Chuyện nhảm lưu dài (2)
← Ch.61 | Ch.63 → |
Yến tiệc quá nửa, mọi người đều có phần say sưa.
Hoàng cô tổ mẫu vẫn chưa xuất hiện, Phụng Thần phủ vốn có hạ chỉ, xoá bỏ hết quân thần chi lễ. Võ Tam Tư liên tục trò chuyện vui vẻ cùng Uyển Nhi, khiến tất cả mọi người đều trở nên thoải mái hơn hẳn. Ta ngồi tán gẫu câu được câu không, cuối cùng ngồi đến khi thắt lưng hơi mỏi, thừa dịp không ai để ý trốn ra ngoài điện.
Trên bậc thềm ngọc thạch có hơn mười nội thị đang quét tuyết, sợ Thánh Thượng đến đây giẫm phải tuyết, giáng tội chém đầu.
Một lão nội thị đang thấp giọng giáo huấn một tiểu nội thị khác, vừa xoay người đi, tiểu nội thị liền nhe răng trợn mắt huơ huơ nắm đấm. Ta bật cười ra tiếng, đúng là tính tình vẫn còn trẻ con, nhìn xem khiến tâm tình tốt hẳn lên.
Ta thừa dịp bốn bề vắng lặng, đơn giản đi xuống thềm đá, một đường vào thẳng Đào Viên.
Mấy ngày nay Uyển Nhi kể rằng hoa đào nở đẹp đẽ như thế nào, ta vốn nghĩ khi nào rảnh rỗi sẽ đi ngắm. Không ngờ hôm nay đã có cơ hội, hoa đào nở tràn ngập khu vườn, trên cành phủ một lớp tuyết tháng ba, ngoài ý muốn lại tăng thêm không ít cảnh sắc.
Trời tuyết lớn, trong vườn không ai.
Trên tuyết cũng không có dấu vết gì, bước dẫm bên trên, chỉ mới một lát giày đã ướt đẫm.
"Nàng mà còn đi như thế, sợ là cả váy áo đều bị ướt." Phía sau bỗng nhiên có người nói chuyện, ta khẽ giật mình nhưng không quay đầu, chỉ kéo váy tiếp tục đi xuống: "Không sao, có chàng ở đây, mọi thứ ta đều không sợ." Đi được vài chục bước, ta mới nghĩ quay đầu nhìn xem Lý Thành Khí ở đâu, chợt thấy trên lưng căng thẳng, cả khung cảnh tuyết rơi đào nở đều rơi vào đôi mắt đen thẳm nhu tình kia.
Lý Thành Khí lấy áo choàng của chàng khoác kín người ta: "Ta bế nàng đi." Tim đập nhanh lợi hại, ta trầm mặc một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Ở chỗ này, chàng không sợ bị người khác thấy ư?" Lý Thành Khí không nói chuyện, đến khi đi vào một toà thạch đình mới thả ta xuống, giúp ta phủi hết tuyết rơi trên vai, ôn thanh nói: "Vừa rồi nhìn sắc mặt nàng không tốt lắm, có phải Tiên Huệ nói gì đó hay không?"
Nói gì đó? Những lời này làm ta nhớ lại màn tranh cãi khi nãy, chỉ cảm thấy buồn cười.
Sinh sinh tử tử cho tới nay, nếu còn so đo mấy lời nói xấu gièm pha này đó, thì thật sự là sống uổng phí.
Trong đầu ta chốc lát là Đông Dương, chốc lát lại là Tiên Huệ, không biết bắt đầu nói từ chỗ nào. Trái lại Lý Thành Khí không vội, khóe miệng nhếch cười, nhìn ta, nhìn tới khi ta đỏ mặt ngượng ngùng, mới thở dài: "Nói đi, nếu không biết nói từ đâu, vậy chậm rãi nói từng câu một." Ta ngẩng đầu, nghĩ nghĩ mới nói: "Quên đi, cả ngày chàng phải lo nghĩ nhiều thứ lắm, không cần để mấy việc này phiền nhiễu đến chàng."
Lý Thành Khí khẽ mỉm cười: "Hình như vừa rồi có người nói, có ta ở đây, mọi thứ đều không sợ." Ta cười chọc: "Ta chỉ không muốn mấy chuyện vặt vãnh này phiền đến chàng, còn chàng ngược lại muốn tự tìm phiền toái?" Chàng cũng cúi đầu nhìn ta: "Nếu không thể giải ưu cho nàng, sau này làm sao cưới nàng làm vợ?"
