Bắt đầu hỗn loạn
← Ch.196 | Ch.198 → |
Gió thu nổi lên, cành cây xào xạc.
Sự âm hàn nơi đây khiến cho người ta lạnh thấu xương.
Nắng vàng chuyển động, ánh mặt trời bao phủ muôn trùng.
Nhưng sự lạnh lẽo nơi này lại làm cho người ta cảm giác như đang chôn mình trong hàn băng vạn năm.
Trong tiếng cười điên cuồng của Thánh Tế Sư, quần chúng xôn xao đang muốn tiến gần tới cầu bạch ngọc, giờ hoàn toàn tĩnh lặng rồi.
Chỉ còn sự tĩnh mịch chết chóc, mặt mày mọi người ai nấy đều xám xịt trắng không còn giọt máu.
Đó là sự vô lực khi nội tâm bị chân tướng kinh khủng đả kích đến vỡ nát.
Mọi người trong nháy mắt đều mờ mịt, chỉ còn biết đứng ngẩn ra, đờ đẫn, ngây dại.
Thiên nhai tĩnh lặng, trong nhất thời, trên đỉnh núi vạn người, chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng của Thánh Tế Sư, cuốn bay theo gió.
Khiến cho người ta sởn cả da gà.
Đứng bên vách núi kia.
Liên Khinh vốn vẫn hả hê nhìn một màn này, giờ đây cũng thu hồi ánh mắt giễu cợt và cừu hận, kinh ngạc mở to mắt.
"Làm sao có thể?"
Lẩm bẩm tự nói, chân mày Liên Khinh nhíu chặt lại.
Nàng đối với những người cầm quyền Minh Đảo, có cừu có hận.
Nhưng không có nghĩa là nàng đối với dân chúng Minh Đảo cũng hận thù không chết không dứt.
Đáp án kinh thiên động địa như vậy lại bị tiết lộ ra ngoài.
Đây không phải là tai họa đối với người cầm quyền.
Mà là tai họa cho tất cả mọi người Minh Đảo.
Đây... đây quả thực là làm cho người ta không thể tin được.
Liên Khinh lắc đầu theo bản năng, mặt mày cũng không thoải mái nổi nữa.
"Đây là xảy ra chuyện gì chứ? Sao lại có thể có những đứa bé trưởng thành với bộ dạng như thế này được?"
Lời nói lẩm bẩm của Liên Khinh vừa phát ra, Vân Triệu đang kinh ngạc bên cạnh cũng mở miệng.
Hiên Viên Triệt cũng nhướng mày, lắc lắc đầu nói: "Không biết, có phải liên quan đến môi trường không? Trong nước có độc? Trong không khí có độc?"
Từ lúc đầu nhìn thấy cái hố sâu có nhiều trẻ sơ sinh như vậy.
Hắn liền biết đây không phải chỉ là đời sau của vài gia đình.
Cái hố chôn với kích thước như vậy, chỉ có thể là của cả dân chúng Minh Đảo.
Mỗi nhà mỗi hộ đều đủ, mới có nhiều đứa trẻ đến như vậy.
Lúc trước cho rằng Thánh điện vì một bí mật không muốn cho người khác biết nào đó, mới giết những hài tử này.
Mà lúc này đây, nghe được như vậy.
Đây hẳn là vấn đề xuất phát từ tất cả người dân trên Minh Đảo.
Một vấn đề có quy mô bao phủ lớn như vậy.
Chỉ có thể là do nơi ở, nước uống, không khí, thức ăn có xuất hiện độc hại.
Mới có thể xảy ra vấn đề lớn đối với tất cả mọi người trên Minh Đảo như vậy.
Sau khi Hiên Viên Triệt khẳng định về phạm vi và mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chỉ có thể đưa ra một đáp án còn nhiều nghi vấn như vậy.
Trừ đáp án như vậy, hắn không nghĩ tới phương diện nào khác, có thể khiến cho những thế hệ sau này có biến đổi xấu đi ngày càng nghiêm trọng như vậy.
Nghe Hiên Viên Triệt trả lời, Vân Triệu gật đầu, nhưng vẫn nhíu mày như cũ.
Nước? Không khí? Đây có phải là hơi mơ hồ hay không?
Nhưng mà, nhìn qua trường hợp của Liên Khinh (Gia Luật Hồng được nuôi lớn ở bên ngoài), Hiên Viên Triệt nói điểm này rất có khả năng.
Cùng lúc này, Liên Khinh cũng xoay đầu lại, trầm giọng nói: "Ta cảm thấy được vô cùng có khả năng."
"Ta thấy không giống lắm."
Lời Liên Khinh còn chưa nói dứt, Ma Yết đứng bên cạnh, vuốt cằm, ánh mắt nghi hoặc, tiếp lời nói.
"Sao lại nói vậy?" Độc Cô Dạ lập tức quay đầu nhìn Ma Yết.
Hắn chẳng qua là vì lo lắng Minh Đảo quá cường đại, sợ Lưu Nguyệt bị thiệt thòi nên mới đi lên đảo.
Lại không nghĩ rằng sẽ thấy những cảnh như thế này.
Mặc dù hắn lạnh lùng thờ ơ nhưng cũng không khỏi cả kinh một chút, đây thật sự là...
"Nước, đất đai và thức ăn, ta thấy chắc là không có vấn đề gì, không có độc, tình hình của bọn họ như vậy..."
Ma Yết chần chừ một chút, giống như là đang suy nghĩ tìm từ ngữ, hồi lâu mới nói tiếp: "Ta cảm thấy rất có khả năng là... bản thân bọn họ...có vấn đề."
Vừa nói như vậy xong, Vân Triệu, Độc Cô Dạ, thậm chí Hiên Viên Triệt cũng quay đầu nhìn Ma Yết.
"Tại sao nói như vậy?" Liên Khinh kinh ngạc chen vào một câu.
"Không có vấn đề đâu, con của ta vẫn bình thường, mà ta còn không được khỏe mạnh như con dâu trưởng của Hà gia nữa, tại sao có thể là người có vấn đề chứ?"
Liên Khinh tương đối kinh ngạc.
Gia Luật Hồng của nàng hoạt bát, đáng yêu, thông minh linh hoạt.
Một chút cũng không giống những đứa trẻ không vẹn toàn này, thế nào lại là bản thân bọn họ có vấn đề.
Cái suy đoán này quá hoang đường rồi.
Đây chỉ có thể nói là bản thân Minh Đảo có vấn đề.
Ma Yết nghe Liên Khinh nói như vậy, quay đầu nhìn Liên Khinh từ trên xuống dưới.
Cũng cảm thấy Liên Khinh nói không sai, không khỏi trầm mặc.
Bọn người Hiên Viên Triệt, Ma Yết ở một bên bàn luận rốt cục Minh Đảo xảy ra chuyện gì.
Lưu Nguyệt đứng trên vách núi không có mở miệng, chỉ là mày nhíu lại nhìn.
Nàng lại cảm thấy có một khả năng khác.
"Ta cảm thấy..."
"Không, không thể nào, là ngươi gạt chúng ta, là ngươi gạt chúng ta..."
Lời Lưu Nguyệt vừa mới ra khỏi miệng, dân chúng Minh Đảo vừa tỉnh lại trong sự kinh hoàng ở bên dưới, bắt đầu cố gắng phủ nhận việc tin vào lời của Thánh Tế Tự.
Cuống quít lắc đầu, không tin, bọn họ không tin.
"Đúng, là ngươi gạt chúng ta.
Mấy đứa trẻ này có vấn đề, cũng không có nghĩa là những đứa con của chúng ta có vấn đề..."
"Nhất định là ngươi, là các ngươi hại con của chúng ta, nhất định là..."
"Đúng, là ngươi hại, không phải..."
Gió thu lạnh lẽo, thổi tung áo bào trắng của Thánh Tế Sư, lạnh lẽo tận xương.
Thánh Tế Sư nghe càng lúc càng có nhiều người mù quáng không tin sự thật này.
Ngược lại vu khống là hắn sai, vẻ giễu cợt và cười lạnh trên mặt càng hiện rõ.
"Ta hại?
Bổn Tế tự không có sở thích ăn thịt con nít, càng không có hứng thú với những thứ không vẹn toàn này, ai biết trên người chúng có độc trời sinh hay không."
