← Ch.01 | Ch.03 → |
Lần đầu tiên tỉnh lại, Viên Thê đã nhìn thấy hắn.
Đập vào con mắt còn nhập nhòe chưa rõ của nàng là nét mặt vui mừng rạng rỡ của hắn:
- Cuối cùng nàng cũng tỉnh lại!
Tại sao phải tỉnh lại?
Đầu óc trống rỗng mơ hồ, tất cả đều vô cùng xa lạ.
Nàng chớp mắt nhìn khuôn mặt của hắn rất lâu, đột ngột lên tiếng:
- Ngươi là ai?
Hắn vô cùng vui vẻ, nàng thấy được. Bởi ngay trong giọng nói của hắn cũng cất chứa ý cười:
- Nàng gọi ta là Chân.
- Chân?
Nàng mơ hồ hỏi lại. Hắn vẫn cười rất tươi gật đầu:
- Nàng nhớ ra ta chứ?
Hai mắt nàng ngây dại, Chân là ai?
Nàng trả lời không biết. Nụ cười của hắn nhạt đi, trên khuôn mặt thoáng buồn. Thế nhưng hắn còn chưa kịp trả lời, câu nói tiếp theo của nàng đã khiến nét cười trên khuôn mặt hắn hoàn toàn biến mất.
- Ta là ai?
Nét mặt hắn trong một thoáng biến sắc, nhợt nhạt ảm đạm. Hai đầu mày nhíu chặt, hắn khó khăn mở miệng:
- Nàng...
- Ta...?
Câu hỏi của hắn bị ngăn lại bởi giọng nói hoảng hốt đầy sợ hãi của nàng.
Nàng không thể nào biết được bản thân đã bao giờ từng sợ hãi đến vậy. Thân thể nàng chỉ là một khoảng trống rỗng vô hình, bởi hoảng sợ mà trôi ra rất xa, lơ lửng giữa không trung như cơn gió thoảng.
Nàng không điều khiển được chính bản thân mình, cảm giác trôi nổi bồng bềnh thật đáng sợ! Không muốn... không muốn như vậy...
***
Trong đôi mắt vô hình của nàng vẫn là khuôn mặt hắn.
Lần này tỉnh lại, hắn đã không còn vui vẻ như trước. Khuôn mặt hơi nhợt nhạt ẩn chứa lo lắng, thậm chí còn một thoáng lo sợ.
Hắn nhìn nàng chăm chú, hai mí mắt không chớp một lần. Theo mắt nàng vừa mở ra, hắn càng lúc càng căng thẳng, càng lúc càng chờ đợi, dè dặt, cẩn trọng...
Nhưng lúc này nàng đã không còn hoảng sợ như khi trước. Trong mắt nàng ngoại trừ trống rỗng cũng chỉ còn trống rỗng.
Hai mắt nhìn nhau rất lâu, cho tới lúc nàng phá tan yên lặng:
- Vì sao thân thể ta trống rỗng?
Hắn thở rất nhẹ, giống như rất sợ làm kinh động tới nàng.
- Bởi vì nàng là một hồn phách.
Hồn phách?
- Là hồn phách thì không có hình dáng?
- Đúng vậy.
- Vậy ngươi là gì?
- Ta là Chân.
Nàng bần thần rất lâu, trong miệng khẽ lẩm bẩm hai tiếng Chân... Chân... Dường như có chút quen thuộc, lại tựa như xa lạ. Người trước mắt này nàng không hề biết rõ.
- Nàng...
Hắn nheo mắt chăm chú nhìn nàng, khóe miệng khẽ mấp máy như muốn hỏi nhưng còn chưa dám mở lời. Nàng chớp mắt nhìn hắn, chờ đợi.
- Nàng không còn nhớ gì sao?
Nàng không hiểu, ngơ ngẩn nhìn hắn hồi lâu. Trong mắt nàng chưa từng có một tia sáng rõ.
Hắn thở dài, tựa như mất mát, cũng tựa như nhẹ lòng. Hai phiến môi mỏng khẽ động, mí mắt khép hờ. Lời của hắn rất khẽ, hai chữ ngắn ngủi đều tan vào hư vô:
- Cũng tốt...
Nàng không hiểu tại sao, nhưng khi hai mắt của hắn mở to trở lại nàng có thể nhìn được rất rõ hai vệt sáng lung linh như trải ra bất tận. Khóe miệng hắn lại rạng rỡ, đuôi mắt khẽ nheo lại như đang cười. Giọng nói trầm thấp đầy ấm áp vang vọng trong không gian:
- Viên Thê, ta gọi nàng là Viên Thê được không?
Tâm tình nàng khẽ động, gật nhẹ đầu.
Hắn càng vui vẻ ngồi sát lại gần nàng, hai mắt đen thẳm nhìn nàng rất sâu:
- Còn ta, ta là Chân của nàng, Chân của Viên Thê!
Nàng không nhìn được bóng mình phản chiếu trong mắt hắn...
Chân của Viên Thê...
Hắn dạy nàng cách bay lượn, dạy nàng cách giữ thăng bằng giữa không trung.
Nàng quen dần với việc làm một hồn phách không có cơ thể. Thời gian dần trôi đi, nàng bắt đầu tìm được niềm vui, tìm được thích thú.
Nàng từng hỏi hắn:
- Vì sao ngươi cứ thích đứng sát lấy ta như vậy?
Hắn sẽ cười thật nhiệt tình trả lời nàng:
- Vì nàng vô cùng ấm áp!
- Thật sao?
- Đúng vậy, đứng gần một hồn phách sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp!
Nàng không thể cảm nhận được, thế nhưng hắn lại nói nàng rất ấm áp, một hồn phách rất ấm áp!
Nàng tin hắn sao? Lúc nào cũng nguyện ý tin tưởng như vậy.
Bởi cho dù là lúc nào, hắn cũng vẫn luôn ở bên cạnh nàng...
***
Trên đỉnh núi một mảnh vắng vẻ tĩnh lặng.
Viên Thê chìm vào suy tư đã rất lâu, cho đến khi nghe được giọng của hắn thúc giục:
- Viên Thê, mau về cùng ta nào.
Nàng lưu luyến phóng tầm mắt nhìn ra xa, bật thốt lên câu hỏi của nàng suốt bấy lâu không có hắn bên cạnh:
- Chân, ta đang ở đâu?
- ...
- Vì sao ta đã đi xa như vậy lại vẫn chưa từng thấy một bóng người?
- Viên Thê, nàng muốn thấy người khác ư?
Nàng khẽ lắc đầu, ngây ngẩn nhìn hắn:
- Ta không biết! Ta chỉ thấy rất buồn, cũng rất sợ.
Hắn nhích lại gần nàng hơn một chút, nói khẽ:
- Viên Thê, đừng sợ, ta luôn ở bên cạnh che chở cho nàng!
Nàng không đáp lời, hay thực sự cũng chẳng có gì để đáp lại.
Viên Thê cùng hắn bay về nơi ở cũ của nàng. Lâu rồi không trở lại, đã có chút nhớ mong.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |