Đơn li hôn
Ch.02 → |
Luôn luôn rất ít khi trở về nhà Hoắc Tư Hào cư nhiên nay mới chưa đến 8 giờ đã về.
Lâm Tuyết Y nhìn thấy anh, trong lòng vô cùng kích động, hôm nay sao anh lại về sớm như vậy? Nhưng cô không nghĩ nhiều, thầm nghĩ chạy nhanh bắt lấy cơ hội khó gặp này. Cô đi qua ngồi xổm trước mặt anh, tay đặt trên đùi anh, cười hỏi: "Tư Hào, anh đã về, anh ăn cơm chưa? Em vào bếp đi làm chút gì cho anh ăn nhé." Cô tận lực thể hiện dáng vẻ sinh động cùng ôn nhu một chút.
Hoắc Tư Hào nhìn cô một cái, không trả lời, hắn lạnh lùng gạt tay cô ra, lập tức lấy tài liệu trong túi đưa đến trước mặt cô.
"Đây là cái gì?" Lâm Tuyết Y hỏi.
"Tự xem đi." Ngữ điệu lạnh như băng không mang chút cảm xúc nào.
Lâm Tuyết Y nhìn qua......là đơn ly hôn.
Hoắc Tư Hào ly hôn Lâm Tuyết Y, sau này có hạnh phúc riêng, không bên nào liên quan đến nhau
PS: Lâm Tuyết Y ký tên sau bảy ngày phải chuyển ra khỏi Hoắc gia, Hoắc Tư Hào sẽ bồi thường Lâm Tuyết Y đủ phí phụng dưỡng
Chồng: Hoắc Tư Hào
Vợ:
"Chúng ta ly hôn đi". Ngữ khí của Hoắc Tư Hào không mang chút thương lượng nào mà là ép buộc.
"Anh muốn ly hôn?" Cô khó hiểu hỏi. Một giây sau, cô không tin, lại lên tiếng hỏi: "Anh muốn ly hôn với em?"
"Đúng vậy" Hoắc Tư Hào trầm giọng trả lời.
"Tư Hào, anh thật thích nói đùa?" Lâm Tuyết Y vẻ mặt kỳ quái nhìn anh, sao lại muốn ly hôn?
"Tôi không thừa hơi mà nói đùa với cô? Tôi vốn có thể cho luật sư đến tìm cô, nhưng sợ cô không tin nên mới tự mình về nói với cô." Hoắc Tư Hào lạnh lùng giải thích, nếu không vì muốn nói với cô điều này, anh trở về sớm làm gì?
"Đây là thật ư? Vì sao?" Lâm Tuyết Y nhìn thoáng qua đơn ly hôn kia, cô vẫn không tin, nhất thời không thể tiếp nhận được. Cô muốn tìm chút sơ hở trên mặt anh, nhưng chỉ thấy vẻ kiên quyết của anh.
"Vì sao? Cô không biết rằng hôn nhân của chúng ta lên sớm hủy bỏ từ lâu rồi à? Lúc trước nếu không phải bởi vì bà nội, cô nghĩ tôi sẽ kết hôn với cô ư?" Hoắc Tư Hào khinh thường nói.
"Nhưng chúng ta kết hôn đã 2 năm rồi, anh không thể nói ly hôn thì ly hôn được?" Lâm Tuyết Y muốn khóc. Nhưng cô vẫn cố dùng ngữ khí bình thản để nói, không muốn làm cho anh thêm khó chịu.
"Tôi không muốn giải thích nhiều với cô. Tóm lại tôi chỉ đến thông báo cho cô, kí hay không kí cũng vậy thô, điều tôi đã quyết đĩnh sẽ không thay đổi." Hoắc Tư Hào nói xong liền đứng lên, lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.
"Cô cũng nên chuẩn bị đi, bởi vì sau 7 ngày nữa cô sẽ phải rời khỏi Hoắc gia, cô có điều kiện gì tôi sẽ đáp ứng." Hắn vừa đi ra ngoài, vừa nói bổ sung.
