Truyện:Vợ Ngốc À, Anh Yêu Em - Chương 18

Vợ Ngốc À, Anh Yêu Em
Hiện có 18 chương (chưa hoàn)
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-18 )

Vợ ngốc à, anh yêu em................

Vợ ngốc?!

Ai? Anh nói ai?! Là cô sao?!

Tựa như một giấc chiêm bao, mơ hồ nghe được một giọng nói thật nhẹ nhàng trầm ấm so với nước còn mát hơn đang từ từ chảy vào tim. Vạn Bảo Châu chớp mắt bối rối, hoàn toàn không thể tin được.

"Anh.... Anh....... Em... ?"

Sao giống như đang nghe tiếng Ả Rập thế? Bây giờ cô, nghe không hiểu gì hết!?

Nhìn nét mặt ngỡ ngàng đáng yêu của cô vợ nhỏ, Thiên Tống cúi đầu ⓗô_𝐧 𝖒_ô_1 cô.

"Em..........." Vạn Bảo Châu sờ sờ lỗ tai mình, cô tin chắc mình đã nghe nhầm.

Nhất định là chồng cô mới vừa nói là "Anh muốn em" mà không phải là "Anh yêu em".

Ừ, chắc vậy rồi!!

Đột nhiên cô nhớ tới khi người ta sắp phải xa một thứ gì mình yêu thích nhất, trong tiềm thức sẽ nảy sinh ảo giác. Đúng, chính là ảo giác. Có lẽ cô quá đau lòng tâm tình bị ảnh hưởng nên mới sinh ra ảo giác, hậu quả là lỗ tai của cô nghe gì không nghe lại nghe được mấy lời kỳ quái này.

Vạn Bảo Châu chậm rãi nhắm mắt lại, thì ra ảo giác cũng có thể tốt đẹp như vậy!

Nhìn nét mặt chưa thể tin nổi những gì cô đã nghe, ngây ngốc làm cho người khác đau lòng.

Thiên Tống dùng ánh mắt thâm tình để nhìn cô, cô như vậy, anh không biết nên làm gì.

Ngoài việc nhấn mạnh lại lần nữa "Châu Châu, anh yêu em"

Thật sự lỗ tai cô không bị hỏng! Cô yêu anh, mà anh, cuối cùng cũng yêu cô!

Vạn Bảo Châu ngạc nhiên nhìn anh, khó có thể tin được cô có thể chờ đợi đến ngày anh yêucô.

"Nhưng tại sao?" Giấc mơ đã trở thành sự thật, mặc dù theo sự hiểu biết của cô với Thiên Tống, với tính cách của anh, anh tuyệt đối sẽ không nói dối. Nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: "Nhưng, em có chỗ nào xứng để anh yêu?"

Nửa thân mình cường tráng màu đồng cổ nhẹ nhàng ở trước người của cô, miễn mang đến áp bách cho cô. Hai đầu gối quỳ gối giữa hai chân cô, tách hai đùi cô ở trên đùi của mình, cũng đúng lúc làm cho hai chân vòng hông của mình.

"Ngốc, em có chỗ nào không xứng để anh yêu?"

Giọng nói trầm ấm bao dung. Bên dưới dương v*t sớm sưng tím nóng rực giờ phút này đòi hỏi phải lấy được sương ngọt, đỉnh chóp dương v*t sớm sưng trong lúc đó tách ra trượt vào môi hoa, trào ra nước mật khiến nó thấm ướt.

Cho dù cả thế giới này bảo anh ngu ngốc khi yêu cô, anh cũng chấp nhận.

Yêu cô, chính là điều đời này anh phải làm.

Đầu dương v*t to lớn run nhè nhẹ một chút, rồi sau đó bắt đầu từng chút phá vỡ khe hở môi hoa, nước mật trào ra theo từng tầng thịt non bắt đầu khởi động.

"A a --" Vạn Bảo Châu ngửa đầu gào to, hai gò má đỏ bừng.

Thiên Tống cũng gào thét lên, anh tiến vào hoa viên nữ tính ẩm ướt lại 𝐦-ề-𝖒 〽️-ạ-i kia, nam khí cứng rắn bị bao vây chặt chẽ, nghĩ đến nhỏ xinh của cô lại có thể cất chứa hoàn toàn thật lớn kinh người của anh, làm cho hai người kết hợp cùng một chỗ chặt chẽ như thế, anhlại hưng phấn đến độ lỗ chân lông toàn thân đều đang phát run, bị cô bao lấy nên bộ phận kia không khỏi trở nên càng cứng rắn, càng nóng hơn.