Thánh Tế Tự cười lạnh, ánh mắt lạnh băng quét qua đám người không thể tin sự thật.
"Không tin lời Bổn Tế tự, vậy các ngươi thử hỏi Vương tôn của các ngươi đi.
Bổn Tế tự là ác nhân, Vương tôn các ngươi là người tốt.
Haha, vậy thì nhìn xem Vương tôn của các ngươi cho các ngươi một đáp án như thế nào."
Tiếng cười lạnh vang lên trên bầu trời, Thánh Tế Sư đem ngòi lửa quăng cho Vương tôn Minh Đảo.
Vừa nói như vậy xong, những dân chúng Minh Đảo vốn bị tin tức kia làm cho hồ đồ, lập tức đem ánh mắt tập trung trên người Vương tôn Minh Đảo.
Lúc này mặc dù trên mặt họ thể hiện không chấp nhận tin tưởng.
Nhưng nội tâm đã hoàn toàn sợ hãi.
Bọn họ cần một người mà bình thường họ luôn tin tưởng, sẽ cho họ một sự xác định.
Bọn họ muốn nghe được đây không phải là do trên người bọn họ có vấn đề, những đứa bé kia không phải từ người bọn họ sinh ra đã như vậy.
Là Thánh Tế Tự hại, là cái tên xấu xa kia hại.
Bọn họ khẩn cấp cần một đáp án như vậy, một cái đáp án có thể an ủi tất cả mọi người.
Đứng trên cầu bạch ngọc, nghe được Thánh Tế Sư đem mọi chuyện chuyển qua cho mình, Vương tôn Minh Đảo chậm rãi quay đầu, nhìn mọi người phía sau.
Những ánh mắt tha thiết đó.
Những ánh mắt thống khổ tràn đầy hi vọng đó.
Khiến cho lòng hắn chua xót, khiến cho hắn tan nát cõi lòng.
"Các người...các người... đừng hỏi..."
Nhìn thấy những đôi mắt thiết tha, những đôi mắt nhìn hắn đầy tín nhiệm và hi vọng.
Lời nói của Vương tôn Minh Đảo đến khóe miệng, lại không cách nào nói ra được.
Hắn không muốn tự tay đẩy những thần dân đã đứng bên bờ vực thẳm xuống, khiến bọn họ lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, không muốn, không muốn.
Nhưng, sự thật như vậy...
"Vương tôn, ngươi không phải là vẫn hối hận chuyện năm đó sao?
Sao bây giờ vẫn còn muốn tiếp tục nói dối?"
Nhìn thấy Vương tôn Minh Đảo chần chừ, nghe lời nói đứt quãng muốn cho tất cả người Minh Đảo thêm hi vọng, Thánh Tế Sư chế giễu cao giọng nói lớn.
Tràn đầy châm chọc, tràn đầy chế nhạo.
Nhưng, trong tiếng cười nhạo này, lại giống như đánh ra đòn cảnh cáo đối với Vương tôn Minh Đảo đang chần chừ.
Gõ tỉnh hắn, làm hắn kinh hãi.
Khóe miệng Vương tôn Minh Đảo chậm rãi hiện lên nét cười khổ tuyệt vọng.
Nhìn qua có thể thấy, tuy rằng đau xót, tuy rằng thương cảm như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm.
"Sư tôn, không muốn nói thì..." Âu Dương Vu Phi đứng bên cạnh Vương tôn Minh Đảo thấy vậy, cắn răng giơ tay đỡ Người.
"Vương tôn..." trưởng tộc Ngân gia đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
Nhưng ý hắn muốn nói, dường như chính hắn cũng không hiểu nổi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người trong thiên hạ này đều tập trung vào Vương tôn Minh Đảo.
Ánh mắt phức tạo chậm rãi lướt qua mọi người trước mặt.
Vương tôn Minh Đảo từ từ đẩy tay Âu Dương Vu Phi ra, chậm rãi đi tới.
Bước chân chầm chậm, nhưng lại như là từng bước đạp trong lòng mọi người.
Nín thở ngưng thần, văn võ bá quan phía sau Vương tôn Minh Đảo trong lòng khẩn trương.
Dân chúng Minh Đảo đang đứng trước mặt Vương tôn cũng căng thẳng.
Cả Liên Phi và trưởng tộc Âu Dương đang đứng gần nhất, đối diện với Vương tôn Minh Đảo, cũng nắm chặt bàn tay, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay rồi.
Từ giọt máu men theo những ngón tay chảy ra.
Từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất.
Bọn họ biết, lời của Vương tôn Minh Đảo sắp nói đây.
Sẽ khiến cho dân chúng Minh Đảo không phải lên thiên đường thì sẽ xuống địa ngục.
Mà chính bọn hắn, là những kẻ đã dồn cục diện đến tình cảnh này.
Là bọn hắn đặt mọi người lên đoạn đầu đài, chỉ còn chờ phán quyết cuối cùng.
Gió nhẹ thổi qua, vẫn như cũ khiến người ta không thể hít thở.
Ánh mắt nhìn chằm chằm thần dân của mình, trên mặt Vương tôn Minh Đảo vẫn là nỗi đau kịch liệt, nhưng nhiều hơn nữa là sự kiên quyết, giọng rất trầm nói:
"Ở đây có rất nhiều người lớn tuổi đã qua sáu mươi, có ai biết chuyện Bích Ảnh năm mươi năm trước hay không?"
Thanh âm trầm thấp vừa nói ra, lại cũng không phải trực tiếp thừa nhận hay phủ nhận.
Vừa nói như vậy xong, hồi lâu một cụ già của gia tộc Âu Dương mới kịp phản ứng.
"Còn nhớ, Bích Ảnh, đó là đứa trẻ... khuyết tật...đầu tiên của Minh Đảo."
Lão nhân nhớ được, năm xưa chuyện đó rất ồn ào, hai đứa trẻ sinh đôi có lưng dính chặt vào nhau.
Hài tử như vậy vừa sinh ra, tựa như một trận cuồng phong, làm kinh hãi mọi người Minh Đảo.
Tất cả mọi người đều cho rằng chúng là yêu quái.
Hoảng sợ không thể chấp nhận sự tồn tại của chúng.
Cuối cùng để mặc cho Vương tôn xử lý, sau đó đứa nhỏ bị xử tử, mới có thể giải quyết chuyện này.
Không biết tại sao giờ đây Vương tôn lại nhắc đến chuyện này, lão nhân đó không khỏi rùng mình một cái.
Những người cao tuổi xung quanh, cũng mặt mày nghiêm túc hẳn lên.
Chuyện này, đến cuối đời bọn họ cũng không thể quên.
Mà những người khác vốn không biết Vương tôn Minh Đảo hỏi câu này là có ý gì, vừa nghe nhắc đến một đứa bé khuyết tật, trong lòng lập tức cũng căng thẳng.
Vương tôn Minh Đảo gật đầu, trong giọng nói mang theo chút già nua: "Bích Ảnh cũng không phải là đứa trẻ khuyết tật đầu tiên của Minh Đảo.
Chỉ là bọn chúng vừa ra đời có hình thù đặc biệt, nên các người mới nhớ được."
Nói đến đây Vương tôn Minh Đảo ngưng lại một chút, tiếp tục nói: "Sau khi Vương tôn Minh Đảo đời trước giải quyết vụ Bích Ảnh như vậy, vốn tưởng rằng chuyện này đã qua.
Không nghĩ tới trong mấy năm liên tiếp, lại xuất hiện cả chục trường hợp tương tự như vậy."
Vừa nói như vậy xong, những người trẻ tuổi Minh Đảo vẫn chưa cảm thấy có gì lạ.
Nhưng những người cao tuổi kia, trên mặt liền biến sắc, trừng to mắt.
Vương tôn Minh Đảo thấy vậy cười khổ một chút: "Các người không biết.
Bởi vì sợ gây nên sự hỗn loạn lần nữa, cho nên những tin tức này không có truyền ra.
Bọn họ bị Vương tôn bí mật xử lí rồi."
Nói đến đây, Vương tôn Minh Đảo không dừng lại, giống như là nếu dừng lại thì sẽ không dám nói tiếp nữa, nên nhanh chóng nói ra.
"Nhưng, từ đó về sau, những đứa trẻ mới sinh có vấn đề càng lúc càng nhiều.
Lúc ban đầu thì chỉ là đầu óc không được thông minh.
Đến sau này thì bắt đầu có thân thể không trọn vẹn.
Thiếu tay, chân khoèo, cái gì cũng có.
Rõ ràng là cha mẹ bình thường, hai người không có một chút vấn đề nào hết.
Nhưng hài tử sinh ra, lại xuất hiện những vấn đề như vậy.
Đây quả thực, đây quả thực..."
Nói đến đây, trên mặt Vương tôn Minh Đảo hiện ra một chút sắc đỏ, tâm tình kích động nên mặt đỏ bừng, là một sự tức giận do không rõ nguyên do.
Nghe thấy những nói lời bắt đầu nhuốm màu tức giận của Vương tôn Minh Đảo.
Những người trung niên, lại bắt đầu run rẩy, sắc mặt nhăn nhó.
Theo như thời gian suy tính của Vương tôn Minh Đảo, thì bọn họ là những người vừa vặn sinh ra vào khoảng thời gian đó.
Mà đúng là trong thế hệ bọn họ, có người trời sanh liền bị tàn tật.
Có người đầu óc ngốc nghếch, sau đó càng lúc càng kém linh hoạt hơn.
Vốn là bọn họ không để ý tới, nhưng lúc này nghe nhắc lại, đây...
Gió thu thổi xào xạc, lạnh lẽo kinh người.
"Tình huống như vậy xuất hiện ngày càng nhiều trên đảo, cha mẹ sinh ra hài tử như vậy, không ai chịu nổi, hóa điên tại chỗ cũng có."
Trên mặt Vương tôn Minh Đảo hiện lên chút thống khổ.
"Vì vậy, để không ảnh hưởng đến bình an trên đảo, để tất cả các bận cha mẹ trẻ tuổi thế hệ đó không phải chịu đả kích kinh khủng như vậy.
Ba mươi năm trước, ta đồng ý với đề nghị của Thánh Tế Sư
Diệt trừ tất cả...những hài từ khuyết tật."
Câu cuối cùng nói ra, thân thể Vương tôn Minh Đảo loạng choạng.
Mặt mày trắng bệch không chút máu.
Âu Dương Vu Phi bên cạnh vội vàng xông lên phía trước đỡ lấy, vô thức đỏ hoe mắt.
Hóa ra là như vậy.
Bên kia vách núi, đám người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt liếc nhìn nhau một cái.
Khó trách Vương tôn Minh Đảo lại luôn một bộ dạng thật có lỗi với mọi người Minh Đảo.
Hóa ra là bởi vì, chuyện này lúc đầu cũng có hắn tham dự.
Lời này vừa nói ra, dân chúng Minh Đảo từ lúc đầu đã có cảm giác không tốt, bây giờ sự hi vọng tha thiết ầm ầm sụp đổ.
Thánh Tế Tự nói bọn họ có thể không nghe.
Chứng cứ hắn đưa ra, bọn họ có thể không tin.
Nhưng khi Vương tôn Minh Đảo nói, Người bắt đầu từ quá khứ của bọn họ, từ căn nguyên của những ngày đầu.
Đó đều là những việc mà người trên Minh Đảo đã trải qua.
Đó là những sự thật, đều tồn tại trong ký ức mỗi người.
Không cách nào chống chế, không cách nào không tin tưởng.
Có rất nhiều người bắt đầu chảy nước mắt ròng ròng.
Có rất nhiều người bắt đầu trố mắt.
Vẻ mặt đờ đẫn và tuyệt vọng, làm cho người ta không nỡ nhìn, nhìn rồi lại thấy giật mình.
"Vậy... nói như vậy... là chúng ta...là chính chúng ta có vấn đề..."
Cả người Liên Phi lúc này cũng bắt đầu run rẩy, run rẩy không cách nào kiềm chế được.
Miễn cưỡng cắn răng nói ra một câu, dường như từ ngữ cũng không ghép lại thành được một câu trọn vẹn.
Mà một số người miễn cưỡng chống cự vẫn chưa suy sụp, nghe thấy vậy liền đưa mắt nhìn chăm chú vào Vương tôn Minh Đảo.
Vương tôn Minh Đảo cảm giác được tinh thần của những người đối mặt với hắn đang bắt đầu sụp đổ.
