Bà Đường tìm đến
← Ch.177 | Ch.179 → |
Ông lại đi ra ngoài, đúng là có việc vui thì tinh thần đều tốt lên, hiện tại ông thấy vô cùng sung sức, sống tám đến mười năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Cùng lúc đó một nữ nhân kéo theo cái va li bằng da lớn đứng ở trước cửa, bà lau mồ hôi trên trán, chính là chỗ này...
"Xin hỏi, bà tìm ai a?"
Bà quay đầu thì thấy một phụ nữ trung niên đang kỳ quái nhìn chằm chằm mình, bà nhìn lại thì thấy quần áo trên người mình đúng là giống người có tiền, đến khu ổ chuột này thật sự đã làm khó bà rồi.
"Xin chào, tôi đến tìm Đường Mặc Vũ, nó là con trai tôi, tôi nghĩ nó ở chỗ này." Diệp Nhàn cười cười, đem tay mình đỡ lưng. Chỗ này thật khó đi, giày cao gót bà đi sắp bị hư rồi.
"bà nói là Đường Mặc Vũ a?" Lưu Thẩm lại kỳ quái nhìn người phụ nữ trước mặt, đây là loại người gì vậy, mặc tốt như vậy còn đến đây làm gì nhỉ?
Diệp Nhàn không ngừng gật đầu, "Đúng, chính nó, có điều bà có biết bọn họ ở đâu không?"
Lưu Thẩm gật đầu, "Bọn họ ở trong bệnh viện a." Mà một câu này suýt nữa làm Diệp Nhàn ngất đi, ai ở trong bệnh viện, con bà hay là con dâu, thế này thì làm thế nào, rốt cuộc là phải làm sao bây giờ?
"Xin hỏi hai đứa bị sao vậy?" Bà run giọng hỏi.
Lưu Thẩm lắc đầu, "Kỳ thực tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy Mặc Vũ có về lấy vài thứ, nhưng hai người đều chưa về nhà, mấy ngày hôm trước còn thấy hai vợ chồng, mà mấy hôm nay đến cả Ngôn Hi cũng không thấy đâu."
Diệp Nhàn thân thể lung lay một chút, hoàn hảo được Lưu Thẩm đỡ lấy.
"Bà làm sao vậy?" Lưu Thẩm quan tâm hỏi, đây là mẹ của Mặc Vũ a, trông thật đẹp mắt, lại mặc đẹp, còn nhìn thật quen, không biết đã thấy ở đâu rồi.
"Không có việc gì, " Diệp Nhàn nhịn xuống cảm giác choáng váng. Lúc này nàng đang lo muốn chết, đứa con đáng thương của bà không biết ra sao rồi, nếu con bà làm sao thì bà cũng muốn chết theo luôn. Bà muốn cười mặc dù nụ cười này không giống khóc là bao.
"Mẹ." Một giọng nói rõ ràng truyền tới, Diệp Nhàn vội vàng ngẩng đầu nhìn người ở cách đó không xa, ánh mắt có chút mông lung, Tiểu Vũ.. Tiểu Vũ của bà..
Đường Mặc Vũ có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ đứng ở cửa nhà anh, đó không phải mẹ anh thì là ai, mà bà làm sao có thể tới đây được chứ.
"Tiểu Vũ, " Diệp Nhàn vội vàng chạy tới, gắt gao xem xét cả người anh, may quá con trai bà không có việc gì, không có việc gì..
"Con, là ai bị bệnh vậy, vợ của con đâu?" Diệp Nhàn vội vàng nhịn lại nước mắt đang trực rơi xuống. Bà nhìn phía sau Đường Mặc Vũ nhưng không thấy ai cả, vì thế bà vẫn lo lắng, nếu không phảia nh bị bệnh thì là nàng dâu đáng thương của bà ư?
"Mẹ, Lạc Tuyết không có việc gì, không cần lo lắng, " Đường Mặc Vũ vỗ vai mẹ, lại thấy Diệp Nhàn quân tâm đến Lạc Tuyết như vậy thì cũng thấy ấm lòng. Lạc Tuyết, em nhất định sẽ rất vui vẻ, ông nội hiện tại coi em như cháu ái, mẹ cũng đã sớm thừa nhận em, rất nhanh là chúng ta có thể trở về nhà của mình rồi.
"Vậy hai đứa ở bệnh viện làm cái gì?" Diệp Nhàn vội vàng hỏi, vị đại thẩm này vừa mới nói hai đứa ở bệnh viện, nếu không có việc gì thì chạy đến bệnh viện làm cái gì.
"Mẹ, chuyện này không thể giải thích ngay được, đợi con lấy chút đồ rồi chúng ta sẽ tới bệnh viện." Đường Mặc Vũ an ủi mẹ mình rồi mới mở cửa vào nhà.
Bất quá anh cũng quay đầu nói với Lưu Thẩm, "Lưu Thẩm, cám ơn thẩm."
Lưu Thẩm vẫn lẳng lặng nhìn bọn họ, không biết bọn họ vừa rồi nói cái gì. Bà vừa muốn hỏi gì đó thì Đường Mặc Vũ và Diệp Nhàn đã đi vào, khiến bà đứng ở cửa nhà như một cây cột.
"Mẹ, mẹ còn đứng ở cửa nhà người ta làm gì, cơm sắp cháy rồi, " một cậu thanh niên trẻ tuổi đi ra, chính là con trai bà đang ở cửa gọi.
"Nga, đến đây." Lưu Thẩm lau tay mình rồi đi qua nhưng bà vẫn quay đầu lại nhìn Diệp Nhàn và Đường Mặc Vũ, lại kéo quần áo con mình hỏi: "Con xem hai người này có phải rất quen mặt không, mẹ cứ có cảm giác đã gặp họ ở đâu đó rồi, con thấy sao?"
"Mẹ đừng nói đùa, con mới ở trường về, làm sao quen họ được, " cậu con trai lớn lên không có gì đặc biệt của Lưu thẩm nhún nhún vai, cậu đối với những người chiếm nhà của Lạc Tuyết tỷ tỷ cũng không có ấn tượng nhiều lắm.
"Nhưng mà mẹ thấy quen lắm nha, " Lưu Thẩm lại nhìn thoáng qua hai người, càng nhìn càng quen.
Mà lúc này cậu thiếu niên lại không khỏi nheo mắt lại.
"Mẹ.. Mẹ..." Giọng cậu vội khẩn trương lên, "Mẹ, đó là Đường Mặc Vũ, con trai ái đó, còn kia là Đường phu nhân a, bọn họ thế nào lại ở chỗ này, mẹ quên rồi à, trước đây không lâu chúng ta còn thấy họ trên ti vi mà."
Lưu Thẩm lúc này mới sửng sốt.
Ông trời, không thể nào.. Đó là vợ và con trai của thị trưởng a.
"Mẹ.. Mẹ làm sao vậy?" Thiếu niên vội vàng nâng dậy thân thể to béo của Lưu Thẩm, ánh mắt cậu khi nhìn Đường Mặc Vũ chỉ toàn sự sùng bái không nói nên lời. Anh chính là thần tượng của cậu. Đợi lúc nào cậu trưởng thành cũng phải làm một người như vậy, dùng hai bàn tay tự tạo dựng công ty.
Mà Đường Mặc Vũ cùng Diệp Nhàn đã đi xa, chỉ có cái vali mà Diệp Nhàn mang theo thì đã để lại trong nhà
"Mẹ, mẹ làm sao lại tới đây?" Đường Mặc Vũ trên tay cầm cái nọ cái kia, đều là đồ của Lạc Tuyết, anh đem đồ này đến vì phỏng chừng còn lâu nữa hai người mới về đây.
Nhắc tới chuyện này, Diệp Nhàn liền tức giận, "Cũng là tại cha con, mẹ khuyên can mãi, cầu xin này nọ, lời hay nào cũng nói hết rồi mà ông ta vẫn không chịu để hai đứa về. Ông ta không đồng ý thì mẹ liền bỏ nhà đi, để ông ta đi mà làm thị trưởng, cao cao tại thượng, ở đó mà giữ mặt mũi."
"Mẹ chỉ cần con là đủ." Diệp Nhàn yêu nhất đứa con trai này, ai muốn làm tổn thương con trai của bà, bà sẽ không bỏ qua, bất kể là người ngoài hay cả chồng bà cũng không được.
"Mẹ, mẹ thật là..." Đường Mặc Vũ có chút dở khóc dở cười. Anh cho rằng mẹ anh vốn rất hiền thục nhưng không ngờ bà đúng là làm được. Cha không biết bây giờ có đang trợn tròn mắt hay không, mẹ luôn ôn nhu là vậy mà cũng có một mặt như thế này a.
"Đúng rồi, con còn chưa nói với mẹ con dâu mẹ sao rồi." Diệp Nhàn mới không muốn quản việc này, bà đã làm là làm, nói không về chính là không về. Con với bà vẫn quan trọng hơn.
"Cô ấy không có việc gì, " nhắc tới Lạc Tuyết, khuôn mặt Đường Mặc Vũ nháy mắt trở nên ôn nhu.
"Mẹ, nói cho mẹ biết một tin tức tốt, " Đường Mặc Vũ dừng lại, trên mặt có vui sướng nói không nên lời.
"Chuyện gì?" Diệp Nhàn cũng tò mò, thật lâu bà không có nhìn thấy con trai cao hứng nở nụ cười như vậy.
"Mẹ, mẹ sắp làm bà rồi." Ánh mắt Đường Mặc Vũ mang theo tinh quang ánh lên, lại có cả sự ôn nhu hiếm gặp.
← Ch. 177 | Ch. 179 → |