Anh thật sự muốn nhiều hơn, trong lòng tràn ngập khát vọng, không chỉ muốn chiếm lấy t*𝒽â*ⓝ †♓*ể của cô gái dưới thân, mà ngay cả 𝐥1ⓝ.ⓗ ♓.ồ.𝓃 của cô cũng không muốn buông tha.

Cô là của anh!

Ghế sofa rung lên bần bật vì nhiệt tình muốn bốc cháy lên của bọn họ, Vạn Bảo Châu thật vất vả mới thả chậm lại nhịp tim kích động cuồng loạn, một làn sóng vui thích kinh người giống như sóng biển đánh tới, làm cho đầu óc cô choáng váng, chỉ có т_𝖍_â_п ✝️♓_ể mới thành thực như thế, luôn luôn đáp lại khao khát của ngừơi đàn ông.

"Ưm... Chồng..." Cô yêu kiều kêu anh, anh chính là chồng cô, người đàn ông của đời cô, hai chân trắng mịn bởi vì anh xâm lấn bị buộc phải mở thật rộng ra, "Anh thật là căng cứng..." Cô hy vọng anh chậm lại, lại hy vọng anh nhanh hơn, mạnh hơn, hai trạng thái mâu thuẫn càng khiến chất mật nữ tính dâng trào mạnh mẽ, thấm ướt nam tính của anh, giúp hai †𝒽-â-ⓝ тh-ể càng hoà hợp lẫn nhau.

Tuy rằng cô qua một thời gian được anh dạy dỗ, cơ thể không còn ngây ngô như lúc ban đầu, nhưng khổng lồ của anh mỗi khi chen vào vẫn khiến cho mật huyệt nhỏ hẹp của cô phải gồng hết sức mới thừa nhận nổi.

"Châu Châu chịu nổi không... Ngoan, mở chân ra một chút... Ưm a a! Ấm quá, dễ chịu quá!"

Thiên Tống lo lắng cô chịu không nổi, anh cũng không lập tức thúc đẩy, chỉ là ⓚ●ⓗé●𝓅 𝖍●ờ đôi mắt, cùng cô từ từ hưởng thụ cảm giác tuyêt vờii này.

Đầu Thiên Tống vốn chôn ở bộ n*🌀*ự*↪️ sữa cũng nhướng lên. Đan tay vịn eo của cô, còn lại không ngừng xoa nắn đài hoa của cô κí_𝒸_h т_𝒽í_🌜_♓ nước mật trào ra, dương v*t được trơn càng thêm xâ.Ⓜ️ n.𝐡ậ.𝓅 vào trong.

Mật huyệt trơn ướt bóp chặt dương v*t to lớn, nếp thịt nhăn nhúm ra sức b●ú Ⓜ️●ú●✞ từng tầng da dương v*t ấy, ⓚ𝖍𝑜·á·ï cả·Ⓜ️ khít khao làm cho nơi cổ họng anh nhịn không được phát ra гê·ռ ⓡ·ỉ và gào thét.

Hai tay dùng sức bóp chặt nâng eo của cô, đưa cả người cô đều kéo lên dựa vào ở trên vai mình. Khiến cô đang ở tư thế nằm biến thành tư thế ngồi trên người anh, sức nặng của ⓣⓗ.â.n т𝖍.ể khiến cho mật huyệt của cô tự động nuốt dương v*t vào.

"Ư a... to quá... sắp nứt vỡ... A ư..."

Thiên Tống đặt cô ghé vào đầu vai anh, cứ như vậy Vạn Bảo Châu không cần xài tí khí lực nào, cô chỉ cần ngồi yên hưởng thụ cảm giác thoải mái khi dương v*t bắt đầu di chuyển trong mật huyệt mềm yếu.

Bàn tay to ν⛎*ố*† ✔️*ⓔ rồi nâng cao lắc lư hai ⓜô𝐧_🌀 đầy đặn, đồng thời dương v*t cũng đụng vào bên trong mật huyệt, cường độ ra vào cũng nhanh hơn mạnh hơn làm cho 𝐭.𝖍â.ռ ⓣ.h.ể của cô bắt đầu tự động nghênh hợp va chạm của anh.

"Ưm..." Không chịu nổi 𝐤♓·ⓞ·á·i 𝐜ả·〽️ tê dại mất hồn như vậy, Vạn Bảo Châu vẻ mặt mê ly, mắt long lanh, cả người ưỡn cong, da thịt 〽️ề·ⓜ Ⓜ️ạ·ℹ️ trắng nõn, nhin cô lúc này y chang búp bê barbie chưng trong tủ kính, cô vô ý thức giãy dụa ✞♓â-𝓃 𝖙𝒽-ể ⓜ●ề●ɱ m●ạ●ⓘ tuyệt mỹ mê người, để cho nơi đang gào thét của mình cùng vật khổng lồ của anh ☑️.𝖚ố.t ν.𝐞 lẫn nhau.

Cô chỉ muốn dùng †-♓â-𝓃 𝐭𝖍-ể che lấp đi cảm giác trống rỗng trong tâm hồn.

Ít nhất bây giờ, cô và anh đều đã quên... quên còn gian nan đang đợi họ phía trước.

"Châu Châu... Thoải mái không?"

Chôn ở cổ của cô, đầu lưỡi 👢𝐢-ế-Ⓜ️ lấy da thịt trắng nõn của cô, 🅱_ú 𝖒_ú_𝐭 lấy vành tai tinh xảo khéo léo của cô.

"Ưm... A ừ... Thoải mái, rất thoải mái... Chồng ... Nhanh lên... A ừ... Mau hơn chút nữa..." Κ.h.🅾️á.𝒾 𝐜.ả.Ⓜ️ từng đợt như sóng 🦵·ấ·𝓃 👢·ư·ớ·t trào đến, cô cảm giác mình sắp đạt tới đỉnh.

"Được... Tất cả đều nghe em.... tất cả..." Hai tay hắn nâng ⓜ*ô*ⓝ*🌀 của cô, rồi ngồi dậy, để cô ngồi trên người mình.

Từ từ thích ứng thứ lớn của anh, Vạn Bảo Châu nhón nhón thân người, đứng lên. Ngồi hẳn trên người Thiên Tống, cũng làm cho dương v*t không hề giữ lại toàn bộ tiến nhập trong hành lang, hành lang nhẹ co rút có quy luật phối hợp với từng động tác ra vào của anh.

Theo một mô tuýp bất di bất dịch: nữ chủ luôn sẽ ôn nhu ngoài đời, và sẽ được ban cho một khả năng thiên bẩm làm hài lòng các nam chính trên giường... Đơn cử như: Hàng xài hoài mà không hở, khi lâm trận thì nước tràn đầy còn hơn Vòi Romine đang chảy mà bị đục một lỗ chà bá, khả năng trâu bò có thể chịu đựng nam chính liên tục tù tì trong vòng mấy ngày mấy đêm*. Nên Vạn Bảo Châu tất nhiên rất được tác giả chúng ta ưu ái cho bản lĩnh làm nam chủ chúng ta điên đảo.

* mấy ngày mấy đêm là tác giả nổ đấy

Dù phải nói thật lòng, tác giả truyện này rất ghét ăn bánh bèo!!!

Lúc này nửa người Vạn Bảo Châu hơi ngửa về sau, mà Thiên Tống cũng chỉ lấy hai tay vén phía sau nâng cô lên, dương v*t tím hồng không ngừng co rút bên trong hoa huy*t béo mập kia.

Khuôn mặt Vạn Bảo Châu bởi vì tình dục mà đỏ ửng. Dung nhan cô vốn đã xinh đẹp, lúc tình dục thúc giục càng ⓠ⛎🍸ế.п r.ũ và mê người hơn. Tⓗâ.п ✞♓.ể hoàn mỹ ấy vừa nhìn đã có thể khiến người ta phạm tội, tản ra màu phấn hồng mê người.

Thiên Tống từ nãy đến giờ chỉ cưỡi ngựa xem hoa chứ chưa hề đi sâu vào lãnh địa, cả 🌴𝒽â.𝐧 𝖙𝐡.ể anh kêu gào, phía dưới trướng đau lên, tâm tình có chút vội vàng xao động, nhất là sau khi nghe được thanh âm mê người của cô, lại dùng hết sức đấu đá lung tung trong hành lang. Nước mật trào ra theo từng động tác đ●ú●t vào của anh bị áp ngược lại vào trong †·♓·â·ⓝ 𝖙·𝖍·ể cô, κ♓_ⓞ_á_ı ⓒả_Ⓜ️ đè ép càng khiến hai chân Vạn Bảo Châu mềm nhũn, nước chảy ra không ngừng, miệng liên tục 𝐭ⓗ.ở ɢấ.🅿️.

"Chồng... Chồng..."

Thiên Tống mắt điếc tai ngơ 𝖗_ú_𝖙 r_ⓐ nhanh làm mật thuỷ văng tung toé khắp nơi. Anh mỗi một lần dùng sức va chạm xương mu của cô, hận không thể vò nát 🌴-ⓗâ-ռ †-♓-ể của cô.

"Châu Châu... Châu Châu của anh... nhanh quá... Đều ướt đẫm..."

Nữ chính nhanh? Còn không phải do các bà tác giả tạo ra phong trào sao?!

T𝖍●â●𝓃 †●𝐡●ể càng ngày càng trở nên пóⓝ-🌀 b-ỏ-ռ-𝐠, một loại cảm giác cực độ trống không bao phủ cả người cô, trong cơ thể cô dường như có gì đó không khống chế được chảy ra ngoài nhưng đồng thời lại có cảm giác trống rỗng muốn được lấp đầy. Vạn Bảo Châu mím đôi môi hồng nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào, đôi tay ⓜ.ả.𝓃.ⓗ 𝖐𝒽.ả𝐧.𝖍 quấn quanh ở trên cổ Thiên Tống, hai người má tựa vai kề, bên dưới ra sức xoắn chặt nam tính, muốn nhiều hơn nữa.

"Anh... nhanh lên... Em muốn..."

Vạn Bảo Châu nhắm mắt lại, tay nhỏ bé từ từ đi xuống đầu vai Thiên Tống, bấu víu gáy củaanh. Hai chân trắng noãn 🎋-ẹ-p cⓗặ-𝐭 phần eo hùng tráng có lực, khiến bộ vị nơi hai người kết hợp dán sát hơn, nam căn tráng kiện to lớn này cũng đi thật sâu vào trong cơ thể của cô hơn.

Cô chủ động làm cho Thiên Tống rất phấn khích nhưng sợ hãi cũng nhiều hơn, đôi tay ngăm ngăm lập tức bắt lấy cái mô𝖓_g trắng của cô vợ nhỏ, nắm chặt hai bên 𝐦*ô*𝖓*ⓖ nhỏ 𝖒.ề.ɱ Ⓜ️ạ.❗, không cho phép cô nghênh hợp anh vào sâu hơn nữa.

Mắt to lặng lẽ mở ra, Vạn Bảo Châu không hiểu nhìn lên trên mặt người đàn ông tràn đầy ♓*ⓐ*〽️ ⓜ*⛎ố*𝓃, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ẩn nhẫn: "... Chồng?"

Thiên Tống cố nén nhịn, anh ⓣ𝒽_ở 𝐡_ổ_n 𝐡_ể_ⓝ một tiếng, từ trong kẽ răng khó khăn phun ra mấy chữ: "Không được... Quá sâu, em sẽ không chịu nổi."

Là đàn ông, anh cũng rất muốn đi vào sâu trong cái miệng nhỏ nhắn mất hồn của người phụ nữ mình yêu, nhưng anh lại sợ t-𝒽-â-ռ 𝖙♓-ể cô không chịu nổi.

Dù cô thật sự chịu được, nhưng"là đàn ông anh phải lo lắng cho em"*, thân là chồng càng tuyệt đối không được phép lấy t_𝒽_â_n 𝐭_ⓗ_ể vợ mình ra thử nghiệm.

* Không Bao Giờ Bó Tay - Tống Gia Vỹ

youtube/watch?v=M9JDAfwfgzM

Cánh môi màu hồng chậm rãi nâng lên một nụ cười ngọt ngào, Vạn Bảo Châu ngoan ngoãn nghe lời buông hai chân xuống. Đầu gối trắng như ngọc khẽ cong lên, cô làm như vậy có thể để cho anh vào sâu, nhưng sẽ không ❌â●𝐦 п●h●ậ●🅿️ đến tận trong tử cung, đây chính là độ sâu an toàn nhất.

Thả cô trên ghế sofa một lần nữa, làm cho cô thoải mái nằm, còn anh quỳ gối trước chân cô, tách hai đùi cô nhẹ nâng lên. Nơi đó của hai người vẫn còn rất ẩm ướt, bởi vì bị dương v*t quá thô to xâ-𝖒 𝐧-𝒽ậ-ρ vào, giữq khe hở môi hoa hẹp hơi tách ra, lộ ra một chút chất lỏng bạch trọc dính hoa kính béo mập.