Không khỏi đỏ hoe hai mắt.
Nhưng hắn lại không thể dừng lại.
Hôm nay đã nói chuyện này đến mức này rồi.
Minh Đảo đã không còn đường lui nữa.
Sai lầm ba mươi năm trước, hắn không muốn lại sai nữa, hắn không muốn mỗi ngày lại trôi qua trong hối hận.
Có lẽ Âu Dương Vu Phi nói đúng, không có hủy diệt thì sẽ không có hồi sinh.
Minh Đảo lúc này đã mục rữa rồi, cần phải thay đổi.
Phải để cho tất cả mọi người biết rằng, bọn họ có vấn đề, sau đó nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Hắn che giấu bọn họ ba mươi năm.
Kết quả của nó lại không phải là chữa hết cho mọi người.
Mà lại hại Minh Đảo ngày càng suy tàn, hắn cũng sống mỗi ngày trong bất an, Thánh Tế Sư từng nho nhã hiền hòa, giờ cũng thay đổi tính tình thành tàn nhẫn và biến thái như vậy.
Đây đều bắt nguồn từ bí mật này.
Trên lưng mang quá nhiều, thế nên cuối cùng đầu óc cũng hoàn toàn điên loạn.
"Không phải là các ngươi, là tất cả mọi người chúng ta, tất cả mọi người có vấn đề.
Ba mươi năm, suốt ba mươi năm biến đổi và tru diệt.
Những đứa trẻ khuyết tật không còn nữa.
Chỉ còn lại những đứa trẻ mới ra đời lúc nhìn thì chưa thấy khiếm khuyết gì, như Linh Ngọc.
Hoặc là những đứa trẻ hoàn hảo như Âu Dương Vu Phi.
Nhưng, dù sao cũng chỉ là số ít.
Mỗi gia tộc chúng ta đều bắt đầu suy tàn.
Đến bây giờ, Vương tộc Nạp Lan của ta, là Vương tộc Nạp Lan truyền thừa ngàn năm cũng không còn nữa, chỉ còn lại một người được sinh ra bên ngoài là Lưu Nguyệt.
Đây là tội của Nạp Lan tộc ta.
Đây là báo ứng của việc ta hạ lệnh như vậy.
Ta không chữa trị tốt cho mọi người, ngược lại còn khiến cho mọi người lấn sâu vào hơn.
Là lỗi của ta, là lỗi của chúng ta."
Giọng thét gào không giống như bị khàn, nhưng lại giống như bị đả thương đến cực điểm, hối hận đến cực điểm.
Lời này của Vương tôn Minh Đảo vừa nói ra, cũng không khống chế được nữa, nước mắt tuôn đầy mặt.
Hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ xuống trước mặt mọi người Minh Đảo ở đối diện.
Là hắn sai rồi, là bọn hắn sai rồi.
Nếu như lúc đầu bọn họ liền nói cho mọi người biết, như vậy có lẽ bây giờ cũng không đến nỗi như hôm này.
Mà hiện tại, hắn lại lựa chọn vào thời khắc như vậy nói cho mọi người biết, đem bí mật bị cất giấu mấy chục năm nói ra.
Như sét đánh giữa trời quang, đánh toạc, hủy diệt biết bao nhiêu người.
Hắn đã không dám nghĩ tiếp nữa.
"Vương tôn, đừng như vậy." Trưởng tộc Ngân gia đứng bên cạnh Vương tôn Minh Đảo, vội vàng ngồi xổm xuống, muốn đỡ Vương tôn Minh Đảo lên.
Nhưng đến cuối cùng lại không những không đỡ được Vương tôn Minh Đảo lên, mà cũng quỳ xuống luôn.
Nếu như nói Vương tôn Minh Đảo và Thánh Tế Sư là chủ mưu.
Thì hắn chính là đồng lõa, hắn đã che giấu bí mật này nhiều năm như vậy.
Từ lâu đã muốn xin lỗi mọi người rồi.
Âu Dương Vu Phi nhìn một màn này, ngẩng đầu không tiếng động nhắm mắt lại.
Gió thu thổi qua, phất vào vạt áo màu đen của hắn.
Không ai nơi đây nhìn thấy được, hai hàng nước mắt trên mặt hắn, chậm rãi chảy xuống, rơi trên mặt đất.
Gió đột nhiên nổi lên, nhưng đã khiến cho mọi người không còn cảm giác được chút nhiệt độ nào nữa.
Đầu gối mềm nhũn, Liên Phi lập tức quỳ trên mặt đất.
Hung hăng đấm một đấm lên mặt đất, mặt mày cực kỳ bi thống: "Không...không...
Làm sao lại thành ra như vậy? Làm sao có thể..."
"Hóa ra là như vậy, ha ha, hóa ra là như vậy..."
Trưởng tộc Âu Dương sau khi ngây người, đột nhiên nở nụ cười: "Ha ha, hóa ra là như vậy."
Tóc đen bay tứ tung trong gió mạnh, trưởng tộc Âu Dương ngẩng cao đầu cười điên cuồng: "Ha ha, tại sao? Tại sao..."
Trong tiếng cười, những hàng lệ già nua thi nhau rơi xuống.
Đây là lỗi của ai?
Đây là lỗi của ông trời? Hay là lỗi của bọn họ?
Bọn họ cái gì cũng không làm, bọn họ an cư lạc nghiệp trên đảo đã ngàn năm nay, không làm chuyện thương thiên hại lý (việc ác) nào.
Tại sao? Tại sao ông trời lại muốn trừng phạt bọn họ?
Tại sao aaaa...
"Ông trời, người thật không có mắt." Một tiếng gào thét cực kỳ bi thương, xuyên qua những tầng mây, Tả hộ pháp ném trường kiếm ầm một tiếng, khóc rống lên như một đứa trẻ.
Mà Hữu hộ pháp bên cạnh hắn, cũng cắn chặt răng, lệ rơi đầy mặt.
Sự tàn phá không biết nguyên nhân, sự tuyệt hậu nòi giống không rõ căn nguyên này.
Có đại họa nào có thể so sánh với?
Có kết cục gì có thể so sánh với nỗi bi ai của bọn họ.
Không biết chuyện còn có thể sống trong vui vẻ.
Sau khi vén lên tấm rèm này, cái chân tướng đằng sau tấm rèm này, lại như hủy diệt tất cả.
Phá hủy tự tôn của bọn họ, phá hủy sự kiêu ngạo của bọn họ, phá hủy tất cả những thứ mà bọn họ lấy làm tự hào.
Bọn họ là những con người bị ông trời vứt bỏ.
Hàn phong lạnh lẽo nổi lên tứ phía, chân tướng của một bí mật kinh thiên động địa truyền từ người này sang người khác.
Vốn là những người dân Minh Đảo đang phẫn nộ khó kiềm, muốn đòi một cái công đạo.
Nghe được chân tướng xong, lại trở nên trầm mặc, lại biến thành suy sụp.
Như hóa thành đá.
Dân chúng Minh Đảo đông đúc, đứng phủ đầy cả một phương trời Bích Tinh cung.
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Đó là sự tĩnh lặng của việc bị tước đoạt hết tất cả, đó là một sự tĩnh lặng so với chết còn đáng sợ hơn.
Bọn họ mạnh thì có ích gì chứ?
Bọn họ có bảo vật tốt nhất thiên hạ, võ công mạnh nhất, linh dược tuyệt đỉnh nhất...
Tất cả những thứ này thì có ích gì chứ?
Bọn họ ngay cả việc dùy trì nòi giống của mình cũng không làm được.
Ngay cả có con bọn họ cũng không thể có.
Bọn họ bị tước đoạt mất quyền cơ bản của con người, của một người đàn ông, một người phụ nữ, của một đôi vợ chồng.
Không có gì hạnh phúc hơn việc con cháu đầy đàn.
Không có gì sánh được với việc được cùng kết hợp với người mình yêu, sinh ra kết tinh hạnh phúc của tình yêu.
Mà bọn họ lại bị tước đoạt mất quyền lợi này, bọn họ không thể có, không bao giờ nữa, không thể...
Nhìn mọi người Minh Đảo lâm vào cảnh suy sụp, đám người Hiên Viên Triệt cho dù không phải người trong cuộc, nhưng cũng không tránh khỏi đau lòng, hít một hơi, thống khổ lắc đầu.
