Chốn đi về
← Ch.086 | Ch.088 → |
"Không có?"
Mộng Nhan hừ lạnh vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng về phía trước, hai con mắt quyến rũ đột nhiên mở thật lớn:
"Nếu không có, vậy xin hỏi Đoan Tuấn Vương gia tìm Bổn công chúa...."
"Cút ra khỏi vương phủ!"
Lời nói lạnh như băng, thậm chí không có chút đường sống nào có thể cứu vãn, thật cao ngạo, hơn nữa còn nói trắng ra, vừa nói xong làm cho gương mặt nhỏ nhắn giống như ánh rạng đông kia lập tức có biến chuyển lớn, chợt biến hồng biến xanh, biến tím, cuối cùng là một màu xanh đen.
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên!"
Sau đó là âm thanh muốn giết người vang lên, Mộng Nhan đã sống mười tám năm, những nỗi nhục nhã đều do nam nhân ác ma lạnh như băng trước mặt này mang lại!
Nàng giận dữ trừng mắt, các tế bào toàn thân hoạt động, nàng muốn liều mạng với người nam nhân này, dùng chuyện thực máu chảy đầm đìa nói cho hắn biết, Mộng Nhan nàng đường đường là một công chúa, không phải là người bậy bạ đầu đường xó chợ để mặc hắn ăn hiếp! Hắn nhất định phải trả giá vì những lời nói của mình!
"Muốn ta tự mình đuổi ngươi ra sao?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không để ý đến sự phẫn nộ của nàng, tiếp tục mở miệng với giọng lạnh như băng, thuận tiện dâng tặng mấy ánh mắt châm chọc, cuối cùng còn chưa hả giận, lắc lắc bàn tay to, nhướng nhướng mày, chẳng những khiêu khích tới cực điểm, càng có ý định khiến Mộng Nhan tức chết.
Hít thở thật sâu, hít vào, thở ra, hít vào, rốt cuộc sau khi bình tĩnh lại, Mộng Nhan bỗng nhiên nở nụ cười, nàng tà mị ngạo nghễ nhướng hai tròng mắt kiều mỵ, nhẹ cong đôi môi giống như hoa anh đào, ánh mắt kiều mỵ như có như không đánh giá khuôn mặt lạnh như băng của hắn, vẻ tươi cười mặc dù nhẹ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nổi da gà, sởn tóc gáy:
"Đúng, ta muốn ngươi đưa ta về, chỉ cần ngươi có can đảm này!"
Nói xong câu nói thong thả nhưng có tiết tấu, nàng cúi đầu thấp xuống, nhe răng hướng bàn tay to chướng mắt kia hung hăng cắn xuống, hai lần rồi, người nam nhân này đã hai lần dùng bàn tay to ném nàng ra, bây giờ không ngờ còn dám uy hiếp nàng, nàng chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi, nam nhân như vậy khiến nàng yêu thích, nhưng cũng làm cho nàng chán ghét, nàng muốn vứt bỏ hắn, hung hăng vứt bỏ, giống như một một cái khăn lau hung hăng quăng vào trong một xó âm u!
Những cơ bên môi nhẹ nhàng khẽ co quắp, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không giống như trong tưởng tượng của Mộng Nhan một chưởng đánh nàng văng ra như vậy, hắn chỉ buồn bực hừ một tiếng, mặc cho răng nanh của Mộng Nhan giống như một cái kìm cắm thật sâu vào bàn tay của hắn, vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Y Y ở phía sau, cho đến khi nàng sợ hãi miệng mở ra la lên, trở nên mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Lâm Y Y chau mày, nhìn nam nhân đội trời đạp đất, cao ngạo từ cổ chí kim, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn xuống, ánh mắt thất bại nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của mình, hạnh phúc của nàng đã bị hủy mất, đã mất thật rồi, đến cùng phải như thế nào mới có thể có được người nam nhân này.
Mộng Nhan cắn xé, cho đến khi trong miệng đầy mùi máu tanh, nàng mới ngước mắt lên, trong ánh mắt hiện lên tình tự phức tạp, nàng vươn cái lưỡi đinh hương, nhẹ nhàng liếm những tơ máu dính trong miệng, chậm rãi thưởng thức, một lúc lâu nàng ngước gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, hai con ngươi nhìn thẳng vào ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
"Ngươi... Tại sao?"
Nàng run rẩy mở miệng, vốn định hận hắn, hung hăng hận hắn, sau đó phỉ nhổ hắn nhưng bây giờ... Nàng giơ bàn tay nhộ chặt lấy ngực của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoạt nhìn hơi dữ tợn.
"Đúng!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu, hào phóng thừa nhận.
"Ngươi thích nàng như vậy? Nàng đến cùng có gì tốt!"
Quật cường lau chút nước mắt trên mặt, Mộng Nhan ngẩng đầu nhỏ lên lần nữa, hai con ngươi bức người bắn thẳng về phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
"Tối thiểu nàng biết cảm thấy thẹn, sẽ không dây dưa mơ hồ!"
Mỗi chữ mỗi câu tựa như những hạt đậu bằng băng từ hai cánh môi hồng phấn của hắn bắn ra, hắn cười lạnh, trong ánh mắt có vẻ châm chọc thật sâu làm đau đôi mắt Mộng Nhan.
Nàng bi thương cười lạnh, bước chân chậm rãi đi hướng ra ngoài, từng bước một, tiếng bước chân tựa như đạp vào lòng của nàng, cửa sương phòng bị gió thổi đập vào khuông cửa, sau đó khép lại, không khí âm u lạnh lùng tràn vào không gian đuổi đi sự ấm áp.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng quét mắt Lâm Y Y một cái, căn bản khinh thường không thèm nói lời nào, lạnh lùng phớt lờ xoay người bỏ đi.
"Ngươi... Đứng lại!"
Lâm Y Y ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cố lấy mười hai phần can đảm đứng dậy, chậm rãi đi tới phía sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Đoan Tuấn Mạc Nhiên dừng bước, nhưng không quay người lại, chỉ nhàn nhạt dương dương tự đắc nhướng mày.
"Nếu lúc đầu người gả cho ngươi là ta... Ngươi có hay không..."
Nàng nghẹn ngào mở miệng.
"Sẽ không!"
Câu trả lời khẳng định vô cùng làm cho thân thể của Lâm Y Y lảo đảo một lần nữa. Hắn nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Chẳng lẽ ngay cả một ý nghĩ cuối cùng cũng không muốn lưu lại cho nàng?
"Ngươi cũng không nghe ta nói xong, liền..."
Nàng cúi thấp người xuống, nét mặt đau thương làm cho người ta không đành lòng nói nàng nữa..
"Ta cùng với ngươi trong lúc đó không có cách khác!"
Hắn mở miệng trong trẻo lạnh lùng, chậm rãi dời bước.
"Ngươi đứng lại, nếu ngươi không muốn nhìn Yên Chi biến mất trên thế giới này!"
Nàng nói ra lời ác độc, thành công làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhưng đó lại là khuôn mặt nhỏ nhắn kinh khủng như thế nào, trong ánh mắt giống như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, từng gân xanh hiện lên trên mặt phảng phất như lúc nào cũng sẽ nổ tung khiến những huyết hoa văng tung tóe, cái miệng màu hồng phấn mím thật chặt, phảng phất giống như đang kềm chế sự giận dữ thật lớn.
"Lâm Y Y, nếu ngươi dám làm tổn thương đến một sợi lông của nàng..."
Lời còn lại của hắn còn chưa dứt, chỉ dùng nụ cười lạnh âm hiểm ác độc thay thế, giọng cười lạnh quanh quẩn tại căn phòng rộng mở, nhưng lại làm cho Lâm Y Y sợ đến mức nghẹt thở.
"Ngươi... Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn cho ta một cơ hội sao?"
Nàng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn có cảm giác muốn khóc, nàng sai rồi, nàng không nên uy hiếp hắn, nhưng rốt cuộc muốn như thế nào, muốn như thế nào hắn mới bằng lòng quay đầu lại!
"Ta cùng với ngươi lúc đó căn bản là không có cơ hội!"
Hắn lạnh lùng mở miệng, nét mặt tà mị hung dữ khiến nàng không dám nhìn thẳng.
"Coi như lúc ấy là ngươi gả vào vương phủ, ta với ngươi lúc đó cũng vĩnh viễn không có cơ hội!"
Hắn cười lạnh, cao ngạo xoay người lại.
"Tại sao? Tại sao Yên Chỉ có thể!"
Cho dù nàng chết cũng phải hỏi rõ ràng.
Trầm mặc, tĩnh mịch, sự yên lặng làm lòng người khiếp sợ!
Bởi vì nàng là Lăng Tây Nhi đơn thuần đáng yêu! Một Lăng Tây Nhi không sợ chết! Rõ ràng là Lăng Tây Nhi không biết võ công nhưng vì muốn bao vệ cho hắn nên hai tay cầm kiếm một cách vụng về, một mình dám đối mặt với mấy trăm cao thủ võ lâm!
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng rời đi. Hắn sẽ không để Tây Nhi đau lòng, sẽ không lấy cái mạng nhỏ của Lâm Y Y, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để cho nàng sống khá giả!
Nửa canh giờ sau, tại Đoan Tuấn vương phủ nhận hết sự sỉ nhục của hạ nhân, Lâm Y Y mắt trắng dã bị người ném ra khỏi vương phủ, tựa như ném một miếng rác rưởi bị người phỉ nhổ, bị người hung hắn ném ra ngoài! Quần áo trên người nàng bị cắt xén, tóc đen hỗn độn, bước chân lảo đảo, ánh mắt chết lặng! Trầm mặc tiến lên, Lâm Kiếm Hồng vẫn chờ đợi bên ngoài vương phủ tiến lên, đem Lâm Y Y bị người chê cười bi thương ôm vào ngực, bàn tay to của hắn vuốt những sợi tóc rối trên mặt nàng, lộ ra một đôi mắt thất thần, hắn thử nhỏ giọng kêu tên nàng, chỉ đổi lấy một nụ cười ngây ngốc và ánh mắt tuyệt vọng.
"Đi thôi, chúng ta về nhà!"
Hắn cười khổ, ngồi xuống ôm Lâm Y Y vào ngực.
Hai tròng mắt ngây ngốc như tượng gỗ nhìn thẳng Lâm Kiếm Hồng, lúc hai giây sau chậm rãi đứng lên. Bước chân nhàn nhã trở lại viện trước, trừng đôi mắt to đen lúng liếng, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng uất ức trề ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đẩy cửa phòng trực tiếp bước vào.
"Chuyện như thế nào?"
Từ lúc bắt đầu đến giờ, trái tim của Lăng Tây Nhi vẫn treo trên không trung, vừa sợ công chúa Mộng Nhan làm dữ, vừa sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm tổn thương Lâm Y Y, nhìn thấy hắn tiến vào, lập tức giống như sài lang hổ đói nhào tới.
"Nương tử làm như vậy là trách vi phu tối hôm qua không hết sức sao?"
Hắn ai oán khụt khịt mũi, nhìn Lăng Tây Nhi tay chân toàn bộ bám trên người hắn.
"Cái gì?"
Vừa nói bậy! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi đột nhiên trở nên đỏ bừng một mảnh, bỏ tay chân đang bám trên người hắn xuống.
"Nương tử làm như vậy là tốt rồi, vi phu cảm thấy rất thoải mái!"
Bàn tay to vươn ra ôm Lăng Tây Nhi vào ngực, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở trong phòng ngẩng đầu ưỡn ngực đi vài bước, con ngươi đen lúng liếng lộ ra một vẻ tươi cười gian trá.
"Ngươi..."
Lăng Tây Nhi quên vẻ mập mờ của hai người, nhìn đôi mắt to cười tủm tỉm của hắn, tiểu tuấn tử! Ôi ôi, thật tốt quá, tiểu tuấn tử đã trở lại!
"Nương tử!"
Hắn khêu gợi thổi khí nóng bên tai nàng, mặc dù bàn tay nhỏ bé của nữ nhân này đã không thể chờ được bắt đầu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn rồi!
"Ừm?"
Nàng miễn cưỡng nhướng mắt lên, đột nhiên cảm giác có chỗ không thích hợp, lần đầu tiên tiểu tuấn tử đáng yêu vì nàng xuất hiện là tại đêm trước ngày quyết đấu vì hắn muốn trước khi chết cho nàng một khuôn mặt tươi cười mà thôi, lần đó xuất hiện duy trì được thời gian ba tháng, cho đến khi nàng vạch trần trò diễn kịch giả bệnh của hắn, lần thứ hai xuất hiện chính là vào tối hôm qua, tên nam nhân đáng ghét này không ngờ ngang ngược hủy đi sự trong sạch của nàng, chuyện này còn chưa tính toán rõ ràng, bây giờ...
"Chậm đã!" bàn tay nhỏ bé vươn ra, cản ở giữa hai người giữ khoảng cách an toàn, thuận tiện dùng ánh mắt hoài nghi cố đánh giá hắn.
"Như thế nào?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang hưởng thu ngon ngọt ai oán ngước mặt lên, thì ra vành tai của nương tử gợi cảm như vậy nha, đêm nay nhất định phải nhấm nháp một chút.
"Thả ta xuống!"
Hất khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như người chủ dạy dỗ công nhân lên tới cưc điểm.
Mặc dù có điểm lưu luyến, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông Lăng Tây Nhi ra, đương nhiên không phải thả trên mặt đất, mà là thả trên giường, thuận tiện dùng thân thể to lớn như gấu chó đè lên, đem Lăng Tây Nhi đặt chặt chẽ dưới thân.
"Ngươi..." Chán nản, tư thế như vậy còn không bằng đứng!
"Nương tử không hài lòng sao? Có lẽ tư thế vừa rồi của chúng ta thích hợp hơn chút?"
Hắn uất ức bĩu môi, sau đó cười tà đề nghị.
"Hử?"
Cái gì tư thế vừa rồi nam nhân hư hỏng này vừa ám chỉ cái gì! Nàng hờn doi vỗ bờ vai của hắn, đột nhiên ánh mắt bị vết máu trên tay trái hấp dẫn.
"Cái này..."
Nàng trợn mắt nhìn dấu răng rõ ràng trên mu bàn tay, sau hai giây đột nhiên thét chói tai lên tiếng:
"Cái này..."
"Nương tử không cần kinh ngạc, chỉ là không cẩn thận để cho chó cắn một cái mà thôi!"
Hắn cười hì hì mở miệng, gối đầu nhỏ trên bả vai của nàng.
"Chó?"
Lăng Tây Nhi tức giận cười ra tiếng, nhất định là do công chúa chanh chua kia làm, nàng đã hết sức tránh né Mộng Nhan rồi, nhưng Mộng Nhan còn muốn chọc nàng, dám cắn nam nhân của nàng, xem ra nàng phải nhổ răng nanh nhỏ của nàng ta xuống!
Lăng Tây Nhi nhăn mày, méo mó cái mũi, khẽ cắn môi, cằm bạnh ra, thuận tiện nhe răng trợn mắt làm ra vẻ hung ác.
"Ánh mắt của nương tử thật là khủng khiếp nha!"
Đôi mắt to đen lúng liếng chớp chớp, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hì hì mở miệng.
"Đau không?"
Nàng không để ý khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của hắn, đau lòng hỏi.
"Đau!"
Ra sức gật đầu, thuận tiện làm ra vẻ mặt hiện ra vẻ thương cảm, mắt to nheo lại, khóe miệng trề xuống.
"Nếu đau, tại sao không một chưởng đánh con chó kia chết đi!"
Hầm hừ mở miệng, Lăng Tây Nhi hung ác chớp chớp mi.
"A?" - kinh hoảng, ôi, thật là ác nha!
"Sau này không cần cho ta mặt mũi, đối phó người như thế không thể nhân từ nương tay!"
Quơ quơ quả đấm nhỏ, Lăng Tây Nhi trở nên dũng cảm vô cùng.
Hắn cúi đầu không nhịn được cười khẽ, lúc đầu cũng không biết là ai vừa thấy Mộng Nhan xuất hiện liền không ngừng trốn ở phía sau hắn!
"Ngươi cười cái gì, ta nói thật, người không phạm ta, ta không phạm người, người như phạm ta... A a..."
Tình hình là cảm nghĩ còn chưa phát biểu xong, một đôi môi nóng hổi liền dán trên đôi môi anh đào của nàng, triền miên, dây dưa quấn quít, không cần thề non hẹn biển, chỉ cần nàng một lòng vì hắn là tốt rồi!
"A... ưm... !"
Âm thanh kháng nghị, lời của nàng còn chưa nói dứt, nàng tuyệt đối không phải là người nhát gan, chỉ là do ăn nhờ ở đậu lại thay mặt gả, danh không chính ngôn không thuận nhất định phải nhẫn nhịn mà thôi, nếu... Lăng Tây Nhi mỉm cười ngọt ngào, nếu thân phận của nàng đến từ thế giới tương lại được Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiếp nhận, có thể được cả hoàng gia tiếp nhận...
Một người thần hồn lẫn lộn như nàng không quên quơ quơ quả đấm nhỏ, nàng nhất định sẽ dũng cảm đứng ra bảo vệ tiểu tuấn tử của nàng.
Thân thể càng ngày càng nóng, hô hấp càng ngày càng khó khăn, áo quần trên người cũng càng ngày càng ít đi, cho đến khi trên người chỉ còn lại một cái yếm màu xanh nhạt, Lăng Tây Nhi lúc này mới mơ mơ màng màng mở ra mắt, nhìn nam tử cũng giống như nàng bị hãm trong tình dục trước mặt.
"Mặt của chàng thật hồng nha!"
Nàng mở miệng, lời còn chưa nồi dứt, cái yếm duy nhất có thể che cũng biến mất không thấy rồi.
"Hử?"
Nàng chuyển mắt, nhìn một Đoan Tuấn Mạc Nhiên quần áo hoàn chỉnh một lúc, đột nhiên cảm giác không phục, nàng đều sạch trơn rồi, tại sao... Nàng xoay người, liều mạng cầm quần áo phủ trên người.
"Nàng làm gì vậy?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn tiểu nữ nhân không được tự nhiên này, hắn thật vất vả cố sức cởi quần áo ra mà thôi, lần này một cái cũng không thể làm rách vì hắn không muốn nghe nàng lên án nữa.
"Những lời này ta nên hỏi chàng!"
Nàng bất mãn bĩu bĩu môi, đầu tiên là cái yếm, sau đó là áo lót.
"Nương tử, ta muốn... !"
Khuôn mặt nhỏ nhắn chồm tới, hô hấp cực nóng phả trên gương mặt nhỏ nhắn phúng phình của nàng, làm cho bàn tay đang lục tìm quần áo cảm thấy không còn chút sức lực.
"Kẻ háo sắc, không được!"
Nàng thẹn thùng mặt đỏ, muốn cố cầm quần áo mặc vào, nhưng bàn tay to rầm một tiếng đem tất cả quần áo ngăn lại, hắn thuận tiện trên tơ lụa lành lạnh dán vào bộ ngực của nàng, không ngờ mang đến cho nàng cảm giác ngứa ngứa rung động.
