Mỗi người một nửa
← Ch.038 | Ch.040 → |
Mau lớn nhanh một chút, thật sự muốn lớn nhanh một chút.
Ban đêm, một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cô cất tiền mình kiếm được trong ngăn kéo, mà trong ngăn kéo chỉ có chút tiền lẻ. Nhìn Đường Mặc Vũ nằm yên ở trên giường. Cô mới đi vào phòng bếp, lúc cô đi ra, trong tay đã bưng một chén trứng gà tới.
Lạc Tuyết ngồi xuống, xúc từng thìa cho Mặc Vũ ăn: " Tiểu Vũ, gần đây con béo hơn một ít rồi nha." Lạc Tuyết nhéo nhéo mặt Đường Mặc Vũ, quả nhiên trên mặt có ít thịt, béo hơn nhiều so với lúc nhặt về.
Này, cô gầy quá, Đường Mặc Vũ cũng bắt chước nhéo mặt Lạc Tuyết, mặt xương xẩu, nơi nào có thịt cũng chỉ có da mà thôi.
" Ha ha ..." Lạc Tuyết cười lên tiếng.
Có cái gì buồn cười nhỉ? Đường Mặc Vũ né mặt, nhìn trong chén chỉ còn nửa bát trứng gà, nhẹ nhàng mím miệng lại.
" Tiểu Vũ, ăn đi, con mới ăn một nửa." Lạc Tuyết đem thìa đặt bên miệng, nhưng anh không chịu ăn.
" Tiểu Vũ, nghe lời mẹ nào, ăn hết đi, mẹ biết con là đứa trẻ nghe lời. Chúng ta không thể lãng phí lương thực được." Lạc Tuyết dỗ dành, Đường Mặc Vũ duỗi người ra, nhìn qua bản thân anh với cô, anh tuyệt đối không thể ăn tiếp. Hơn nữa, anh không bao giờ nghe lời, nhất là lời cô này nói.
Lạc Tuyết nhìn bát trong tay, sau đó cầm thìa lên ăn, trứng gà rất đắt, cô không thể lãng phí được.
Đường Mặc Vũ nhìn cô ăn hết trứng gà. Khoé môi anh nhẹ giương lên, thế mới được chứ, cái cô hâm này, mỗi người một nửa, không phải rất công bằng sao? Nếu cô chết đói, từ nay về sau ai sẽ nuôi tôi, quan tâm tôi.
Lạc Tuyết buông bát xuống, vươn ngón tay nhẹ nhàng ấn vào mặt Đường Mặc Vũ. Anh bắt lấy ngón tay cô, khẽ cau mày. Cô kia, đừng chạm vào mặt tôi, tôi là đàn ông, là đàn ông đấy! Anh không phải là đứa trẻ, nhưng với cái hình dạng này thì chẳng ai coi hắn là đàn ông cả!
Bên ngoài đường, Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ không ngừng đi tới, bọn họ đã bán hết đồ. Tuy rằng tiền bán không ít nhưng bọn họ cũng buôn bán có lời. Đường Mặc Vũ dựa đầu vào bờ vai Lạc Tuyết nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lạc Tuyết đột nhiên dừng bước chân, hắn chợt tỉnh giấc mở to mắt, giấc mộng đang đẹp, dừng cái gì? Về nhà đi, anh đã đói bụng, muốn ăn cái gì đó.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |