Vay nóng Tima

Truyện:Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê - Chương 268

Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Hiện có 450 chương (chưa hoàn)
Chương 268
Động phòng ngoài sô pha
0.00
(0 votes)


Chương (1-450 )

Siêu sale Shopee


Tình yêu rất đơn giản, trong mắt hai người không có thế giới, chỉ có lẫn nhau.

Khúc Mịch cùng Thương Dĩ Nhu song ca, mãi đến khi ca khúc kết thúc nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, bọn họ mới nhớ mình đang ở hôn lễ.

"Lão Khúc à, trước đây em còn lo con trai mình không thể tìm được vợ. Anh khuyên em con cháu tự phúc của con cháu. Bây giờ nhìn con trai hạnh phúc như vậy, chúng ta sắp được bế cháu rồi!" Khóe mắt mẹ Khúc ươn ướt. Trước mắt bà hiện lên cảnh con trai nằm trong tã lót, chuyện như ngày hôm qua. Nhưng tiếp tục nghĩ tới thời thơ ấu, thời thanh thiếu niên của con trai, bà lại phát hiện mình không có ấn tượng gì. Bà bận rộn công việc bỏ lỡ nhiều giai đoạn trưởng thành của con mình, bây giờ nghĩ lại bà thật sự rất tiếc nuối.

MC mà Khúc Mịch mời đến là người dí dỏm nhưng vẫn giữ được nhịp độ của buổi lễ, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu uống rượu giao bôi, sau đó trao nhẫn, cắt bánh kem, cuối cùng bắt đầu bữa tiệc, đôi tân nhân thay đồ đi kính rượu.

Bộ đồ thứ hai của Thương Dĩ Nhu là sườn xám truyền thống màu đỏ được thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng. Thợ tạo mẫu tóc búi tóc cô lên, thay vòng cổ và hoa tai trân châu, thợ make up giúp cô chỉnh lại lớp trang điểm.

Mẹ Khúc đi tới nhét một phong bì thật dày vào tay cô.

"Dì... Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Thương Dĩ Nhu thẹn thùng sửa cách xưng hô.

Mẹ Khúc híp mắt cười: "Cầm đi, đây là phí sửa cách xưng hô, lát nữa gặp bố con cũng gọi một tiếng, bảo đảm có bao lì xì lớn hơn nữa."

Lúc này Thương Dĩ Nhu mới sực tỉnh. Khi nãy trên hôn lễ không có tiết mục sửa cách xưng hô gọi bố mẹ, bố mẹ cô mất sớm, Khúc Mịch sợ cô tức cảnh sinh tình nên đã bỏ qua chi tiết này.

"Mau đi tiếp khách đi." Mẹ Khúc thấy cô nức nở vội kéo cô ra ngoài, "Hôm nay là ngày vui, không được khóc, không may mắn đâu."

Thương Dĩ Nhu gật đầu. Thấy Khúc Mịch chờ sẵn bên ngoài, cô chủ động đi qua khoác tay anh, cả hai cùng đi mời rượu.

Đến bây giờ Thương Dĩ Nhu mới biết gia đình của Khúc Mịch là một đại gia đình, anh có ba chú một cô, ba cậu hai dì, tất cả bọn họ đều có con, hơn nữa không chỉ một người, đều nhỏ hơn Khúc Mịch, người trước người sau thay phiên gọi cô là chị dâu khiến cô muốn choáng váng.

Tiệc cưới có tổng cộng 48 bàn, đến khi Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu kính rượu xong, khách khứa cũng đã ăn xong, hai người lại cùng ra cửa tiễn khách.

Thương Dĩ Nhu chợt nhận ra tổ chức hôn lễ còn mệt hơn đứng mấy tiếng đồng hồ giải phẫu thi thể, nhất là miệng cười như muốn cứng hàm luôn rồi.

Tiễn khách khứa xong, cô và Khúc Mịch đến phòng riêng đặt sẵn, ở đây đều là người thân của họ, khi nãy mọi người đều bận trước lo sau nên chẳng ai kịp ăn no.

"Gọi ông nội đi."

Bà nội của Khúc Mịch mất sớm, ông nội năm nay đã 75 tuổi. Ông Khúc quen thuộc với chỗ đông người, sức khỏe cường tráng, mỗi một hành động đều toát lên khí thế. Nhìn kỹ Khúc Mịch có nét giống với ông nội.

Thương Dĩ Nhu ngoan ngoãn gọi.

Ông Khúc gật đầu: "Xinh đẹp dịu dàng, sinh con chắc chắn sẽ đất đáng yêu. Phần của cháu, đợi khi nào cháu sinh con ông sẽ có lì xì lớn hơn."

Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, Khúc Mịch nhận bao lì xì cảm ơn ông nội.

Ngồi cạnh ông Khúc là một người mặc quân trang, sống lưng thẳng tắp, trông còn có tinh thần hơn thanh niên.

"Ông ngoại." Thương Dĩ Nhu gọi.

Từ đầu đến cuối ông Lục đều tươi cười, sau khi đưa lì xì cho Thương Dĩ Nhu, ông trừng mắt liếc nhìn ông Khúc: "Cháu lấy ra đếm đi, bảo đảm không ít hơn ông già này!"

"Ông già chết tiệt, ông với tôi đối đầu cả đời, hôm nay Khúc Mịch kết hôn không biết biết điều hơn hả. Tôi nói cho ông nghe, cho nhiều đến đâu thì cũng là cháu dâu của tôi, con bé gả vào nhà họ Khúc chúng tôi rồi!" Ông Khúc cũng trừng mắt lại, quyết không chịu thua.

Bậc con cháu thấy vậy chẳng ai khuyên, mọi người sớm đã quen cảnh hai ông cụ đấu võ mồm với nhau rồi. Ba người chú của Khúc Mịch một người là giáo sư đại học, hai người làm bên tòa soạn, còn cô của anh là người phụ nữ mạnh mẽ có công ty riêng của mình.

Ba cậu nhà họ Lục một người là quan lớn trong quân đội, hai người giữ chức vụ cao ở địa phương, tính theo cấp bậc của triều Thanh thì đều là quan võ. Hai người dì đều làm bên nghệ thuật, một người là tác giả viết tiểu thuyết, một người mở phòng triển lãm."

"Những người còn lại cùng thế hệ đều nhỏ hơn hai đứa, sau này từ từ làm quen là được." Mẹ Khúc bảo hai người ngồi xuống, "Hai đứa chưa ăn uống gì, mau ăn đi. Mọi người đều là người một nhà, vừa ăn vừa nói chuyện là được."

"Không được, bọn cháu còn chưa sửa cách xưng hô, cũng chưa nhận lì xì của chị dâu nữa." Con gái thứ hai của cô Khúc nhỏ tuổi nhất đang học cấp ba, cô bé vừa nói vừa duỗi tay xin Thương Dĩ Nhu lì xì.

Thương Dĩ Nhu không hề chuẩn bị, đang xấu hổ thì thấy Khúc Mịch lấy một chồng bao lì xì ra: "Cầm chia đi, mỗi người một cái. Sau này thấy chị dâu của em miệng ngọt một chút, chắc chắn không để em chịu thiệt đâu."

"Cảm ơn anh trai chị dâu." Cô bé tươi cười, "Chị dâu đúng là lợi hại, kết hôn với chị anh em trở nên bình dân hơn nhiều. Trước đây mỗi lần gặp bọn em anh cứ bày ra bộ mặt lạnh lùng, bọn em chẳng dám nói gì cả."

Thương Dĩ Nhu nghe vậy bật cười.

"Sau này bớt gọi điện cho anh đi, có việc gì đừng hòng nhờ anh giúp." Khúc Mịch cảnh cáo.

"Em sai rồi, em chỉ nói hươu nói vượn thôi." Cô bé vội chịu thua. Khúc Mịch tuy khó tính lại độc miệng nhưng rất hào phóng, chỉ cần cô than vãn mấy câu là tài khoản sẽ được cộng thêm tiền. Cô không dám đắc tội thần tài, nhất là thần tài dễ trở mặt không nhận người thân này đâu, "Anh trai ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, đẹp trai hơn Phan An, tài cao bát đẩu..."

"Xem cách em dùng tục ngữ kìa." Chị gái cô bé trêu ghẹo.

Người thân của Khúc Mịch rất thân thiện, tuy bọn họ không phú thì cũng quý nhưng không hề có cảm giác trịch thượng, nhất là hai ông cụ, sau khi tiếp xúc Thương Dĩ Nhu thấy họ vô cùng đáng yêu.

Bữa cơm này vô cùng vui vẻ, ăn xong đã hơn 22:00, Khúc Mịch đã đặt phòng tân hôn trên lầu, bọn họ tiễn người thân đi rồi về phòng.

Phòng được trang trí lãng mạn. Nhìn hoa tươi xếp thành hình trái tim trên giường, Thương Dĩ Nhu bỗng nhớ tới lúc ở Las Vegas.

Thấy cô đột nhiên cười, Khúc Mịch hỏi: "Em cười gì đấy?"

"Không có gì." Thương Dĩ Nhu đương nhiên sẽ không nói rằng cô đang nhớ tới cảnh Khúc Mịch luôn kiêu ngạo thấy mình mặc áo ngủ lại chảy máu mũi, việc này với anh chắc chắn là lịch sử không sáng rọi gì.

"Anh đi pha nước tắm cho em, em nghỉ ngơi trước đi." Khúc Mịch biết cô chắc chắn rất mệt. Ngay cả anh cũng đuối sức huống hồ là Thương Dĩ Nhu phải gặp nhiều người xa lạ như vậy?

Cô chỉ có chú là người thân và vài đồng nghiệp ở đội hình sự, còn lại toàn là người lạ, nhất là người nhà Khúc Mịch, đó là những người cô bắt buộc phải xã giao nhưng lại không quen. Việc Khúc Mịch tệ nhất là giao tiếp, anh cảm thấy những điều đó quá lãng phí sức lực, hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Suy từ ta ra bụng người, anh biết Thương Dĩ Nhu không chỉ mệt về thể xã mà còn cả lẫn tinh thần.

Anh vào phòng tắm mở nước, thêm hai giọt tinh dầu vào bồn, sau đó rải thêm ít hoa khô. Anh nhớ lần trước ở khách sạn Thương Dĩ Nhu dùng cánh hoa này ngâm mình.

Nước đã pha xong, anh mới gọi Thương Dĩ Nhu vào, nhưng gọi mấy tiếng không có ai trả lời, anh ra ngoài xem thì thấy cô đã ngủ quên trên sô pha.

Anh bất lực lắc đầu, do dự mấy giây vẫn đánh thức cô: "Ngoan, đi tắm xong ngủ sẽ thoải mái hơn."

Thương Dĩ Nhu bây giờ rất muốn ngủ, nhưng trên mặt còn lớp trang điểm, trên đầu còn cài rất nhiều thứ, cứ ngủ thế này chắc chắn rất khó chịu. Cô cố đứng dậy vào phòng tắm gội đầu trước, sau đó mới ngâm bồn.

Ngâm trong nước ấm, cô càng mơ mơ màng màng. Khúc Mịch sợ cô ngủ quên nên đợi một lúc rồi gõ cửa. Không có ai đáp lại, anh đẩy cửa đi vào, không khỏi bất lực. Thương Dĩ Nhu thế mà đang ngủ say.

Nhìn cánh hoa hồng bồng bềnh trong nước, tóc đen xõa dài, cơ thể trắng nõn của cô như ẩn như hiện không thể gợi cảm hơn.

Cơ thể Khúc Mịch nóng rực như có gì đó muốn dâng tràn. Anh xối nước lạnh lên mặt, cố gắng khống chế cảm xúc của mình lại. Anh rút nước tắm, sau đó tìm cái khăn bọc Thương Dĩ Nhu lại rồi bế ra.

Thương Dĩ Nhu ưm mấy tiếng, vươn tay vòng qua cổ anh, đầu cọ cọ vào lòng anh.

Đúng mà lấy mạng người ta mà! Khúc Mịch cắn răng mắng, nhanh chóng cho cô vào ổ chăn rồi đi tắm nước lạnh,

Từ phòng tắm bước, anh lại thấy một cảnh xuân khác. Thương Dĩ Nhu vươn ta ra khỏi chăn, toàn bộ lưng lộ ra ngoài, cũng may bên dưới có quấn khăn tắm, nếu không anh sẽ càng không chịu nổi.

Lần trước ở Las Vegas anh không muốn vì xúc động nhất thời mà để lại tiếc nuối cho Thương Dĩ Nhu. Anh muốn cho Thương Dĩ Nhu một buổi cầu hôn lãng mạn, một hôn lễ long trọng, sau đó động phòng hoa chúc. Một người đàn ông bình thường phải đối mặt với cô gái mình yêu trong giây phút này, trời biết anh nhẫn nại rất vất vả.

Mà hiện tại anh càng không muốn xâm phạm Thương Dĩ Nhu trong lúc cô không tỉnh táo. Anh muốn ngủ cùng giường với cô nhưng lại không muốn tiếp tục tắm nước lạnh, vì thế chỉ đành đáng thương ôm gối ra ngoài sô pha. Chú rể ngủ ngoài sô pha đêm động phòng chắc chỉ có một mình anh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-450 )