"Tại sao lại có thể như vậy? Sao có thể?" Liên Khinh cũng sợ ngây người.
"Vấn đề di truyền, đây là kết quả của việc kết hôn trong họ hàng gần."
Mà sau thanh âm của Liên Khinh, Lưu Nguyệt đột nhiên lên tiếng, than nhẹ.
Kết hôn họ hàng gần, đây là kiến thức cơ bản nhất ở hiện đại, không nghĩ rằng ở đây lại tạo nên một thảm kịch nhân gian như vậy.
Mà đám người Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ vừa nghe lời Lưu Nguyệt nói như vậy, liền đưa ánh mắt tập trung lên người Lưu Nguyệt.
"Không..."
"Ha ha, hài tử của ta vẫn rất khỏe mạnh..."
"Bảo bối của mẹ, ngoan, mẫu thân dẫn con trở về ăn cơm..."
"Đây rốt cuộc là vì cái gì a..."
Nhưng không còn đợi Lưu Nguyệt giải thích, sau sự tĩnh mịch ngắn ngủi, đội ngũ dân chúng khổng lồ kia, bắt đầu điên loạn.
Có vài người bắt đầu cười đùa, bắt đầu ôm cánh tay nói chuyện với không khí.
Có người bắt đầu phẫn nộ, ra sức kêu gào.
Có người bắt đầu khóc rống, bắt đầu điên cuồng...
Hỗn loạn, hỗn loạn, dân chúng tụ tập lại bắt đầu hỗn loạn lên.
Đả kích quá lớn như vậy, bọn họ chịu không được.
Thánh Tế Sư đứng vững trên cao, nhìn dân chúng bắt đầu điên loạn, cười ra tiếng: "Đây là cái giá cho việc các ngươi kiên quyết muốn biết chân tướng.
Ha ha, cảm giác thế nào? Rất tốt phải không?
Minh Đảo đã sớm nên diệt vong rồi, nó cũng không nên tồn tại trên thế gian này.
Nó hại ta nhiều năm như vậy, sớm nên diệt vong đi, sớm nên vậy đi.
Ta nói cho các ngươi biết, ba mươi năm, chẳng qua chỉ là bắt đầu, trước mắt vẫn còn những đứa trẻ khỏe mạnh được sinh ra.
Ba mươi năm tiếp nữa, không, không, chỉ cần mười năm, năm năm...
Thứ các ngươi sinh ra sẽ còn xấu xí hơn, ghê tởm hơn cả những thứ này nữa.
Các ngươi cho dù muốn cũng không thể sinh tiếp được nữa, các ngươi sẽ vĩnh viễn sống trong ác mộng, ha ha..."
"Không, không..."
Tiếng cười điên cuồng, tung bay trên bầu trời, truyền vào tai từng dân chúng Minh Đảo đang điên loạn.
Đây không thể nghi ngờ được là tuyết thượng gia sương (trong màn tuyết phủ còn thêm sương giá -> đau càng thêm đau), những người còn đang cố giữ bình tĩnh cũng bắt đầu điên loạn rồi.
"Thánh Vũ."
Vương tôn Minh Đảo hai mắt đỏ hoe, nghe Thánh Tế Tự nói như vậy trước mặt những dân chúng vốn đã chịu đủ đau khổ, không thể lại chịu thêm đả kích như vậy nữa, không khỏi hét lên một tiếng, vùng đứng dậy.
Mà cùng lúc này, trưởng tộc Âu Dương trong tình trạng hỗn loạn trước mắt.
Ngẩng đầu cười bi thương, trường kiếm trong tay giơ lên ngang cổ cắt một cái.
"Là sai lầm của ta, là ta có lỗi với mọi người."
Nếu không phải bọn họ kiên quyết muốn tìm chân tướng đến thế, cục diện này tuyệt đối sẽ không biến thành bộ dạng như vậy.
Vương tôn nhất định là sau khi giải quyết Thánh Tế Sư xong.
Sẽ tìm một lý do thỏa đáng để nói chân tướng cho mọi người.
Mà không phải trực tiếp như vậy, một chút đường lui cũng không còn.
Là hắn sai rồi, là hắn làm hại tất cả mọi người trên Minh Đảo.
← Ch. 196 | Ch. 198 → |