"Ư... A..." K𝐡𝐨-á-ℹ️ ⓒả-Ⓜ️ dào dạt khiến anh càng lúc càng tiến vào, các tế bào thần kinh chạy khắp các giác quan, cô tự động vòng thêm thật chặt cổ anh, để có thể dễ dàng tiến vào hơn.

"Châu Châu, anh... Châu Châu...." Anh không tiết chế nổi mình, mỗi lần hai người xúc đẩy đều phát ra những thanh âm ngượng ngùng hoà lẫn với tiếng nước chảy mê người.

"A... A...." Giống như đang bơi giữa một đại dương mênh 𝖒ô𝓃_🌀, mà k·𝐡oá·❗ c·ả·ⓜ là từng đợt sóng dào dạt vỗ vào người, "Chồng.... Tống...." Mười ngón tay cô đổi sang 𝖇·ấ·u ⓒⓗặ·ⓣ lấy bả vai của anh, r-ư-ớ-𝖓 𝐧𝖌-ườ-𝖎 lên.

"Anh... ở đây..." Chỗ kín truyền đến không biết bao vui thích, anh ôm lấy chân cô, xâ-ⓜ 𝐧h-ậ-🅿️ càng lúc càng mạnh để hưởng thụ.

Thiên Tống luồn tay phía dưới nâng ⓜôռ●g Vạn Bảo Châu lên, bản thân cũng không ngừng dập xuống, 🎋ho*á*𝒾 c*ả*𝐦 càng tăng thêm gấp bội.

"Chồng... Mau, nhanh lên một chút..." Đến giới hạn, cô không còn lựa chọn nào ngoài việc cầu xin.

"Được, vợ yêu." anh gầm rú lên, xì một tiếng, dương v*t tím hồng lại một lần nữa 𝒸·ắ·ɱ ✅à·⭕ trong mật huyệt. Môi hoa ⓡⓤ●ռ 𝐫ẩ●γ co rút lại rồi co rút lại nữa, xiết thật chặt cái căn lửa nóng 🅓ụ_𝐜 νọ_п_🌀 kia.

Hai tròng mắt Vạn Bảo Châu đang trong mê say lại càng mờ mịt không phân biệt được bốn phương tám hướng.

"A ư... Chồng à... Thật thoải mái... ư a..."

"Châu Châu......" Anh khàn khàn gọi cô.

Khi tiến tới gần điểm giới hạn, ngũ quan anh tuấn của Thiên Tống hơi hơi vặn vẹo, dương v*t đâ●𝐦 mạnh vào trong chỗ sâu mật huyệt, chất lỏng nóng rực phun phọt ra, tưới ấm áp khắp cả hoa hồ.

Cô cong người thét chói tai, vui vẻ đến khóc lên, hai chân vòng chặt thắt lưng của anh, dùng sức đem chính mình chống đỡ anh, lúc này, giữa lối nữ tính của cô bị anh đè lại, hai người hoà cùng một thể, trong nháy mắt anh bắn ra, thì cô cũng cảm giác được dòng nước xiết kia đang chui vào trong bụng của mình.

Vạn Bảo Châu nhìn người đàn ông trước người vẫn như cũ ra sức vận dụng thắt lưng si mê trong т.𝖍â.𝐧 t𝐡.ể cô, ngón tay vẽ một vòng trên môi anh, đem toàn bộ b_❗ể_ⓤ 🌴ì_𝓃_𝒽 trên mặt anhkhắc sâu vào tâm khảm.

"Ư a... Chồng... Tống... A ư..."

"Châu Châu... Dùng sức... Rống..."

Tình dục hình thành từ nỗi đau tâm hồn càng đem đến sự khát khao nhiều hơn.

Thiên Tống cúi đầu 𝒽ô●𝖓 cô, rồi lại đi vào. Quy đầu to lớn ở trong thủy huyệt 𝖒·ề·𝖒 mạ·ı khó khăn mở ra một lối đi nhỏ hẹp, cho đến khi vào đến điểm cuối, rồi lại cẩn thận không ↪️-ắ-Ⓜ️ νà-o trong tử cung yếu ớt. Chuyện này cũng hành hạ chính anh ra đầy mồ hôi giống như là vòi nước hỏng van vậy.

Bởi vì Vạn Bảo Châu vừa mới trải qua cao triều, thể lực cũng đã tiêu hao ít nhiều, cho nên Thiên Tống cũng không dám kéo dài. Anh hoàn toàn buông thả cảm giác của mình, ra sức chạy nước rút tốc độ cái sau so cái trước càng mau hơn. Eo anh cũng bắt đầu tê dại, một dòng điện mãnh liệt từ phía dưới đi lên trên, tráng kiện dâng trào rồi rốt cuộc sau một lần dùng sức đâ_𝖒 𝖛à_𝐨 lần thứ hai phun ra mầm móng của mình.

Thiên Tống đỡ Vạn Bảo Châu ngồi dậy đối diện với mình, anh nắm thật chặt khe 𝐦ô●ռ●🌀 mịn màng của cô hướng về phía dâng trào của mình áp vào, đem toàn bộ hạt giống nóng như lửa của mình phun vào chỗ sâu nhất của cô.

Sau đó anh ôm sát cô, phát ra tiếng 🌴ⓗ●ở h●ổ●𝐧 𝖍●ể●𝖓 không ngừng."Châu Châu... Châu Châu của anh..."

Theo mỗi một tiếng kêu, môi mỏng tỉ mỉ vẽ từng đường nét trên da thịt ướt đẫm mồ hôi của cô.

Vạn Bảo Châu nhẹ nhàng thở ra, gật đầu một cái, thông báo mình vẫn ổn, sau đó cả khuôn mặt áp vào lồng n𝐠ự-𝖈 vững chãi tìm hơi ấm.

Thiên Tống khẽ mỉm cười, h.ô.ⓝ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, ôm 🌴.♓â.ռ ⓣh.ể mềm nhũn nhỏ bé vào trong 𝐧ℊự·🌜, anh bắt đầu nhẹ nhàng kéo ra đư-𝒶 ☑️-à-𝑜, từ từ vào, từ từ ra, tốc độ mặc dù không nhanh, nhưng sức lực lại rất nặng, cường hãn có lực đem cô chống đỡ đến cực hạn. Quy đầu lửa nóng khổng lồ lấy một loại khí thế kiêu ngạo như chiến sĩ mở mang bờ cõi từng chút từng chút đẩy ra hai cánh hoa đáng yêu, tiểu huyệt chứa đựng vật to lớn của hắn đến mức gần như không nhìn thấy miệng hoa huy*t, từ từ chen vào, từ đầu đến cuối, vào sâu lút cán, không lưu một tấc nào ở bên ngoài.

Vạn Bảo Châu mới vừa qua cơn cao triều, t𝖍.â.𝐧 ✞♓.ể nhạy cảm, bị anh 𝐜ắ-ɱ ѵà-⭕ như vậy, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi lại bắt đầu "Y y nha nha" kháng nghị, hai cánh tay nhỏ bé trắng noãn cũng không biết để ở chỗ nào, cô trượt tay từ đầu vai đến sau lưng Thiên Tống, vừa bất lực, lại vừa ngây thơ ngốc nghếch làm người ta thương yêu.

Thiên Tống cầm vòng eo non mềm, xoay người một cái đẩy cô nằm trên thân mình, hoa huy*t ɱ·ề·〽️ 𝐦ạ·❗ khít khao mỗi lần mới vừa trượt ra liền lại bị ép xuống, miệng huyệt nhỏ nhắn đem vật cứng rắn tráng kiện từng miếng từng miếng nuốt vào, xoắn cực kì chặt, tư thế nữ trên nam dưới khiến vật kia ở trong ✞𝖍·â·𝖓 ⓣ·𝒽·ể Vạn Bảo Châu càng vào tới sâu hơn, thậm chí Thiên Tống căn bản không cần dùng sức, chỉ cần đem vật căng cứng của mình nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn, rồi lại đem cô để xuống chậm rãi là có thể đạt tới chỗ sâu nhất của cô.

Môi hồng khẽ nhếch, Vạn Bảo Châu ngước đầu, nhắm hai mắt, yêu kiều ⓡê-𝐧 г-ỉ, tơ bạc trong suốt bởi vì cô rê_𝖓 ⓡ_ỉ mà nhỏ xuống dưới liền bị Thiên Tống nuốt hết vào trong bụng, bị đâ●Ⓜ️ đến khó chịu, cô liền đưa tay quờ quạng lung tung bốn phía, giống như muốn tìm một cái gì để dựa vào. Thiên Tống thấy thế, liền cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trên vai mình, sau đó phía dưới càng thêm dùng sức từng phát từng phát đâ·ɱ ☑️·à·𝐨, không chút lưu tình.

"Sâu quá... Sâu quá à..." Vạn Bảo Châu rút tay của mình về, sờ lên cái bụng trắng nõn bằng phẳng —— nơi đó có gồ lên hình dáng của một cây tráng kiện, chứng tỏ ông chồng lang sói của cô đã ↪️ắ*m 𝐯à*ⓞ tử cung của cô rồi. Tử cung mề·ɱ 𝐦ạ·1 không chịu nổi sóng to gió lớn như vậy, đương nhiên thấy khó chịu vô cùng. Hơn nữa mỗi một lần 𝖗ú*🌴 𝐫*@ lại 𝐜·ắ·ⓜ ⓥà·ⓞ đều mang vào một lượng nước khá nhiều, bên trong đã sớm trướng đến không chịu nổi. Vạn Bảo Châu vừa đau lại vừa thấy thoải mái, loại cảm giác cực đoan mâu thuẫn này quả thật làm cho đại não của cô rối loạn cả lên, cô không biết nên làm sao bây giờ, và cô cũng không biết mình đến tột cùng là muốn anh dừng lại hay là tiếp tục nữa.

Thiên Tống nắm lấy chiếc cằm thon gọn rồi tỉ mỉ 𝒽_ô_𝐧 tới ♓●ô●ⓝ lui trên mặt cô, động tác phía dưới cũng không ngừng lại chút nào, mà sức lực lại chỉ nặng thêm chứ không nhẹ, mang theo tình yêu triền miên vô tận cùng muôn vàn dịu dàng, rồi lại vô cùng cường hãn, hơn nữa cũng không cho cô cự tuyệt.

"Ngoan... Chiều anh một lần, được không? Chờ anh 𝐜ắ_ⓜ 𝐯à_⭕ là được rồi, em có thể làm được... Sẽ hết đau ngay thôi."

Cô chỉ biết câm nín nghe tiếng anh nói.

Thật ra cô đã chiều anh rất nhiều lần rồi mà!!!!

Mồ hôi hột trên trán Thiên Tống từng giọt từng giọt rớt xuống, rơi vào giữa bầu ռ·🌀·ự·🌜 của Vạn Bảo Châu, rồi men theo đư-ờⓝ-ɢ 𝖈𝐨ռ-🌀 xinh đẹp của phái nữ mà trượt dần xuống, biến mất không tăm tích.

"Được.... được.... anh nhẹ một chút..." Vạn Bảo Châu sờ tới sờ lui trên bụng, cho dù xấu hổ không dám nhìn, nhưng cô vợ ngốc nào đó cũng có thể cảm nhận được nơi đó đến tột cùng là có cảnh tượng như thế nào.

Thiên Tống rất tự tin vào khả năng của mình, hay nói đúng hơn anh rất tin vào sự hiểu biết của mình về cô, anh hiểu rõ cơ thể cô hơn chính mình, biết cực hạn chống đỡ của cô ở đâu, bất cứ chuyện gì anh làm đều suy nghĩ cho cô trước tiên, nên làm sao có thể đành lòng để cho cô bị thương chứ?

Bàn tay sờ sờ khuôn mặt ɱ-ề-ɱ ɱ-ạ-❗ nhỏ bé, Thiên Tống khẽ 𝖗-ú-ⓣ 𝐫-𝖆 một chút, Vạn Bảo Châu chưa kịp thở xong thì anh đã dùng khí thế hừng hực 𝐜●ắ●𝖒 ⓥà●0, còn sâu hơn, nặng hơn hồi nãy! Cuối cùng người vợ nào đó đã có thể chắn chắn mình đang bị khi dễ trầm trọng, cô mím miệng nhỏ, thật muốn khóc ra tiếng nhưng lại không nỡ làm anh mất hứng. Thiên Tống dùng sức bợ lấy nơi hai người kết hợp, thịt non trong tiểu huyệt cũng run theo, chỗ nhạy cảm nào đó bị anh không lưu tình ma sát, cực độ ⓚ_hο_á_ⓘ 𝐜_ả_Ⓜ️ lập tức khiến một luồng ái dịch từ chỗ sâu trong hoa huy*t lại ào ạt tuôn ra.

"Ưm... A... Đừng..."

Bị cảm giác lạ thường tràn đến làm cô không nói được một câu hoàn chỉnh, vì vậy Thiên Tống tự mặc định hành động của mình vô cùng chí lý, cần được duy trì và phát huy.

Vẫn ở lại trong tiểu huyệt ấm áp chật hẹp, Thiên Tống ôm eo Vạn Bảo Châu bước về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ của bọn họ.

Mỗi một bước đi của anh, Vạn Bảo Châu liền yêu kiều "ưm" một tiếng, quy đầu vô cùng to lớn liền đụng vào trên thành tử cung, điều này khiến hai đương sự đều hưng phấn, ⓣⓗ*â*п 🌴*h*ể và tâm hồn.

Khi ✞𝐡â·𝖓 th·ể cao lớn to con đè cô vợ nhỏ cùng ngã xuống giường lớn, lập tức tốc độ kéo ra đư●𝐚 ☑️●à●ο của người chồng sói lang nào đó nhanh dần, anh rốt cuộc có thể muốn cô không cần kiêng kỵ.

ℋ𝖔*@*n á*❗ trên giường vẫn thoải mái nhất!!!

Đôi mắt long lanh cực kỳ mơ màng, chớp chớp mắt, mơ hồ còn long lanh. Vạn Bảo Châu bị đặt dưới 𝐭♓_â_𝓃 ✞𝐡_ể cao to của Thiên Tống, hai chân mở rộng ra hai bên hông anh, cái Ⓜ️ô·ⓝ·🌀 nhỏ Ⓜ️ề_ɱ ⓜ_ạ_ℹ️ bị một đôi tay ngăm ngăm rắn chắc nâng lên. Theo mỗi một lần tiến vào, Thiên Tống liền bóp một cái lên khe ⓜôп*ⓖ non mềm, tốc độ anh chạy nước rút càng lúc càng mau. Hai viên anh đào xinh đẹp trước пg.ự.𝖈 Vạn Bảo Châu lúc ẩn lúc hiện sáng ngời toả ra sức hút mê người đến cực hạn, hai hạt đậu vốn đỏ tươi này càng đỏ như ánh lửa, có thể thiêu đốt người ta bất cứ lúc nào. Thiên Tống rút một tay ra nắm lấy, bàn tay khổng lồ bao trùm lên bầu vú trắng nộn, cúi đầu gặm lên.

Hàm răng bén nhọn cắn, nhai, ⓜ·ú·ⓣ, kéo, đem hai nụ hoa nho nhỏ vốn đã cứng rắn chơi đùa đến khi vừa đỏ lại vừa cứng, giống như trái cây chín đứng thẳng trong không khí.

Thiên Tống ngậm một bầu vú, gặm ở trong miệng một hồi lâu mới chịu nhả ra, lúc đó bầu vú đáng yêu trắng noãn kia cũng đã dính đầy nước miếng cùng dấu 𝐡ô𝐧., tựa hồ lớn hơn lúc bình thường một chút, bây giờ nhìn y như đóa hoa tươi nở rộ đong đưa trong gió.

"Vợ à... Anh sắp ra rồi..." Thanh âm của Thiên Tống khàn khàn, anh nắm bộ пℊự●𝐜 𝖒●ề●Ⓜ️ ⓜạ●ⓘ của cô, nói nho nhỏ, tốc độ hạ thể 𝐫.ú.т 𝐫.🔼 đ.ư.a ⓥà.ο rõ ràng còn tăng nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước.

Vạn Bảo Châu bị đâ.ɱ đến cả người bủn rủn, một lúc sau, rốt cuộc sâu trong tử cung nghênh đón vào một luồng nhiệt lưu nó·𝖓·ℊ 𝖇·ỏ·ռ·🌀 không ngừng bắn vào, miệng tử cung nhỏ nhắn từng miếng từng miếng ⓜ-ú-† lấy 𝐭❗●𝓃●𝖍 𝐝ị●𝒸●𝒽 phun ra, từng chút, từng chút, toàn bộ nuốt vào.

TiểuSongNgư kute: Bị mần liên tục nhanh mạnh lẹ như thế có tính là ngược không chứ hả?

Truyện sắp hoàn rồi nên đây là cơ hội cuối mình chen vào phân cảnh H. híhí. Tác giả là sắc nữ lai hủ nữ chính hiệu. Dạo gần đây hơi bị thèm thịt. Khứa khứa...

Chương (1-18 )