Tính toán của ba con hồ ly (thượng)
← Ch.62 | Ch.64 → |
Nếu là bình thường, loại hành động giống như con cún nhỏ với Chu Tử Mặc như này, Tử Lan tuyệt đối chỉ liếc hắn một cái.
Nhưng bây giờ nhiều trai đẹp ở đây như vậy hơn nữa còn là huynh đệ của Chu Tử Mặc, Tử Lan quyết định cho hắn mặt mũi. Hung hăng nhún nhún cái mũi nhỏ của mình, Tử Lan Thanh rất không tình nguyện đi về phía Chu Tử Mặc.
"Còn chưa tỉnh ngủ sao?" Tử Lan mới vừa vặn đi tới Chu Tử Mặc trước mặt của, Chu Tử Mặc liền ôm lấy tiểu tử này người, nhìn gương mặt buồn ngủ còn có bất mãn của nàng, lời của Chu Tử Mặc có mấy phần đau lòng.
Các ngươi cũng đã biết ta sủng ái Tử Lan, vậy thì ta sủng ái cho các ngươi nhìn! Đây chính là lời nói Chu Tử Mặc muốn nói ba người chỗ kia bây giờ.
Nếu ta đã đặt sủng ái Tử Lan ra ngoài sáng, như vậy nếu có người dám can đảm tổn thương Tử Lan, hừ... Cũng đừng trách ta không khách khí, cho dù là huynh đệ ruột, di. en~đànl. qú-yđôn ta cũng sẽ không nương tay mà lột da của các ngươi.
"Ừ." Cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, Tử Lan Thanh rất bất mãn nhìn Chu Tử Mặc trước mặt, rốt cuộc cái tên nam nhân chết tiệt này có ý gì? Kêu mình tới chỉ để cho mấy tên nam nhân này nhìn?
Rõ là... Tức chết nàng!
"Buổi trưa hôm nay muốn ăn cái gì, ta để nhũ mẫu đi làm." Lúc này Chu Tử Mặc đã hoàn toàn hòa tan vào trong không khí sủng ái Tử Lan, quên lãng ba con hồ ly này ở một bên.
"Không biết Cách cách Tử Lan thích ăn những thứ gì, ta có thể để cho người ở hoàng cung làm cho ngươi." Mắt đào hoa ở bên cạnh cũng không nhịn được muốn tham gia náo nhiệt.
Chu Tử Mặc lạnh nhạt nhìn sang mắt đào hoa này lần nữa, chán ghét chợt lóe lên ở đáy mắt.
Rốt cuộc nam nhân này có ý định gì?
"Thức ăn trong hoàng cung có gì ngon?" Nghe được câu này con ngươi thật to của Tử Lan chợt sáng lên, nàng thật sự không có sức miễn dịch với đồ ăn ngon.
"Ha ha... Nàng muốn ăn cái gì thì sẽ có cái đó." Hơi có thâm ý nhìn nhân nhi khả ái trước mặt này, mắt đào hoa đột nhiên cảm thấy dáng dấp tiểu tử trước mặt này không tồi, hơn nữa thân phận của nàng ta rất thần bí, có lẽ... Mình thật có thể thử thích nàng.
"Thịt rồng, có không? Ta muốn ăn thịt rồng!" Vẫn là lời nói hưng phấn, nhưng đùa giỡn trong con ngươi Tử Lan cũng cực kì chói mắt.
Vì vậy theo lời nói của nàng, nụ cười ngọt ngào của mắt đào hoa tiêu tán từng chút một, lúc này rốt cuộc dù hắn có ngu ngốc cũng hiểu rõ mình bị tiểu nhân nhi này đùa bỡn.
"Khụ khụ... Thịt rồng không có, thịt gà thì có, không biết ngươi có thích hay không." Có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, mắt đào hoa cũng không mất công sinh sống ở hậu viện mấy năm như vậy, cho dù lời nói mới vừa rồi biểu lộ rất rõ, vậy mà câu nói tùy ý đầu tiên đã che dấu được.
Khinh thường nhếch miệng, không nhìn mắt đào hoa này nữa, Tử Lan co rúc ở trong ngực Chu Tử Mặc, ngáp một cái bắt đầu bổ sung giấc ngủ.
"Hình như cách cách Tử Lan rất thích ngủ, cái này cũng không tốt với thân thể." Mắt đào hoa vẫn còn tiếp tục. Lúc này những người ở chỗ khác cuối cùng cũng nhìn thấu được mấy phần mờ ám, theo lý thuyết thì tiểu tử này không nên như thế, tuy nhiên hắn lại cố tình làm như vậy.
Hoặc là con hồ ly lại có âm mưu gì ở chỗ này, hoặc là hắn thật sưh thích tiểu cách cách này.
Nghĩ đến khả năng thứ hai, sắc mặt của Chu Tử Mặc biến đổi, từ khi nhặt được Tử Lan đến bây giờ, tổng cộng thời gian đã hơn tám năm, hắn không hề nghĩ tới sẽ có nam nhân khác thích Tử Lan.
Cho dù con trai của nhũ mẫu đã từng rất 'quan ái' với Tử Lan, nhưng Chu Tử Mặc cũng biết đó không phải là yêu.
"Có cái gì không tốt, nàng thích ngủ ta sẽ để cho nàng ngủ." Chu Tử Mặc cưng chiều ôm chặt tiểu nha đầu trong ngực, tràn đầy trên khuôn mặt đều là sủng ái tiểu nha đầu này, nhìn cũng không nhìn mắt đào hoa một cái.
"A... Ha ha..." Cười cười xấu hổ, lúc này mắt đào hoa cũng biết mới vừa rồi quả thật mình có hơi quá.
Vì vậy sờ lỗ mũi một cái không lên tiếng nữa.
Vốn tưởng rằng có trò hay để nhìn, kết quả không ngờ lại kết thúc như vậy, hai vị hoàng tử khác cũng không ngồi được nữa, "Xem ra hình như nhị đệ rất thích cách cách Tử Lan." Đại hoàng tử hơi có thâm ý mở miệng.
Vừa mở miệng còn như có điều suy nghĩ nhìn Chu Tử Mặc một cái.
"Quả thật là vậy." Nam tử vốn ngồi ở trong góc không có ý định mở miệng cũng nói một câu.
"Ta chỉ là thấy cách cách Tử Lan rất đáng yêu, cho nên hơi cưng chiều." Sắc mặt không hề có vẻ hốt hoảng, nụ cười quyến rũ ở khóe miệng cùng với đa tình ở đáy mắt của mắt đào hoa đã quay lại tất cả.
"Ha ha... Không biết có phải Nhị đệ đặc biệt thích chứ?" Lời nói trêu đùa không có một tia châm chọc, nhưng rốt cuộc người nói chuyện mang loại hàm nghĩa nào thì ai có thể biết được?
Không dám mở miệng, mắt đào hoa chỉ hé miệng cười yếu ớt.
"Các vị huynh trưởng, Tử Lan mệt mỏi rồi, hay là để ngày khác chúng ta lại tụ tập?" Giọng nói Chu Tử Mặc cực kì hiền hoà, nhưng lại tiết lộ ra vẻ uy nghiêm không thể phủ nhận.
Cho nên dù ba người bọn họ có không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ gật đầu nhẹ một chút rồi rời đi.
Khi ba con hồ ly này đã hoàn toàn rời đi, Tử Lan Thanh đột nhiên mở hai mắt đã nhắm chặt ra, nở nụ cười thản nhiên nhìn Chu Tử Mặc, "Tiểu Mặc Mặc, không ngờ tới nhiều khi, ngươi cũng rất hiểu phối hợp đó!"
"Cái đồ quỷ linh tinh nhà ngươi." Điểm cái mũi nhỏ của Tử Lan, khi Tử Lan vừa nhắm mắt ngay lập tức Chu Tử Mặc đã hiểu rõ tâm tư của nàng.
Bên này, Chu Tử Mặc đang tán tỉnh với Tử Lan. Bên kia, ba người vốn nên trở về phủ của mình lại không có trở về phủ, ngược lại còn tụ tập tại một nơi có bốn phía là biển hoa trong thôn lạc.
"Nhị đệ, đến cùng hôm nay đã có chuyện gì xảy ra với ngươi?" Nở nụ cười y hệt ánh mặt trời, lại lộ ra một cỗ lạnh lùng.
Mắt đào hoa thản nhiên thưởng thức rượu ngon trước mặt, môi mỏng khêu gợi khẽ mím lại, "Ta thích." Ba chữ ngắn gọn, lại làm cho người ta mơ tưởng viễn vong. Vì vậy hai người khác ở chỗ này cùng cau mày.
"Ngươi thích gì?" Tươi cười ấm áp trên khuôn mặt bắt đầu tiêu tán đi một chút xíu, cuối cùng cũng biến mất không còn một mống. Lúc này, hắn lại có loại cảm xúc không muốn giả bộ nữa.
Mắt đào hoa híp cặp mắt của mình lại, nghĩ tới cô nhóc nho nhỏ kia, mím môi mỏng lại rồi từ từ nhấc lên, "Ta nghĩ... Ta thật sự thích tiểu nữ oa kia."
Là thích sao? Rõ ràng hắn biết là không phải, lại nói như vậy, ha ha ha... Phải là muốn thích đi!
Nhưng...
"Đừng tưởng rằng ta không biết, hình như ngươi yêu một người tên là..."
"Đủ rồi, Chu Tử Lâm!" Không còn vẻ lý trí, di-da-nl-quy. d. on Chu Tử Phong mắt đào hoa cắt đứt lời của Chu Tử Lâm, vì hắn biết rõ sau đó Chu Tử Lâm sẽ nói những gì.
Mà hắn, tuyệt đối không cho phép những lời kia được phát ra khỏi miệng!
"Đủ chưa? Ha ha... yêu chính là yêu, vì sao phải ở đang yêu mà giết chết tình yêu còn non này?" Chu Tử Lâm khinh thường nhìn Chu Tử Phong một cái.
Nếu như đời này Chu Tử Lâm hắn có nữ nhân mình yêu sâu đậm, nhất định sẽ giam cầm nàng ở trong ngực của mình để sủng ái, mà không phải giống như Chu Tử Phong, cho dù yêu lại cứ càng muốn hoàn toàn quên đi.
Chỉ vì thân phận nữ nhân kia là kỹ nữ, có thân phận giống với mẫu thân hắn!
"Hừ, đây là chuyện của ta, không cần ngươi trông nom!" Chu Tử Phong buông rượu ngon trong tay xuống, lúc này hắn đã không còn tâm tình thử rượu. Ở trong đầu hắn, một người tuyệt mĩ đang liên tục quanh quẩn.
← Ch. 62 | Ch. 64 → |