Thân thế
Ch.02 → |
"Luyện ngục thiên sứ" là tổ chức xã hội đen lớn nhất Trung Quốc hiện nay, đã có hơn trăm năm lịch sử. Năm đó hắc bang đã từng giúp chính phủ, trong cuộc nội chiến khi đó lại dùng sức lực toàn bang hỗ trợ chính phủ, cho nên hiện giờ vẫn bình an vô sự trước chính phủ. Người đứng đầu cao nhất "Luyện ngục thiên sứ" tên Lucifer, như một vị thần trong truyền thuyết xuất hiện giữa thời điểm hỗn độn sa đọa nhất. Có lẽ truyền thuyết chỉ có thể là truyền thuyết, Lucifer đích xác rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chỉ có hình ảnh một người đàn ông dung mạo tuấn mỹ cùng thủ đoạn tàn nhẫn vẫn ở trong trí nhớ của các thế hệ trước.
Đương nhiên, truyền thuyết ấy cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, nghe một chút là được.
Còn nguyên nhân trong đó thì sao? Nhan Nhuế Ninh nói, nhìn vào giới tính của cô liền biết truyền thuyết cùng thực tế bên ngoài đã có bao nhiêu khác nhau rồi.
Dung mạo tuấn mỹ gì đó là hình dung về đàn ông, còn dung mạo như thiên tiên gì đó cô trái lại lại nguyện ý. Còn thủ đoạn tàn nhẫn à? Cô tiếp nhận "Luyện ngục thiên sứ" đã 5 năm, trên tay còn chưa có mạng người nào, ngay cả bị thương cũng không có. Còn đàn ông là thứ không đáng tin, cô đã 25 tuổi cũng không biết bản thân có tính cách vặn vẹo gì không.
Kỳ thật 5 năm trước tiếp nhận tổ chức là hoàn toàn ngoài ý muốn, không có chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ cô vẫn là bác sĩ, mỗi ngày làm phẫu thuật không nghĩ tới cái khác. Mà nay, cô lại trở thành thủ lĩnh xã hội đen người người kính sợ, ngay cả chính cô còn cảm thấy chuyển biến lớn, thật không thể tưởng tượng nổi.
"Nhuế Ninh, hôm nay cô rảnh chứ? Có thể thay tôi trực ban được không?" Đồng nghiệp dùng giọng điệu khách khí đã sớm luyện thành thói quen, nhưng hôm nay cô thật không thể đáp ứng.
"Thật có lỗi, hôm nay tôi muốn về thăm ông ngoại."
"A! Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Rất không dễ dàng mới câu được, còn nghe nói là con trai của Triệu phó thị trưởng!" Cô đồng nghiệp xinh đẹp vén vén sợi tóc xoăn trên mặt, khóe mặt khinh thường liếc qua cô gái đang mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt. Cô ta không thích Nhan Nhuế Ninh, bộ dáng xinh đẹp hơn cô ta, lại còn tốt nghiệp trường y khoa nổi tiếng, sinh ra đã tốt hơn cô ta, mọi chuyện tốt tựa như đều bị cô chiếm hết.
Nhan Nhuế Ninh cười yếu ớt, cô nhớ rõ hình như Triệu phó thị trưởng không có con trai, phu nhân phó thị trưởng sau khi sinh một cô con gái liền rong huyết, sau cùng không sinh nữa. Nhìn bộ dạng cô đồng nghiệp kiêu ngạo, vẫn là không nên đả kích cô ấy. Dọn dẹp một chút, chuẩn bị tan tầm thôi!
Trong hoa viên biệt thự ------
"Mấy người trong nhà kia lại bắt nạt con hả?" Ông cụ tóc hoa râm có thể nhìn ra tuổi tác đã cao nhưng tinh thần vẫn rất tốt, một tay cầm gậy đầu rồng, tay kia cầm bình phun nước, Nhan Nhuế Ninh theo sát phía sau.
"Không có, ông ngoại, bọn họ không quản con thì sao có thể bắt nạt con chứ?" Nhan Nhuế Ninh mỉm cười, đây là người duy nhất trên đời yêu thương cô, cho dù mới nhận thức được 5 năm nhưng tốt hơn nhiều so với những người cô cùng chung sống rất lâu kia.
"Hừ, dám ức hiếp cháu ngoại ta, ta làm cho bọn họ chết không toàn thây!" Ông cụ lớn tuổi nhưng hào khí chưa bao giờ giảm bớt.
"Ông ngoại, ngài đã lớn tuổi rồi sao còn tức giận vì những người không đáng giá kia vậy? Đừng tức giận, tổn hại đến thân thể!"
Ông cụ đối xử tốt với cô, cô biết; mà cô cũng biết, mẹ cô năm đó dùng thủ đoạn mới chiếm được người đàn ông kia, mà bà sinh ra cô là chuyện ngoài ý muốn, mấy năm nay em gái cùng mẹ kế hãm hại cô không ngừng, có thể không bàn đến chuyện bọn họ ức hiếp cô thế nào, quan hệ với bọn họ thế nào, cô biết, nhưng còn cha cô, một người đàn ông hại mẹ cô vẫn luôn trốn tránh trách nhiệm, theo cặp mẹ con kia cùng nhau châm chọc khiêu khích cô. Được rồi, cô vẫn không nên ôm quá nhiều hy vọng với người cha này. Cho nên cô vẫn chán ghét gia đình kia, tựa hồ chỉ sau khi gặp được ông cụ, cô mới biết thế nào là nhà.
Chuông điện thoại di động vang lên, hẳn là người phụ nữ cô gọi là mẹ kia.
"Nhuế Ninh à, mẹ đây, tan tầm chưa, không trực ban thì nhanh về nhà đi, trong nhà có khách đấy!" Giọng phụ nữ bên kia ôn nhu, tựa hồ vị khách này rất trọng yếu, nếu không "mẹ" cô sẽ không ôn nhu như vậy, xem ra có chút thú vị, người đàn bà kia chỉ mong sao cô phải trực ban không về.
"Không trực ban, chờ một lúc về ngay." Tắt điện thoại, trên mặt cười lạnh, bà mẹ kia của cô vẫn coi cô là quả hồng mềm dễ cầm nắm, xem ra cô nên để cho bà ta nhớ lâu một chút.
Trong biệt thự cao lớn, người phụ nữ gác điện thoại âm thầm cắn răng, e ngại thân phận khách nhân nên không thể không áp chế lửa giận, trên mặt vẫn treo vẻ ôn nhu tươi cười. Hiện tại bà ta phải làm một người mẹ ôn nhu hiền dịu.
"Mẹ, cô ta vẫn chưa trở về sao? Cậu Minh tới gặp cô ta, nên làm thế nào bây giờ?" Một cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp vẻ mặt bất mãn, hướng mẹ mình lặng lẽ phát giận. Đây là người đàn ông cô ta coi trọng, hơn nữa vừa gặp đã thương, cô không muốn để con bé kia cướp đi người đàn ông của cô ta.
"Đừng lo lắng, hủy đi thanh danh của nó là được." Bạch Thiển ý bảo con gái an tâm, chớ vội nóng này.
"Cậu Minh chờ một chút, con bé lập tức trở lại, nha đầu kia thật là, vừa tan tầm liền chạy ngay đến quán bar, hại cậu Minh phải đợi."
"Đúng, chị thật là, từ nhỏ đã nghịch ngợm như vậy, hiện tại cũng không biết thu liễm." Nhan Sở Lan vừa thấy mẹ nói như vậy, lại đổ thêm dầu lửa.
"Thật là, Nhan Nhuế Ninh này làm phiến cậu Minh." Người đàn ông đầu trọc bụng bia vẻ mặt oán giận, quay sang bắt đầu lấy lòng vị khách quyền cao chức trọng, cho dù không thể có đám hỏi, lưu lại ấn tượng tốt cũng có lợi với mối làm ăn của ông.
Người đàn ông ngồi ghế trên cười ảm đạm, đây là bà mẹ không biết bao nhiêu lần bôi đen vị Nhan gia đại tiểu thư, còn nâng vị Nhị tiểu thư kia lên, ngay cả cô em gái cũng không buông tha cho cô chị. Thân cận này là mẹ hắn sắp xếp, bị lừa gạt còn chưa tính, lại để hắn nhìn thấy người phụ nữ toàn thân lòe loẹt này? Hắn nhịn thật lâu, nghe hai "trưởng bối" giới thiệu hồi lâu mới phát hiện, Nhan gia có hai con gái, một vị đang xuất hiện, vì thế hai vợ chồng bắt buộc nhắc tới người kia, chỉ là không ngừng nghe cha mẹ cùng em gái chửi bới cô gái kia, khiến hắn trái lại đối với Nhan Nhuế Ninh cảm thấy có hứng thú. Nếu để hai mẹ con Nhan Sở Lan biết, có lẽ không ngừng hô to hối hận?
Trong biệt thự nhỏ
"Lại muốn đi à?" Ông cụ nghiêng người lườm Nhan Nhuế Ninh.
"Đi chơi, buổi tối con trở lại, ông ngoại có chờ con không?"
"Hừ, lão già ta cần phải ngủ sớm dậy sớm, đi đi." Ông cụ không kiên nhẫn vẫy tay, trong mặt hiện cô đơn.
"Vậy ông ngoại phải nhớ phái xe đến đón con nha! Con sẽ trở lại trước tám giờ! Khi con trở về ăn cơm là phải có tôm xào cay đó!" Cô gái làm nũng với ông cụ rồi mới rời đi.
"Nha đầu thối, đức hạnh y như mẹ con." Nhìn Nhan Nhuế Ninh đi xa, ông cụ nhắm mắt lại, tựa như nhớ về trước kia rất lâu, cũng có một cô gái nhỏ đáng yêu nói với ông như vậy.
"Đồng Đồng, Nhuế Ninh đã lớn rồi, con nhìn thấy chứ, nha đầu đáng thương chưa từng gặp qua mẹ một lần! Con có biết nha đầu kia có bao nhiêu khổ? Năm đó con không nghe cha, chịu bao nhiêu thiệt thòi, tiểu ngu ngốc!" Ông cụ lấy từ trong túi một tấm ảnh chụp, cô gái trong bức ảnh cùng Nhan Nhuế Ninh có tám phần giống nhau, bộ dáng môi hồng răng trắng hết sức đáng yêu. Bàn tay thô ráp của ông cụ nhẹ tay khẽ vuốt tấm hình, trong miệng không ngừng nỉ non, rất nhanh hai tròng mắt đã đỏ.
Ch. 02 → |