"Nàng nói đi, tại sao?"
Hắn không thuận theo không buông tha.
Nàng vắt óc suy nghĩ:
"Cơm tối còn chưa ăn mà!"
Bịch, thiếu chút nữa từ trên người Lăng Tây Nhi té xuống, thật sự bại cho tiểu nữ tử này rồi, loại chuyện này cùng ăn cơm có liên quan sao?
"Ai nói chuyện này chỉ có thể làm sau khi ăn cơm tối?"
Hắn không kiên nhẫn nhướng nhướng mày, tại khuôn ngực của nàng tạo ra một dấu ô mai thật lớn.
"Cái gì?"
Xấu hổ vô cùng muốn tìm cái hố chui vào, Lăng Tây Nhi thở gấp gáp như như muốn hụt hơi, định thần lại, cố quên cái đầu đen thui đang ở trước ngực gây ảnh hưởng với nàng, rốt cuộc nghĩ ra điều thứ hai tương đối sáng suốt:
"Ta đau quá!"
"Lần này sẽ cẩn thận một chút..."
Hắn cười nhẹ, đem tiểu nữ nhân trong lòng ôm vào ngực, thuận tay kéo áo ngủ bằng gấm bao hai người lại.
"Nhưng mà..."
Nhưng mà còn cái gì? Tại sao luôn trong lòng còn do dự, nàng thích Đoan Tuấn Mạc Nhiên không phải sao?
"Không có nhưng mà!"
Hắn cảm thấy xúc phạm chau mày, tiểu nữ tử này, mỗi lần đều dong dài như vậy!
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Oa, lộ ra mặt thật rồi, thật hung dữ nha!
"Không cần sợ hãi..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung của hắn lần nữa tràn ra vẻ tươi cười mê hoặc lòng người, những nụ hôn mềm nhẹ như những hạt mưa rơi trên trán của nàng, trên mũi, trên môi và trên bộ ngực sữa.
"Ta ta ta ta..."
Lăng Tây Nhi nhắm mắt lại, thân thể nhỏ nhắn hơi run rẩy, chuẩn bị nghênh đón cơn cuồng phong bão táp khiến người sợ hãi kia.
"Ta sẽ cẩn thận..."
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh từ tính mang theo tình dục nhàn nhạt làm cho nàng trầm mê. Nàng mở ra mắt, kinh ngạc nhìn hắn, không biết trước mặt hắn là đáng yêu tiểu tuấn tử hay là Vương gia ác ma, nhưng bất kể là ai, hắn đều là hắn không phải sao?
Tây Nhi nhìn vọng về bốn phía trong căn phòng xa lạ, có lẽ Đoan Tuấn vương phủ chính là chốn đi về cả này của nàng!
................
Hoàng cung, phòng ngủ Lưu Ly Cung của Mộng nhan công chúa.
Kinh ngạc trừng mắt, hai mắt nhìn trụ giường, mặc cho Thái hoàng Thái hậu ở một bên nhẹ giọng gọi, Mộng Nhan không thèm trả lời.
"Bẩm Thái hoàng Thái hậu, đúng vậy, công chúa sau ngày hôm qua hồi cung liền không ăn không uống, cũng không nói chuyện, vẫn nhìn trụ giường như vậy, ngự y cũng tới xem qua rồi, nói là..."
Tiểu Thúy không dám nói tiếp.
"Ngươi nói đi!"
Thái hoàng Thái hậu nhẹ thở dài một hơi.
"Trương ngự y nói công chúa bị bệnh tương tư, không có dược nào có thể trị được!"
Tiểu Thúy thấp giọng nói, nói xong khiếp đảm nhìn trộm công chúa Mộng Nhan một cái.
"Bệnh tương tư? Đó là bệnh gì?"
Thái hoàng Thái hậu ngẩn ra, đưa mắt hỏi.
← Ch. 086 | Ch. 088 → |