hơi bị nhiều cho nên dẫn đến chậm trễ, thu thập xong tất cả thì đi về, nhưng không nghĩ đến Nhu Nhi lại ngủ thiếp đi vì mệt.
- Ừ, anh đi, em nhớ khóa cửa cẩn thận. - Trang Nghiêm nói xong xoay người đi ra ngoài.
- Biết, dài dòng quá đi. - Duy Nhất cười đi sau anh, đi cùng với anh ra ngoài, cho đến khi xe anh lái đi, rồi mới xoay người đi vào cửa, lúc cửa chuẩn bị đóng lại hoàn toàn, thì giống như bị cái gì đó chặn lại, không thể chuyển động.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |