Oan gia ngõ hẹp (7)
← Ch.215 | Ch.217 → |
Editor: Tương Ly
Sau khi Mộc Thanh Thiên nghĩ như vậy, phóng thích đấu khí cấp đỉnh phong của chính mình, ở khoảnh khắc hắc roi đánh văng hắn, hắn một khắc không dám dừng lại tháo chạy về hướng đầu bậc thang.
Trong mắt Mộc Khuynh Cuồng mang theo hàn quang lãnh khốc, thân hình nhanh chóng chạy về phía Mộc Thanh Thiên, trong tay hắc roi mang theo một cỗ đấu khí màu trắng hung hăng quất về hướng Mộc Thanh Thiên.
"A..." Mộc Thanh Thiên cố gắng chạy trốn nhanh hơn nữa, nhưng tốc độ của Mộc Khuynh Cuồng một chút cũng không chậm.
Trong khi đó, Mộc Khuynh Cuồng dùng mười phần lực lượng, bây giờ nàng không có nửa điểm mềm lòng, nếu thả Mộc Thanh Thiên trở về, trận trò chơi này cũng sẽ chơi không tốt như vậy, cho nên nàng nhất định phải diệt cỏ tận gốc!
Thân thể Mộc Thanh Thiên lảo đảo một chút, đưa tay hướng về sau lưng sờ soạng, trên tay toàn bộ là máu, đau đớn sau lưng làm cho hắn một hồi nhe răng nhếch miệng, trong hai tròng mắt vừa có phẫn nộ vừa có kinh hoảng, thế nhưng Mộc Khuynh Cuồng thực có can đảm hạ độc thủ như vậy.
"Mộc Khuynh Cuồng, ngươi lại dám đụng đến ta, Mộc gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hắn cố giả bộ tỉnh táo hướng về Mộc Khuynh Cuồng lạnh lùng quát.
Tay Mộc Khuynh Cuồng nắm hắc roi thật chặt, mặt không chút thay đổi cuồng ngạo hừ lạnh nói, "Mộc Thanh Thiên, bây giờ ngươi còn chưa rõ ràng tình huống sao? Mộc gia đã sớm không buông tha ta, cho dù hiện tại ta giết ngươi, Mộc Thanh Lam các nàng cũng không tìm được ta, mấy người các ngươi tất cả sẽ chết, ta sẽ đưa thi thể của các ngươi trở về, còn sẽ nói cho Mộc Thanh Lam, chính là ta giết các ngươi, các ngươi đã sớm đối với ta bất nhân, đây hết thảy đều là các ngươi tự tìm."
Nhìn vẻ mặt Mộc Thanh Thiên càng ngày càng sợ hãi, khóe miệng Mộc Khuynh Cuồng khẽ giương lên, nàng sẽ đợi ở trước hắn khi chết, sẽ hành hạ hắn một phen thật tốt.
Đồng tử Mộc Thanh Thiên càng mở lớn, hai tay gắt gao tạo thành quả đấm, toàn thân không khống chế nổi lạnh run một cái, hai tròng mắt giống như không tin nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, nha đầu xấu nhát gan nhu nhược trước kia làm sao sẽ trở nên máu lạnh và ác độc như vậy.
"Mộc Khuynh Cuồng, ngươi điên rồi!" Mộc Thanh Thiên lạnh lùng nói, phóng thích đấu khí đỉnh phong hướng về Mộc Khuynh Cuồng đánh tới, hắn chỉ có thể đánh cược một phen cuối cùng.
Mộc Khuynh Cuồng mũi chân nhẹ điểm, trong tay hắc roi mang theo đấu khí màu trắng tàn nhẫn vô cùng đánh về hướng cổ Mộc Thanh Thiên.
Đấu khí màu tím căn bản không phải đối thủ của đấu khí màu trắng, hơn nữa Mộc Khuynh Cuồng tốc độ rất nhanh, hắc roi như một loại rắn linh hoạt quấn lên cổ Mộc Thanh Thiên, Mộc Khuynh Cuồng vận khởi đấu khí trong cơ thể, tay phải hất Mộc Thanh Thiên lên rơi trên sàn nhà, thân thể nàng nhẹ nhàng nhảy lên liền đến bên cạnh hắn, hắc roi lần nữa quấn lên cổ của hắn.
"Gặp lại sau." Nàng nhếch môi một cái lộ ra một loại mỉm cười vừa như ác ma vừa như thiên sứ, rồi tay nắm hắc roi âm thầm dùng sức.
Hai tròng mắt Mộc Thanh Thiên trừng lớn nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, trong mắt tất cả đều là hận ý còn có không cam lòng, Mộc Khuynh Cuồng không chút nào e ngại nhìn thẳng hắn, dù sao nàng đều là người từ trong địa ngục đi ra, nàng sao có thể sợ nhìn một người sắp chết.
Theo tay nàng âm thầm dùng sức, ánh mắt Mộc Thanh Thiên ảm đạm xuống một chút, cuối cùng hoàn toàn mất đi ánh sáng, trở thành một mảnh tro tàn không ánh sáng.
Mộc Khuynh Cuồng rút về nhanh chóng thu hồi hắc roi của mình, sau khi bốn người khác nhìn thấy Mộc Thanh Thiên chết, nguyên một đám muốn chạy trốn, nhưng hai tay Thánh Khinh Hồng huy động, một tầng đấu khí kết giới bao phủ lầu hai.
"Các ngươi muốn trở về báo tin sao?" Mộc Khuynh Cuồng nện bước chân chậm chạp hướng về bốn người bọn họ đi đến.
"Khuynh Cuồng, tha mạng, tha mạng, chúng ta bảo đảm không trở về Mộc gia, bảo đảm sẽ không báo tin." Một người trong đó quỳ lạy trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.
"Khuynh Cuồng, trước kia chúng ta sai rồi, chúng ta cũng không dám coi thường ngươi nữa." Một người thiếu niên khác run rẩy cầu xin, Mộc Thanh Thiên vừa mới chết quả thực dọa hắn hỏng rồi, không nghĩ tới nha đầu xấu trước kia thế nhưng sẽ trở nên lợi hại như vậy, quả thực không dám nghĩ tới, khó trách Mộc gia muốn đưa nàng vào chỗ chết.
← Ch. 215 | Ch. 217 → |