Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 09

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 09
Vết máu
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Lazada


Mái tóc đen lại che đi khuôn mặt của hắn, gương mặt đó... nhưng lại có một mảng mờ mịt trong đầu nàng không cách nào thấy rõ.

Chính hắn là Mặc Âm Trần, Cẩn vương gia - Lung Nguyệt vương triều, nhưng..........

Vì sao lại có hình dạng tương tự xác ướp cổ như thế?

Nỗi băn khoăn đồng thời nổi lên, Âu Dương Sùng Hoa bất giác giơ tay lên, nhìn bất định mặt nhẫn trên ngón giữa.

Mình có còn cơ hội trở về hay không?

Mấy lần hôn mê, nhưng nàng vẫn không về được thời hiện đại, có phải là nàng đã không cách nào quay trở về nữa?

Đối với Mặc Âm Trần có rất nhiều nghi hoặc, nhưng làm Âu Dương Sùng Hoa để ý hơn hết vẫn chiếc nhẫn này, cho nên nhất định phải mau chóng trở về Âu Dương gia.

Bạch Tố Nương nhất định biết rõ cái gì.

Chủ ý nhất định, Âu Dương Sùng Hoa đứng dậy, vung lên màn xe, thò người ra ngoài, nhìn qua gã tiểu lục tử kia.

Tiểu Lục tử chăm chú lái xe ngựa, đột nhiên cổ bị xiết chặt, làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa là bỏ dây cương nhảy xe.

"Dừng xe." Âu Dương Sùng Hoa chế trụ cổ tiểu Lục tử, ra mệnh lệnh.

"Ngươi!" Tiểu Lục tử hoảng sợ nghiêng mặt qua, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

"Dừng xe!" Âu Dương Sùng Hoa tăng thêm khẩu khí, lực trên tay tăng thêm một chút.

Tiểu Lục tử bị đau, vội vàng kéo dây cương, dừng xe.

Âu Dương Sùng Hoa hất tiểu Lục tử ra, nhảy xuống khỏi xe ngựa.......... .

"Này, ......... ngươi không thể cứ đi như vậy, Vương gia nhà ta.......... ." tiểu Lục tử vừa xoa cổ, vừa hô, xuống xe cùng Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lại, quay người con mắt lạnh liếc nhìn tiểu Lục tử một cái, nói: "Nói cho Vương gia nhà ngươi biết, nếu hắn còn đến dây dưa với ta, thì cẩn thận mạng của hắn."

Nói với tiểu lục tử xong, Âu Dương Sùng Hoa rất nhanh đi vào con đường bên trong rừng cây, và biến mất.

Tiểu Lục tử chớp mắt đã không thấy Âu Dương Sùng Hoa, lo lắng ôm đầu, "Xong rồi, đợt này chắc chắn sẽ bị Vương gia mắng chết thôi. Tay của nàng sức lực như thế nào lớn như vậy?"

Thực nhìn không, Âu Dương Sùng Hoa trong nhỏ nhắn như vậy, mà sức lực thật lớn, vừa rồi chế trụ cổ hắn, làm hắn không thể động đậy.

"Lục tử."

"Á" tiểu Lục tử còn đang lo lắng không biết nói với Mặc Âm Trần như thế nào, không nghĩ tới thanh âm của chủ tử từ sau lưng truyền đến liền.

Mặc Âm Trần hất màn xe lên, từ trong xe ngựa đi ra ngồi xuống bên cạnh tiểu Lục tử

"Vương.......... Vương gia đây cũng không phải là lỗi của nô tài, nô tài vừa rồi thiếu chút nữa bị nàng giết chết." Tiểu Lục tử lắp bắp giải thích.

"Còn không tranh thủ thời gian hộ tống ta hồi phủ." Mặc Âm Trần tựa ở trên xe ngựa, phất phất tay.

"Ngài không trách nô tài chứ? Còn Tiểu nha đầu kia, ngài không có ý định đuổi theo sao?" Tiểu Lục tử nơm nớp lo sợ hỏi, nếu là thật, như vậy quá tốt rồi.

Mặc Âm Trần cười nói: "Tiểu nha đầu kia dù muốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Nói xong, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt đang nhìn theo hướng Âu Dương Sùng Hoa biến mất.

Rất nhanh, nàng sẽ xuất hiện trước mặt mình, chỉ cần huyết ấn vẫn còn ở trên trán nàng, nàng nhất định phải tìm đến hắn!

Tiểu Lục tử nhíu nhíu mày, vì sao cảm thấy Vương gia lần này xuất môn, có chút thay đổi?

Mặc Âm Trần, được xưng là Vô năng nhuyễn chân Vương gia

*****

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua cửa chính màu đỏ thắm phía trước, khí phách to lớn, không khỏi làm cho người ta bắt đầu kính nể.

Đưa mắt quan sát, rơi vào trong mắt nàng chính là ba chữ kim khảm ' Âu Dương phủ '.

Chậm rãi hạ ánh mắt, Âu Dương Sùng Hoa thầm thở ra một hơi, nàng rốt cục cũng trở lại cái "nhà" này.

Đúng lúc nàng bước chân nhẹ nhàng, tính đi đến phía trước, thì xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, Âu Dương Sùng Hoa thoát cái nhảy lên núp ở một góc

Nàng nhìn thấy xe ngựa từ xa đến gần.

Chỉ thấy xe ngựa dừng lại trước cửa ra vào Âu Dương phủ, từ trên xe ngựa bước xuống một tiểu nha hoàn cũng chỉ tầm hai mươi, tiểu nha hoàn vén rèm, cung kính về phía người bên trong xe, nói: "Phu nhân, đã đến Âu Dương phủ."

"Ừ."

Thanh âm vang lên đồng thời, từ trong xe ngựa thò ra một bàn tay, đặt ở trong tay.

tiểu nha hoàn.

Sau đó một vị hoa phục mỹ phụ từ trong xe ngựa bước xuống

Âu Dương Sùng Hoa nhìn tiểu nha hoàn đỡ vị mỹ phụ kia đi lên thềm đá, tiểu nha hoàn gõ cửa, cửa mở ra, không biết nói những thứ gì, người giữ cửa vội vàng mở rộng cửa, đón mỹ phụ vào Âu Dương phủ.

Âu Dương Sùng Hoa chờ đến khi cửa chính Âu Dương phủ đóng lại lần nữa, mới từ góc đi ra.

Vị mỹ phụ kia là ai?

Nhìn bộ dạng của người mở cửa, khẳng định mỹ phụ thân phận nhất định không thấp, bằng không cũng không có vẻ bối rối như thế.

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, nhìn tường vây cao ngất, đáy mắt lóe lên, người nhanh chóng lùi về phía sau......

Bạch Tố Nương ở ngoài viện được Ngân Tụ đỡ đi, tiến đến nghênh tiếp mỹ phụ vừa đến, "Tố Nương nghênh đón Liễu phi nương nương." Nàng đang muốn quỳ xuống, lại được vị mỹ phụ kia đỡ lấy, "Muội muội không cần như thế, mau đứng lên."

"Nương nương" Bạch Tố Nương nhìn vị mỹ phụ một chút, hốc mắt trong phút chốc lại nổ lên một tầng lệ quang

"Hồng nhi, ngươi và Ngân Tụ tại bên ngoài chờ, cho dì là bất luận kẻ nà, cũng không được phép đi vào quấy rầy Bổn cung cùng Âu Dương phu nhân nói chuyện." Liễu phi nương nương phân phó tiểu nha hoàn bên cạnh.

"Dạ, nương nương." Hồng nhi đáp lời, cùng Ngân Tụ lui ra ở một bên.

Liễu phi nương nương vịn tay Bạch Tố Nương đi vào sân.

Bạch Tố Nương vừa tiến vào đại sảnh, cũng nhịn không được trong lòng phần vội vàng, bắt lấy cánh tay liễu phi nương nương, buồn bã nói: "Tỷ tỷ, muội muội phải làm gì, Sùng Hoa đứa bé kia hôm nay sống chết không rõ, lão gia lại đang như vậy. Muội muội thật sự là đã không còn cách nào, mới phải thỉnh tỷ tỷ tới."

"Tốt lắm, muội với ta còn khách khí làm gì. Việc này muội vốn là không nên gạt ta, Sùng Hoa nói như thế nào cũng là con dâu chưa qua cửa của ta." Liễu phi nương nương nhẹ nhàng mà vuốt mu bàn tay Bạch Tố Nương trấn an.

Bạch Tố Nương ngồi trên ghế lệ rơi đầy mặt, tay của nàng không dám buông tay Liễu phi nương nương ra, "Tỷ tỷ, muội muội xin lỗi, Sùng Hoa....... ."

"Tố Nương." Liễu phi nương nương cắt lời của Bạch Tố Nương.

Bạch Tố Nương giật mình đến bật khóc, vội vàng nhấc tay áo lên lau lau nước mắt, "Dạ, muội muội nhiều lời. Bất quá Sùng Hoa đã mất tích mấy ngày rồi, nếu không tìm được, chỉ sợ là............"

Liễu phi nương nương nắm riết tay dưới Bạch Tố Nương, lẩm bẩm nói: "Không có chuyện gì, đứa bé đó luôn luôn phúc lớn mạng lớn, quyết sẽ không có việc gì "

*****

Âu Dương Sùng Hoa nằm ở đầu tường, từ xa nhìn lại

Đúng là Liễu phi nương nương cùng Bạch Tố Nương ở ngoài viện, nàng xem vị kia mỹ phụ cùng Bạch Tố Nương thân mật, không khỏi nghĩ tới một người.

Chẳng lẽ chính là mẫu thân củaMặc Âm Trần, Người mà Bạch Tố Nương kết nghĩa tỷ muội —— Liễu phi nương nương.

Liễu phi nương nương cao quý như thế, làm sao có thể tự mình đến gặp Bạch Tố Nương?

Là vì chuyện mình mất tích sao?

Vốn định tìm hiểu đến tột cùng, nhưng đầu chợt đau đớn, làm cho Âu Dương Sùng Hoa thiếu chút nữa không ổn định được thân thể, từ đầu tường rớt xuống.

Nếu không phải là kịp thời bám vào đầu tường thì...................

Đây là cái gì?

Âu Dương Sùng Hoa hạ mắt, nhìn trong tay có một lớp máu tươi

Nàng duỗi nâng tay, không khỏi sờ lên trán của mình lần nữa, lại thấy một mảng thấm ướt.

Trán của nàng lại đang chảy máu.

Có chuyện gì vậy?!

"Không tốt, hắn gặp nguy hiểm." ý nghĩ đột ngột nảy ra trong đầu, làm Âu Dương Sùng Hoa không khỏi thốt ra, thân thể rõ ràng tự hành hành động, nhảy xuống đầu tường.

Âu Dương Sùng Hoa bản năng muốn ngăn cản hai chân của mình, nhưng mà, động lực thúc đẩy lại vượt ra khỏi phạm vi khống chế của nàng.

Thân thể không bị khống chế cứ thế theo một phương hướng không xác định mà chạy đi.........

............. .

Tiểu Lục tử lăn một vòng chạy vội tới bên người Mặc Âm Trần, hắn run rẩy nhìn bọn sơn tặc đứng thành một hàng phía trước, hô: "Các ngươi, các ngươi dám đụng đến một đầu ngón tay của chủ tử nhà ta thử xem!"

"Ha ha ha, Lão Tử không sợ trời không sợ đất, còn có thể sợ tiểu tử các ngươi sao?" Tên nam nhân lắc lư đại đao trong tay, tục tằng trên mặt dữ tợn bởi vì cười to mà run rẩy, quát: "Muốn toàn mệnh lập tức đem tiền ra cho Lão Tử."

"Hóa ra các ngươi chỉ đòi tiền a." Tiểu Lục tử nghe những tên sơn tặc kia nói... , không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra."Đòi tiền không có vấn đề, nhưng ngàn vạn không được đả thương chủ tử nhà ta."

"Không cho phép cho." Mặc Âm Trần thấy tiểu Lục tử bỏ tiền thì ra lệnh.

"Gia?" Tiểu Lục tử kinh hãi nhìn qua vẻ mặt thong dong Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần ngồi xổm người xuống, nhặt lên một tảng đá lớn như bàn tay vậy, ước lượng trọng lượng, nói: "Chỉ sợ các ngươi có mệnh lấy tiền, không còn mệnh dùng tiền."

Nói xong, Mặc Âm Trần lông mày giãn ra, hai mắt cười, nhấc tay, ném hòn thẳng vào mặt tên dữ tợn kia.

*****

Nói xong, Mặc Âm Trần lông mày giãn ra, hai mắt cười, nhấc tay, ném hòn thẳng vào mặt tên dữ tợn kia

"A ——"

Tiểu Lục tử mở to hai mắt, thét lên.

Vương gia rõ ràng cầm tảng đá đi nhưng những tên sơn tặc giết người kia không chớp mắt!

Nương nương, nô tài xin lỗi ngài a!

Tiểu Lục tử nhìn hòn đá kia trên không trung bay vòng vo, sau đó chuẩn xác không sai đập trúng mũi sơn tặc

Lập tức máu theo trong lỗ mũi chảy xuôi xuống.

"Lão đại, ngươi chảy máu, lão đại ——"

Bọn sơn tặc chứng kiến lão đại bị đánh, thoáng cái đều rối loạn.

Tên hắc thủ lĩnh sơn tặc, hắn tự tay sờ sờ gò má, "Đáng kiếp! Mũi của ta —— chém chết tiểu tử kia cho ta!"

Hắn chỉ vào Mặc Âm Trần quát lớn.

Tiểu Lục tử chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt đầu đen, hắn run rẩy hai chân, khi bọn sơn tặc kia đang xông về phía Mặc Âm Trần thì hắn không hiểu lấy dũng khí ở đâu ra mà cứ như vậy liều mạng vọt tới.

"Ngươi ngươi các ngươi.................." tiểu Lục tử lay động hai chân, chắn trước người Mặc Âm Trần, "Vương gia, người đi mau đi, nơi này có Lục tử...................."

Mặc Âm Trần lại nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai tiểu Lục tử, nói: "Ngươi đi nhanh đi."

"Vương..............." tiểu Lục tử nghe thấy, kinh hãi xoay người.

Hắn ngạc nhiên nhìn Mặc Âm Trần, Vương gia đừng nói là sợ hãi, mà mơ hồ trong đó lại mang vẻ hưng phấn

"Chém chết tiểu tử kia cho ta!!" Tên thủ lĩnh sơn tặc bụm lấy cái mũi đang chảy máu không ngừng, nổi cơn điên hô to.

"Vương gia!" Tiểu Lục tử kéo tay Mặc Âm Trần chạy về phía sau, mình chết không lo, nhưng Vương gia thì không thể xảy ra chuyện gì.

Mặc Âm Trần nhìn qua thấy tiểu Lục tử chạy gấp, cười nói: "Đừng khẩn trương như vậy Lục tử, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu."

Tiểu Lục tử liên tục trợn tròn mắt, hiện tại tình huống này còn có thể nói là không có chuyện gì sao?

Xong rồi, Vương gia nhất định là ở bên ngoài bị cái gì kích thích, đầu óc trở nên không bình thường rồi.

Tiểu Lục tử không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu, chỉ lôi kéo tay vương gia, cắm đầu chạy về phía trước

Nhưng, có cái gì không đúng a.

Vương gia không phải là đang ở phía sau mình có một chút thôi, sao tiếng nói lại như kiểu từ xa truyền lại vậy chứ?

Ý thức được điểm này, tiểu Lục tử chậm rãi, quay đầu lại.

Ôi cha mẹ ơi.......... . !

Thiếu chút nữa hù chết hắn, người hắn đang kéo tay chạy không phải là Vương gia, mà là một tên trong bọn sơn tặc!

Vội thu tay lại, tiểu Lục tử khóc không ra nước mắt nhìn vẻ mặt sát khí của sơn tặc.

Muốn chạy tiếp, nhưng nhìn thấy cách đó không xa bọn sơn tặc bao vây quanh Mặc Âm Trần thì tất cả đều hóa thành tức giận.

Chỉ thấy, những sơn tặc kia đều vung đao, hướng về phía Mặc Âm Trần không chút phản kháng mà chém tới

Tiểu Lục tử thậm chí quên cả gào thét, nín thở, mở to hai mắt, trong khoảnh khắc thì chắc chắn đầu Mặc Âm Trần rơi xuống đất.

Nhưng, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một thân hình từ đàng xa lấy tốc độ mắt thường không cách nào bắt kịp, chui vào trong vòng vây, dùng thân hình nhỏ bé của mình, chắn trước mặt Mặc Âm Trần......

*****

Nhưng, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một thân hình từ đàng xa lấy tốc độ mắt thường không cách nào bắt kịp, chui vào trong vòng vây, dùng thân hình nhỏ bé của mình, chắn trước mặt Mặc Âm Trần......

Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên xuất hiện, không chỉ đơn thuần làm tiểu Lục tử kinh sợ, mà ngay cả những tên sơn tặc đang vây chung quanh Mặc Âm Trần, cũng không khỏi bị kinh hãi trước sự xuất hiện đột ngột của tiểu nha đầu.

Thật sự là Âu Dương Sùng Hoa tốc độ quá nhanh, làm cho bọn họ căn bản cũng không nhìn thấy rõ ràng, nàng rốt cuộc làm như thế nào để xông vào vòng vây kín này.

Đại khái cũng chỉ có một mình Mặc Âm Trần, đối với sự xuất hiện của Âu Dương Sùng Hoa, không có chút nào kinh ngạc, trên mặt chỉ biểu hiện ý 'ta đã sớm biết '

"Nàng đã đến rồi." Mặc Âm Trần tiến lên, lại gần gương mặt của Âu Dương Sùng Hoa, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng.

"Đồ khốn khiếp, đứng ở trong đó làm cái gì, còn không chém tiểu tử kia cho Lão Tử " Tên thủ lĩnh bịt lại cái mũi vẫn đang chảy máu, vác đại đao, xông vào trong.

"Cứu ta." Mặc Âm Trần rụt thân thể lại, tay bắt lấy đầu vai Âu Dương Sùng Hoa, người càng vô sỉ núp ở sau lưng Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa giương hai hàng tiểu lông mày nhỏ nhắn lên, nàng đưa tay vuốt ve tay Mặc Âm Trần, "Không muốn chết, thì cách ta xa một chút."

"Cách xa ngươi, ta sợ ngươi không để ý tới ta." Mặc Âm Trần không thèm để ý chút nào đến lời cảnh cáo của Âu Dương Sùng Hoa, cười đùa nói.

"Hừ." Âu Dương Sùng Hoa trầm trầm khẽ hừ tức, ánh mắt đang nhìn Mặc Âm Trần chuyển dời sang hướng bên cạnh

"Lão đại, tiểu nha đầu này................ ." trong đó một tên sơn tặc thấy Âu Dương Sùng Hoa từ trên trời giáng xuống sau, thì có chỗ cố kỵ đi đến bên cạnh lão đại của mình.

"Còn không động thủ cho ta!" Tên thủ lính, quát to một tiếng, hắn sớm đã mất đi lý trí.

Chỉ muốn tiểu tử ném đá vào hắn kia chết không yên lành!

Bọn sơn tặc mũ nồi nghe thấy tiếng quát vang lên, không dám chần trừ dừng lại, rối rít giơ đao lên, đồng loạt xông về phía Mặc Âm Trần và Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa đã sớm ở gần bọn sơn tặc, liền ra đòn phản kích............

Nàng bóng dáng nhẹ nhàng như quỷ mỵ lướt qua bọn sơn tặc, ra tay ngoan độc, mỗi một chưởng sẽ không lưu tình, không để cho đối phương có cơ hội phản công lại.