"Tư Hào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không? A đừng đi." Lâm Tuyết Y thấy anh muốn rời đi, vội vàng chạy đến kéo tay anh khẩn cầu nói.
Hoắc Tư Hào không kiên nhẫn hất tay cô: "Không có gì cần nói cả, cô cũng đừng vọng tưởng gì, cuộc hôn nhân này nhất định phải hủy."
"Tư Hào, không phải anh vẫn đối tốt với em sao? Tại sao đột nhiên muốn ly hôn?" Lâm Tuyết Y thấy hành động của anh đã biết anh không nói đùa, trong lòng cô kích động rồi bật khóc.
"Tôi đối tốt với cô vì dù sao cô cũng là vợ trên danh nghĩa của tôi nhưng cũng bởi vì nể mặt bà nội mới làm vậy, tôi luôn luôn nhẫn lại, bây giờ tôi không muốn nhịn nữa."
Mỗi lần nghĩ đến cuộc hôn nhân này, hắn lại cảm thấy chán ghét nhắm mắt lại, người đàn bà này rất tâm kế (nhiều mưu mô). Rõ ràng biết hắn không thích cô, dám nói với bà nội buộc hắn phải cưới cô. Lúc trước nếu không có sự có mặt của cô thì có lẽ hiện tại anh đang vui vẻ với người trong lòng rồi.
"Tư Hào, em không tin, anh bởi vì bà nên mới đối tốt với em sao?" Lâm Tuyết Y lòng càng trầm xuống.
"Bằng không cô nghĩ rằng tôi và cô thật sự yêu nhau sao? Cô nên tỉnh mộng đi." Hoắc Tư Hào châm chọc nói.
"Tư Hào, đã trễ thế này, chúng ta bàn lại được không, em đi làm đồ ăn khuya cho anh." Lâm Tuyết Y đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, cho dù trước đây anh thường không ở nhà, nhưng ít nhất trong lòng cô còn có chút hy vọng, nhưng khi anh đưa đơn ly hôn cô rất sợ anh đi sẽ không trở lại nữa, cô muốn anh ở lại, mặc kệ tâm tư anh không ở đây.
"Tư Hào, anh không đi được không? Em xin anh, anh ở lại đi." Lâm Tuyết Y vừa khóc vừa tiến lên kéo anh.
"Không cần dùng nước mắt để làm tôi siêu lòng, tôi rất chán ghét cô."Hoắc Tư Hào không hề thay đổi, hắn đương nhiên cũng không ở lại.
"Cô không phải hỏi tôi đi đâu sao? Tôi cho cô biết, tôi đi đến chỗ người con gái tôi yêu -Tần Ngữ Tâm, cô vừa lòng chưa?" Hắn nói xong cũng không hề quay đầu lại mà đi ra ngoài.
"Tư......." Lâm Tuyết Y ngơ ngác đứng đó nhìn thân ảnh Hoắc Tư Hào biến mất ở cửa lớn, môi đã bị cô cắn đến mức chảy máu, chảy xuống quần áo, cô lại không hề hay biết.
Từ khi kết hôn đã được 2 năm, chính mình luôn nhẫn nhịn nhưng đổi lại kết quả như vậy.
Cô không phải không biết cách sống của anh. Cũng từng khuyên anh, nói với anh, thậm chí lấy sự nhu tình của mình để đả động anh, nhưng anh chẳng những không nghe, ngược lại càng ít về nhà hơn trước suốt ngày lưu luyến hoa bướm bên ngoài.
Cô chịu đựng, luôn chịu đựng, chính là bởi vì cô yêu anh, hy vọng một ngày anh sẽ tỉnh ngộ, chủ động trở lại bên cô. Cô đã đồng ý với bà nội, sẽ làm người đàn ông này thay đổi tốt lên, giúp đỡ công việc của anh.
Nhưng hiện tại, anh lại muốn ly hôn, thậm chí ép cô trong vòng bảy ngày dọn ra ngoài. Đối mặt với một người tuyệt tình như vậy, Lâm Tuyết Y nhất thời không biết chính mình lên làm cái gì bây giờ, cô xoay người trở về phòng mình khóc
Ch. 02 → |