← Ch.069 | Ch.071 → |
Tấm hình trong điện thoại di động đúng là Lục Tử Viễn, anh nằm trên giường, đang thay thuốc, có thể thấy tấm hình này được chụp ở ngoài cửa.
Trong lòng Ninh Noãn Dương "lộp bộp" một cái, lập tức trở nên nóng nảy, "Lục Tử Viễn-----" cô xoay người muốn xông ra ngoài.
Đáy mắt Tiêu Ngâm Tuyết lộ ra vẻ đắc ý, cô ta biết người ngu ngốc này sẽ bị lừa. Đỗ Ngự Đình đang tức giận vì việc này, nếu như đổ thêm dầu vào lửa, đây chẳng phải là sẽ có kịch hay để xem sao. Cho dù cô ta sắp đính hôn với Quý Giản Phàm, nhưng chắc chắn cũng sẽ không để Ninh Noãn Dương có được tiện nghi.
"Noãn Noãn, em đợi đã-----" An Dật Cảnh đưa tay ngăn cô lại, nếu bây giờ cô đi, sự việc có thể sẽ rất nghiêm trọng, cho dù Lục Tử Viễn không chết nhưng cũng sẽ không dễ sống, "Em không phải là bác sĩ, đi cũng không giúp được gì"
Thấy An Dật Cảnh làm hư chuyện của mình, trong mắt Tiêu Ngâm Tuyết lộ ra vẻ tức giận, cô ta chậm rãi bỏ điện thoại vào trong túi, nói: "Tôi chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở Noãn Noãn, làm người phải biết báo đáp ân tình, người ta vì cứu cô mới bị thương, cô đừng làm người vong ân phụ nghĩa." Cô ta nói khích, không được tiểu nha đầu này không bị lừa.
Ngoài dự đoán, Ninh Noãn Dương lại nở nụ cười, bước chầm chậm tới gần Tiêu Ngâm Tuyết, ý cười trong mắt cô tươi như hoa, độ cong của khóe miệng cũng mở rộng vài phần: "Tri ân báo đáp, vong ơn bội nghĩa mấy chữ này, chị Ngâm Tuyết nên biết nó có ý gì chứ? Tại sao em ngã xuống ngựa......" Cô làm sao có thể không nhìn ra ý đồ của Tiêu Ngâm Tuyết.
"Cô nói bậy cái gì đó?" Vẻ mặt Tiêu Ngâm Tuyết căng thẳng cắt ngang lời nói của cô, không còn sự tao nhã, độc ác chửi rủa: "Noãn Noãn, cô không phải là ngã từ trên ngựa xuống, đầu óc cũng ngã hỏng rồi sao, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô, cô đừng có ngậm máu phun người."
"Ngậm máu phun người, em đã nói cái gì sao?"
"Cô.... . ?"
"Ngâm Tuyết, Noãn Noãn còn nhỏ, em có cần nghiêm trọng như vậy không?" Sắc mặt An Dật Cảnh trở nên nghiêm túc, anh che ở trước mặt Ninh Noãn Dương: "Mấy ngày nay em không phải khá bận sao? Không có việc gì thì không cần tới đây." Ngày mà Ninh Noãn Dương ngã từ trên ngựa xuống, anh và Mộ Ngưng Tử cũng đoán được nguyên nhân, lại thêm phản ứng của Noãn Noãn khi tỉnh dậy, anh cũng đoán được khoảng bảy tám phần. Chỉ là từ nhỏ anh cùng Tiêu Ngâm Tuyết cùng nhau lớn lên, mặc dù không đồng ý với cách làm của cô ta, nhưng tóm lại là vì tình cảm. Hơn nữa lại là anh em tốt với Quý Giản Phàm, có một số việc không tiện nói ra.
"An Dật Cảnh, anh có ý gì?" Tiêu Ngâm Tuyết tức giận hét lên.
"Tại sao Noãn Noãn ngã xuống ngựa, trong lòng em rõ nhất."
"Anh-----" Vẻ mặt Tiêu Ngâm Tuyết ủ rủ, đạp giày cao gót oán hận rời đi.
"Cám ơn." Ninh Noãn Dương khẽ nói cám ơn, không ngờ bộ dáng An Dật Cảnh tuy không nghiêm chỉnh, nhưng cái đầu vẫn còn có tác dụng.