Trái tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu đập loạn lên, ta nghiêng đầu nhìn tuyết phủ Đào Viên, nghĩ nghĩ, quyết định nói ra: "Có hai việc, đều có quan hệ với ta và chàng. Chàng có biết... nay hai chúng ta thường xuyên gặp gỡ, cũng không kiêng dè người ngoài, trong ngoài cung đã có người thêm mắm dặm muối, nói lời khó nghe."
Ta cố gắng tìm từ có thể ôn hòa chút, nhưng nói ra vẫn thấy chói tai, không khỏi thầm cười khổ. Đúng là ta vẫn còn chú ý? Không biết là vì chuyện Đông Dương hôm nay, hay là vì mới vừa rồi thấy được Nguyên Nguyệt trong điện... Lý Thành Khí không lập tức trả lời, chỉ vòng tay ôm ta, qua hồi lâu, mới ôn nhu nói: "Vĩnh An, nàng nói như vậy, làm sao ta có thể an tâm rời khỏi Lạc Dương?"
Ta khó hiểu nhìn chàng: "Chàng phải rời khỏi Lạc Dương? Hoàng cô tổ mẫu đã hạ chỉ cho chàng về Trường An rồi ư?" Chàng lắc đầu: "Sau khi binh lính Đột Quyết đại bại vẫn luôn trốn sâu trong Mạc Bắc, nhưng từ đầu năm nay lại thường xuyên xuất binh quấy nhiễu U Yến, Hoàng tổ mẫu đã có ý muốn cho phụ vương nắm giữ ấn soái, thống lĩnh quân Yến Triệu Tần Lũng đánh lui địch."
Tương vương nắm giữ ấn soái, ai cũng hiểu đó chính là lý do thoái thác của triều đình với triều thần dân chúng.
Lý Thành Khí từng đả bại Đột Quyết, nay bọn chúng xâm phạm lần nữa, lại là phụ thân của chàng nắm giữ ấn soái, tất nhiên lãnh binh xuất chinh chỉ có thể là chàng.
Ta nhất thời tâm hoảng ý loạn: "Đã hạ chỉ?". Lý Thành Khí lắc đầu: "Còn chưa hạ chỉ, cũng chính là chuyện hai ngày nay." Ta theo bản năng níu chặt tay áo chàng, trước mắt nhớ lại bộ dáng khi chàng bị thương ở cánh tay, trong lòng hỗn loạn rối bời. Chàng thấy ta như thế, liền ôm ta chặt thêm: "Đừng nghĩ nhiều, trận chiến lần trước Đột Quyết đã đại thương nguyên khí, tạm thời không làm được gì đâu."
Ta lắc lắc đầu không trả lời, cố gắng làm cho bản thân tĩnh tâm.
Nhưng cảm giác bất an lo lắng vẫn càng lúc càng tăng, Lý Thành Khí bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Vĩnh An, ngẩng đầu nhìn ta."
Ta nghe theo lời, ngẩng đầu nhìn chàng.
"Ngày đó trên chiến trường, ta quả thực không có vướng bận gì, chỉ thầm muốn thoả mãn khát vọng thời thiếu niên. Mà hôm nay đã hoàn toàn bất đồng, ta có nàng, cho nên nhất định sẽ bình an trở về." Khoảng cách quá gần, ánh mắt của Lý Thành Khí chuyên chú mà kiên định, giống như chỉ có mình ta. Ta chăm chú nhìn chàng, gật đầu rất chậm: "Được, ta chờ chàng trở về."
Ta biết ngày sau nhất định sẽ là máu nhuộm giang sơn, cho nên trước hết chàng phải có thế lực, tâm phúc binh sĩ của chính mình.
Những cái đó không ai có thể cho chàng, chỉ có chàng tự mình đi lấy trở về.
Có lẽ sở dĩ Thái Bình chịu kết liên minh với Lý Thành Khí là bởi vì biết năm đó trong trận chiến với Đột Quyết, chàng đã làm gì, giành được gì. Ta nhớ đến dáng vẻ cánh tay chàng quấn vải trắng, đau lòng khó nhịn: "Lúc trước tại sao chàng bị thương?" Không ngờ qua lâu như vậy ta mới có cơ hội hỏi câu này, càng không nghĩ tới là khi ta rốt cuộc có thể mở miệng hỏi, chàng lại phải rời khỏi Lạc Dương, chinh chiến U Yến.
Chàng nhẹ nhàng đáp: "Tên võ tướng trước đó ra lệnh cho binh sĩ không trốn được thì đầu hàng, tới khi binh tướng giao vào tay ta sớm không còn sĩ khí. Ta thân là hoàng tôn Lý thị, nếu chưa tiến đã lùi, trận chiến này tất bại. Cho nên, nói là bị người Đột Quyết chém bị thương cánh tay, chi bằng nói là ta tự mình cố ý làm." Ta nghe mà kinh hồn táng đảm: "Chàng cố ý tự chặt tay?"
