Đi đảo ác ma (9)
← Ch.107 | Ch.109 → |
Editor: Tương Ly
Mộc Khuynh Cuồng nghiêng người nhìn hắn, tuổi của hắn cùng nàng không kém bao nhiêu đâu! Thế nhưng gọi nàng tiểu cô nương.
Nàng liếc hắn một cái, xoay người liền đi, nào biết tiểu chính thái ngăn cản nàng.
"Uy, ngươi tại sao không nói chuyện nha, ta cảm tạ ngươi đấy." Tiểu chính thái chu mỏ một cái có chút bất mãn nói, người này không khỏi quá không lễ phép.
"Ta tại sao phải nói chuyện." Mộc Khuynh Cuồng trắng mắt liếc hắn một cái xoay người liền đi.
Tiểu chính thái mở ra hai tay ngăn trở đường đi của nàng, vẻ mặt ưu oán nói, "Ngươi làm gì hung như vậy, ta là có ý tốt cám ơn ngươi."
"Ta biết rồi, hiện tại có thể đi chưa!" Mộc Khuynh Cuồng trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn, hắn không tránh, nàng cũng mặc kệ hắn thân phận diện mạo như thế nào liền động thủ với hắn.
"Trên mặt ngươi tại sao có một khối bớt hồng hồng a?" Tiểu chính thái đột nhiên đưa ngón tay lên má phải Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng bực mình, xoay người đổi phương hướng đi.
"Uy, ngươi thật kỳ quái a, ta hảo tâm cùng ngươi nói chuyện, ngươi vì sao không để ý tới ta?" Tiểu chính thái tựa hồ không buông tha Mộc Khuynh Cuồng, cất bước liền đi theo.
Mộc Khuynh Cuồng không để ý tới hắn, nên tiếp tục đi dạo phố.
"Ta lớn lên rất khó coi sao, cho nên ngươi không để ý tới ta?" Tiểu chính thái chưa từ bỏ ý định hỏi, vẻ mặt buồn bực, hắn lần đầu tiên gặp được nữ tử không để ý đến hắn, cho nên Mộc Khuynh Cuồng càng không để ý tới hắn, hắn càng muốn cùng nàng nói chuyện, hắn đã thật lâu không có đụng phải người làm cho hắn có tính khiêu chiến như vậy.
Mộc Khuynh Cuồng như cũ không để ý tới hắn, sắc mặt lạnh lùng mua vài thứ.
"Không cho phép đi theo ta, coi chừng ta giết ngươi." Lúc Mộc Khuynh Cuồng phải về tửu lâu, xoay người ánh mắt thị huyết tràn đầy cảnh cáo nhắc nhở tiểu chính thái.
Tiểu chính thái không nghĩ tới nàng sẽ có vẻ mặt như vậy, bị hù dọa cổ rụt rụt, mím mím môi, ủy khuất nói, "Ta gọi Thánh Nham, ngươi nếu có chuyện có thể tới Lục vương phủ tìm ta nha."
Mộc Khuynh Cuồng híp hai mắt lại, cao thấp quan sát tiểu chính thái, hắn là Tần Thiên đế quốc Lục vương gia, nàng kháo, nàng như thế nào liền đụng phải người trong hoàng gia.
Tiểu chính nghĩa rất u oán nhìn bóng dáng Mộc Khuynh Cuồng rời đi, trong lòng vẫn muốn, nàng vì sao không để ý tới hắn? Tại sao vậy chứ? Tại sao chứ?
Rõ ràng hắn biết điều lại đẹp mắt như vậy, người khác biết hắn là Lục vương gia, đều hận không thể bám lấy hắn, hết lần này tới lần khác nàng nghe thế nhưng mặt không đổi sắc, cứ như vậy rời đi, cô nương này thật sự rất kỳ quái.
Mộc Khuynh Cuồng sau khi trở lại phòng của mình, đem Sửu Sửu cùng Phì Phì kêu ra, sau đó đem dây đỏ bảo thạchkia buộc lên phân biệt đeo vào trên cổ của bọn họ.
"Có cảm thấy rất đẹp mắt hay không?" Nàng thú vị cười.
Sửu Sửu nhìn nhìn dây đỏ lam ngọc thạch nơi cổ, có một loại xúc động muốn ngất, vì sao mang cho nó đồ xấu không có thưởng thức như vậy a!
"Ách, Khuynh Cuồng, cái này khó coi." Cánh Phì Phì gãi gãi dây đỏ trên cổ rất thành thực nói, tuyệt không cho Mộc Khuynh Cuồng mặt mũi.
Mộc Khuynh Cuồng trừng nó, nó lập tức nhu thuận sửa lời nói, "Đẹp mắt đẹp mắt."
Sửu Sửu ở trên bàn lăn lộn cười ha ha, rốt cục có đồng bọn cùng nó bị Mộc Khuynh Cuồng biến thái này ức hiếp, lúc này có Phì Phì ngốc tương bồi, nó cảm giác rất thú vị.
Một đêm sau, Mộc Khuynh Cuồng cùng Mộc Phong thay đổi hai tuấn mã cao lớn tiếp tục hướng về phía bắc chạy đi, đoạn đường này, cũng không gặp được bất kỳ ai đến tìm bọn họ gây phiền toái.
Mộc Khuynh Cuồng nghĩ, Mộc Thải Thanh như thế nào cũng không nghĩ nàng sẽ đi Ác Ma đảo, đợi lúc nàng ta tìm được, nàng đã vào bên trong Ác Ma đảo.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |