Trượt tuyết
← Ch.298 | Ch.300 → |
James không thể không bội phục Khúc Mịch, người ta không cần to tiếng quát lớn, thậm chí không cần tốn nhiều sức đã khiến tội phạm ngoan ngoãn nhận tội. Dưới sự dẫn dắt của Khúc Mịch, Feier thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Xem người ta thẩm vấn đúng là một kiểu hưởng thụ.
Nhưng James biết đây là bản lĩnh, không phải ai trông mèo vẽ hổ là có thể học được.
Thương Dĩ Nhu ở bên ngoài nghe, tuy đa phần đều là suy đoán của Khúc Mịch nhưng từ phản ứng của Feier mà xem thì suy đoán của anh hoàn toàn chính xác.
Mọi sự bất thường đều đều có lý do biến đổi của nó, mà câu chuyện đằng sau luôn khiến người ta phải thổn thức không thôi. Feier vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng tính cách méo mó của người bố đã khiến cậu dần trở nên bất thường. Những cuộc cãi vã dữ dội của bố mẹ, việc người mẹ và quản gia không kiêng nể ở bên nhau khiến hắn cảm thấy dòng máu mình luôn cho là vinh quang trở thành nỗi xấu hổ.
Ngay lúc này nếu có người giúp đỡ hắn, hướng dẫn hắn đi con đường chính xác, có lẽ hàng loạt bi kịch phía sau đã không xảy ra. Nhưng người đó không xuất hiện, trong sự tra tấn Feier đã lần đầu tiên phạm tôi. Mà chính sự dung túng của Joseph đã đẩy hắn ngày càng đi xa.
Chính lúc đó hắn lại gặp Brown, bị ông ta đẩy thẳng xuống địa ngục. Trong giai đoạn dậy thì, hắn tiếp nhận giá trị quan và nhân sinh quan lệch lạc khiến hắn tiếp tục có những suy nghĩ sai hướng. Feier là bi kịch, là kết quả của một gia đình không giáo dục con cái chính xác.
Giáo sư Wells không quan tâm những việc này, ông chỉ thấy có hứng thú với Feier lột da người sống. Là pháp y từng tham dự vụ án, ông yêu cầu được gặp Feier một lần. James đồng ý. Nhưng tư duy của hai người không cùng tần số, thế nên không thể nói chuyện với nhau được.
Giáo sư Wells tiếc nuối: "Xưa nay thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một ranh rới mong manh."
Thương Dĩ Nhu cũng thấy tư duy của Khúc Mịch không giống người bình thường. Cả hai gặp nhau ở cục cảnh sát chưa kịp nói với nhau câu nào, về đến nhà cô cũng chẳng thấy ai đâu.
Đang thắc mắc thì cô nhận được tin nhắn của Khúc Mịch: Đi công tác, năm ngày sau về!
Nhắn tin kiểu này, anh thật sự mặc kệ cô à? Sự việc đã qua rồi, một người đàn ông trưởng thành như anh còn giận dỗi, đúng là keo kiệt! Thương Dĩ Nhu vốn định làm mấy món ngon dỗ anh, sau đó tươi cười nhận lỗi, không ngờ người ta vẫn muốn chiến tranh lạnh.
Thương Dĩ Nhu cũng tức giận. Đi công tác gì chứ, rõ ràng là lấy cớ, anh muốn tránh mặt cô đây mà!
Nhưng lần này cô thật sự nói oan cho Khúc Mịch, Khúc Mịch sao có thể giận cô thật chứ? Thật sự có hội nghị cực kỳ quan trọng mời Khúc Mịch tham gia. Người ta đến tận cục cảnh sát đón anh, anh còn chưa kịp về nhà đã bị đưa ra sân bay.
Khúc Mịch vốn định gọi điện cho Thương Dĩ Nhu, nhưng nghĩ đến việc cô dám lén mình mạo hiểm như vậy thì lại muốn cho cô một bài học, vừa hay mượn cuộc hội nghị này rời xa cô, để cô tự suy nghĩ, xem cô lần sau còn dám thế không.
Nhưng còn chưa lên máy bay Khúc Mịch đã bắt đầu lo lắng. Để cô một mình ở nhà không biết cô có tự chăm sóc bản thân hay không. Một mình ăn cơm sẽ rất buồn, cô sẽ rất dễ ăn bậy. Cũng không biết buổi tối cô có lại gặp ác mộng hay không.
Khúc Mịch không khỏi hối hận vì đã đồng ý tham gia hội nghị, lúc này chỉ biết lấy di động ra gọi điện.
"Lily à, tôi là Khúc Mịch, chồng của Thương."
"Hả, giáo sư Khúc? Sao anh có số điện thoại của tôi? Không, tôi phải hỏi anh gọi điện có chuyện gì mới đúng?" Lily thắc mắc tại sao Khúc Mịch lại có số điện thoại của mình.
"Tôi có số điện thoại của cả ba cô, khi đó là để đề phòng, không ngờ bây giờ lại có tác dụng." Khúc Mịch đi thẳng vào chủ đề chính, "Tôi có việc muốn nhờ các cô."
"Giáo sư Khúc tỉ mỉ thật đấy, anh nói đi, có việc gì?" Lily đang sơn móng tay, cô kẹp di động giữa tai và vai để nói chuyện.
"Tôi muốn mời các cô đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Whistler ở Vancouver, vé máy bay khứ hồi, chi phí ăn ở sẽ do tôi trả."
"Wow! Giáo sư Khúc, tôi không nghe lầm đấy chứ?" Lily kích động kêu lên. Hiện giờ là mùa rất thích hợp để trượt tuyết, hơn nữa Vancouver có sân trượt tuyết hiện đại nhất thế giới, cô còn đang tích cóp tiền để đi trải nghiệm. Bây giờ nghe Khúc Mịch nói sẽ chi trả toàn bộ, Lily mừng không thôi.
"Cô không nghe lầm đâu, tôi muốn mời cả phòng các cô đi, có điều tôi có một yêu cầu. Các cô dẫn Tiểu Nhu theo, đừng nói là tôi mời. Sau vụ án vừa rồi tâm trạng cô ấy không tốt lắm, tôi lại đang có việc bận. Tôi sợ cô ấy ăn không ngon, ngủ không được, có mấy cô ở bên tôi cũng yên tâm hơn."
"Cảm động quá đi! Sau này tôi nhất định phải tìm chồng Trung Quốc! Giáo sư Khúc, anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc Thương thật tốt, có điều..."
"Tôi sẽ sắp xếp, lát nữa gửi mã xác minh cho cô, các cô chi tiêu bao nhiêu tùy thích, nhưng nhớ là đừng chơi ở khu vực nguy hiểm, nhất định phải giữ an toàn." Khúc Mịch dặn dò.
Lily hứa sẽ chăm sóc Thương Dĩ Nhu. Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Whistler có lịch sử nhiều năm, có đầy đủ các phương pháp bảo vệ, hơn nữa bọn họ đều là con gái, chắc chắn sẽ không đến những nơi nguy hiểm.
Lily cúp máy, chỉ một lúc sau đã nhận được mã của Khúc Mịch, có cái này có thể liên kết với thẻ tín dụng của anh, sử dụng tùy thích.
Cô vội chạy đi báo tin tốt cho Jane và Mitchell, bọn họ cũng rất vui. Mitchell lập tức đi chuẩn bị hành lý, cô phải mang theo họa cụ để vẽ núi tuyết mới được.
Lily gọi điện cho Thương Dĩ Nhu, chỉ nói muốn dẫn cô đi chơi, không nhắc một chữ đến Khúc Mịch. Vừa hay bên phòng thí nghiệm không có việc bận, Thương Dĩ Nhu cũng thấy ngột ngạt nên lập tức đồng ý. Cô chưa từng đến sân trượt tuyết, nghe nói rất vui nên cũng muốn đi thử.
Bốn người hẹn nhau đi mua đồ, Thương Dĩ Nhu hỏi Lily: "Sao lại đột nhiên rủ tớ đi trượt tuyết vậy? Chi phí bao nhiêu thế? Cho tớ số thẻ của cậu đi."
"Không cần trả tiền đâu." Sợ Thương Dĩ Nhu nghi ngờ, Lily giải thích, "Tớ mới trúng giải nhất xổ số trực tuyến được chuyến đi năm ngày bốn đêm miễn phí ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Whistler cho bốn người. Lần trước bọn tớ nhặt được mạng về cũng nhờ cậu, thế nên dẫn cậu theo. Ha ha, Trung Quốc cậu có câu... Jane, cậu nói đi!"
"Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, chỉ đành lấy thân báo đáp vậy!" Jane đùa.
Thương Dĩ Nhu bật cười: "Thôi thôi, tớ không có diễm phúc đó đâu."
"Hai cậu nói gì thế?" Lily nghe không hiểu.
Thấy Lily ngơ ngác, hai người càng cười lớn hơn. Mitchell nghe chữ được chữ không nên chỉ che miệng cười.
"Không để ý tới các cậu nữa, ai cũng cười chẳng giữ hình tượng." Tâm trạng Lily đang tốt, để họ cười chút cũng không sao.
Bốn người mua quần áo trượt tuyết, còn các dụng cụ thiết bị thì chờ đến nơi rồi mua để tránh bất tiện khi mang theo.
"Vé máy bay cũng miễn phí hả? Cậu trúng số độc đắc rồi đấy!"
Bốn người ngồi khoang thương gia, chỉ bay hai tiếng thôi thế này thì đúng là lãng phí.
Lily chột dạ gật đầu, vội chuyển chủ đề. Bọn họ đến Vancouver rồi bắt xe đi thẳng đến Whistler, nhận phòng ở khách sạn dưới chân núi, định ngủ một giấc rồi ngày mai đi chơi.
Cả nhóm hai người một phòng, không phải Khúc Mịch tiếc tiền mà vì anh sợ Thương Dĩ Nhu ngủ một mình sẽ không ngon giấc.
Đúng vậy, có Lily hoạt bát hiếu động, Thương Dĩ Nhu không hề thấy cô đơn, đêm đó cô ngủ rất ngon giấc.
Hôm sau ăn uống đơn giản ở khách sạn, bốn người mang đồ đạc ngồi cáp treo lên khu nghỉ mát trượt tuyết trên núi. Hôm nay trời trong nắng ấm, bầu không khí vô cùng trong lành.
Mitchell mang theo một cái túi xách lớn tìm nơi ít người để vẽ tranh.
"Đến khu trượt tuyết phải trượt tuyết cho đã mới được." Lily kéo Thương Dĩ Nhu đi mua ván trượt, còn tìm một anh chàng đẹp trai làm người hướng dẫn cho mình. Cô ấy là cô gái sôi nổi, chỉ nói vài câu đã được giảm nửa giá, người ta còn sẵn sàng hướng dẫn cho họ.
Mới một lúc, Lily đã thân thiết với anh hướng dẫn đẹp trai.
So với tự trượt tuyết, cô thích ngồi xe trượt tuyết hơn. Ngồi trên xe có thể trải nghiệm cảm giác trượt tuyết, lại vô cùng an toàn. Thương Dĩ Nhu bỗng nhớ tới lúc nhỏ bố cô dùng một tấm ván gỗ và mấy cái bánh xe tự chế thành xe trượt tuyết, mỗi lần đến mùa đông, cô sẽ ngồi trên đó rồi được bố kéo đi, rất thú vị.
← Ch. 298 | Ch. 300 → |