Có nhà nhưng không thể về
← Ch.04 | Ch.06 → |
Trong lòng Trữ Đan Thuần không cam tâm tình nguyện mà đi theo phía sau Nghiêm Túc, rời khỏi nhà mình.
Chỉ có điều, cô sẽ trở về rất nhanh. !
"Ông nội đã giúp cô chuyển đến trường cao trung Thiển Viên học. Ngày mai cô phải lên trường báo danh." Lúc Nghiêm Túc mở cửa xe đột nhiên mở miệng. Anh có thể thấy được rằng cô không tình nguyện muốn đi. Thực sự là không thể ngờ. Hóa ra vẫn còn phụ nữ cự tuyệt mình! F. u. c. k! Anh thấy thật khó chịu.
"A." Trữ Đan Thuần miễn cưỡng đáp lại, mở cửa xe ngồi đằng sau. Không muốn chuyển trường nhưng lại phải chuyển, cô cũng không muốn bị người khác nhận ra.
Cô gái này, lại ngồi ở ghế phía sau mình! Tại sao lại không có hứng thú với mình?! Nghiêm Túc nhìn xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Trữ Đan Thuần. Quên đi, cô ngồi phía sau càng tốt. Thật sự là .... ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố.
Xe đỗ ở cổng của biệt thự. Trữ Đan Thuần vô cùng kinh ngạc nhìn biệt thự năm tầng cao ngất, người này ........ Thật đúng là TM có tiền! Nhìn đồ trang trí kia xem, quả thực là một người giàu có mới mua nổi!
Cô tức giận bất bình xuống xe, dùng sức đóng cửa xe.
Nghiêm Túc đi vào trong sân, đột nhiên nghe một tiếng "thình thịch", anh quay đầu lại nhìn xem 'người kia' có bị 'phần tử' khủng bố hù dọa hay không? (người kia là chỉ ông Trương, còn phần tử chỉ Đan Thuần)
Kết quả là thấy Trữ Đan Thuần nâng hành lý của cô xuống xe. Miệng anh co giật một cái, không hề để ý tới cô.
"Xin chào, vất vả quá. Cháu là Trữ Đan Thuần." Trữ Đan Thuần hướng về phía Ông Trương chào hỏi.
Ông Trương ngẩng đầu, nhìn trang phục thổ dân của cô gái trước mặt, vốn không muốn để ý nhưng thấy cô ăn nói rất lễ phép. Hơn nữa giọng nói rất ngọt, dáng tươi cười có vẻ thấu tình đạt lý: "Tiểu thư, xin chào."
"Sau này ở đây cháu nhờ bác chỉ bảo! Nhà cháu cũng trồng rất nhiều cây." Cô nhìn trong phòng trồng không ít hoa cỏ nhỏ, cô không thích những đóa hoa to đẹp quá mức. Đó là lý do mà cô nhìn những đóa hoa nhỏ không chớp mắt.
"Đương nhiên là được, tôi rất hoan nghênh!" Ông Trương cười ha hả nói. Xem ra, công việc sau này của ông sẽ rất thú vị.
"Cháu đi trước đây, tạm biệt!" Trữ Đan Thuần nói xong, đuổi theo tên Nghiêm Túc. Cái người đàn ông kia, cũng không thèm chờ mình á...
Ông Trương nhìn bóng lưng Trữ Đan Thuần, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên, còn khẽ ngâm một khúc ca.
Vào trong biệt thự, người ngồi trước mặt ở ghế sô pha có khả năng rất lớn là ông nội. Ông mỉm cười nhìn Nghiêm Túc và Trữ Đan Thuần, cũng không bởi vì trang phục thổ dân quê mùa của Đan Thuần mà nét mặt ông thay đổi.
Bên trái bên phải là người hầu, đều nhìn Trữ Đan Thuần khinh bỉ. Cô chủ tương lai của họ, không thể là một cô thổ dân như vậy.
Trữ Đan Thuần chú ý tới ánh mắt khinh bỉ của người hầu trong nhà, không thèm để ý, nhưng ông già kia, dường như không hề kinh ngạc mà...."Xin chào, con là Trữ Đan Thuần."
Giọng nói ngọt khiến cho tất cả người hầu giật nẩy người, Nghiêm Túc càng kinh ngạc. Giọng nói này mà đi làm MC thì thật tốt. Anh bắt đầu suy nghĩ xem có nên đem cô vào công ty mà khai thác triệt để không, làm MC của cửa hàng tổng hợp. Được, lợi dụng phế vật? (NA: lợi dụng 1 cách quá đáng)
Ông nội của tên Nghiêm Túc nhìn chằm chằm Trữ Đan Thuần, trong mắt tinh quang chợt lóe. "Đan Thuần, cháu ở phòng sát vách với Nghiêm Túc. Mọi người chú ý, nó, sau này là cháu dâu của ta, các người không được sơ suất. Được rồi, Đan Thuần, theo ta đến phòng sách."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |