Sự thật chính là sự thật!
← Ch.56 | Ch.58 → |
Edit: hongheechan
Cực kì nghi hoặc nhìn Chu Tử Mặc, trong đầu Tử Lan Thanh liên tục hiện ra từng khung cảnh huyền ảo.
Tất cả đều cực kì quái dị!
"Chu Tử Mặc, ta mới vừa..." Tay nhỏ bé của Tử Lan Thanh nắm chặt bàn tay của Chu Tử Mặc, vì sao mới vừa rồi nàng có loại cảm giác bị mất trí nhớ? Đầu óc trống rỗng!
"Không có việc gì, không cần lo lắng." Chu Tử Mặc ôm lấy người của tiểu tử này, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, cách lúc Tử Lan Giác Tỉnh huyết mạch càng ngày càng gần, mà tim của hắn cũng càng ngày càng đau, trời mới biết hắn muốn nói cho Tử Lan tất cả đến bao nhiêu.
Nhưng...
Nhưng hắn lại không nói ra cái gì cả!
Hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi khi đó đến, cũng không thể làm cái gì!
"Hoàng a mã, mẫu phi, Tử Lan bị dọa phát sợ, nhi thần mang theo Tử Lan rời đi trước." Khẽ khom người, Chu Tử Mặc nói xong câu này sau nhanh chóng ôm lấy người cô nhóc này, sau đó xoay người rời đi, không để ý đến mọi người ở đây.
Trong mắt Mạc Tình Thương chợt lóe lên bi ai, Mặc nhi yêu như vậy, cũng biết tất cả chân tướng, cho nên mới phải khổ sở như thế!
Ai... Chẳng lẽ người hữu tình lại thật sự không thể cả đời thân thuộc sao? Hay là nói, cái kế hoạch kia thật sự sẽ bắt đầu? Một khi bắt đầu, Mặc nhi phải có tư cách đứng ở bên cạnh của Tử Lan, nhưng điều đó đối với Mặc nhi mà nói, khó tránh khỏi hy sinh quá lớn.
Rõ ràng hắn có thể không buồn không lo qua hết đời này, vô duyên với những thứ âm u kia.
Nhưng mà một khi bắt đầu kế hoạch này, chính là vô số âm mưu quỷ kế, có lẽ đời này của hắn cũng sẽ vì vậy mà hủy diệt! Có bắt đầu kế hoạch này hay không, hay là chờ mấy ngày nữa, nếu như Mặc nhi yêu đã không thể mất đi Tử Lan, như vậy thì nói tất cả cho hắn biết.
Về phần hắn lựa chọn như thế nào thì chính là chuyện của hắn!
Mình ở trong đời của hắn chỉ là một người dẫn đường, số mạng chân chính nắm giữ ở trong tay của chính hắn.
Bị Chu Tử Mặc ôm vào bên trong lòng ngực, mắt Tử Lan Thanh lạnh lùng nhìn hoàng hậu vẻ mặt ảm đạm té quỵ xuống đất.
Trong mắt đã không có nửa phần thương hại, có chỉ là hối hận vô tận, vì sao ban đầu nàng không giết chết nữ nhân ác độc này, nếu như ban đầu nàng có thể quả quyết một chút, có lẽ Tiểu Ngữ không trải qua khổ sở như vậy.
Cho đến đi ra cửa chính cung điện này, Tử Lan Thanh vẫn còn hối hận.
"Tử Lan, nếu tất cả đã trở thành sự thật, dù ngươi có hối hận cũng vô dụng." Chu Tử Mặc giống như con giun trong bụng Tử Lan, nhìn bộ dáng nhỏ bé kia của nàng cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng.
Hình như cặp mắt hơi vô hồn, Tử Lan Thanh cảm thấy mình không có cách nào tập trung.
Nhưng theo thời gian trôi qua, rốt cuộc Tử Lan Thanh tìm được điều mình muốn nhìn rõ, hơi nhẹ nhàng chậm chạp ngẩng đầu, chính Tử Lan Thanh cũng biết rõ một điểm này, nhưng cũng là vì biết nên mới hối hận!
"Nếu như mà ta có thể sớm một chút..."
"Dù ngươi có thể biết sớm một chút, kết cục này cũng sẽ không thay đổi, bởi vì... Ngươi biết Tiểu Ngữ ấy yêu như vậy!" di ennđa nlee quyydoo n Cho dù rất không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng cuối cùng Chu Tử Mặc vẫn nói ra toàn bộ.
Mà nguyên nhân dĩ nhiên là muốn an ủi Tử Lan.
"Vì sao nàng lại yêu như vậy, rốt cuộc nam nhân kia có chỗ nào đáng giá để nàng yêu, chẳng lẽ nàng không nhìn thấy đáy mắt tuyệt tình của nam nhân kia, chẳng lẽ nàng thấy như vậy đã lãng phí chính mình, chẳng lẽ..."
"Tử Lan... Cho dù ngươi có nhiều chẳng lẽ hơn nữa, nhưng yêu chính là yêu, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu tâm tư của Tiểu Ngữ." Chu Tử Mặc từ từ than thở một hơi, hơi trầm muộn mở miệng.
Mỗi chữ hắn đang nói đều là sự thật tàn nhẫn.
"Nếu nàng yêu như thế, như vậy thì khiến người nam nhân kia biến mất hoặc là để cho nàng quên." Đáy mắt Tử Lan Thanh thoáng qua một tia kiên quyết.
Tóm lại, nàng không bao giờ nữa cho phép Tiểu Ngữ bị thương, dù cho một chút cũng không có thể!
"Tử Lan, Tiểu Ngữ có quyết định của nàng, tốt nhất chúng ta không nên can thiệp." Chu Tử Mặc nhìn đáy mắt của kiên quyết Tử Lan, hơi hoảng hốt nói.
Hắn cảm thấy Tử Lan giờ khắc này giống như sẽ làm ra quyết định kinh khủng gì đó.
Mà quyết định này sẽ ảnh hưởng thẳng đến số mạng cả đời của Chu Tử Ngữ, chuyện này... Là một bước ngoặt!
"Không can thiệp? Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn nàng từng bước từng bước đi về cõi chết sao? Ngươi là ca ca ruột của nàng sao?" Giọng nói của Tử Lan Thanh cực kì quái dị, mà khuôn mặt của nàng cũng bởi đó mà thay đổi quỷ dị.
Không có ai biết tâm tình của nàng, giống như ngay cả chính nàng cũng không biết lúc này mình nghĩ như thế nào.
← Ch. 56 | Ch. 58 → |