Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 061

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 061
Trở lại đến hề
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Shopee


Dung mạo này thấy như thế nào lại cảm thấy được giống như đã gặp qua ở nơi nào a, Phỉ Thành Liệt nhăn mặt mày, nhanh chóng đánh giá từ trên xuống dưới Lưu Nguyệt.

Này mặt, này mũi, này mắt.

Phỉ Thành Liệt đột nhiên rùng mình một cái, khuôn mặt này trong trí nhớ kia đã làm cho hắn sợ thực không biết nhiều năm như vậy, đêm không thể hé ra mặt, như thế nào lại tưởng tượng như vậy.

Đêm hôm đó, tuy rằng khuôn mặt nho nhỏ kia xâm nhiễm cả một mảnh màu đỏ, nhưng là trong hàng nghìn hàng vạn hổ quân kia, hắn vẫn thấy rõ ràng

Xinh đẹp như vậy, thiết huyết như vậy.

Cơ hồ phải bẻ xương cốt hắn như vậy.

Họ Mộ Dung Lưu Nguyệt, cho dù sự việc cách ba năm, hắn cũng hoàn toàn không thể quên, cái loại vũng máu trung thành tuyệt đối vương giả này, cái loại đạp xác người đi tới, mình đầy sát khí

"Ngươi......" Sắc mặt của Phỉ Thành Liệt nháy mắt biến đổi lớn, một chút chỉ vào Lưu Nguyệt.

Sắc mặt Phỉ Thành Liệt đột nhiên thay đổi, người chung quanh lập tức như nhìn lão hổ một chút liền dựng lên mao, bình tĩnh nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, toàn bộ hơi thở trong phòng liền thay đổi một chút.

Vẻ mặt Lưu Nguyệt lại bình tĩnh, thấy vậy thản nhiên nhìn Phỉ Thành Liệt đột nhiên biến sắc, ngay cả đuôi lông mày, khóe mắt đều không có chút biến hóa.

Thần Phi thấy sắc mặt Phỉ Thành Liệt đại biến chỉ vào Lưu Nguyệt, không khỏi hơi kinh ngạc nhìn phỉ thành liệt nói: "Phỉ Hán chủ, làm sao vậy?"

Một bên quay đầu lại nhìn mắt Lưu Nguyệt.

Thấy Lưu Nguyệt một tia khác thường đều không có, trong mắt chỉ có điểm một chút mạc danh kỳ diệu, không khỏi nhíu nhíu mày.

Phỉ Thành Liệt chỉ vào Lưu Nguyệt, thấy Lưu Nguyệt cả người lạnh như băng mang điểm mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, cái loại khí chất này trong trí nhớ của hắn cùng người kia hoàn toàn không giống.

Sắc mặt không khỏi biến đổi, lại tinh tế đánh giá Lưu Nguyệt lần nữa.

Sai lầm rồi, sai lầm rồi, người ở trước mắt này thật sự ở nam tử, không phải nữ tử.

Khí chất cũng không đúng, họ Mộ Dung Lưu Nguyệt tuyệt sát cuồng ngạo cùng kiêu ngạo, là tự cao tự đại, là nhiệt tình bừng bừng phấn chấn.

Mà trước mắt Lưu Nguyệt này là lạnh như băng, không có nhiều ít cảm xúc dao động.

Cái này cùng nữ nhân trong trí nhớ kia, hoàn toàn không phải cùng một người.

Phỉ Thành Liệt cẩn thận nhìn vài lần, nhìn từ trên rồi xuống dưới, không phải, hoàn hảo không phải.

*****

Lập tức thu hồi ngón tay đang chỉ vào Lưu Nguyệt, ngượng ngùng hướng nàng nói: "Lưu tướng quân tuấn tú lịch sự, cùng cố nhân của ta có điểm giống nhau đến nỗi thiếu chút nữa nhận nhầm, làm Lưu tướng quân chê cười."

Lời vừa ra, Phỉ Thành Liệt toàn thân thả lỏng. Hoàn toàn không phải một người, một nam một nữ, khác nhau như trời và đất, thế mà mình cũng có thể nhầm hai người thành một, xem ra đã quá mức e ngại Mộ Dung Lưu Nguyệt kia.

Thần Phi thấy Phỉ Thành Liệt nói như thế, không khỏi nhìn hắn một cái thật sâu.

Phỉ Thành Liệt thấy ánh mắt của Thần Phi, lắc lắc đầu, ý bảo là chính mình nhìn nhầm.

Thần Phi thấy vậy nở nụ cười, nhìn Lưu Nguyệt sắc mặt không thay đổi, cười nói: "Khó được Phỉ Hán chủ cũng nhận sai, xem ra nhất định là rất giống nhau. Lưu Nguyệt à, có huynh đệ tỷ muội gì không? Nếu có, nhất định phải se tơ hồng cho bản thái tử." Dứt lời cười ha ha.

Lưu Nguyệt nghe lời nói, thần tình như trước không hề dao động, thản nhiên nói: "Không có."

Một bên nhìn Phỉ Thành Liệt, ánh mắt lạnh nhạt, giống như chỉ là nhận sai người, thần sắc ngay cả nửa điểm biến sắc cũng không có.

Phỉ Thành Liệt thấy vậy, lại càng bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn đó.

Người đi theo hắn tới đây, thấy vậy đều thả lỏng, gió êm sóng lặng.

Thần Phi cùng Phỉ Thành Liệt nói vài câu, sai người điều tra thủ phạm đầu độc, sau đó dẫn Lưu Nguyệt rời khỏi Tây Hán.

Ánh mặt trời rọi xuống, Lưu Nguyệt ánh mắt âm trầm quay đầu lại nhìn đại môn màu đen, khóe miệng vẽ lên một chút cười lạnh, rất khó nhận ra. Nàng dám đến sẽ không sợ có người nhận ra.

Kế tiếp cùng Thần Phi đi đến Tam vương phủ khách sáo một phen. Đến khi màn đêm buông xuống, Lưu Nguyệt mới trở về Phiêu Kị tướng quân phủ.

"Tây Hán Hán chủ, hóa ra là hắn." Đứng trong phòng, Đỗ Nhất nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt.

"Khó trách chúng ta không tìm được hắn." Ngón tay Lưu Nguyệt gõ trên mặt bàn, vẻ mặt bình tĩnh.

"Nếu là Tây Hán Hán chủ thì không dễ giải quyết. Theo tin tức thu được, người này không có rời khỏi Tây Hán, mà Tây Hán ngoài người mà Hậu Kim quốc chủ tuyệt đối tín nhiệm, không ai có thể đi vào." Đỗ Nhất chau mày, trầm giọng nói.

*****

Lưu Nguyệt nghe vậy liền không nói gì, việc này nàng biết.

Hồi báo tin tức Trung Quốc và Phương Tây hán, Hán chủ vẫn là một người thần bí, trước kia ngay tại thời điểm diễn ra tiệc mừng thọ của Hậu kim quốc chủ, còn có thể xuất hiện một chút, nhưng vài năm còn lại thì căn bản mặt cũng không thấy, quả thực chính là thần long kiến thủ bất kiến vĩ (tức là thần long thấy đầu không thấy đuôi).

Hôm nay, nếu không phải nàng đánh tiểu nhân, khiến lão một phen lo lắng thì không biết lúc nào lão mới xuất hiện, chỉ sợ muốn gặp được Phỉ Thành Liệt, e rằng khó như lên trời.

"Cái vật kia có phải hay không đang ở trong Tây Hán?" Trầm ngâm một lát, Lưu Nguyệt đè thấp thanh âm nói.

Đỗ Nhất vừa nghe hỏi liền gật gật đầu, cũng đè thấp thanh âm: "Vâng, tin tức tuyệt đối tin cậy, nhưng vẫn chưa biết bị giấu ở địa phương nào."

Lưu Nguyệt đầu ngón tay gõ gõ ở mặt bàn, con mắt không ngừng chuyển động.

Nàng đến Hậu Kim thứ nhất chính là vì báo thù.

Thứ hai, nghe nói Hậu Kim quốc có thể xưng hùng ở đại lục Tây nam, chính là nhờ có trong tay tấm bản đồ ghi chép tất cả địa hình của Tây nam.

Theo tương truyền, nếu như có nó trong tay thì lãnh thổ cùng với lợi thế địa hình tam quốc ở Tây nam không có gì là không biết

Mà Thiên thần của bọn họ chính là một trong tam quốc.

Vật như vậy, như thế nào có thể để Hậu Kim quốc có trong tay.

Tây Hán, chỉ có nhân tài được Hậu Kim quốc chủ tín nhiệm thì mới có thể đi vào, hiện tại, nàng chính là người như vậy.

"Lưu huynh, Lưu huynh, như thế nào lại ngồi trong bóng tối, đi ra uống trà......" Chính trong lúc suy tư, bên ngoài Vân Triệu đột nhiên lên tiếng. Ngay sau đó chợt nghe gặp tiếng bước chân đi tới.

Lưu Nguyệt thấy vậy khuôn mặt khẽ động, nhẹ nhàng phất phất tay, Đỗ Nhất lập tức liền đi vào hậu đường.

Uống trà, ý kiến hay.

Nhìn bầu trời ánh sáng trong xanh, thật sự khiến cho người ta yêu thích.

Đại hôn, đầu tắt mặt tối chuẩn bị.

Cánh cửa Phiêu Kị tướng quân phủ suýt chút nữa bị phá nát, Vân Triệu vẻ mặt khó coi nhưng vì Lưu Nguyệt mà đứng ra ứng phó. Lưu Nguyệt cùng Đỗ Nhất, một người cả ngày ở trong hoàng cung làm bạn cùng thái tử Thần Phi, chơi bời lêu lổng. Một người chỉ cần không để mắt tới là lập tức biến mất vô tung vô ảnh, đem Vân Triệu từ một ngoại nhân, trở thành quản gia nô bộc của bọn họ, kiêm hết mọi việc kể cả việc đuổi hết đám người ở ngoài phủ.

Vân Triệu kêu khổ thấu trời nhưng lại không muốn rời đi.

Thật là không biết phải làm thế nào.

*****

Ngày hôm đó, Lưu Nguyệt mang theo hai bình trà tốt về phía Tây Hán mà đi.

Tây Hán tứ đường.

"Thái tử điện hạ có hỏi, Phỉ Nghiêm có khởi sắc?" Ngồi trong tứ nội đường, Lưu Nguyệt nhìn tứ Đường chủ trước mắt, thản nhiên nói.

Tứ Đường chủ ân một tiếng, hơi hơi nhíu nhíu mày nói: "Hắn thật ra tỉnh, chính là tình huống còn không lạc quan, dư độc không thể rửa sạch hết."

Lưu Nguyệt nghe nói, trên mặt nhíu nhíu mi nói: "Thái tử nói, cần cái gì cứ việc mở miệng."

Ngẫm lại hừ lạnh một tiếng, nàng hạ độc, những người này muốn giải, cũng không thể giải được.

"Điều này đương nhiên." Tứ đường đường chủ gật gật đầu, cũng không khách khí, xem ra cùng thái tử Thần Phi quan hệ không phải chỉ là một chút thân thiết.

Lưu Nguyệt nghe vậy ân một tiếng, liền chậm rãi đứng lên, hướng tứ đường đường chủ nói: "Hôm nay thứ nhất là thái tử hỏi có ý hỏi thương thế của Phỉ Nghiêm, thứ hai, thái tử mới có được trà ngon, kêu ta thuận tiện sao mang đến, cấp cho Tây Hán hán chủ."

Phỉ Thành Liệt này cái gì cũng không thích, chính là lại thích trà.

Điểm này, sau khi Phỉ Thành Liệt chạy, nàng đã thu thập được tin tức này.

Hôm nay, khi lá trà thượng hạng được cống nạp, Thần Phi lập tức đưa cho nàng mang đến.

Tây Hán, chính là phụ tá đắc lực của Thần Phi, Hán chủ kia sao có thể không hảo hảo đối xử.

Tứ đường đường chủ nghe thấy vậy cũng không nói nhiều, nhè nhẹ vỗ tay, nhìn bức tường kia tưởng như không có khe hở, đột nhiên từ giữa, mở ra một cánh cửa, từ phía sau cửa có một người đi lên.

Người này hướng Lưu Nguyệt gật gật đầu, xem như thi lễ, liền lấy lá trà trên bàn ra, mở ra nghiệm xem có độc không, sau đó hướng Lưu Nguyệt nói: "Lưu tướng quân thỉnh."

Dứt lời, xoay người hướng vách tường kia mà đi tới.

Lưu Nguyệt thấy vậy cũng liền cất bước theo đi sau.

Vách tường phía sau có động khác, không phải mật thất như ý nghĩ nghĩ, mà là đình viện chồng chất, bố trí lỗi lạc có hứng thú.

Chính là vẫn là một mảnh đông nghìn nghịt, áp lực tương đương.

Lưu Nguyệt trầm mặc đi theo sau người hầu trong phủ, nhìn như không nhìn, không chớp mắt, kì thực cái gì nên xem đều đã xem ở trong trong mắt.

Tây Hán nhất đường, nhị đường, tam đường, tứ đường, ở phía trước viện, thời điểm nàng vào có thể thấy người gác cổng, mà sau tam đường này, tại nơi này, phải đi xuyên qua tứ đường, mới có thể tiến vào tam đường sau.

*****

An bài rất là xảo diệu.

"Lưu tướng quân chờ." Tới một chỗ tiền đình viện, người hầu trong phủ đó hướng Lưu Nguyệt nói một câu, xoay người liền tiến vào đình viện tối như mực kia.

Lưu Nguyệt đứng ở sân trước, tinh tế đánh giá vị trí, chính là địa thế hình chữ vương, xem ra nơi này hẳn là chính là trung tâm của Phỉ Thành Liệt.

Chờ đợi được nửa ngày, người hầu trong phủ đi ra, hướng Lưu Nguyệt nói: "Hán chủ đang ở trong điều chế bí dược, không thể ra, thỉnh Lưu tướng quân hồi báo thái tử điện hạ, hán chủ đa tạ hậu ý của điện hạ, hai viên thuốc này là để tạ ơn tình cảm của Lưu tướng quân đã đến thăm."

Dứt lời, liền lấy hai viên thuốc trắng như tuyết cấp Lưu Nguyệt, lập tức liền hướng ra ngoài mà đi.

Lưu Nguyệt nghe nói, ánh mắt trở nên âm trầm, điều chế bí dược, quỷ tin, Phỉ Thành Liệt hắn mà điều chế dược vật cái gì, đây chẳng qua là không muốn gặp nàng.

Bắt tay vào thưởng thức dược vật, từng trận mùi thơm ngát bay vào mũi, hai lạp huyết tham hoàn, là thứ tốt.

Lập tức, Lưu Nguyệt cũng không nhiều lời, xoay người liền đi theo người hầu trong phủ hướng ra ngoài, xem ra muốn gặp Phỉ Thành Liệt quả nhiên không dễ dàng.

Ngay cả cơ hội hạ thủ cũng đều không có.

Phỉ Thành Liệt tuy cho rằng Lưu Nguyệt cùng họ Mộ Dung Lưu Nguyệt không phải cùng một người, nhưng là dù thế nào trong lòng cũng không thoải mái, có thể không gặp không thấy chính là tốt nhất, hắn cũng không nghĩ muốn cấp họ Mộ Dung Lưu Nguyệt có cơ hội gì để xuống tay.

Màn đêm buông xuống, một ngày lại sắp sửa trôi qua thành quá khứ.

Lưu Nguyệt một thân hắc y sắc mặt mông lung, biến mất ở trong bóng đêm, hướng tới Tây Hán mà đi.

Màn đêm buông xuống, nàng cũng không có nhiều thời gian chơi cùng hắn như vậy.

Trăng sáng sao thưa, mây đen ở trên bầu trời nhè nhẹ trôi, ánh trăng xuyên thấu qua mấy tầng mây lộ ra, mông lung mông lung, càng tăng thêm vẻ đẹp thần bí.

"Huynh đệ, đi ra uống trà." Bưng cái chén, Vân Triệu nhướng mày nhìn Đỗ Nhất đứng ở cửa phòng của Lưu Nguyệt.

"Chủ nhân ngủ." Đỗ lạnh lùng lãnh nói.

"Ngủ?" Vân Triệu ngẩng đầu nhìn nhìn mầu bầu trời, đang nhìn xem Đỗ Nhất đứng sừng sững ở cửa.

Sớm như vậy ngủ, tiểu hài tử lừa ba tuổi đi.

Mặt mày khẽ nhúc nhích, trên mặt Vân Triệu lại hiện lên một tia bất đắc dĩ nói: "Sớm như vậy liền ngủ." Một bên hướng phía sau đi đến.

Bóng đêm hạ, sau một lát, theo cửa sau của Phiêu Kị tướng quân phủ, một đạo bóng đen phi ra, rất nhanh biến mất ở trong đêm đen.

*****

Gió đêm nổi lên, ôn nhuận mà thanh nhã.

Lưu Nguyệt lặng yên không một tiếng động ẩn vào Tây Hán, hoàn toàn dung hợp cùng bóng đêm dung hợp trong một chỗ, hướng tới nơi Phỉ Thành Liệt ẩn núp mà đi.

Phòng ốc màu đen, ở trong bóng đêm, quả thực chính là một tấm chắn của thiên nhiên, Lưu Nguyệt cực kỳ thuận lợi.

Tây Hán trống rỗng, bề ngoài thoạt nhìn giống như một người đều không có, nhưng là trong bóng đêm Lưu Nguyệt rõ ràng cảm giác được, có người, trong bóng đêm tàng ẩn (ẩn chứa) rất nhiều người.

Không ngừng xuyên qua, không ngừng tráo đổi vị trí, không ngừng tuần tra.

Nghe không thấy tiếng hô hấp, không cảm giác hơi thở gì tồn tại, Lưu Nguyệt, nếu đổi thành một người khác đi đến, tuyệt đối không đi ra được mười thước vuông, nhất định sẽ bị phát hiện.

Chính là, phương diện này không phải là nàng.

Nàng, vốn chính là thuộc loại đêm tối.

Lặng yên không một tiếng động đẩy cánh cửa trên vách tường tứ nội đường ra, Lưu Nguyệt lắc mình một cái liền tiến nhập địa giới sau tam đường, động tác thật là tốt giống như một trận gió mát.

Lướt nhẹ trong đêm, đảo mắt sẽ đến đình viện của Phỉ Thành Liệt.

Thường thường vô kì, thoạt nhìn ở bóng đêm hạ cô linh linh tọa lạc tại toàn bộ đại viện trung ương, hết sức thanh u.

Không ai, không có một người nào.

Lưu Nguyệt nhắm mắt lại cảm giác, chung quanh một người đều không có.

Phía trước tứ đường có vô số thủ vệ, nơi này như thế nào một người cũng không có, Lưu Nguyệt hơi hơi nhíu nhíu mày.

Mở mắt ra, Lưu Nguyệt nhẹ như con báo lắc mình tiến lên, từng bước một đi thực kiên định, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chú vào bốn phía.

Ở trong tay Độc Cô Dạ ăn một lần trận thế kia rất mệt, nàng cũng không nghĩ muốn ăn lần thứ hai, càng phải cẩn thân mới được.

Chậm rãi đi lên phía trước, không có gì khác thường,

Lưu Nguyệt ẩn núp ở trong đêm tối, nhìn đình viện trước mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh.

Khó trách nơi này một cái thủ hộ cũng không có, ban ngày chứng kiến, thấy cửa sổ, lúc này toàn bộ không thấy bóng dáng, trước mắt chính là một tảng đá lớn.

Không có cánh cửa, không có cửa sổ, phòng ốc liền làm một như tảng đá, quả thực giống như là một cái thành lũy.

*****

Đi xung quanh quan sát tảng đá chắn ngang một vòng, trong mắt Lưu nguyệt dâng lên một tia khinh miệt, nghĩ rằng chỉ với tảng đá này mà có thể cản bước tiến của nàng? Quả thực hết sức ngu ngốc.

Từng bước tiến vào vị trí bên trong phòng, năm ngón tay của Lưu nguyệt duỗi ra, hướng tới khối thạch trên tường nhìn rất bình thường ấn nhẹ tay xuống.

Nơi đó, còn dấu vết mờ nhạt - cảm giác giống như dấu bàn tay.

Năm ngón tay ấn xuống, tảng đá đại môn nhất thời chậm rãi mở ra, dù là một thanh âm nhỏ nhất vẫn không nghe thấy, thân hình Lưu nguyệt nhẹ nhàng cử động theo khe hở mà tiến sâu vào.

Phía sau, tảng đá đại môn nhẹ nhàng hạ xuống, Lưu nguyệt dùng sức không nhiều, chỉ muốn mở ra một khe hở nhỏ

Không có tiếng hít thở, Phỉ thành liệt không có ở trong đó.

Một mình trong bóng tối Lưu nguyệt cẩn thận quan sát cảm giác được lúc này ở trong phòng không có ai, lập tức lấy tay đưa vào trong ngực lấy ra một viên dạ minh châu đã chuẩn bị từ trước

Ngay lập tức ánh sáng từ dạ minh châu phát ra thắp sáng khắp phòng

Quả nhiên không có một ai.

Phòng ở rất nhỏ, chỉ có một giường một bàn, giấu không được người.

Giơ trong tay viên dạ minh châu, Lưu nguyệt nhìn lướt qua bốn phía, lập tức tiến lại đầu giường nằm ở giữa gian phòng.

Ngay tại một góc đầu giường ấn nhẹ một cái, trong phòng nhất thời vang lên một tiếng tiếng răng rắc, Lưu nguyệt lắc nhẹ một cái mở ra.

Giường ngủ bằng gỗ chầm chậm mở ra, lộ ra phía dưới một khe hở chỉ đủ một người đi xuống.

Lưu nguyệt nhíu mày, nắm trong tay dạ minh châu chiếu vào bên dưới, chỉ nhìn thấy dãy cầu thang hướng xuống dưới không nhìn thấy đáy.

Nếu đã đến được nơi này thì không vì lí do gì mà rời đi.

Thầm nghĩ như vậy Lưu nguyệt nhẹ nhàng di chuyển từng bước, từng bước đi xuống

Cầu thang thẳng tắp sợ có hơn trăm bậc giống như một cái đẩu tiễn (không biết là cái gì nên thông cảm các tỷ muội tự hiểu y nha)

Nắm trong tay viên dạ minh châu theo cầu thang từ từ đi xuống, ở cái địa phương vừa đi xuống, Lưu nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng rực, viên dạ minh châu nằm trên tay hoàn toàn mất đi ánh sáng vốn có.

Trước mắt là một cái thạch thất, ngăn nắp, bốn phía trên tường được khảm hơn mười viên dạ minh châu, đem không gian bên trong thạch thất chiếu rọi như ban ngày

*****

Bên trong thạch thất, bốn phía đều được chưng bày một cách bất đồng.

Từ cầu thang nhìn qua hướng đông liền nhìn thấy những dãy bình được đặt theo hàng, Lưu nguyệt nhìn lướt qua từng nhãn dán trên bình, không phải là vật kịch độc, chính là thứ linh dược cực kì trân quý, so với những thứ ở thiên thần quốc thì phong phú hơn nhiều.

Phía bắc là những quyển sách, vội vàng liếc mắt một cái nhìn không ra là viết cái gì

Phía tây trưng bày tất cả đều là binh khí, những thứ trong này lớn nhỏ đều có đủ, ánh sáng từ dạ minh châu chiếu rọi xuống, tản ra lãnh khí lạnh như băng.

Không cần suy nghĩ nhiều cũng tự biết đây toàn là thần binh lợi khí.

Phía nam Lưu nguyệt chỉ thấy một cái hộp gỗ, nhìn qua cũng không phải là vật quý báu cùng độc đáo, nhưng lại chiếm toàn bộ vị trí bên này.

Ánh mắt của Lưu nguyệt di chuyển, nhìn thoáng qua đánh giá tinh tế toàn bộ thạch thất, không có gì gập ghềnh, nhìn qua thực an toàn.

Thu hồi dạ minh châu trong tay, Lưu nguyệt một tay nắm chủy thủ, một bên chậm rãi liền hướng hộp gỗ đi đến, nàng từng bước đi đến xem thử bên trong chứa đựng vật gì.

Tiến lên vài bước, Lưu nguyệt nhẹ nhàng giơ thanh chủy thủ ở phía trên hộp gỗ, không có bất kì sợi tơ nào xung quanh.

Hiện tại hộp gỗ không có gì nguy hiểm.

Lưu nguyệt thấy vậy giơ thanh chủy thủ hướng lên, nhẹ nhàng đẩy nắp mở hộp ra, ánh mắt nhìn thẳng vào bên trong.

Một tấm vải được cuốn lại một cách cẩn thận, tay từ từ mở tấm vải ra, dần dần lộ ra những đường nét bằng mực tàu, tinh thần trở nên thoải mái, không phải chữ viết, là bức tranh.

Lưu nguyệt nhất thời mặt sáng ngời, thì ra đó là một tấm bản đồ.

Bên trong đột nhiên phát ra nhiều tia sáng nhỏ, Lưu nguyệt còn chưa có bất kì phản ứng gì, đột nhiên trong thạch thất phát ra rất nhỏ những tiếng răng rắc.

Lưu nguyệt nhất thời thầm kêu một tiếng không tốt, nàng đụng chạm đến cơ quan, lập tức ra tay nhanh như chớp, liền hướng tới nơi đựng bức họa.

Nhưng mà nàng mau, bức hoạ cuộn tròn còn nhanh hơn, phịch một tiếng đã đi vào phía bên trong tảng đá.

Cùng thời khắc đó, chung quanh ba phía trưng bày những vật phẩm quý giá, trong nháy mắt cũng di chuyển vào phía bên dưới thạch thất, toàn bộ biến mất vô ảnh vô hình.

Lưu nguyệt vừa thấy trong mắt hàn quang chợt lóe, xoay người liền hướng lui về phía sau.

Ngay tại thời khắc Lưu nguyệt từng bước lui ra phía sau để rút ngắn khoảng cách, trong lúc đó bên tai nghe thấy một tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt hàng trăm mũi tên từ bốn phía trên mặt vách tường bắn ra, lần lượt thay đổi mà tiến đến

*****

Trong thạch thất nho nhỏ, không có một khe hở, che kín tiến quang, sợ có đến hàng trăm cái.

Hàn quang âm trầm, hướng về phía Lưu Nguyệt, làm cho người ta không thể tránh né.

Sắc mặt trầm xuống, Lưu Nguyệt phản ứng mau lẹ, tay vung lên, thiên tàm ti vẫn đeo ở cổ tay liền bắn ra, khống chế nóc của thạch thất.

Lưu Nguyệt thả người bay vụt lên, mũi chân đặt trên đầu tường, cả người giống như con thằn lằn bám ở trên góc nhà.

Phía dưới không hề có khe hở, chỉ có một cái ở trên đỉnh.

Bám chắc vào nóc nhà, mũi tên đã muốn bắn tới, sượt qua hai má Lưu Nguyệt.

Vài sợi tóc rơi giữa không trung.

Trong nháy mắt, những mũi tên bắn ra, đan xen, dày đặc, không có một khe hở. Nếu Lưu Nguyệt chậm thêm một giây, lúc này chắc đã biến thành con nhím.

Nơi đây không thể ở lâu. Thiên tàm ti trong tay Lưu Nguyệt khẽ rung động, tấn công về phía cửa thạch thất.

Ngay khi Lưu Nguyệt buông nóc nhà ra, bay về phía cửa thạch thất.

Nóc nhà cùng vách tường bốn phía đột nhiên bá một tiếng bắn ra thiết thương.

Mềm dẻo giống như cánh tay trẻ con, một đầu cắm vào vách tường, một đầu chỉa ra ngoài, đầu thương sắc bén, lạnh như băng, bén nhọn như thể cắt qua không khí.

Bốn vách tường cùng đỉnh thạch thất, trong nháy mắt bị cắm đầy thiết thương, nổi lên sát khí dày đặc.

Trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe qua tia lãnh khốc. Thiên tàm ti trong tay vung lên, bay thẳng ra ngoài phòng.

"Oanh." Bước từng bước trên bậc thang ngoài thạch thất, còn không kịp để Lưu Nguyệt đứng vững, một tiếng nặng nề ầm ầm vang lên, vách tường chung quanh cùng bậc thang lập tức chuyển động.

Bốn phương dần dần khép lại. Giờ đây, bậc thang chỉ đủ chứa một người.