"Không cần." An Dật Cảnh lắc đầu giống như đang suy nghĩ điều gì đó, dọn dẹp xong đống hỗn loạn trên sô pha, "Anh đi xem Lục Tử Viễn."
"Dạ." Ở bệnh viện được vài ngày, sau khi xác định đầu không còn bị thương, Ninh Noãn Dương được phép xuất viện.
Sáng sớm, đã có người tới giúp cô thu dọn đồ đạc, nghĩ tới việc có thể xuất viện ngay lập tức, Ninh Noãn Dương có vẻ rất phấn khởi.
"Chồng ơi!" Cô hào hứng nhào tới bên cạnh Đỗ Ngự Đình, khoác lên cánh tay anh, làm nũng với anh: "Chồng ơi, ôm ôm-----" Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong mắt tràn đầy ý cười, áo khoác màu xanh nhạt cùng với áo ba lỗ màu trắng, phía dưới mặc quần cùng màu.
Đồ đạc trong phòng đã thu dọn được bảy tám phần.
Đỗ Ngự Đình thản nhiên liếc nhìn cô một cái, hai tay đúc vào túi quần thay vì ôm cô như lời cô nói, khẽ nói: "Đi thôi!" Anh xoay người đi ra ngoài.
Ninh Noãn Dương uất ức dậm chân, nước mắt trào lên hốc mắt, ngày ấy sau khi từ phòng bệnh của Lục Tử Viễn trở về, anh đối xử với cô rất thờ ơ, cô biết anh đang tức giận, nhưng mà anh lạnh nhạt với cô như vậy lại làm cho cô cảm thấy rất uất ức.
"Đi thôi!" Mộ Ngưng Tử cười trấn an, vỗ vỗ vai của cô, cũng đi theo ra ngoài.
Tiêu Ngâm Tuyết cầm túi xách, lắc lư đi tới trước mặt Ninh Noãn Dương, nhét hoa trong tay vào trong lòng Ninh Noãn Dương, "Chúc mừng cô được xuất viện."
"Cám ơn." Ninh Noãn Dương cầm hoa, liên tục nhận được mấy bó hoa, tay cô cũng ôm không hết. Đợi mọi người đi xa, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
Hình như Đỗ Ngự Đình ngày càng lạnh nhạt với cô, anh không cần cô nữa sao?
"Đừng nghĩ nhiều, Noãn Noãn!" An Dật Cảnh cầm lấy bó hoa lớn trong tay cô, đưa tay sờ sờ đầu cô: "Khóc xấu rồi lần sau anh sẽ không mời em quay quảng cáo."
"Phốc-----" Ninh Noãn Dương lúc này mới nín khóc mỉm cười, chóp mũi hồng hồng thè lưỡi ra: "Anh dám không mời em quay, em sẽ đi phát tán chuyện xấu của anh."
An Dật Cảnh khẽ cười, cười giống như một đứa bé, khiến cho người ta rất dễ tin tưởng anh.
"Noãn Noãn-----" Nhậm Tử Huyên mặc trang phục y tá màu trắng vội vàng chạy tới, "Cái này là tặng cho cô." Cô đưa bó hoa trong tay lên, đó là một bó hoa hồng Thiên Trúc, rất đẹp: "Bó hoa này...." Cô liếc nhìn An Dật Cảnh một cái, giống như muốn nói gì đó.
"À.... Noãn Noãn, anh chờ em ở bên ngoài." An Dật Cảnh viện cớ bỏ đi.
"Cám ơn." Ninh Noãn Dương gật đầu cảm kích, mặc dù bộ dáng của An Dật Cảnh có chút bất cần đời, nhưng mà anh thật sự rất chu đáo.
"Noãn Noãn, cuối cùng cô cũng xuất viện rồi." Nhậm Tử Huyên cầm tay cô, ôm cô một cách thân mật, "Trở về nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, có rảnh thì tới xem Lục Tử Viễn, hoa này là anh ấy tặng cho cô."
"Lục Tử Viễn anh ấy thế nào rồi?"
"Hồi phục rất tốt, đã chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi, tu dưỡng thêm một thời gian nữa chắc là sẽ không sao." Nhậm Tử Huyên gần như nắm rõ tình hình của Lục Tử Viễn trong lòng bàn tay, cô gần như trở thành y tá riêng của anh.
"Thật tốt quá."
"Khụ khụ-----" Ngoài cửa liên tục truyền đến tiếng ho của An Dật Cảnh, giống như đang ra ám hiệu.