Lý Thành Khí thản nhiên cười: "Đúng, chỉ có tướng soái liều mình mới có thể kích thích nhiệt huyết nam nhi." Tim ta đau đớn khôn nguôi, vuốt ve cánh tay từng bị thương của chàng: "Triều đình có chàng, may mắn vô cùng, Lý gia có chàng, may mắn dữ dội."
Mà ta lại có được may mắn này, có được thâm tình không đổi, hứa hẹn sinh tử cùng chàng.
Ta ôm thắt lưng Lý Thành Khí, ngẩng đầu lên nhìn.
Chàng dường như khó hiểu, cúi đầu quan sát ta. Thế này ta mới hít thở sâu, kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên môi chàng: "Mặc kệ người ngoài nói như thế nào, chàng hiểu ta là được."
Lý Thành Khí nhìn ta thật lâu. Tuyết trắng muốt, hoa đào đỏ tươi, nhưng tất cả đều như tan chảy trong đôi mắt đen chăm chú đó...
_______________________________________________________
Ngày ấy Hoàng cô tổ mẫu không hề tới, chỉ ban thưởng yến cho qua.
Uyển Nhi ngồi trong phòng ta, tay chân nàng rét lạnh như băng, không ngừng xoa xoa tay của ta. Cả một buổi tối, ta hơi ấm áp được chút, nàng liền lập tức sáp lại gần đây, làm ta lạnh phát run theo. Cuối cùng, ta đành phải dở khóc dở cười đứng dậy, khêu đèn đọc sách.
Nàng tựa vào bên người ta, thuận miệng nói: "Muội có biết vì sao hôm đó Hoàng cô tổ mẫu muội không xuất hiện không?" Ta lắc đầu, chuyện triều đình trong cung, nếu không có nàng và Lý Thành Khí ngẫu nhiên đề cập, ta căn bản không có cơ hội được biết. Nàng ngáp một cái, cười nói: "Ngày ấy tuyết rơi, Tể tướng Tô Vị Đạo dẫn bách quan chúc mừng, nhưng bị Thị ngự sử Vương Cầu Lễ ngăn lại, nói tháng ba tuyết rơi là tốt, tháng chạp sấm sét chẳng lẽ còn là điềm lành hiện ra? Còn chỉ vào Tô Vị Đạo nói hắn là tiểu nhân nịnh nọt, cười chết ta."
Ta ngạc nhiên nhìn nàng: "Cho nên Hoàng cô tổ mẫu lúc đầu nói muốn thưởng tuyết, sau đó tức giận nên không có tới?" Nàng ôm cánh tay ta, gật đầu nói: "Vốn là chuyện lớn vui mừng, nhưng lại bị cái tên cổ hủ Vương Cầu Lễ phá rối." Ta đồng ý, người nọ thật đúng là không biết chọn thời điểm nói chuyện.
Uyển Nhi lại thở dài: "Nói tiếp, chuyện xuất binh Đột Quyết, Thánh Thượng căn bản đã đủ phiền lòng, chúng ta đều mong bệ hạ thưởng tuyết, tâm tình có thể tốt lên, chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận." Ta nghe nàng nhắc Đột Quyết xuất binh, nhớ tới Lý Thành Khí, trong lòng khổ sở không lên tiếng. Nàng đợi ta trả lời, hình như nhận thấy không đúng, ngẩng đầu lên nhìn ta: "Làm sao vậy?"
Ta thuận miệng ứng phó: "Không có gì." Nàng chớp chớp mắt, cười rộ lên: "Là vì lo lắng chuyện Tương vương nắm giữ ấn soái?" Ta thật sự không thể gạt được nàng, cũng không muốn giấu giếm, chậm rãi gật đầu. Uyển Nhi đưa hai tay ôm cánh tay ta, ngồi thẳng thân mình, dán miệng vào lỗ tai ta khẽ nói: "Nói cho ta biết, muội và hắn...có hay chưa..."
Ta hoảng sợ, suýt nữa đẩy nàng ra, cảm thấy bên tai dần nóng lên.
Nàng thấy ta không nói lời nào, phụt cười: "Phong lưu thiên hạ Lý Thành Khí thế mà có thể chịu đựng đến hôm nay?" Ta không thèm trả lời, bị nàng nói có chút chột dạ, tùy tay lật sách nhưng không đọc vào một chữ. Nàng lắc lắc ta, mới lại hỏi: "Hay là muội căn bản chưa nghĩ tới?"
Ta khó hiểu liếc nàng, nàng mím môi cười: "Được rồi, coi như ta không có hỏi những lời này. Ta nhìn hai người đi cho tới hôm nay, muội là loại người nào ta còn không biết sao? Không chừng sau này cho dù hắn phải chết, muội cũng sẽ không chút do dự theo cùng." Tim ta giật thót, không biết nên vì những lời này vui mừng hay là lo lắng: "Ta chỉ hy vọng chàng bình an."
Uyển Nhi thở dài nặng nề, không nói tiếp, ngược lại ghé vào vai ta, tiếp tục truy vấn: "Không nói sau này không vui, nói cho tỷ tỷ biết, vì sao bây giờ còn chưa có...?"
Ta á khẩu không trả lời được, yên lặng một hồi lâu, mới nói: "Không biết, có lẽ bản thân ta có vấn đề." Không phải là không có cơ hội, cũng không phải không có cảm tình, nhưng chàng dường như có thể nhìn ra tâm tư của ta, không hề cưỡng cầu điều gì. Ta đang suy tư xuất thần, Uyển Nhi đã huơ huơ tay trước mắt: "Vĩnh An, thân là quý nữ hoàng tộc, muội có thể nào làm người như thế?"
Ta buồn cười liếc nhìn Uyển Nhi: "Vậy tỷ nói quý nữ hoàng tộc nên làm thế nào mới tốt?" Nàng nhếch khóe môi: "Trong cung này, từ Hoàng cô tổ mẫu muội, Thái Bình, cho tới phần đông cung tỳ, người nào mà không hết sức hưởng thụ hoan lạc?" Ta bị nàng làm nghẹn họng, tuy đó là sự thật, nhưng cuối cùng vẫn có gì đó chắn ngang trong lòng, ta cũng không rõ bản thân đang do dự cái gì, trong cung này cũng có rất nhiều nữ nhân tái giá...
Uyển Nhi giật lấy quyển sách trên tay ta, nghiêm túc nói: "Vĩnh An, nói cho ta biết khúc mắc của muội ở nơi nào?" Cả người ta cảm thấy không được tự nhiên, khó hiểu vì sao nàng vẫn theo đuổi nói việc này. Nàng bỏ sách qua một bên, cầm tay ta: "Muội từ nhỏ đã vào cung, cũng không có mẫu thân bên người, nếu ta không hỏi muội sẽ không nói, không chừng cả đời này cũng không thể cởi bỏ khúc mắc của muội."
Huân hương nồng đượm, ta nhìn đôi mắt đẹp long lanh của của Uyển Nhi, cảm động dâng trào: "Ta thật không biết, có lẽ là vì Lý Long Cơ. Ta vốn mong rằng có thể đem những gì tốt nhất đều dành cho Lý Thành Khí, nhưng rốt cuộc ông trời trêu cợt." Uyển Nhi nhẹ nhõm thở phào, cười nói: "Quả thực như ta đoán, may là so với ta nghĩ đơn giản hơn. Ta nghĩ muội mang khúc mắc này, lại nghe lời đồn nhảm trong cung, mới thành ra như vậy."
Ta dứt khoát bước xuống, chạy tới thổi tắt đèn, lại lập tức chui vào chăn trùm kín người.
Uyển Nhi chạm phải bàn chân lạnh cóng của ta, dở khóc dở cười: "Ta hảo tâm khai sáng cho muội, thế mà còn bị muội đối xử như thế." Ta cười đến đắc ý: "Tỷ hại ta một đêm không ngủ, cuối cùng có thể đòi lại." Nàng nhận thua: "Được được, nói đến đâu rồi?" Ta buồn buồn nói: "Được rồi, thẳng thắn thành khẩn mà nói, đối với mấy lời đồn nhảm sau lưng ta thật sự không để ý lắm. Cả ngày đi trên mũi dao, ai mà còn quan tâm đến mấy lời gây tổn thương ấy nữa."
Nàng không hiểu yên tĩnh một lát, mới thở dài: "Muội nói như thế thì ta hoàn toàn an tâm. Muội nói xem, Lý Thành Khí tính ra vẫn là kẻ địch sau này của ta, mà tại sao ngay cả loại chuyện này của hắn mà ta cũng phải xen một chân vào? Tuyết tháng ba quả thực không phải là điềm lành gì..."
Tay chân ta lạnh như băng nhưng bị nàng nói, cả người nóng lên, dứt khoát giả bộ ngủ không thèm nhắc lại.
Lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ, cảm giác nàng ôm nhẹ từ sau lưng ta, nhẹ giọng nói: "Có thể cởi bỏ khúc mắc của muội, có lẽ chỉ có mình hắn."
← Ch. 61 | Ch. 63 → |