C60: Người đại diện
← Ch.059 | Ch.061 → |
Nghe nói kẻ trộm lễ phục là em họ của mình, Yến Ni kinh ngạc nhiều hơn sợ hãi.
"Lễ phục là do nó trộm, vậy có phải nó giết người không? Cho dù không phải thì nó cũng là đồng lõa! Má ơi, đáng sợ quá! Bên cạnh tôi thế mà lúc nào cũng có ác ma đi theo bên cạnh, không, phải là hai con ác ma mới đúng, Tiểu Mã cũng tham dự!"
Trợ lý còn lại của cô ta tên Tiểu Mã.
Yến Ni hét lên: "Đồng chí cảnh sát, mau bắt họ lại, không thể để họ tiếp tục hại người nữa! Vậy đi, các anh tạm thời đừng lộ mặt, để tôi gọi điện tìm lý do gọi họ tới, sau đó các anh giăng lưới bắt trọn!"
Minh tinh hạng ba xứng với cốt truyện hạng ba, cũng không biết khả năng diễn xuất của cô ta ở hạng mấy.
Nghe cô ta lo lắng nói chuyện điện thoại, ấp úng nửa ngày mới nói ra cái lý do không thể hiểu được, mọi người đều nhíu mày. Quả nhiên minh tinh chỉ có thể nhìn từ xa, tất cả hình tượng đều là khuôn mẫu.
Một lúc sau, một cô gái cao gầy để mặt mộc tới. Nhìn cảnh tượng trong phòng cô ta không khỏi ngẩn ra, đến khi thấy thái độ của chị họ mình không giống ngày thường mới hiểu ra nguyên nhân.
"Cô là Lâm Tuệ đúng không? Chúng tôi là cảnh sát hình sự."
"Lễ phục do tôi lấy!" Cảnh sát vừa tự giới thiệu, cô ta liền thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, "Có điều là có nguyên nhân."
Cô gái này thông minh, nói chuyện trực tiếp, rất hợp khẩu vị của Khúc Mịch.
"Bạn của cô Tiểu Mã sao còn chưa tới?" Khúc Mịch bắt đầu có hứng thú với cô gái này.
"Cô ấy nghe chị họ nói chuyện trong điện thoại có hơi kỳ lạ, đoán được việc lễ phục bị trộm đã bại lộ, sợ nên không dám tới." Lâm Tuệ nhìn Yến Ni, "Tôi cứ tưởng chị họ sẽ tìm chúng tôi đối chất, không ngờ lại báo cảnh sát đến bắt chúng tôi. Chị họ, chúng ta dù gì cũng là thân thích, chị đâu cần tuyệt tình như vậy đúng không?"
"Cái tên hung thủ giết người bi3n thái như cô còn giả vờ vô tội!" Thấy có cảnh sát ở đây, Yến Ni to gan nhảy ra chỉ trích.
Lâm Tuệ cau mày, lại nghĩ tới những người trước mặt đều là cảnh sát hình sự, đột nhiên cảm thấy sự việc có chỗ không đúng.
"Đồng chí cảnh sát, tôi và Tiểu Mã chỉ không ưa thói ngang ngược của chị họ nên cố tình vứt lễ phục đi, không hề giết người!" Lâm Tuệ vội giải thích, "Hôm đó chị họ bảo chúng tôi quay lại xe lấy lễ phục, đột nhiên trời đổ mưa, chúng tôi sợ lễ phục bị ướt chị họ lại mắng nên dùng cả tính mạng để che chắn. Ai ngờ đâu vừa ra khỏi bãi đổ xe Tiểu Mã lại trượt chân té ngã, cả bàn tay và đầu gối đều đập xuống đất xước da, lễ phục cũng bị bẩn. Ngay lúc đó chị họ gọi điện chê chúng tôi làm việc chậm chạp, còn thóa mạ một hồi. Chị ấy chưa bao giờ nghe người ta giải thích cả, lúc nào cũng đứng từ góc độ của bản thân mình, chỉ cần không vừa ý là tức giận. Tôi và Tiểu Mã sớm đã chịu đủ chị ấy rồi, định làm xong tháng này nhận lương rồi nghỉ. Tôi muốn cho chị ấy chút giáo huấn nên thương lượng với Tiểu Mã ném bộ lễ phục đi, khiến chị ấy không có lễ phục tham dự thảm đỏ. Chị ấy thế mà ngất xỉu, trực tiếp lên trang đầu, biến khéo thành vụng."
"Cái đồ ăn cháo đá bát này, không ngờ cô lại tính kế sau lưng tôi!" Yến Ni phẫn nộ, "Cô không nghĩ xem là ai đưa cô vào cái ngành này, là ai cho cô công việc, là ai tìm đạo diễn giới thiệu vai, là ai..."
"Chị họ suy nghĩ cho em nhiều thật đấy, tiếc là hình như chưa bao giờ chị biến lời nói thành hành động nhỉ!"
Một câu đủ khiến Yến Ni không thể nói gì, chỉ có thể hạ giọng mắng đối phương là "Đồ ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa".
"Hai cô ném lễ phục ở đâu? Khi đó có ai thấy không?" Khúc Mịch hỏi.
"Buổi lễ diễn ra ở khách sạn, chúng tôi ném lễ phục ở thùng ra ngay cầu thang an toàn lầu hai. Chúng tôi giả bộ nói đến xe lấy lễ phục, đột nhiên phát hiện trong túi trống không. Khi đó tôi có canh chừng, không có ai phát hiện cả." Lâm Tuệ nhớ lại, "Thời điểm đó mọi người đều đi thang máy lên lầu, chỗ đó rất ít người qua lại, cũng không có camera."
"Khoảng 21 giờ ngày 3 cô ở đâu?" Trong tất cả phát hiện, người có thể có liên quan tới hung thủ chính là Lâm Tuệ, Hách Minh bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng.
"Ngày 3 sao?" Lâm Tuệ suy nghĩ chốc lát, "Tôi và Tiểu Mã làm việc chỗ chị họ, đến khoảng 23 giờ 30 mới về."
Hách Minh nhìn Yến Ni, thấy cô ta gật đầu: "Việc này tôi có thể làm chứng. Nghĩa là bọn họ không phải hung thủ giết người?"
"Cần xác minh thêm mới có thể kết luận. Cô Lâm Tuệ, mong cô không thời gian tới không rời khỏi thành phố, chờ chúng tôi liên lạc."
"Vâng." Lâm Tuệ gật đầu, "Tôi có một thắc mắc, tại sao mấy anh khẳng định lễ phục do chúng tôi trộm vậy?"
Sau khi xảy ra sự việc Yến Ni đã báo án, nhưng cảnh sát nhân dân không điều tra được gì, sao bọn họ biết được?
"Ở bãi đỗ xe và sảnh khách sạn đều có trang bị camera." Hôm nay tâm trạng tốt, Khúc Mịch kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Lâm Tuệ, "Hai cô cùng nhau xách túi đồ từ trong cốp xe ra, đương nhiên bên trong không thể không có gì. Sau khi vào khách sạn, hai cô lại đi thang bộ, trong khi không nhiều người chờ thang máy. Phòng nghỉ của cô Yến Ni ở tầng 5, đi bộ hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt. Đến khi hai cô xuất hiện trong camera giám sát ở tầng 5, túi chỉ do một người xách, điều này chứng minh trong túi đã trống rỗng! Từ sảnh đến lầu 5, lễ phục biến mất, ai là kẻ giở trò không quá khó đoán."
Lâm Tuệ bừng tỉnh, ánh mắt tràn ngập sự kính nể.
Đột nhiên di động của Khúc Mịch đổ chuông, anh nghe máy, ở đầu bên kia Lục Li báo cáo tình hình.
"Đã lấy được danh sách khách khứa tham gia buổi lễ hôm đó cùng những người khách đặt phòng. Tôi cũng đã hỏi thăm hai nhân viên vệ sinh phụ trách dọn rác tầng hay, vẫn chưa phát hiện ai khả nghi. Tầng 2 khá ít người nên thùng rác ở đó phải hai ngày mới được vệ sinh một lần. Ngày hôm trước nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp nên ngày 1 không tới, ngày 2 khi vệ sinh thì bên trong thùng rác chỉ có vài đầu lọc thuốc lá mà thôi."
"Đầu lọc thuốc lá?"
"Mỗi ngày sẽ có xe chuyên chở rác của khách sạn đến trung tâm xử lý rác, mấy cái đầu lọc kia đã được đưa đi rồi."
Trong dự kiến, đã qua mấy ngày, những manh mối đó sao có thể tìm được? Khúc Mịch bảo Lục Li mang danh sách về cục cảnh sát, sau đó thu đội.
"Cứ vậy mà đi rồi sao? Chuyện trộm lễ phục tính thế nào đây? Sự an toàn của tôi liệu có bị uy hiếp không?" Yến Ni vội kêu lên.
Hách Minh quay đầu nói: "Cô Yến Ni, có việc gì cô có thể liên lạc với cảnh sát nhân dân, nếu tình tiết nghiêm trọng sẽ được chuyển tới đội hình sự. Hy vọng chúng ta đừng gặp nhau nữa, nếu không..."
Yến Ni bị Hách Minh dọa, sắc mặt cực kỳ tệ.
Khúc Mịch dẫn mọi người về cục cảnh sát, Lục Li đã mang danh sách về.
Anh bảo Vương Nhân Phủ lấy nhật ký liên lạc trong di động của Đường Ninh ra. Điều tra cùng lúc hai danh sách, bọn họ thế mà phát hiện một cái tên tương đồng: Tưởng Việt.
"Đội trưởng, cái tên này sao nghe quen vậy?" Lục Li nghi ngờ.
"Lập tức gọi người đại diện của Yến Ni tới cục cảnh sát." Khúc Mịch suy nghĩ vài giây, "Hắn chính là Tưởng Việt!"
"Đội trưởng Khúc, có phát hiện mới." Lục Li còn chưa đi mời người, Thương Dĩ Nhu vội vã tới, " Tôi phát hiện vết máu ở kẽ răng nạn nhân, sau khi khoa pháp chứng kiểm tra, chứng thực là máu người, hơn nữa là RH- rất hiếm!"
Đây đúng là phát hiện khiến người hưng phấn, rất có khả năng là dấu vết Đường Ninh trong lúc giãy giụa cắn hung thủ đã để lại.
"Đội trưởng Khúc, tôi lập tức dẫn người đi bắt Tưởng Việt về." Lục Li tự động xin mệnh lệnh.
Chưa đến một tiếng sau, Tưởng Việt đã bị đưa về cục cảnh sát.
"Mấy anh bắt tôi làm gì? Tôi là người có thân phận, cẩn thận tôi tố cáo mấy anh tội lạm dụng chức quyền." Tưởng Việt la hét.
"Anh Tưởng, chỉ cần là công dân hợp pháp đều là người có thân phận, chúng tôi sẽ không vu khống cho người tốt."
"Môn ngữ văn của anh do thầy thể dục dạy hả? Tôi nói là mình có thân phận, không phải có căn cước công dân!"
"Không nói nhiều nữa, anh có quen người trong ảnh không?" Lục Li ném ảnh của Đường Ninh tới trước mặt hắn.
Hắn cầm lên xem, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng ngay sau đó bình thường trở lại: "Không quen!"
"Không quen?" Lục Li hừ lạnh, "Tôi nói cho anh biết, cô gái trong ảnh tên Đường Ninh, chính là nạn nhân trong vụ án mấy hôm trước. Sao hả, nhớ ra gì chưa?"
"Anh khẳng định mình không quen Đường Ninh?" Thấy hắn gật đầu, Lục Li lấy nhật ký cuộc gọi ra, "Hai ngày trước anh có gọi điện cho nạn nhân, hơn nữa còn gọi hai lần, thời gian trò chuyện lần lượt là năm phút và mười phút. Đừng có nói với tôi là anh gọi nhầm số, trẻ con ba tuổi cũng không tin đâu!"
"Không sai, tôi gọi nhầm đấy. Gọi nhầm hết sức bình thường, nghe giọng của cô bé kia dễ thương nên nói chuyện lâu cũng vô cùng bình thường. Hơn nữa tôi là một người đại diện chuyên khai quật tài năng mới, thấy hứng thú nên tâm sự lâu cũng không có vấn đề gì." Hắn một mực không thừa nhận mình quen biết Đường Ninh.
Hắn càng như vậy, hiềm nghi trên người càng lớn.
Lục Li nhìn hắn chằm chằm, ép hỏi: "Anh thấy Đường Ninh đáng yêu nên nổi ý xấu, lấy cớ muốn nâng đỡ cô ấy lên làm minh tinh để lừa cô ấy về nhà, sau đó dùng mọi cách dụ dỗ cô ấy, thấy cô ấy không mắc lừa nên hạ độc vào rượu vang đỏ. Anh tiến hành mổ bụng cô ấy, lấy hết nội tạng ra, rửa sạch rồi đựng trong thùng nhựa màu đỏ, ném lên xe chở hàng đến tiệm lẩu. Không những vậy anh còn khâu bụng thi thể lại, sau đó trang điểm chải đầu cho cô ấy, thay cho cô ấy bộ lễ phục mới nhất rồi vận chuyển đến cửa hàng thời trang, trưng bày trong tủ kính."
"Tôi không có giết người!" Tưởng Việt sợ hãi hét lên, "Má ơi, đáng sợ quá! Anh cảnh sát, tôi nhát gan lắm, anh đừng dọa tôi!"
Tuy trên mạng lan truyền rất nhiều lời đồn về vụ án này nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe miêu tả hoàn chỉnh một cách chi tiết.
Trong đầu hắn lập tức tưởng tượng ra cảnh: hung thủ cầm dao rạch một đường lên người cô gái xinh đẹp, máu lập tức b ắn ra nhưng hung thủ không thèm để ý, thậm chí còn nở nụ cười thỏa mãn, sau đó vói tay vào bụng cô gái móc hết nội tạng ra...
"A!" Tiếng la cao vút của hắn khiến cả đội đều đau đầu.
Lục Li ở gần hắn nhất, không khỏi cau mày.
"Tôi không có giết người, tôi không phải hung thủ!" Hắn liên tục lặp đi lặp lại hai câu này.
Xem ra đã lỡ dọa đối phương mất cảm xúc rồi, có vẻ phá vỡ phòng tuyến tâm lý phải dùng sức vừa phải, không phải ai cũng có thể thành thạo!
Lục Li rót cho hắn ly nước: "Khai ra tất cả những gì anh biết, chúng tôi sẽ không tha cho kẻ xấu, đồng thời cũng sẽ không để người tốt bị oan."
Hắn uống mấy ngụm nước, sau đó xin vào WC, lúc quay lại trông đã bình tĩnh hơn nhiều.
Lâm Thụy bảo cấp dưới tới tiến hành sinh thiết, lấy mẫu nước bọt của Tưởng Việt đưa đi xét nghiệm, buổi sáng ngày mai sẽ có kết quả.
"Mấy anh muốn xét nghiệm cái gì?" Tưởng Việt hoảng loạn.
"Chúng tôi phát hiện vết máu trong miệng nạn nhân, hơn nữa còn là loại máu hiếm RH-. Nếu chứng thực đó là máu của anh, vậy thì chứng minh anh là hung thủ, chúng tôi sẽ chuyển anh cho cơ quan kiểm sát theo quy định."
"RH-?" Hắn lắp bắp, trên mặt viết ba chữ "có vấn đề", "Tôi không giết cô ấy! Thật ra tôi biết Đường Ninh. Tôi thấy cô gái này vừa có khí chất vừa xinh đẹp nên để lại số điện thoại, muốn bồi dưỡng cô ấy trở thành minh tinh, sau đó có gọi tới hai lần, hơn nữa trước ngày cô ấy chết có gặp cô ấy, cũng chính là ngày mất bộ lễ phục."
"Vậy sao? Hai người gặp nhau làm gì? Mấy giờ gặp, mấy giờ chia tay, có ai khác tham dự nữa không?"
Tưởng Việt suy nghĩ một lúc: "Hôm đó khoảng buổi chiều, một mình cô ấy tới muốn tham gia buổi lễ nhưng không có thư mời, bị bảo vệ cản lại, thấy tôi đi ngang thì gọi tôi. Tôi nhận ra cô ấy nên đứng lại trò chuyện mấy câu. Không ngờ cô ấy là fan của Yến Ni, tới xin chụp ảnh chung và ký tên. Tôi thấy cô ấy xinh đẹp đáng yêu nên... Nên khá thích. Mấy anh cũng biết đây, con gái bây giờ ai vừa tùy tiện vừa muốn làm minh tinh, chỉ cần cho họ chút lợi ích là có thể cùng lên giường. Tôi nói sẽ đưa cô ấy đi tìm Yến Ni nhưng cuối cùng lại đưa đến phòng mình. Tôi dùng lời lẽ thử cô ấy trước, thấy cô ấy không có phản ứng gì khác thường, cứ tưởng cô ấy đồng ý. Ai ngờ đâu lúc vào việc cô ấy lại giãy giụa, còn nói anh họ mình là cảnh sát hình sự. Tôi biết con gái ai cũng khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không cần nhưng trong lòng vui gần chết. Tôi đè cô ấy lên giường, cô ấy lại liều mạng đánh tôi, còn cắn cổ tôi chảy máu. Thật ra tôi cũng là người có thân phận, rất chú trọng tình thú, chuyện này phải hai người cùng tình nguyện mới được. Tôi buông cô ấy ra, cô ấy liền bỏ chạy. Tôi thấy cổ mình đau lên vào WC soi gương, phát hiện trên cổ mình có dấu răng. Tôi không dám để lộ ra ngoài nên đi thay cái áo cổ cao, sau đó ra ngoài đi tìm Yến Ni. Tiểu Mã và Lâm Tuệ nói lễ phục đã mất, tôi phải nhanh chóng nghĩ đối sách, mấy ngày liên tiếp đều rất bận, cho đến khi xem báo có đăng bài về Đường Ninh mới biết cô ấy đã chết. Có điều thật sự không phải tôi giết cô ấy! Nếu không lần trước lúc mấy anh gọi điện, tôi đã không tới, như vậy có khác nào chui đầu vô lưới!"
Đúng là tên cặn bã! Lợi dụng công việc của mình dụ dỗ thiếu nữ, còn nói bản thân có thân phận chú trọng tình thú!
"Thành thật khai ra, anh đã dùng cách này cưỡng gian bao nhiêu cô gái rồi?" Lục Li thật sự muốn đánh người này một trận.
"Anh cảnh sát ơi, oan quá! Đây là lần đầu tiên, tôi không phải người tùy tiện!"
Từ đầu đến cuối Khúc Mịch đều im lặng, chỉ thỉnh thoảng viết vài nét xuống cuốn sổ của mình.
"Vào ngày 1, cũng là ngày mất lễ phục, sau 18 giờ anh đã ở đâu, làm gì? Ngày ba khoảng 9 giờ 30 anh ở đâu?" Lục Li lại hỏi.
"Tôi còn có thể làm gì? Tiểu tổ tông Yến Ni kia nằm viện, ngày nào cũng có phóng viên với fans tới bệnh viện, tôi bận đến tối mày tối mặt, từ ngày 1 bận đến sáng ngày 3 mới cùng cô ấy về nhà. Về đến nhà, cô ấy lại nổi giận nói nhà dơ, gọi điện bảo hai trợ lý tới quét dọn. Tôi mệt nên về nghỉ ngơi trước, về đến nhà tôi tắm rửa xong liền đi ngủ, không đi đâu cả."
Trước đó Lâm Tuệ cũng có nói buổi tối ngày 3 bị Yến Ni gọi đến nhà làm việc, chi tiết này trùng khớp.
"Ở nhà một mình?" Thấy hắn gật đầu, Lục Li hỏi tiếp, "Có nghĩa là sau 21 giờ ngày 3, không ai có thể chứng minh anh rốt cuộc đang làm gì, hơn nữa từ 18 giờ ngày 1, anh có luôn ở bệnh viện hay không cũng không có ai chứng minh. Thế nên anh có thời gian giết người và xử lý thi thể, hơn nữa còn có động cơ."
"Cảnh sát, tôi thật sự không có giết người, tôi bị oan!" Nghe Lục Li nói, hắn vội vàng dậm chân gào lên, "Tôi tay trói gà không chặt thì sao có thể giết người được? Còn móc nội tạng ra, ọe... Nhắc tới là muốn nôn, tôi không làm được đâu!"
Hắn lấy khăn giấy ra che miệng, tỏ ra ghét bỏ.
"Kết quả xét nghiệm ngày mai sẽ có, hiện giờ hiềm nghi của anh rất lớn, tạm thời không thể thả anh đi."
Tưởng Việt, 32 tuổi, nam, có bằng cấp chính quy, lặn lộn ở giới giải trí nhiều năm, có kiến thức nhất định về thời trang trang sức, sống một mình, có xe, tính cách... Nữ tính hóa.
Hắn có 50% đặc điểm phù hợp với miêu tả của Khúc Mịch về hung thủ, lại có động cơ và thời gian gây án. Nếu sáng mai có kết quả xét nghiệm chứng minh vết máu trong kẽ răng nạn nhân là của hắn, vậy thì khả năng hắn là hung thủ rất cao.
"Hắn không phải hung thủ, không cần lãng phí thời gian với hắn." Khúc Mịch khẳng định, "Lễ phục, Tưởng Việt, Đường Ninh, khách sạn... Hung thủ phát hiện lễ phục nên mang nó đi, sau khi giết người liền mặc lễ phục lên người nạn nhân. Lễ phục bị mang đi từ khách sạn, khoảng thời gian đó Đường Ninh trùng hợp ở khách sạn, có thể hung thủ đã gặp nạn nhân ở đó. Theo lời khai của Tưởng Việt, hôm đấy khoảng 13 giờ 30 nạn nhân rời khỏi phòng hắn. Lập tức đi lấy video giám sát của khách sạn, xem có thể có phát hiện mới không!"
Quả nhiên thông qua video giám sát, bọn họ tìm thấy hình ảnh Đường Ninh rời khỏi khách sạn.
"Tìm thấy rồi!" Khúc Mịch nhìn chằm chằm màn hình.
Trong màn hình Đương Ninh đeo ba lô, ăn mặc bình thường.
Đột nhiên Khúc Mịch bảo đồng nghiệp phóng to hai màn hình, bảo mọi người đối chiếu: "Thấy gì không?"
Mọi người cùng nhìn vào màn hình, cảm thấy Đường Ninh ngoại trừ tóc tai hơi hơi rối ra thì không có gì khác biệt quá lớn.
"Dừng! Phóng to!" Khúc Mịch ra lệnh.
Hai màn hình cùng lúc phóng to ở vị trí ba lô, mọi người nhìn kỹ mới phát hiện balo được căng hơn bình thường, phần nắp không được đóng kín để lộ món đồ màu trắng bên trong.
Khúc Mịch lại bảo đồng nghiệp phóng to gương mặt của cô ấy.
