Bắn nhau
← Ch.022 | Ch.024 → |
Edit: Hà Bạng
"Ầm."
Chiếc xe Vanquish màu đen đột nhiên bị chấn động, cảm giác thân xe như nghiêng về phía sau, bên cạnh xe liền chao đảo mấy cái.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bùi Thiếu ngẩng đầu dậy, màu xanh đậm yêu dị trong đôi mắt càng lúc càng trở nên kỳ quái.
"Chủ nhân, xe phía sau chán sống rồi, dám trực tiếp nhấn ga đâm vào chúng ta." Tài xế kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt Chủ nhân của mình qua gương chiếu hậu, phá hỏng chuyện tốt của Chủ nhân, mạng nhỏ này thật khó giữ nổi!
"Lái nhanh hơn đi."
"Vâng."
Trên chiếc ghế ngồi to lớn thoải mái, một thân hình nho nhỏ đang co ro, trong mắt ngân ngấn ánh lệ, tựa như con cừu nhỏ đang chờ bị làm thịt, run lẩy bẩy: "Cầu xin anh, tha cho tôi." Cô lắc đầu, liều mạng túm chặt lấy chỗ khuy áo đã bị xé ra, mắt đỏ hồng nhìn về phía người đàn ông đang tiến lại gần, toàn thân run rẩy không còn ra hình dạng nào nữa.
Cô chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy, suốt mấy ngày nay, anh ta đều đối xử rất tốt với cô, nét mặt rất ôn hòa, vô cùng ân cần.
Những tưởng anh ta là thiên sứ, nhưng hiện tại mới hóa ra là ác quỷ.
"Em sợ tôi?" Trong sắc xanh từ đôi mắt sâu thẳm hiện ra một tia mong chờ mà trước nay chưa từng thấy, anh ta cười nhạt một tiếng, nụ cười xinh đẹp tới nỗi khiến tâm hồn con người ta chao đảo.
"Pằng." Một tiếng súng vang lên, bắn trúng vào lốp sau của chiếc Vanquish, thân xe nghiêng ngả dữ dội, ước chừng giữa hai xe chỉ còn cách nhau hơn ba mét, chiếc xe Vanquish màu đen đột ngột quay ngoắt, rẽ nhanh vào trong một khu phố chật hẹp, địa hình dân cư đông đúc rắc rối, rồi tựa như đã phát điên bất chấp tất cả liều lĩnh lao về phía trước.
"A..." Người đi đường chạy loạn tứ phía, nhưng vẫn có người không tránh kịp, bị đâm ngã ở trên đường.
"Đâm phải người rồi, mau dừng xe lại!" Ninh Noãn Dương trơ mắt nhìn những người không tránh né kịp từng người từng người ngã xuống, bị cán qua biến thành máu thịt be bét, mà chiếc xe không có một chút dấu hiệu nào là muốn dừng lại hết.
Bùi Thiếu phải rất vất vả mới miễn cưỡng ngồi vững lại, giơ tay bảo vệ phía đầu Ninh Noãn Dương, đã bị đụng sưng đỏ, anh ta cởi áo tây trang đen trên người ra, mạnh mẽ bao bọc che chở cho Ninh Noãn Dương: "Cám ơn!" Không biết tại sao, trong lòng Ninh Noãn Dương lại dâng lên đôi chút cảm động nho nhỏ.
"Ngồi cho vững vào." Bùi Thiếu xắn tay áo lên, vươn tay ra từ trong cửa sổ xe, cầm súng bắn về phía đằng sau: "Rầm." Trúng vào kính chiếu hậu của đối phương, kính thủy tinh rắc rắc rơi xuống.
"Pằng."
"Pằng."
Tiếng súng liên tiếp vang lên, hai xe đều bị trúng mấy phát súng, Đỗ Ngự Đình vẫn từng bước ép sát, cả hai bỗng dừng lại tại một ngã rẽ trong một con ngõ nhỏ, khoảng cách trước sau chỉ có hơn mét rưỡi. Trong tay cả hai đều có súng, nên Đỗ Ngự Đình không dám tùy tiện tiến lên.
"Chủ nhân, phía trước không đi được nữa rồi."
"Đáng chết!" Một quả đấm nặng nề đánh xuống ghế ngồi, Bùi Thiếu kiểm tra súng trong tay, đạn còn dư lại không nhiều lắm, nhìn tình huống này, coi như anh ta có thể thuận lợi thoát thân đã là rất may rồi, mang cô nhóc này theo cùng chỉ sợ là rất khó, nếu như mang cô ấy theo, chỉ sợ trong lúc giao chiến sẽ không cẩn thận làm cô bị thương, chi bằng để cô ấy ở lại đây, ít nhất tính mạng sẽ không bị đe dọa.
"Anh thả tôi ra, có được không? Tôi sẽ bảo chồng tôi thả anh đi." Cô bé con vẫn núp ở trong góc thận trọng kéo ống tay áo người đàn ông, bỗng cô đột ngột bật người dậy, dứt chiếc dây đeo trên cổ ra, ném ra ngoài ngoài cửa sổ: "Đỗ Ngự Đình, em ở chỗ này!!!" Dây chuyền bền chắc, đột nhiên bị kéo đứt, hằn trên cần cổ trắng nõn một dấu vết màu đỏ tươi, giờ phút này, mong muốn được sống lớn hơn tất cả, cô bắt đầu trở nên không còn biết sợ gì hết.
Lần này, Đỗ Ngự Đình cuối cùng cũng nghe thấy tiếng: "Noãn Noãn." Anh hét to, sợi dây chuyền đó là của anh tặng cho cô: "Noãn Noãn, em đừng sợ!" Anh định tiến lên, lại bị đạn từ chiếc xe phía trước bắn tới nên không thể không lùi vào bên trong xe.
"Em..." Ninh Noãn Dương vẫy tay, định nhân cơ hội mở cửa xe.
"Không được gọi." Sắc mặt Bùi Thiếu đột biến, dữ tợn gầm lên, kéo cô vào trong lòng: "Tôi sẽ mang em đi."
"Pằng." Một loạt đạn bắn tới, cánh tay tài xế bị trúng đạn, máu đang chảy ra, anh ta cắn răng, sắc mặt tái nhợt tới dọa người, máu trên cánh tay không ngừng tuôn trào: "Chủ nhân, người đi nhanh đi, tôi sẽ bảo vệ người."
"A!" Ninh Noãn Dương kinh hoàng trợn trừng mắt, nhìn máu trên cánh tay gã tài xế đang lên tục phun ra.
Thời gian cấp bách, rất cấp bách, Bùi Thiếu giơ tay lên bổ xuống gáy Ninh Noãn Dương, cô liền mềm oặt ngã xuống ghế trước.
"Pằng."
Vừa đúng lúc tiếng súng lại vang lên: "Chủ nhân, đi mau!" Tài xế liều chết đẩy cửa xe ra, dùng thân mình che chắn cho Bùi Thiếu rút chạy, trong chớp mắt liền bị bắn thành cái sàng: "Đi..." Trước khi chết, anh ta còn trợn mắt nhìn xem Chủ nhân của mình đã an toàn chưa.
Bóng dáng Bùi Thiếu vội vã xẹt qua, nhắm chỗ dân cư đông đúc phức tạp chạy vào.
"Đuổi theo."
Cửa chiếc xe Lavallette cũng bật mở theo, tài xế vội vã đuổi theo, Đỗ Ngự Đình cũng xuống xe, khẩn cấp chạy theo sau: "Noãn Noãn." Bé con đang ngủ mê man trên ghế trước, trên người đắp một chiếc áo khoác kiểu nam.
Đỗ Ngự Đình mím môi, trên mặt trừ lo lắng còn có không vui, anh dứt khoát hất chiếc áo khoác đi, cởi áo khoác của mình ra bọc lấy cô, ôm về xe của mình.
"Ngự Đình!" Mộ Ngưng Tử nhận được điện thoại liền lập tức chạy tới, không ngờ lại vẫn không kịp: "Người đâu rồi?"
Đỗ Ngự Đình hất hất cằm: "Bên kia, đuổi theo." Mộ Ngưng Tử liền vội vàng chạy về phía trước.
"Pằng."
"Pằng."
Tiếng súng liên tục vang lên, người dân hoảng sợ hét lên liên tiếp, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đóng cửa đóng rung trời.
"Pằng."
Tiếng súng trở nên nhiều hơn, hình như đã có thêm không ít người gia nhập chiến đấu.
Thế lực hai bên ngang bằng nhau, ai cũng không chiếm được lợi thế lớn hơn.
"Bùm." Một tiếng vang thật lớn, khói đặc cuồn cuộn trong không trung, ánh lửa ngút trời, nhiễm đỏ nửa bầu trời, bụi đất bay mù mịt, mấy dãy nhà lầu trong khoảng khắc đã hóa thành đống đổ nát.
"Khụ khụ!" Mộ Ngưng Tử liều lĩnh từ trong đám khói đen, thở hổn hển rút lui từ trong ánh lửa, cô thở phì phò, lắc đầu: "Chạy, chạy thôi, bọn chúng có người tới viện trợ." Thật may là cô thường tập chạy, nếu không người sống đã bị nổ thành cá khô rồi. Cô vừa lau vết tro đen trên mặt, vừa nói: "Không biết là người nào trên đường, bản lĩnh rất khá." Thật ra thì do cô ngại nói là bản thân ngay cả cái bóng của kẻ địch cũng chưa nhìn thấy, thiếu chút nữa còn bị đánh cho mấy phát.
← Ch. 022 | Ch. 024 → |