"Tôi phải đi rồi." Ninh Noãn Dương ôm bó hoa, đi ra ngoài: "Lần sau lại nói chuyện!" An Dật Cảnh là đang ra ám hiệu cho cô.
Đỗ Ngự Đình quay lại lần nữa, anh ở trên xe đợi rất lâu cũng không thấy Ninh Noãn Dương xuống, lo lắng cô xảy ra chuyện gì, lúc này mới vội vàng quay lại, "Tại sao cậu cũng ở đây?" Tầm mắt chạm đến An Dật Cảnh đang đứng ngoài cửa, hai mắt hẹp dài híp lại, trong mắt Đỗ Ngự Đình lộ ra vẻ không vui.
"Tớ giúp Noãn Noãn cầm đồ." An Dật Cảnh chỉ chỉ bó hoa trong lòng.
Đỗ Ngự Đình nghi ngờ nhìn anh ta một cái, khóe mắt liếc thấy một bóng người đi ra khỏi phòng, anh thu hồi tầm mắt, nhìn An Dật Cảnh cảnh cáo: "Không cần giúp cô ấy làm những chuyện không nên làm."
"Cái gì?" An Dật Cảnh giả vờ nghe không hiểu.
"Bảo bối, đi thôi!" Bàn tay to ôm lấy vai của cô, Đỗ Ngự Đình đưa tay lấy bó hoa trong lòng cô, ném vào thùng rác. Chiếc xe Gallar-do màu trắng dừng trước sân nhà của Đỗ Gia, trước khi xuống xe, Đỗ Ngự Đình lấy khăn tay che ánh mắt của Ninh Noãn Dương: "Đi thôi!" Anh nắm tay cô, dắt cô xuống xe.
"Chúng ta đi đâu đấy?" Trước mắt là một mảnh đen tối, không nhìn thấy ánh sáng, khiến Ninh Noãn Dương không có cảm giác an toàn, mặc dù Đỗ Ngự Đình đang dắt cô, nhưng mà mỗi bước đi, cô đều cảm thấy lo sợ bất an, sợ vấp phải cái gì đó.
"Em tới rồi sẽ biết." Trên đầu truyền đến giọng nói của Đỗ Ngự Đình.
Dưới chân rất mềm mại, còn có mùi cỏ tươi, bây giờ chỗ bọn họ đang đi chắc là bãi cỏ.
"Cẩn thận, nhấc chân lên, có tảng đá." Đỗ Ngự Đình khẽ nhắc nhở.
Dưới chân đã không còn cảm giác mềm mại, mà trở nên có chút cấn chân, cảm giác đi trên đôi giày rất khó khăn, chắc là đang đi trên con đường có rải sỏi.
Cây cầu gỗ nhỏ.
Tiếng nước chảy.
"Được rồi!" Bước chân dừng lại, giọng nói của Đỗ Ngự Đình thần bí lại mang theo vẻ hưng phấn: "Em có thể lập tức nhìn thấy." Thậm chí bàn tay trên vai cô còn hơi run run, "Tin anh, em sẽ rất thích."
Chiếc khăn tay đang che mắt được mở ra, đón gió, lúc này mùi thơm thoang thoảng xông vào trong mũi, Ninh Noãn Dương mở mắt ra, hóa ra trước mặt là một mảnh vườn hoa oải hương tím.
Màu tím huyền bí cao quý, không thể nhìn thấy phía cuối.
"Bên kia kìa-----" Đỗ Ngự Đình đưa tay khoát lên vai cô, xoay người cô về phía sau 180 độ.
Trước mắt là một tấm màn trắng rất lớn, dài khoảng năm mét, chiều rộng cỡ bằng một ngôi nhà.
Anh đẩy cô tới trước tấm màn, "Nào, chúng ta cùng nhau mở ra." Cánh tay dài vươn ra khóa cô vào trong lòng, bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ đọc bên tai cô: "Một."
"Hai."
"Ba."
Hai người cùng dùng sức kéo tấm màn ra, tấm màn màu trắng chậm rãi rơi xuống từ trên không, gây ra một cơn gợn sóng trong không khí.
Ngôi nhà thủy tinh trong suốt xuất hiện ở trước mắt, ánh nằng màu vàng chiếu rọi, ngôi nhà trông giống như Thủy Tinh Cung, nơi ở của các nàng tiên trong truyện cổ tích.
Bên trong ngôi nhà thủy tinh được trải thảm màu trắng, ở trung tâm còn xây một cái xích đu. Phòng ở trong nhà đều là cửa tự động, sau khi mở ra, ánh mặt trời có thể chiếu vào, nằm ở trên xích đu, vừa thoải mái vừa hài lòng. Nếu ban đêm có sao, ở chỗ này ngắm sao sẽ rất tuyệt.
"Đây.... ." Ninh Noãn Dương xoay người, khóe mắt ẩm ướt, cô giống như từ trong mơ tỉnh lại, hơi bối rối, khó xử. Tất cả những thứ này, đều là cảnh tượng xuất hiện trong mơ của cô, thế nhưng toàn bộ lại trở thành sự thật.
"Cái này là tặng cho em đấy." Bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, trong mắt anh tràn đầy vẻ dịu dàng: "Em thích không?"
Hôm đó, cô tiện tay chỉ vào một mảnh vườn hoa oải hương lớn trên tạp chí nói, cái này thực sự rất đẹp, nếu có thêm một ngôi nhà thủy tinh nữa thì càng tốt.
Cô chỉ thuận miệng nói, còn anh thì ghi nhớ trong lòng, chỉ cần cô muốn, anh đều có thể làm cho cô.
"Thích, thích, chỉ là.... ." Tất cả những thứ ở trước mắt tới quá đột ngột, quá chấn động, Ninh Noãn Dương cắn môi, khóc vì vui sướng. Đã nhiều ngày anh lơ là cô, là vì muốn xây dựng giấc mơ của cô, mà cô còn hờn dỗi.
Trên không, một đóa hoa màu tím tinh tế rơi xuống.
Ban đầu là nhàn nhạt, màu tím nhàn nhạt.
Về sau, càng rơi càng nhiều, màu tím càng ngày càng đậm.
"Mưa hoa." Cô ngạc nhiên nhìn hoa bay đầy trời, trong lòng chảy ra một dòng nước ấm, cô thuận miệng nói một câu, anh cũng nhớ rõ, "Làm sao bây giờ? Anh đối xử với em tốt như vậy, mà tính khí của em lại hư hỏng như vậy, em.... ." Lòng tốt của anh ở khắp nơi, nhưng mà ở trước mặt anh cô dường như không có một điểm tốt nào.
"Ngốc!" Đỗ Ngự Đình đưa tay, cưng chiều búng một cái lên trán cô, anh cúi người ghé sát vào tai cô, khẽ nói: "Cả đời ở bên cạnh anh là được rồi."
Cuộc đời này có cô là đủ rồi.
Một quả bóng hình trái tim màu hồng được buộc bằng một chiếc nơ lớn màu tím chậm rãi rơi từ trên không xuống, anh tự tay viết lên trên mỗi dải ruy băng màu tím: "Mãi mãi ở bên nhau."
"Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu không?" Đỗ Ngự Đình quỳ một gối xuống, trong mắt đầy ý cười.
"Đương nhiên là có thể." Ninh Noãn Dương gật đầu, đặt tay vào trong tay anh.
Anh cầm rất chặt, dùng sợi tơ màu hồng cột tay của hai người lại với nhau, đưa mắt nhìn cô: "Đã đồng ý, thì không được phép đổi ý."
Cả đời này, cô sẽ không thể rời khỏi anh nữa.
Anh ôm cô.
Bước nhảy của anh rất thành thục, tao nhã, còn cô thì có vẻ vụng về, không lưu loát.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau, không có gì khác.
Điệu Waltz của tình yêu, lặng lẽ lan tỏa trong tim của hai người.
"Duyên trời tác hợp." Mộ Ngưng Tử huýt sáo gật đầu khen ngợi, hai người này ở bên nhau, bất kể như thế nào đều cảm thấy rất thuận mắt.
An Dật Cảnh cũng gật đầu theo.
Sắc mặt Tiêu Ngâm Tuyết tái nhợt, dậm chân thật mạnh, xoay người rời đi.
"Ngâm Tuyết-----" Quý Giản Phàm đuổi theo. An Dật Cảnh bàn bạc với Đỗ Ngự Đình về việc cho Ninh Noãn Dương đi thu âm bài hát, vốn tưởng rằng sẽ tốn rất nhiều hơi sức để thuyết phục Đỗ Ngự Đình, nhưng không nghĩ tới, Đỗ Ngự Đình dường như không suy nghĩ quá nhiều liền đồng ý.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |