Ngoại truyện: Gia đình Bạch Trạm Nam
← Ch.11 |
"Ba ba?"
Bạch Trạm Nam nghe được giọng nói của con trai, từ trong phòng sách đi ra.
Đô Đô lập tức chạy tới ôm lấy chân dài của anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn cười híp mắt: "Nhất định ngày mai chúng ta sẽ đi, đúng không ạ?"
Bạch Trạm Nam sờ sờ tóc mai của thằng nhóc kia, đáy mắt đầy ý cười: "Đúng."
Đây là lần đầu tiên anh và con trai một mình ở chung với nhau, rất hồi hộp, nhưng cũng tràn đầy chờ mong.
Đô Đô hiển nhiên hết sức vui mừng, ném món đồ chơi trong tay sang một bên, bắt đầu chạy quanh Bạch Trạm Nam: "Quá tuyệt vời, lần này sẽ khiến cho tất cả đám bạn nhỏ đều nhìn thấy, Đô Đô là có ba ba."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Bạch Trạm Nam trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, vừa không vui vừa đau lòng con trai, cúi người ôm lấy cơ thể mềm mại của con vào trong lòng: "Sau này ba nhất định sẽ cùng con thật nhiều."
"Thật sự?" Trẻ con sẽ không giả tạo, vẻ mặt đơn thuần của con khiến cho anh càng thêm khổ sở.
Không nói tới việc anh bỏ lỡ giai đoạn lớn lên của con, còn khiến cho đứa con nhỏ phải chịu đựng nhiều thứ, nghĩ đến con anh từng chịu bao nhiêu lời đồn đại, bị tổn thương, Bạch Trạm Nam liền cảm thấy bản thân mình thực sự không xứng làm ba.
Bạch Trạm Nam đang phiền não tự trách mình, thì nhìn thấy đầu sỏ gây nên mọi chuyện đang đi ra từ phòng ngủ.
Lâm Tương thấy vẻ mặt Bạch Trạm Nam căm phẫn trào dâng mà trừng mắt nhìn mình, trong lòng không khỏi e sợ một chút, dè dặt chìa tay ra: "Em mang Đô Đô đi tắm."
"Để anh." Bạch Trạm Nam nghiêng người liền tránh được cô, trên mặt lạnh như băng.
Người đàn ông này khó chịu.
Lâm Tương biết anh vẫn còn tức giận chuyện trước đây, mấy ngày nay người đàn ông này vẫn chưa mang sắc mặt hòa nhã với cô. Ngày mai còn muốn đi chơi riêng với con, xem ra định chiến tranh lạnh với cô đây mà.
Lâm Tương nghĩ vậy, quay người trở về phòng ngủ.
Bạch Trạm Nam đi ra đã không thấy tăm hơi Lâm Tương, cơn tức lại từ từ dâng lên, một mình giúp con thay đồ ngủ, kể chuyện xưa cho bé. Cuối cùng đợi thằng nhóc đi vào giấc ngủ, lúc này anh mới cuốn cổ tay áo trở về phòng tìm người phụ nữ kia tính sổ.
Nhưng mà...
Ngọn đèn bị Lâm Tương tận lực điều chỉnh cho tối sầm đi. Mặc dù đã sinh con, nhưng cơ thể cô vẫn giống như lúc trước. Đường cong duyên dáng bị áo ngủ màu đen nửa xuyên thấu bao vây lấy, ánh sáng mập mờ làm cho cả người cô thoạt nhìn tràn ngập mê hoặc, cám dỗ.
Năm đó còn là cô gái ngây thơ, giờ phút này trên cơ thể chỉ toàn là hơi thở quyến rũ.
Bạch Trạm Nam thừa nhận trong nháy mắt nhìn thấy cô bản thân liền nổi lên phản ứng, nhưng dù vậy, anh vẫn đen mặt leo lên giường đè lên người Lâm Tương.
Cô còn không sợ chết mà hỏi lại: "Làm sao vậy?"
Bạch Trạm Nam nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, hình ảnh như thể giây tiếp theo sẽ nuốt cô vào bụng như mọi khi: "Lâm Tương, mỗi lần nhớ tới năm năm đó anh đều muốn bóp chết em."
Lâm Tương mỉm cười: "Em biết."
Bạch Trạm Nam nhìn cô cười vô tâm vô phế như vậy, cơn tức càng rừng rực lên, nhưng phát ra không được. Trên đời này thật đúng là không có cô gái nào giống cô như vậy, khiến anh yêu không được, mà hận cũng không xong.
Quả thực một chút biện pháp với cô cũng đều không có.
Đôi chân dài của Lâm Tương duỗi ra nhẹ nhàng quấn lên người anh, nhẹ nhàng khe khẽ 'mổ' trên môi anh: "Anh muốn bóp nơi nào?" (cái 'bóp chết' mà lúc nãy Bạch Trạm Nam nói í @@)
"..."
Cô cầm tay anh di chuyển một đường trên người mình hỏi: "Đây? Hay là đây?"
Nhiệt độ cơ thể dưới lớp vải mỏng của cô nóng lên, anh biết rõ, ngày đêm hoài niệm nhớ đến, nhớ đến không ngủ được. Lòng bàn tay anh dọc theo đường cong của cô một đường đi xuống, cuối cùng dừng ở bắp đùi mềm mại nóng bỏng của cô.
Cô dịu dàng gọi bên tai anh: "Bạch Trạm Nam, em yêu anh."
Bạch Trạm Nam không có cách nào nắm chắc cô, đáy lòng lại căm hận, nhưng cũng biết mấy năm nay cô chịu không ít khổ sở, chuyện quá khứ này không thể chỉ một câu đúng sai có thể khái quát hết được.
Cô vì yêu anh, mà ầm ĩ với người nhà sau đó bỏ nhà trốn đi, lại sợ người nhà tìm được lại một mình lặng lẽ ở bên ngoài mang thai rồi sinh con.
Lại nói tiếp, cuối cùng anh có lỗi với cô.
Bạch Trạm Nam cầm mắt cá chân của cô, kéo cô dán gần lấy cơ thể mình hơn, trầm mặc, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: "Lâm Tương, em thực sự chính là số kiếp của anh."
Đáy mắt Lâm Tương nóng lên, ngón tay nhẹ nhàng giúp anh kéo áo sơ mi xuống khỏi cơ thể, đầu ngón tay chạm vào không ít vết thương, đều do tai nạn xe cộ lần đó để lại. Trong lòng cô cũng đau, chịu đựng nhưng nước mắt vẫn liên tục rơi xuống, chủ động cong người lên hôn anh: "Tất cả em đều biết."
Bạch Trạm Nam ôm cô rất chặt, có dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống bên gối. Đúng vậy, đúng hay sai cần gì phải tính toán, hiện tại có cô và con trai đều ở bên cạnh anh, điều này là đủ rồi.
← Ch. 11 |