← Ch.103 | Ch.105 → |
Vẫn là tiểu viện cùng hình bóng đã sớm trở nên quen thuộc này, lúc này nhìn lại tâm tình lại có chút bất đồng, mơ hồ cảm thấy đau đớn. Nhìn hắn nàng lại nghĩ nàng chỉ có thể ở trong mộng mới có thể nhìn thấy hắn mà không thể thật sự tiếp xúc với hắn. Tất nhiên đó là loại cảm giác rất bất lực.
Lại nghe Vương Bảo nói: "Nhưng đây là Hoàng thượng tứ hôn, người đã hạ lệnh chỉ sợ ngài không thể lại cãi lời. Ngụy đại nhân là phụ thân của Vân Tuệ quận chúa, cũng là tỷ phu của hoàng hậu nương nương, nếu ngài cự tuyệt, chỉ sợ là..."
"Kẻ kia có năng lực thì thế nào?" Tư Mã Nhuệ thản nhiên, "Chuyện lập phi là chuyện của ta. Phong Nhi nay sinh tử còn chưa rõ. Dù mọi người đều nói là nàng đã chết nhưng người chết phải thấy xác, còn chưa tìm thấy ta tuyệt đối không tin. Cho nên mặc kệ là ai cũng không thể lay chuyển được quyết định của ta."
"Ý hoàng thượng thế nào?" Vương Bảo cẩn thận hỏi.
"Sao ta phải tự đưa đầu vào rọ mà hỏi ý người." Tư Mã Nhuệ lạnh lùng đáp lời."Người hiện tại còn không quản nổi Mộ Dung Tuyết lại có thời gian tới hỏi chuyện của ta."
Mộ Dung Tuyết? Bạch Mẫn nghe thấy cái tên này bỗng nhoẻn miệng cười, "Không biết nha đầu kia bây giờ thế nào rồi? Có phải hay không lại một lần nữa đậu long thai?" Lầm bầm vài câu lại nhìn về phía Tư Mã Nhuệ có lẽ trí nhớ khôi phục cũng là có duyên cớ. Nhìn Tư Mã Nhuệ lòng nàng lại tràn ngập niềm vui, tinh ý còn có thể phát hiện ra chút tia si mê.
"Đã nhiều ngày Hoàng thượng vẫn ở bên Tuyết phi nương nương. Tuyết phi nương nương từ khi biết được Tứ thái tử phi gặp chuyện không may tâm tình rất tệ. Nghỉ ngơi nhiều tháng mới có chút khởi sắc lại không thấy Hoàng thượng ở bên. Luôn tự trách mình đêm đó không nên tìm đến Nhị thái tử phi cùng Tứ thái tử phi, còn đích thân để tang tỷ tỷ. Ngày ngày tụng kinh cầu tỷ tỷ siêu độ làm cho Hoàng thượng nảy ra ý thương tiếc, thường xuyên lui tới thăm nom, cùng trò chuyện giải sầu. Xem ra, Tuyết phi nương nương lại sớm được sủng ái lại thôi." Vương Bảo lảm nhảm không dứt.
Tư Mã Nhuệ nhướng mày cực kỳ không kiên nhẫn: "Ngươi thích lảm nhảm những thứ không đâu như thế từ lúc nào? Không phải nói Mộ Dung Tuyết thấy áy náy vì cái chết của Phong nhi sao? Lúc này trong phủ đã lắm kẻ độc mồm, cả ngày lỗ tai ta toàn nghe thấy những thứ rác rưởi."
Vương Bảo cúi đầu chẳng dám hé răng.
Bạch Mẫn phì cười. Tư Mã Nhuệ quả nhiên tính tình không thay đổi, vẫn chuyên quyền độc đoán như thế. Chính là chỉ như thế đã thấy vui mừng? Giả như có thể trở về thì còn vui sướng tới mức nào nữa?
"Ý Hoàng thượng là -"Tiếng người vừa nói thật làm cho Bạch Mẫn giật mình. Nàng vốn chỉ chú tâm vào Tư Mã Nhuệ căn bản là không hề thấy bên cạnh còn có một người, là Cao công công vẫn luôn ở bên Hoàng thượng. Dù không ai thấy Bạch Mẫn cũng kinh ngạc đến há hốc mồm."Tứ thái tử ngài đã thương tâm nhiều ngày rồi, ngài cũng không thể mãi đắm chìm trong bi ai của bản thân được. Mạnh cô nương là thiên kim của đại học sỹ Mạnh đại nhân. Luận về tướng mạo lẫn tính cách đều không chê vào đâu được. Nay cũng đã là người của ngài, người như vậy cũng thật tốt."
"Cái gì là người của ta?!" Tư Mã Nhuệ trừng mắt."Bản thân bò lên giường ta còn dám nói là người của ta. Kia không phải là Mạnh đại nhân giáo dưỡng không tốt sao? Chính nàng ta ở lì chốn này không chịu đi lại còn dám kêu ta đối xử không tốt? Lý do của phụ hoàng cũng thật nhiều, phiền ngươi báo cho phụ hoàng ta một tiếng. Trước khi muốn nói chuyện với ta thì tự nhìn lại mình đi, đừng nhàn rỗi không có việc gì làm lại muốn thao túng ta. Ta nghĩ chuyện của ta với người vốn chẳng có quan hệ gì."
Cao công công biến sắc, trong lòng hắn đã rõ ý tứ của Tứ thái tử nhưng vẫn cố kiên trì: "Mạnh đại nhân cũng đã cầu Hoàng thượng rồi, người cũng đã phê chuẩn hôn sự của ngài cùng Mạnh cô nương. Ngài cũng nên thuận theo ý Hoàng thượng đi, mấy ngày nay tâm tình Hoàng thượng cũng không tốt lắm, chỉ sợ-"
"Sợ cái gì, sợ người phế bỏ danh hiệu này của ta sao?! Tùy người thôi, ta đối với cái danh hiệu người thèm muốn này cũng chẳng lấy làm hiếm lạ gì. Đối với Mạnh cô nương ta nhất định không cưới. Nếu nàng còn không chịu dọn ra khỏi đây, ta cũng chỉ có thể mặc nàng. Ở đây cũng không thiếu cái ăn, cũng không chết đói được." Tư Mã Nhuệ lạnh lùng giọng không có lấy một chút ôn nhu.
Bạch Mẫn cao hứng nhảy cẫng lên. Thì ra Tư Mã Nhuệ thật sự không quên nàng. Mộ Dung Phong vẫn như cũ sống mãi trong lòng hắn. Chính là nếu như chính mình thật sự không thể trở về hắn phải làm thế nào?"
"Ta nhất định sẽ nghĩ cách trở về!" Bạch Mẫn đối với chính mình thầm hứa.
Bỗng nhiên nàng lại nghe thấy có tiếng khóc nức nở, Bạch Mẫn xoay người liền nhìn thấy Mạnh Uyển Lộ đang đứng ngay bên cạnh vẻ mặt ai oán nhìn Tư Mã Nhuệ nghẹn ngào: "Chẳng lẽ Uyển Lộ khiến chàng chán ghét đến thế sao?"
Tư Mã Nhuệ khẽ thở dài thản nhiên nói: "Chán ghét hay không vốn không có quan hệ. Trong lòng ta chỉ có Phong nhi. Dù nàng có xinh đẹp, hiền thục thế nào ta cũng không quan tâm. Ta đã không có ý gì với nàng thì làm gì có chán ghét."
"Uyển Lộ kiếp này đã nguyện ý làm người của chàng. Bất luận chàng quyết định thế nào, Uyển Lộ cũng sẽ không rời chàng nửa bước." Mạnh Uyển Lộ kiên định nói, "Uyển Lộ chẳng sợ cả đời chàng không để Uyển Lộ vào mắt, chỉ cần cùng chàng ở một chỗ Uyển Lộ đã mãn nguyện."
Tư Mã Nhuệ nhíu mày trên mặt đã ánh lên vài phần nhu hòa. Bạch Mẫn nhìn thấy trong lòng bất giác lại nổi lên một cơn khó chịu. Lấy tư cách của Tư Mã Nhuệ, người thích hắn nhất định không ít. Nàng không ở đây lại càng không ngăn được người khác thích hắn. Nhưng đến khi nào nàng mới có thể trở về đây?
"Tùy nàng vậy. Chừng nào nghĩ thông suốt rồi nàng có thể rời đi bất kỳ lúc nào." Ngữ khí Tư Mã Nhuệ tuy vẫn cứng nhắc nhưng vẻ mặt đã mềm đi không ít.
Bạch Mẫn có chút mờ mịt quyến luyến nhìn theo hình bóng Tư Mã Nhuệ vừa lướt qua, nhưng nàng không còn cảm nhận được sự ấm áp của hắn nữa chỉ nghe thấy hắn bất đắc dĩ thở dài thật sâu. Chỉ như vậy mà thật bi ai, nhìn thấy hắn nhưng lại không cách nào có được hắn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị nữ nhân khác để ý. Mà nàng, Bạch Mẫn trong hiện tại cũng được nam nhân khác đem lòng yêu thích.
Nàng định bước tới chạm vào Tư Mã Nhuệ nhưng rốt cuộc lại chỉ chạm vào không khí, hơi thở lạnh lùng tịch liêu của mùa thu, trong lòng tràn ngập mất mát.
Tỉnh lại nàng liền bắt gặp ánh mắt chuyên chú cùng nụ cười ấm áp của Đoạn Chi Sơn.
"Tỉnh rồi sao? Có phải là rất đau không nên lúc ngủ mới lưu lại vệt nước mắt như vậy. Nếu như nơi này không có người sợ rằng tôi đã nhịn không được lén hôn em một cái." Đoạn Chi Sơn cười biểu hiện muốn che chở, lại chăm chú ngắm Bạch Mẫn. Nàng tình nguyện không muốn người này yêu nàng, nàng một lòng muốn trở lại triều đại kỳ lạ kia, người nàng yêu chỉ có một, chính là Tư Mã Nhuệ. Ngoài Tư Mã Nhuệ ra lòng nàng không thể chứa thêm bất kỳ ai khác. Biết rằng người trước mắt sẽ rất cô đơn nhưng nàng thật không thể biết mình đã là Mộ Dung Phong mà vẩn nhìn nhận nam nhân khác được.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |