Vay nóng Homecredit

Truyện:Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình - Chương 08

Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Trọn bộ 56 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)

Siêu sale Shopee


Hướng Thanh Lam đi tới quầy tính tiền, quả nhiên giống như cô nghĩ, tiền mấy tháng nay tích góp đã bị tiêu gần hết. Nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt Thanh cô cảm thấy cũng rất đáng giá. Anh không còn gì cả, cô cũng vậy, như ng cô vẫn có thể cho anh thứ gì đó, dù cho thứ ấy vô cùng bé nhỏ.

Chỉ là, cô cúi đầu, không nghĩ đến sẽ gặp lại Tô Triết Thác ở chỗ này, tất nhiên, còn có cô ấy.

Trả tiền xong, cô cầm lấy quần áo, nhưng là Thanh lại nhanh tay đoạt đi mấy bộ. Nhìn cử chỉ như trẻ con của anh cô chỉ biết cười bất đắc dĩ.   Vô tình quay đầu lại, cô thấy được ánh mắt săm soi của Tô Triết Thác, dường như trong đó còn có một ít chỉ trích cùng châm chọc. Chỉ trích cô sao? Lại quay đầu nhìn Thanh, có lẽ anh đang chỉ trích điều này đi.

Nhưng anh có tư cách gì để chỉ trích, bọn họ đâu còn quan hệ gì.

Đi ra bên ngoài, ngay tại giây phút cánh cửa kia đóng lại, dường như tất cả sức lực của cô biến đi mất, lưu lại, cũng chỉ có một loại kiên trì, kiên trì không muốn ngã xuống ở trước mặt bọn họ.

Nếu không ngã xuống, phải chăng, cô còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm ình?

"Chị ơi, chị làm sao vậy?" Thanh nhìn đến khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của cô thì vội vàng lại gần, nhưng trong tay cầm nhiều đồ quá khiến anh nhất thời cảm thấy luống cuống.

'Không có việc gì. ' Hướng Thanh Lam lắc đầu, không tiếng động nói xong, cô cầm bớt đồ từ tay anh, hai người tiếp tục đi về phía trước. Chẳng qua, Thanh có chút đăm chiêu nhìn bên trong cửa tiệm, ngoài ý muốn vẫn thấy được ánh mắt của nam nhân kia, anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng này, chẳng lẽ bọn họ có quen biết? Nhưng cuối cùng, anh vẫn không hỏi chị về điều này.

Hướng Thanh Lam cũng không quay đầu lại, cánh cửa kia đã phân thế giới của bọn họ ra làm hai nửa. Cũng không đúng, thật ra bọn họ vốn đã ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho nên ban đầu dù có ở chung một chỗ thì cuối cùng cũng vẫn phải tách ra, hơn nữa là tách ra vĩnh viễn.

Cô yêu anh, nhưng là, anh không yêu cô. Anh đã tìm được cô gái anh mong ước, như vậy cô cũng nên rời đi. Dù sao, trong hai người cũng nên có một người được hạnh phúc, dù cho người ấy không phải cô.

Cô không trách anh tàn nhẫn, bởi vì, cô phải tàn nhẫn với chính mình.

Mất đi con, cô không trách anh, chỉ trách chính mình không bảo vệ được đứa nhỏ, mất đi giọng nói, cô cũng không trách anh, có lẽ, đó là sự trừng phạt cô phải nhận vì đã cướp đi thời gian hai năm của anh.

Nợ anh, cô đã phải trả bằng những gì quý giá nhất, về sau, bọn họ sẽ không còn bất kì quan hệ gì.

Cuộc sống hiện tại của cô tốt lắm, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đã đủ dùng. Hơn nữa, bây giờ cô còn có một đứa em...

Cô đã có một thân nhân.

Từ thời khắc nhặt được anh, coi anh như người thân, cô đã hứa sẽ bảo hộ anh, chăm sóc tốt cho con người không thể tự gánh vác cuộc sống, không còn nhớ chút gì về quá khứ này.

Thanh a... cô nhìn về phía trước, trong ánh mắt có đặc biệt kiên định.

Về nhà, Hướng Thanh Lam đem đồ đạc vừa mua để trong phòng ngủ, nhắc Thanh tắm rửa qua một chút.

Lát nữa còn có một việc quan trọng bọn họ phải đi làm.

*****

Hai người chỉ ăn uống nghỉ ngơi một lúc rồi đi bệnh viện ngay. Hướng Thanh Lam muốn biết rốt cục Thanh bị làm sao? Là trời sinh hay vì ngoài ý muốn?

Trong bệnh viện, bác sĩ không ngừng hỏi Thanh rất nhiều vấn đề.

"Được rồi" Ông gật đầu một cái, khép lại bệnh án, xoay người nhìn về phía Hướng Thanh Lam.

"Hướng tiểu thư, trải qua chẩn đoán sơ bộ tôi cho rằng đầu của anh Thanh từng bị va chạm rất mạnh, hình thành một khối máu tụ chèn ép đến thần kinh nên mới tạo thành tình trạng như hiện tại. Có lẽ trí lực hiện tại của anh ta chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi mà thôi."

Hướng Thanh Lam nhìn Thanh, môi động một chút, cũng không nói gì. Đầu từng chịu va chạm mạnh đến nỗi mất đi trí nhớ, chắc hẳn khi đó Thanh rất đau...

Thanh cũng quay đầu nhìn cô, trông bộ dáng giống như đang giận dỗi. Anh không thích mùi ở nơi này, cả màu sắc ở nơi này nữa, khoanh hai tay trước ngực đứng ở nơi đó, hiển nhiên là có chút tức giận.

Hướng Thanh Lam không để ý đến anh, tiếp tục nhìn bệnh án trong tay bác sĩ, không ngừng suy nghĩ về mấy điều vừa rồi.

Cô nhấp miệng một chút, cầm lấy bút trên bàn, sau đó viết ra một câu. Không phải ai cũng giống Thanh dễ dàng hiểu được cô muốn nói điều gì, cô biết bản thân hiện tại đã không còn như trước kia, cô biết nói, nhưng là, lại không thể nói.

'Như vậy, xin hỏi bác sĩ có biện pháp nào không?' Hướng Thanh Lam dừng bút, mở to hai mắt nhìn vị bác sĩ trước mặt.

Vị bác sĩ hơi sửng sốt một chút, thế này mới để ý từ đầu tới giờ cô gái này vẫn không nói điều gì, thì ra không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Thật đáng tiếc, ánh mắt ông không khỏi lộ ra một chút thương hại, cô gái thì câm, nam nhân thì ngốc, hai người thật đúng là đồng mệnh tương liên đáng thương.

Hướng Thanh Lam nhìn đến thương cảm trong mắt ông thì chỉ biết cúi đầu, trong lòng chua sót không ngừng. Thì ra cũng sẽ có người cảm thấy cô đáng thương.

Ly hôn, mất con, mất giọng nói, hiện tại cô còn không đáng thương sao?

Nhưng là, cô ngẩng đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ vẫn trầm mặc đứng ở bên kia. Thanh, một nam nhân không còn quá khứ, một nam nhân cô nhặt được ở ven đường, so với anh, có lẽ cô vẫn hạnh phúc hơn một chút. Bởi vì dù quá khứ kia là hạnh phúc hay đau thương, nó cũng là một phần nhân sinh trong cuộc đời, cô nhớ được toàn bộ, nhưng là, anh lại quên.

Mỉm cười, giống như vừa có ngọn gió thản nhiên thổi qua, chỉ vương lại mấy tia đau buồn ở trên mặt, chuyện quá khứ với cô đã không còn quan trọng nữa.

'Bác sĩ', cô gõ nhẹ lên bàn, lúc này ông mới thu hồi suy nghĩ vừa lệch khỏi quỹ đạo của mình. Nhẹ nhàng hít một hơi, ông chậm rãi nói:"Chứng bệnh này cũng không phải không có cách, tôi đã kiểm tra não bộ của anh ta, thật ra cũng không cần phẫu thuật, chỉ cần huyết khối tan hết là được. Qua một khoảng thời gian nó sẽ chậm rãi biến mất, nhưng là..." Nói tới đây, ông lại ghé mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ quá đáng kia, thật sự cảm thấy hai người này rất đáng tiếc.

'Nhưng là' cái gì, Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, gắt gao nhìn vị bác sĩ, hai tay nắm chặt vạt áo.

"Nhưng là..." Ông lên tiếng lần nữa, nhìn ra Hướng Thanh Lam khẩn trương nên cũng không quanh co lòng vòng: "Tôi cũng không thể cam đoan huyết khối trong đầu anh ta sẽ tan hết, trí nhớ sẽ khôi phục, cũng không biết liệu anh ta có thể trở về bình thường được nữa hay không. Cho nên, 'một khoảng thời gian' này cũng không biết sẽ là bao lâu."

*****

Nói xong, ông thở dài một hơi, quả thật không biết thời gian ấy sẽ là bao lâu, nhưng có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích. Nam nhân này nhất định không phải là một người đơn giản, ông có thể cảm giác được quá khứ không tầm thường của anh ta, bị thương nặng như vậy vẫn có thể sống sót thì ai lại biết được về sau sẽ xảy ra chuyện gì đâu?

Hướng Thanh Lam nghe bác sĩ nói xong thì nhắm hai mắt lại, khi mở ra lần nữa thì chỉ thấy trong mắt cô một sự tin tưởng cùng kiên định mà chính cô cũng không hiểu rõ.

Cô đi về phía Thanh, Thanh cũng đang nhìn cô, nét mặt vui vẻ hơn vừa rồi rất nhiều. Dường như trong mắt anh, nơi này trừ Hướng Thanh Lam ra thì cái gì cũng không thích.

'Thanh, chị sẽ chăm sóc cho em, bất kể sau này em có bình thường trở lại hay không'. Cô giữ chặt tay Thanh, viết mấy chữ này vào trong lòng bàn tay anh. Cô sẽ không để mình anh phải sống cô đơn như trong cái đêm mưa lạnh như băng kia nữa, giờ đây thế giới này đã không còn tồn tại một người nam nhân như vậy.

Anh không thông minh, không bình thường, nhưng anh là người thân của cô, chỉ cần cô còn một miếng cơm thì nhất định sẽ không để anh bị đói. Cô có thể chăm sóc anh cả đời, kể cả khi anh mãi mãi ngốc như vậy.

Đi qua một lần hôn nhân thất bại khiến cô không còn muốn dành tình cảm cho ai. Cô rất tham lam, tham lam được nam nhân kia yêu, cũng vẫn cho rằng anh yêu cô. Kết quả, cô không có tình yêu, cũng không có gia đình.

Nhưng hiện giờ cô có một gia đình khác, gia đình có Thanh.

Nắm chặt tay Hướng Thanh Lam, cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong tay anh ấm áp cực kì. Anh chớp nhẹ hai mắt, nhẹ nhàng như hồ nước vi ba, phá lệ trong suốt.

Về tới nhà, Hướng Thanh Lam thu dọn lại quần áo của Thanh. Cô muốn kê thêm một chiếc giường nữa nhưng nơi này quá nhỏ, Thanh cao lớn như vậy sẽ không thể ngủ trên sô pha, cuối cùng cô chỉ có thể nhường giường cho anh, còn bản thân thì ngủ sô pha vậy.

Dọn dẹp xong, cô thấy Thanh đang ngồi xem tivi, khuôn mặt thực bình tĩnh, tuyệt đối không giống một người trí lực có vấn đề.

Anh chuyển hết kênh này đến kênh khác, cuối cùng bực mình ném điều khiển xuống. Hiện giờ cái tivi này là thứ giải trí duy nhất của anh, nhưng anh luôn có cảm giác trước đây mình không có thói quen làm những việc như vậy. Chỉ là bây giờ một việc để làm cũng không có, trừ ăn cùng ngủ ra anh thật không biết về sau mình muốn làm cái gì?

Hướng Thanh Lam lấy tay xoa bóp bả vai, cô đã phiên dịch xong rất nhiều tư liệu, nhìn đồng hồ, thì ra cô đã ngồi lâu như vậy. Xoay người, cô thấy được vẻ mặt ủy khuất của Thanh thì đành cười thật có lỗi, cô chỉ lo làm việc, để anh ngồi một mình ở chỗ này lâu quá.

Thật ra, anh chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Thanh thấy cô rốt cục cũng để ý đến mình thì đứng lên, đi nhanh về phía cô. Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, có lẽ do phòng này rất nhỏ, hoặc là chân anh quá dài, mới đi hai ba bước đã tới, rất là thói quen khoác vai Hướng Thanh Lam, trong ánh mắt màu xanh lục tràn đầy ý cười sạch sẽ.

"Lam, em đói bụng." Anh cong khóe môi lên một chút, cảm thấy 'Lam' nghe hay hơn, cũng dễ gọi hơn 'chị'.

'A, chị quên', Hướng Thanh Lam cười thật có lỗi. Cô đã quên mất là phải nấu cơm, bây giờ nghe đến cũng cảm thấy chính mình cũng có chút đói bụng.

"Chị đi làm bây giờ." Không tiếng động nói xong, nhưng cô biết Thanh có thể hoàn toàn hiểu được, anh đọc khẩu hình ngày càng tốt. Thời gian ở cùng nhau khiến hai người dần dần trở nên ăn ý hơn, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, là người thân của nhau.

Người thân quan trọng nhất.

*****

Thanh buông tay, ôm lấy Hướng Thanh Lam làm cho chân của cô cách mặt đất, anh rất cao nên luôn thực dễ dàng ôm cô như vậy.

"Lam thật tốt." Anh cười lớn, cười đến thực vui vẻ. Anh yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cần ăn no là được. Hơn nữa anh cũng biết Hướng Thanh Lam kiếm tiền rất vất vả, cho nên cô làm cái gì anh liền ăn cái gì, huống chi món nào cô làm cũng ngon, anh quả thực thích vô cùng.

Hướng Thanh Lam bị anh làm cho choáng váng, nhưng là nhìn đến nụ cười trong sáng của anh thì cô lại cảm giác được một loại thư thái chưa từng có. Cuộc sống bây giờ thật sự tốt lắm, tốt đến mức cô dường như quên hết tất cả những chuyện đã qua.

'Để chị xuống. ' Hướng Thanh Lam kéo tay anh, không tiếng động nói, còn tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ choáng váng. Từ lúc sảy thai đến giờ vẫn chưa lúc nào được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa công việc vất vả khiến thể chất của cô kém cực kì, chẳng qua cô không muốn để Thanh nhìn ra mà thôi.

Cô vẫn tin bản thân có thể chăm sóc chính mình, cũng có thể chăm sóc anh.

"Được." Thanh ngoan ngoãn thả Hướng Thanh Lam xuống, trong mắt có một chút thực hiện được ý cười. Anh biết, Lam tuyệt đối sẽ không giận anh.

Hướng Thanh Lam ổn định thân mình một chút, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nhéo mặt Thanh. Trải qua mấy ngày ăn ngon ngủ tốt, hiện tại anh đã béo lên rất nhiều, trên mặt cũng có một ít thịt, mà hình như người lại càng tuấn mỹ hơn một chút. Vốn đã có ngũ quan thâm thúy của con lai, hiện tại thoạt nhìn hình như anh lại càng thêm quý khí (khí chất quý tộc), đây không phải là điều mà một bộ quần áo có thể làm ra được.

Quần áo của Thanh đều do cô mua, tuy không phải là hàng hiệu gì nhưng mặc trên người anh lại cực kì dễ nhìn, loại tao nhã trời sinh này, có lẽ, mặc gì cũng sẽ đẹp.

"Hừ, lại nhéo em." Thanh xoay mặt đi, nhìn như tức giận nhưng khóe môi lại thấy cong cong.

Hướng Thanh Lam cười nhẹ, lại nhéo thêm một chút. Bọn họ trao đổi thực ra rất đơn giản, Hướng Thanh Lam không có giọng nói, cho nên nơi này chỉ có giọng của Thanh. Cô thích nghe anh nói cực kì, mặc dù có thời điểm anh cũng sẽ cáu kỉnh, nhưng sau đó lại rất nhanh quên.

Rõ là một đứa nhỏ không thể trưởng thành.

Hướng Thanh Lam vỗ tay anh một chút: 'Chị đi nấu cơm, ngồi đây chờ một lúc nhé!'

Có khi bọn họ sẽ giao tiếp như vậy, nhưng cho dù dùng phương thức khác thì Thanh cũng luôn dễ dàng biết được ý tứ của cô. Người mất đi trí nhớ có tâm hồn đặc biệt thuần khiết, cũng có lẽ do thiên phú của Thanh cực cao nên học hỏi nhanh hơn nhiều so với người khác. Hiện tại anh biết được rất nhiều, thậm chí còn có thể giúp Hướng Thanh Lam làm vài món ăn, nhưng cô cũng không phải thực nguyện ý để anh hỗ trợ, bởi vì chỉ cần anh đụng vào, phòng bếp của cô nhất định sẽ biến thành bãi chiến trường. Cho nên, vì cái bụng mà suy nghĩ, cửa phòng bếp đã phải đính sẵn một tờ giấy.

Thanh dừng lại.

Thanh trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tờ giấy, cuối cùng đành phải ngồi lại vào sô pha. Sao lại cấm anh đi vào, anh mới chỉ làm vỡ ba cái bát, hỏng hai cái đĩa thôi mà?

Nhưng là anh phải biết rằng phòng bếp của bọn họ cũng chỉ có ba cái bát cùng hai cái đĩa. Bởi vì ít người, Hướng Thanh Lam cũng không sắm nhiều lắm, cho nên khi người nào đó làm hỏng hết đồ đạc thì bọn họ đành phải ăn mỳ ăn liền, ăn nhiều đến mức Thanh đều cảm giác mình sắp nôn. Anh không thích mỳ ăn liền. Những món khác dù có khó ăn, nhưng chỉ cần là Lam làm anh đều sẽ thích, trừ bỏ mỳ ăn liền, anh bài xích cực kì.

Bởi vì nó không có hương vị mà anh muốn, không có hương vị của gia đình.

Hướng Thanh Lam ở phòng bếp làm mấy món đơn giản. Qua khe cửa, cô nhìn thấy được vẻ mặt không tình nguyên của Thanh thì đột nhiên muốn cười, Thanh rất đáng yêu!

Nhưng anh vẫn tuyệt đối không được vào phòng bếp, bằng không, cô lại phải mua bát mới.

Lực phá hoại Thanh thật sự còn vượt qua những gì cô tưởng tượng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-56)