Cãi vả
← Ch.051 | Ch.053 → |
Lòng của Tiểu Thi cuồng loạn muốn đứng lên, Trác Minh Liệt không nhịn được nhếch khóe miệng sau đó giễu cợt nói: "yên tâm đi tôi đối với món 'sườn' của em vị thành niên không cảm thấy hứng thú." Nói là nói như vậy nhưng anh vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn váo những chỗ cô bị lộ ra ngoài, bên ngoài áo hai cái chân trắng noãn dính vào ngực của anh, Tiểu Thi chợt im lặng nở nụ cười cô nhớ Triết Vũ cũng từng ôm cô như vậy nhưng bất kể như thế nào thì cô luôn cảm thấy cái đó ôm đó rất xa lạ không giống như người này ôm, ở trong ngực anh ta thật ấm áp như vậy, cô chợt ngửi thấy mùi máu tươi ngẩng đầu mới phát hiện áo sơ mi trắng của anh loang lổ vết máu.
"Anh bị thương sao?" Tiểu Thi sợ hãi kêu, mặt kinh hoàng.
"Là vì cứu cô nên chảy máu" Trác Minh Liệt trêu chọc cô anh biết cái người phụ nữ nhỏ bé này đặc biệt dễ dàng dụ dỗ cô nhất định sẽ bị lừa. Quả nhiên trên mặt cô thê sắc((*) thần sắc kém cỏi) hỏi anh: "Ở nơi nào bị thương bây giờ còn có đau hay không?"
Trác Minh Liệt không nhịn được khóe môi nhếch lên cô ấy không để ý đến y phục trên người lại đi lôi kéo nơi này! Anh nắm lấy lồng ngực của mình.
Tiểu Thi trì độn còn không có hiểu rõ, vẫn không ngừng vuốt ngực Trác Minh Liệt để tìm vết thương ở đó.
"Tiểu thư nếu như cô không dừng tay..." Tiểu Thi chợt như ý thức được điều gì ngừng lại "Anh lừa tôi có đúng hay không?" âm thanh cô nhu mềm làm cho tâm tình người nghe cũng cực kỳ tốt. Trác Minh Liệt như bị quỷ thần sai khiến đem tay dời đến cổ của cô sờ mái tóc mềm mại kia một chút!
Không khí chợt trở nên lúng túng khác thường Tiểu Thi ở trong ngực của anh vẫn luôn cố giữ im lặng, một động tác động cũng không dám động.
Trác Minh Liệt thở phào một cái mở nhạc ra.
"Anh có phải có chuyện không vui hay không? Tiểu Thi dịu dàng hỏi.
"Tôi.... chuyện không vui của tôi quả thật rất nhiều không biết cô muốn nói đến việc gì!Trác Minh Liệt tự giễu. Anh mười tuổi đi theo bên cạnh ông nội tiếp nhận đầu đủ các loại huấn luyện không giải thích được, sau đó mười năm tới trở lại với cha nhưng vẫn được huấn luyện mấy cái loại đó. Mười bảy tuổi ra khỏi nước, hai mươi sáu tuổi bị cha gọi trở về tiếp quản cục diện rối rắm, những năm gần đây anh chưa bao giờ từng có thuộc cuộc sống riêng tư thưc sự thuộc về mình. Anh chỉ biết phụ nữ nhưng lại không biết cái gì là tình yêu. Anh biết tiền, tài phú nhưng còn chưa c hiểu được cái gì là hạnh phúc. Cho đến đêm đó, anh ở trong xe nhìn thấy Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu và Mộc Mộc đứng ở cửa nhà trẻ vẫy tay với anh, một khắc đó trái tim của anh chợt mềm mại.
"Đúng rồi, ngày đó, anh nói về người có tên là Lâm Thi Ngữ phải không nhỉ??, Thẩm tiểu thư cũng biết về cô ấy. Cô ấy cũng nói với tôi, "
"Cô ấy đề cập với cô về Lâm Thi Ngữ làm sao?" Trác Minh Liệt nghi ngờ.
Cô đang định nói thì đúng lúc này ngoài xe, có ánh sáng vụt lên ngay sau đó xuất hiện người đi đường. Xem ra là đi ngang qua có người phát hiện ra bọn họ rồi. Trác Minh Liệt không kịp đợi Tiểu Thi nói xong cũng vội vàng xuống xe đi theo những người đó để nhờ chuyện.
TIẾP NHÁ.......
← Ch. 051 | Ch. 053 → |