"Mới gặp tên háo sắc, suýt chút bị cưỡng gian nhưng thái độ lại vui vẻ như vậy, điều này không giống bình thường. Hơn nữa ba lô của cô ấy rõ ràng chứa thêm đồ, có thể là bộ lễ phục kia." Lục Li phân tích, "Tính cách Đường Ninh khá giống con trai, gặp chuyện như vậy có lẽ sẽ tức giận nhiều hơn sợ hãi, nhưng chắc chắn không thể tung tăng như vậy được, chắc chắn là cô ấy chạy đến gần cầu thang, vô tình nhìn thấy bộ lễ phục đó, con gái ai cũng thích quần áo đẹp, thế nên cô ấy không còn buồn bực, thậm chí là hưng phấn."
Điều tra một hồi, cứ tưởng tìm được người lấy lễ phục sẽ tìm được hung thủ, hoàn toàn không ngờ lễ phục lại bị Đường Ninh cầm đi, manh mối tới đây lại bị đứt.
"Đội trưởng, em có phát hiện." Vương Nhân Phủ thở hổn hển từ ngoài chạy vào, uống hết ly nước mới nói, "Bạn cùng phòng của Đường Ninh nói tối mấy ngày trước cô ấy bị hại về ký túc xá, Đường Ninh có vẻ rất vui. Cô ấy kể hôm đó xui xẻo gặp tên háo sắc, có điều họa đi phúc tới, bất ngờ gặp may mắn. Bạn cùng phòng hỏi, cô ấy tỏ ra thần bí không nói, chỉ bảo đến buổi vũ hội sẽ cho mọi người lóa mắt. Hơn nữa vào ngày mất tích, cô ấy nói mình đi dạo phố để mua giày, mà phải tìm được đôi giày phù hợp với bộ váy xinh đẹp của mình."
"Chúng ta xem ghi hình ngày Đường Ninh mất tích, balo phồng lên, chắc chắn là vì nhét đầy đồ. Nếu tôi đoán không sai, cô ấy nhất định mang theo bộ lễ phục để thử với giày." Khúc Mịch đưa ra kết luận.
Thì ra là thế, như vậy có thể giải thích tại sao Đường Ninh lại mặc lễ phục.
"Nếu vậy thì không thể thành lập khả năng hung thủ gặp nạn nhân ở khách sạn."
"Không phải, chỉ là khả năng thấp xuống." Khúc Mịch không đồng ý với ý kiến của Lục Li, "Nạn nhân không thể đi theo một người xa lạ chưa từng gặp mặt, còn cùng nhau ăn cơm, uống rượu. Bọn họ chắc chắn đã gặp nhau, hơn nữa hung thủ còn để lại ấn tượng cực tốt với cô ấy. Tranh thủ lấy lời khai của bố mẹ Đường Ninh, xem có thể có phát hiện mới hay không."
Bố mẹ Đường Ninh đều gục ngã, Mạnh Triết phải ở bệnh viện chăm sóc họ. Lục Li từng đi hỏi thăm, vừa nhắc tới Đường Ninh bọn họ liền không khống chế được cảm xúc, đương nhiên không hỏi được gì.
Hôm sau, bên khoa pháp chứng đã có kết quả, chứng thực vết máu ở kẽ răng nạn nhân là của Tưởng Việt. Kết quả nằm trong dự đoán của mọi người, tạm thời không thể thả Tưởng Việt, người như vậy nhốt mấy ngày cũng tốt, tránh để hắn lại ra ngoài gây họa cho các cô gái.
Lục Li tới bệnh viện, nhìn Mạnh Triết gầy đi, không khỏi đau lòng. Nỗi đau mất người thân, ai khuyên cũng không có tác dụng. Anh chỉ có thể nỗ lực tìm chứng cứ, mau chóng đưa hung thủ ra công lý.
"Lão đại, vụ án sao rồi?" Mạnh Triết hỏi.
Có điều Mạnh Triết đang trong thời gian nghỉ phép, theo quy định cần phải lảng tránh, thế nên Lục Li không thể tiết lộ tiến triển của vụ án.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |