Số mệnh màu hồng
← Ch.096 | Ch.098 → |
Các phóng viên bị dọa, lập tức dẹp sang một bên, lúc này Phùng Thiếu Diễm và Thẩm Tử Quân cũng chạy tới hiện trường.
"Tiểu Thi!" Thẩm Tử Quân vừa nhìn thấy tóc tai Tiểu Thi bù xù trong lòng hơi hồi hộp một chút.
"Thẩm Tử Quân!" Tiểu Thi không nhịn được rơi nước mắt "Vừa rồi có người đem Cầu Cầu treo ở trên ban công tầng mười hai!" Cô đều không dám nhớ lại những hình ảnh kia, cô không tưởng tượng được nếu chậm ba phút nữa Cầu Cầu sẽ như thế nào! Không có Cầu Cầu cuộc sống của cô không biết sẽ biến thành cái dạng gì!
"Cô từng đắc tội với người nào sao?" Phùng Thiếu Diễm không biến sắc hỏi, không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã có đứa bé lớn như vậy anh thật sự thật bất ngờ.
Tiểu Thi lắc đầu một cái, chuyện này chỉ mình cô biết là tốt rồi, để cho người khác biết cũng không có ý nghĩa gì cả.
"Khốn kiếp! Tôi nhất định sẽ tìm được là ai làm!" Thẩm Tử Quân nổi giận đùng đùng. Phùng Thiếu Diễm vô cùng khinh bỉ liếc mắt nhìn Thẩm Tử Quân nghĩ thầm loại phụ nữ đầu óc ngu si này làm sao lại có thể thành lập nên một nhà nhà trẻ đây? Nhìn cô bây giờ chỉ số thông minh nhiều lắm cũng chỉ có 60. Anh nhìn chằm chằm Tiểu Thi quan sát biểu tình biến hóa trên khuôn mặt cô, trong lòng cũng hiểu tám chín phần nhưng theo tình huống như bây giờ thì có lẽ anh lên yên lặng.
Sắc trời càng ngày càng tối Cầu Cầu khóc mãi cũng mệt, bắt đầu ngủ mê man, Tiểu Thi phát hiện cậu bé hình như có chút sốt.
" Tử Quân, hình như Cầu Cầu hơi sốt, tôi muốn đưa nó đi bệnh viện!"
"Tốt! Phùng Thiếu Diễm, lái xe!" Sau một buổi chiều vất vả cô hoàn toàn quên mất sự đáng sợ của Phùng Thiếu Diễm... Coi anh như lái xe. PhùngThiếu Diễm không nói một lời nào lên xe. Sau khi chờ mẹ con Tiểu Thi lên xe, anh lập tức khởi động ô tô đẩy Thẩm Tử Quân bỏ lại trên đường cái.
"Phùng Thiếu Diễm!!" Thẩm Tử Quân thật sự không ngờ Phùng Thiếu Diễm sẽ lại dở trò này, nhớ ngày đó Trác Minh Liệt cũng bỏ lại Tiểu Thi như vậy. Xem ra người đàn ông nào cũng biết cái trò này, trong lòng cô cơn tức giận tăng cao, đem một chiếc giày cao gót cởi ra ném thẳng theo hướng xe chạy, rồi chạy bộ đuổi theo xe.
"Phùng tiên sinh, sao anh lại..." Tiểu Thi lo lắng nhìn Thẩm Tử Quân đang ở phía sau đuôi xe.
"Đó là do tự cô ta!" Anh hung ác đạp cần ga làm cho tốc độ xe lại càng nhanh hơn.
Thẩm Tử Quân nhìn anh ta không có ý muốn dừng lại, thở hổn hển rồi dừng lại "Phùng .... Phùng Thiếu Diễm! Thằng chó!" Cô muốn đón xe nhưng khi tài xế xe taxi nhìn cô, chân thì để chần, tóc dài bù xù thì đều bị dọa sợ chạy trốn luôn rồi. Thẩm Tử Quân chỉ có thể gọi điện thoại về nhà cho xe tới đón mình. Đợi đến lúc cô đến bệnh viện thì Phùng Thiếu Diễm đã sắp xếp xong chuyện của mẹ con Cầu Cầu, và rời đi rồi.
"Tiểu Thi!" Cô gọi.
" Tử Quân, thật xin lỗi!" Tiểu Thi vì chuyện vừa rồi nên tự trách..." Cái gì, làm sao có thể trách cô! Cái tên đàn ông thối đó, tôi nhất định sẽ hảo hảo sửa chữa anh ta! Đúng rồi Cầu Cầu sao rồi?"
"Không sao, chỉ là có chút phát sốt thôi!" Tiểu Thi dài thở dài, cả người đều mệt rã mỏi rã rời, nửa người bên phải cô đau nhói chỉ đi bộ một chút cũng có cảm giác không giữ được cân bằng.
" Rốt cuộc Cầu Cầu đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tử Quân cau mày.
"Bây giờ đã không sao rồi" Tiểu Thi không muốn nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
"Về sau gặp bất cứ chuyện gì cũng không thể tự mình xử lý được! Tiểu Thi tôi là bạn của cô, tôi nhất định sẽ giúp cô! Hôm nay một mình cô đi, cô có biết tôi lo lắng cho cô thế nào không?"
" Tử Quân, thật xin lỗi!" Tiểu Thi thành khẩn nói "Chuyện tối nay cảm ơn cô!"
"Cầu Cầu không có việc gì là tốt rồi!" Thẩm Tử Quân còn chưa dứt lời chuông điện thoại di động bỗng vang lên. Là số của cha cô gọi, cô đột nhiên nhớ ra bữa cơm tối cùng với tên kia.
" Tử Quân sao? Tại sao bây giờ còn chưa về? Thiếu Diễm đã chờ con rất lâu rồi!"
"Ba và anh ta cứ ăn đi, con nhìn thấy mặt anh ta con ăn không nổi!" Thẩm Tử Quân bị Phùng Thiếu Diễm hoàn toàn đắc tội.
"Thẩm Tử Quân!" Không để ý cha đang rống to, Thẩm Tử Quân nhấn tắt nút tắt máy.
"Tối nay tôi ở lại bệnh viện cùng cô" cô vỗ vỗ vai Tiểu Thi.
" Tử Quân tôi không muối làm phiền cô"
"Cái này thì có phiền toái gì"
Hai người đang cùng nhau trò chuyện, Thẩm Tử Quân chợt nghiêm túc hỏi: " Tiểu Thi cô không nên trách tôi lắm chuyện. Một mình cô nuôi đứa bé thật sự quá cực khổ, .. ba của Cầu Cầu giờ ở đâu?"
Tiểu Thi thắt đôi tay cố gắng nặn ra một nụ cười: " Không thấy ba Cầu Cầu!" Dùng từ không thấy rất thích hợp vì chỉ trong một đêm đã không còn thấy anh nữa.
"Không thấy?" Thẩm Tử Quân kinh ngạc.
"Tất cả giống như là một giấc mộng đẹp khi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng anh ấy đâu nữa, anh ấy giống như chưa bao giờ từng xuất hiện!" Tiểu Thi cười khổ. Nhìn cô cười trong lòng Tử Quân chua sót "Đáng thương, Lâm Thi Ngữ, trong năm năm này, cậu rốt cuộc đã trải qua những thứ gì?"
Có lẽ là quá mệt mỏi Tiểu Thi dựa đầu vào vai Thẩm Tử Quân ngủ thiếp đi lúc nào không rõ, cô mơ thấy một giấc mơ kì lạ, trong giấc mơ ấy cô thấy mình ngồi dưới một gốc cây ngọc lan khổng lồ, thổi kèn ác-mô-ni-ca và ngồi bên cạnh là Thẩm Tử Quân!
Hongkong, Buổi trình diễn thời trang của Trần Mỹ Thù
" Trác Minh Liệt cháu cuối cùng đã tới!" Trần Mỹ Thù nhìn đám người đông dúc trong sân bay, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trác Minh Liệt đeo kính râm đang đi đến, dù anh đeo kính nhưng cũng không giấu được khí chất hơn người. Dường như xung quanh anh có một vầng hào quang sáng chói.
"Dì Mỹ Thù!" Trác Minh Liệt tháo kính râm xuống ôm lấy Trần Mỹ Thù.
"Dì chờ anh đã lâu rồi, sức khỏe mẹ anh có tốt không?" Trần Mỹ Thù mặc dù đã 50 tuổi nhưng nhờ chăm sóc tốt nên nếu nhìn qua thì chỉ mới ngoài 30 thôi. Lông mày thanh tú, mắt hạnh, môi đỏ mọng, làn da trắng hồng hào, cử chỉ nhẹ nhàng mang đậm phong cách của tiểu thư quý tộc.
"Sức khỏe của mẹ cháu rất tốt, chẳng qua là bà rất nhớ dì!" Trác Minh Liệt lễ phép, chu đáo.
"Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, dì nhất định sẽ đi thăm mẹ anh, chúng tôi cũng đã vài chục năm không gặp nhau!" Trần Mỹ Thù kéo Trác Minh Liệt đi ra ngoài sân bay.
" Minh Liệt, năm nay dòng sản phẩm Cinderella không có gì đổi mới sao?" Mỹ Thù hỏi.
"Tại sao lại không có. Năm nay cháu sẽ đổi tên là 'Số mệnh màu hồng'!"
"Nhưng ta chỉ nhận được có bốn đôi?"
"Không thể nào!" Trác Minh Liệt kinh ngạc nói.
"Có lẽ là có vấn đề gì rồi, chúng ta nhanh chóng đi kiểm tra lại!"
còn nhiều truyện mới tại
← Ch. 096 | Ch. 098 → |