Vẻ thiết huyết trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe, bay nhanh về phía cầu thang.

Hết bước này đến bước khác, liên tiếp liên tiếp không ngừng.

Vách tường nhanh chóng khép lại, không gian càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

*****

Lưu Nguyệt chỉ thiếu bay nhanh trên bậc thang dài cả trăm thước, thân hình chợt lóe, nhanh như cắt.

Vừa bước đi, vách tường vốn trên đỉnh đầu, mới bước vài bước, nó đã muốn áp Lưu Nguyệt chỉ có thể áp sát người xuống mà đi, không gian càng ngày càng nhỏ.

Trăm bậc cầu thang vốn rộng rãi thênh thang, hiện tại đến bước đi cũng khó.

Thiên tàm ti trong tay ném về phía trước, cắm vào mặt đất ở bên ngoài, Lưu Nguyệt dùng sức kéo, thân thể như mũi tên bay vọt ra ngoài.

Thân quá ảnh lưu (nôm na là thân thể đi rồi mà bóng vẫn còn ở lại, rất nhanh), túm trụ thiên tàm ti, tứng bước ra khỏi huyệt động. Phía sau ầm một tiếng, huyệt động khép chặt lại, không có một khe hở.

Nếu Lưu Nguyệt chậm thêm chút nữa, chắc chắn bây giờ đã thành con tép.

Sinh tử chỉ cách nhau trong khoảnh khắc.

Không kịp thở dốc cùng cảm thán, Lưu Nguyệt chạy nhanh tới cạnh cửa, đặt tay lên tảng đá trên vách tường.

Một cơn gió nhẹ thổi qua. Một khe hở chậm rãi mở ra, Lưu Nguyệt lách mình, rất nhanh len ra ngoài.

Sát khí từ phía. Bên ngoài vốn dĩ không có người, bây giờ Lưu Nguyệt cảm nhận được rõ ràng, có vô số người đang vọt về phía nàng. Sát khí dữ tợn kia, cơ hồ đè nén xuống toàn bộ một mảnh trời đêm.

Thu hồi lại thiên tàm ti, Lưu Nguyệt bay vào trong màn đêm đen kịt.

Từng bước hạ xuống, còn không chờ Lưu Nguyệt bước tiếp bước thứ hai, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên thay đổi, toàn bộ thay bằng một quang cảnh khác.

Vừa rồi vốn ở trước hành lang, lúc này lại thành ở phía sau.

Vốn vách tường bằng đá ở phía sau, giờ lại đứng sừng sững trước mặt nàng.

Chết tiệt! Thế trận! Cơ quan mở ra, nơi này lại mở ra một cái thế trận mạc danh kì diệu (không thể lí giải), Lưu Nguyệt thấy vậy, trong nháy mắt lãnh duệ kinh người.

Nàng cái gì cũng đã làm hết rồi. Tối nay chỉ là có nhiều người, nàng cũng có thể vô thanh vô tức lao ra ngoài. Nhưng nàng không thể phá trận, không thể.

Hai tròng mắt đen tối sầm xuống, Lưu Nguyệt cũng không quản cảnh sắc trước mắt là cái gì, từng bước phóng tới vách tường đá trước mặt, không hề do dự.

Nàng không tin vách tường cũng có thể di chuyển, đây khẳng định là thủ thuật che mắt.

*****

Quả thực đây chính là thấy chết không sờn, Lưu Nguyệt đưa đầu hướng thạch thất thoạt nhìn chắc chắn kia đánh tới.

Vọt mạnh một cái, mạnh mẽ xuyên qua tảng đá trước mắt, đầu Lưu Nguyệt cơ hồ đụng vào hành lang lan can ở phía trước.

Quả nhiên là thủ thuật che mắt, hai tròng mắt Lưu Nguyệt chợt lóe lên tia tinh quang, gắt gao nắm chặt quyền, thân hình triển khai liền hướng hành lang phía trước mà phóng đi.

Nhớ rõ, mặc kệ cảnh sắc phía trước có thay đổi như thế nào, nàng cứ theo đường đi trong trí nhớ nàng, vậy nhất định không có vấn đề.

Thân ảnh màu đen phi nhanh chớp động trong bóng đêm.

Mà ở chung quanh nàng, vô số bóng đen đã ở phi nhanh vọt tới trong bóng đêm, hơi thở âm trầm, sát khí dữ tợn, cuồng vọt lên.

Thành thế bị vây tứ phía, Tây Hán cao thủ nhiều như mây, nếu là bị vây hãn, muốn chạy trốn, khó như lên trời.

Tất cả hết thảy kế hoạch sắp thành lại lập tức thất bại.

Thân hình nhoáng lên, Lưu Nguyệt sau vài cú phi thân, đột nhiên đứng lại, đấm lên tường một cái thật mạnh, chết tiệt, nguyên lai lại trở về cái địa phương này.

Phi nhanh liếc mắt quét bốn phía một cái, cảnh sắc hoàn toàn giống như khi nàng lao ra từ tảng đá kia, lúc này thạch thất kia lại đứng sừng sững ngay trước mặt nàng.

Bất đồng chính là, chung quanh phát ra hơi thở ngày càng gần, cơ hồ nghe thanh âm quần áo phá vỡ không gian mà đến.

Người của Tây Hán đến thật là mau.

Tình thế hết sức căng thẳng, thế tới chung quanh như lửa sém lông mày, Lưu Nguyệt lúc này lại càng phát ra sự bình tĩnh kinh người.

Rõ ràng đều chỉ nhắm mắt, hướng tới phương hướng của tảng đá trước mắt liền phóng đi, nàng không nhìn, nhìn sẽ ảnh hưởng đến phán đoán chính mình, hết thảy đều là cảm giác chết tiệt.

Thân hình lao nhanh, không để tâm đến bất kì cái gì.

"Con người ngu ngốc này." Thân hình như điện, tìm hướng mà ra, không nghĩ lại xông đến tảng đá ảo ảnh phía trước mắt, một đạo thanh âm tức giận đột nhiên vang lên. Ngay sau đó trên lưng căng thẳng, một cánh tay đã vòng ở thắt lưng của nàng.

Lưu Nguyệt nhất thời mở to mắt ra, chủy thủ trong tay không chút suy nghĩ, phản xạ tính hướng tới người phía sau đâm tới.

Cư nhiên có người ở nàng như vậy gần, nàng đều không có chút phát hiện.

Chủy thủ vung lên không, mắt thấy thân thể người phải đâm vào phía sau, thân thể Lưu Nguyệt đột nhiên chấn động, chủy thủ nắm trong tay, dừng ở giữa không trung một chút.

*****

Người phía sau, người phía sau......

Thân hình cường tráng kia, lồng ngực rộng lớn kia, mùi hương quen thuộc kia, có thể làm cho nàng buông tâm hoàn toàn kia, ái mộ tin tưởng ôm ấp......

Hắn...... Người này......

Rồi trong mắt đột nhiên đỏ lên, chưa nói từ nào, liền đỏ.

Cánh tay căng thẳng ôm chầm trên lưng, người phía sau xoay người một cái như bay phi lên, xoay người liền hướng một phương hướng khác mà đi.

Chồng chất, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt đang không ngừng thay đổi, tất cả đều là đường quen thuộc.

Vốn nhìn như sai lầm rồi, người phía sau quay một vòng, là được rồi.

Vốn nhìn như đúng rồi, người phía sau lại phi thân mà qua, căn bản không để ý tới.

Bất quá, đó không phải phạm vi lo lắng của nàng trong hiện tại, Lưu Nguyệt một tay gắt gao nắm chủy thủ, một tay gắt gao ôm chặt hông nàng

Cầm, gắt gao cầm, không buông ra.

Bóng đêm như chiếc màn lớn, tiếng gió bay múa.

Gió thổi qua bên tai, làm hỗn loạn tóc của nàng, lay động quần áo của nàng.

Nhanh như tia chớp, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy gió bên tai vù vù thổi qua, cảnh sắc thay đổi nhanh như đi tàu hỏa tốc, liên tục lùi về phía sau, phi nhanh hướng tới phía sau tai rút lui.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác này thật tốt.

"Người nào, đứng lại cho ta." Rồi đột nhiên một tiếng hét to, theo phía trước, bốn đạo thân hình như bay tới, tràn đầy sát khí, thế tới rào rạt.

Người phía sau đột nhiên ôm thắt lưng của nàng một cái, Lưu Nguyệt chỉ nghe bên tai nhẹ giọng một câu: "Đi." Trên lưng lập tức một cỗ mạnh mẽ truyền đến, thân thể hướng bóng đêm phía trước vọt tới.

Thân tới giữa không trung, Lưu Nguyệt rất nhanh uốn éo đầu, chỉ thấy một người bận quần áo đỏ sậm, thân hình ở giữa không trung một chút, mạnh mẽ hướng phía sau chống lại.

Nhưng thấy một đạo ánh sáng màu bạc hoa mắt loé qua, dưới ánh trăng, huyết sắc văng khắp nơi, cả bốn người kia đều bị một kiếm chặn ngang mà chết.

Cương mãnh cực kỳ, một kích bị mất mạng.

Khóe miệng nổi lên một nụ cười cực kì sáng lạn, mắt Lưu Nguyệt, sáng rọi như ngọc lưu ly, cơ hồ ngay cả tinh quang đều không bằng.

Thân hình còn chưa hạ xuống, người nọ ở phía sau đã muốn phi nhanh tới, tay áo bào vung lên ôm thắt lưng của nàng 1 lần nữa, giống như đại bằng giương cánh, nháy mắt đã bao phủ trong bóng đêm đen tối.

Phía sau một mảnh sát khí bắn nhanh mà đến.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-220)