Chỉ nghe

Ở nơi nhỏ trong rừng cây này, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, vang vọng quanh quẩn thật lâu

Tiểu Lục tử thừa dịp rối loạn, đã trốn vào trong bụi cây gần đấy.

Tuy rất muốn đi cứu Vương gia, nhưng trong rừng đao quang kiếm ảnh kia, căn bản là không dám vào.

*****

Tiểu Lục tử thừa dịp rối loạn, đã trốn vào trong bụi cây gần đấy.

Tuy rất muốn đi cứu Vương gia, nhưng trong rừng đao quang kiếm ảnh kia, căn bản là không dám vào.

"A nha....... !" Mặc Âm Trần đột nhiên kêu lên, ở xa xa tiểu Lục tử cũng giật mình gọi, "Vương gia..........."

"Muốn chết!" Tiếng quát chói tai của Âu Dương Sùng Hoa vang lên, hai cái sơn tặc ở sau lưng Mặc Âm Trần, trong nháy mắt ngã xuống.

Mặc Âm Trần nhìn bọn sơn tặc dưới chân, chỉ vào bọn chúng, dùng sức gật đầu, nói: "Quả thật là muốn chết!"

Sau lưng truyền đến tiếng vang, làm cho Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên xoay người, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét về phía Mặc Âm Trần, "Ta nói ngươi đấy."

"Ta biết rõ, nhưng mà ta đang nói bọn chúng." Mặc Âm Trần không thay đổi bộ dạng vui cười, không sợ hãi nói: "Nàng không nỡ để bọn chúng làm tổn thương ta."

Âu Dương Sùng Hoa ánh mắt trầm xuống, thân thủ rất nhanh vừa hướng về phía Mặc Âm Trần vừa động thủ, đột nhiên bên cạnh một đao chém tới chăn ngang. Làm cho nàng ngửa nửa người ra phía sau, tránh được một đòn công kích nguy hiểm không hề báo trước

"Muốn chết!" Không đợi Âu Dương Sùng Hoa mở miệng, Mặc Âm Trần đã mắng tên thủ lĩnh sơn tặc kia

"................." Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng liếc mắt nhìn Mặc Âm Trần, nhưng không có đáp lại cái gì.

"Lão Tử.......... Lão Tử....." Tên thủ lĩnh đối mặt với Âu Dương Sùng Hoa và Mặc Âm Trần, vừa tức vừa sợ, nửa ngày nói không được một câu đầy đủ.

Nhìn qua những tên nằm trên mặt đất, tiếng kêu la liên tục của huynh đệ, tên thủ lĩnh sơn tặc ánh mắt cũng đã trở nên sẫm đỏ, hoặc giống như là muốn chết dìm hai người phía trước trong lửa giận của hắn.

"Này, ngươi rốt cuộc còn đánh nữa hay thôi đánh?" Mặc Âm Trần hai mắt mỉm cười, nhìn về phía tên thủ lĩnh sơn tặc đang nổi trận lôi đình.

" Tiểu tử thối.............." sơn tặc nhìn về phía Mặc Âm Trần.

"Ngươi muốn làm gì?" Âu Dương Sùng Hoa tế mị hai mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần cười đi đến bên cạnh Âu Dương Sùng Hoa, tay của hắn tự nhiên đến mức làm cho người ta cho rằng đây là thói quen của hắn, cứ như vậy ôm vòng eo Âu Dương Sùng Hoa, kéo nàng vào trong ngực.

"Ta không muốn sao"

Âu Dương Sùng Hoa ghé mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần trong hai mắt không mang theo một tia tình cảm.

"Đương nhiên muốn, chẳng những là muốn, ta còn muốn ôm nữ nhân ta thích." Mặc Âm Trần, cúi đầu xuống, cứ như vậy hôn một chút lên gò má Âu Dương Sùng Hoa

"bụp"

Âu Dương Sùng Hoa vung tay lên rồi hạ xuống, thoáng cái chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú Mặc Âm Trần, để lại năm dấu tay thật sâu.

Mặc Âm Trần bị đánh trong nháy mắt, không khí bốn phía đông cứng trong khoảnh khắc

*****

Mặc Âm Trần bị đánh trong nháy mắt, không khí bốn phía đông cứng trong khoảnh khắc

Khuôn mặt vốn đang tức giận của tên thủ lĩnh sơn tặc, cũng vì điều này mà biến hóa, lộ vẻ cả kinh trong nhất thời không biết nói gì.

"Nàng.............." Mặc Âm Trần hiển nhiên không nghĩ tới mình bị đánh, hắn ai oán nhìn Âu Dương Sùng Hoa, "Nàng đánh ta."

"Còn không buông tay." Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng ra lệnh.

Mặc Âm Trần ngậm miệng, hướng về tên thủ lĩnh, quát: "Chưa thấy qua hai vợ chồng cãi nhau sao?"

Tên thủ lĩnh thấy Mặc Âm Trần quát khẽ, rốt cục cũng lấy lại được thần trí, hắn vẫn là có chút sững sờ nhìn Mặc Âm Trần, mở lớn hai mắt, lúc này mới nói, "Tiểu tử, ngươi thật là không muốn sống nữa, Lão Tử sẽ cho ngươi biết, đắc tội ta - Diêm La Vương Đại Bằng sẽ có kết quả gi!"

Mặc Âm Trần nghe tên thủ lĩnh miệng đang nói lời cuồng ngôn, mím khóe miệng cười, giấu kín đi tầm mắt vui vẻ, đang nổi lên lần nữa ...............

Hắn lau đi vết máu nơi khóe mắt, tại Âu Dương Sùng Hoa chưa kịp làm ra phản ứng thì dính vết máu trên ngón tay lên trán............

Cái trán nóng lên, Âu Dương Sùng Hoa còn chưa kịp quát Mặc Âm Trần

Nàng chỉ cảm thấy theo trên trán như là bị hỏa thiêu, cảm giác rất khó chịu được, có thể bị bỏng..............

Cảm giác này giống như lúc cảm ứng được Mặc Âm Trần đang gặp nguy hiểm, thân thể không thể khống chế mà tự hành động.

Âu Dương Sùng Hoa tuy không biết đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ nàng có khả năng khẳng định là, nguyên nhân tất cả các phản ứng của nàng đều bởi vì cái tên Mặc Âm Trần kia!

"A ——"trên trán, nhiệt lượng tăng không ngừng, làm cho Âu Dương Sùng Hoa ngửa mặt lên trời hét lớn.

Ánh hồng từ trán Âu Dương Sùng Hoa bắt đầu lan ra, trong nháy mắt bao phủ cả người nàng.

Nàng hiện tại giống như là một vật sáng, càng lúc càng dày đặc hồng quang bao quanh thân thể nàng

Âu Dương Sùng Hoa cả người cứ như vậy bị nâng lên giữa không trung, nàng ngửa đầu

Từ trán phóng ra hồng quang, kết hợp với dương quang từ phía chân trời chiếu xuống, tạo thành một đường...................

Quang cảnh như vậy, đừng nói là tên thủ lĩnh sơn tặc, mà ngay cả những tên sơn tặc đang nằm trên mặt đất kêu đau, đều cảm thấy đau đớn, chạy toán loạn ra bốn phía

"Quỷ............... "

Trong khoảnh khắc, trong rừng vang lên tiếng thét chói tai không dứt.

Âu Dương Sùng Hoa không biết mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết là thân thể rất nóng, nóng đến nỗi nàng cơ hồ mất đi cảm giác!

Mặc Âm Trần đứng ở phía xa, hắn đưa mắt về phía nàng, cặp con ngươi đen nhánh, đang có chút biến sắc

Mà một ít con ngươi Kim Nhất Hồng

Con người màu vàng đang tiếp thu ánh mặt trời, mà con ngươi màu đỏ còn lại thì tiếp thu hồng quang từ Âu Dương Sùng Hoa phóng ra.

*****

Mặc Âm Trần tiếp tục đi theo hai đạo ánh sáng khác màu, đôi con ngươi màu đỏ, càng lúc càng tối lại ở giữa hai ánh sáng màu đó.

Âu Dương Sùng Hoa không biết phía dưới rốt cuộc chuyện gì xảy ra, bốn phía tiếng quát tháo đang biến mất, nhiệt độ thân thể đang không ngừng tăng lên, thần trí lại trở lại.

"Đây là cái gì ——"

Đột nhiên từ phía dưới truyền đến tiếng sơn tặc kêu to, nhưng thanh âm vang lên không được bao lâu, liền biến mất.

Âu Dương Sùng Hoa ở giữa không trung dùng sức muốn cử động thân thể, đáng tiếc xích hồng sắc quang mang (Đại khái là dải ánh sáng màu đỏ như sợi xích) hoàn toàn đã khống chế thân thể của nàng, làm cho nàng không cách nào làm như mình mong muốn, đừng nói là động đậy, mà ngay cả thở một hơi, dường như cũng bị hồng quang khống chế.

Đến khi trên bầu trời chợt nổ tung một cái cự đại màu vàng Phật ấn tay, tất cả tựa hồ mới có chuyển biến.

Hồng quang trên người Âu Dương Sùng Hoa đang mất đi, mà nàng cũng cảm giác được thân thể của mình đang đáp xuống dưới.

Cho đến khi hai chân đặt trên mặt đất, cả người nàng lảo đảo muốn ngã về phía trước, lại lần nữa hoàn hồn thì mới phát hiện mình đã có thể cử động.

Khi tầm mắt nàng rơi trên mặt đất

Rất nhiều thi thể, giống như là vừa mới tiến hành Đại Đồ Sát. (cuộc tàn sát lớn)

Bọn sơn tặc vốn đang lẩn trốn tháo chạy, hiện tại cũng đã nằm trên mặt đất, đương nhiên là đều đã chết.

"Ngươi thật là lợi hại, nháy mắt mà đã giết hết toàn bộ bọn sơn tặc này."

Âu Dương Sùng Hoa xoay mạnh người, từ từ nhìn lên, cuối cùng nhìn Mặc Âm Trần xem ra đang cười vô cùng tuấn tú.

Mặc Âm Trần tiến tới một bước, đến mặt trước Âu Dương Sùng Hoa, cụp mắt, con mắt chăm chú nhìn vào Âu Dương Sùng Hoa trên mặt đang tràn đầy vẻ đề phòng, "Sao lại nhìn ta như vậy, ta rất đáng sợ sao?"

"Ngươi là ai?" Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng mở miệng.

" Mặc Âm Trần." Mặc Âm Trần nhàn nhạt nhướng mày.

"Ngươi đã làm gì với ta?" Âu Dương Sùng Hoa vẫn không thay đổi ngữ điệu hỏi hắn.

Mặc Âm Trần nói thẳng với Âu Dương Sùng Hoa, điệu cười càng thêm thâm thúy, nghiêng người càng thêm sát vào Âu Dương Sùng Hoa, nhỏ giọng nói: "Ngươi thử nói xem?"

Âu Dương Sùng Hoa bỗng ngẩng đầu lên, ánh nhìn hơi nghi vấn, nhưng rất nhanh lại hoàn toàn lạnh như băng, "Vậy trên người ta có thể cho ngươi cái gì?"

"Theo ta hồi phủ." Ngón tay thon dài của Mặc Âm Trần, mơn trớn chân mày đang nhíu lại của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa chế trụ động mạch của Mặc Âm Trần, nặng nề nhấn một cái, "Đừng đụng vào ta." Nói xong, hung hăng hất tay Mặc Âm Trần ra.

"Oa, rất đau." Mặc Âm Trần cau mày, vung vẩy cổ tay cũng đã sưng lên.

Âu Dương Sùng Hoa híp nửa con mắt, nhìn Mặc Âm Trần, trong nội tâm bỗng nổi lên nỗi băn khoăn.

Chẳng lẽ nàng thật sự có quan hệ gì với hắn?

Vừa rồi khẽ bóp cổ tay Mặc Âm Trần, Âu Dương Sùng Hoa có thể khẳng định chắc chắn, Mặc Âm Trần không có chút nội lực nào.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-50)