Khúc mắc
← Ch.085 | Ch.087 → |
Mùa đông ở Giang nam không phải thuần túy như vậy, làm cho người ta có cảm giác dáng vẻ của nó rất mơ hồ, không giống như ở phương Bắc có bốn mùa rõ ràng, lập đông đã qua từ sớm, sắp tới Tết âm lịch nhưng không nhìn thấy bóng dáng của mùa đông, ngoại trừ sáng sớm cảm thấy hơi lạnh, gió cũng lạnh thấu xương, nhưng không khí ở ngoài rất khô ráo, cây cỏ vẫn xanh tươi, cây đại thụ cũng còn xanh, ngay cả bầu trời cũng là một màu xanh lam!
Tại Hàng Châu, trong gian phòng lớn của căn nhà hoang, phòng ở Tây Sương thật lớn nhưng được bày trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một ghế nằm, một cái bàn, là toàn bộ tài sản ở đây, nhìn trời ở trên có chút hoang vu.
Một người nam nhân lười biếng nằm trên ghế dài, đôi mắt hẹp dài tà mị không kềm chế kia với hai tròng mắt có chút lờ đờ, mất đi phong thái ngày xưa, vóc người mặc dù vẫn thon dào cao ngất như cũ, nhưng quần áo lại lôi thôi vô cùng, mái tóc vốn giống như lông động vật đen bóng mượt mà thanh thoát giờ đây giống như nhánh cây khô héo trong gió lạnh, tùy ý rũ xuống phía sau, nghe thấy có người gõ cửa phòng tiến vào, nam nhân miễn cưỡng nheo mắt lại, ngược nắng đánh giá nữ nhân đang đứng trước cửa.
"Gia, người rốt cuộc muốn để tinh thần sa sút tới khi nào?"
Nhìn cảnh hỗn loạn trên mặt đất, nữ nhân không nhịn được nổi giận, giọng cao vút hơi bén nhọn.
Phảng phất có chút thất vọng, ánh mắt tối sầm, lần nữa miễn cưỡng khép mắt lại, ngoảnh mặt làm ngơ, nam nhân đem mặt chôn ở ghế nằm.
"Lãnh Tuyệt Tâm! Ngươi cuối cùng đủ rồi chưa? Ngươi không gượng dậy nổi như vậy, các huynh đệ liền có thể sống lại sao?"
Như Ý bước tới, lạnh lùng kéo hắn lên.
"Đi ra ngoài!" âm thanh giống như truyền đến từ địa ngục, già nua và cô độc, nam nhân mở hé mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng chằm chằm..
"Ngươi..."
Nàng chán nản, nàng vất vả như vậy đến tột cùng là vì người nào? Là vì người nam nhân này, trong đại hội võ lâm, Thiên Địa Thịnh bị tổn thất nghiêm trọng thì như thế nào? Chỉ cần hắn còn sống là có thể còn một con đường sống, nhưng từ sau khi trở về hắn liền không gượng dậy nổi, bây giờ quan phủ có thể sắp điều tra ra được, Phiêu Hương Viện cũng bị niêm phong, bọn họ chỉ có thể tạm thời trốn ở trong căn phòng bỏ hoang rất nhiều năm kéo dài hơi tàn, nhưng nàng hy vọng có thể nhìn thấy chính là minh chủ võ lâm Lãnh Tuyệt Tâm khí phách hăng hái tỉnh lại, mà không phải một người hoàn toàn tàn phế!
"Ta bảo ngươi đi ra ngoài!"
Hắn lần nữa không kiên nhẫn mở miệng, thuận tay gạt toàn bộ bình trà trên bàn xuống đất, trong hai tròng mắt lười biếng hiện ra một mảnh tro tàn, hắn không muốn cử động, cái gì cũng không muốn làm, thầm muốn cứ ngủ đông như vậy, chậm rãi liếm lành vết thương của mình.
Sau đợt đại hội võ lâm thất bại, tổn thất của Thiên Địa Thịnh so với dự đoán của hắn nghiêm trọng hơn rất nhiều, khi hắn chứng kiến những người già mất đi người thân lúc yên lặng lau nước mắt nơi khóe mắt, tim của hắn cảm thấy đau đớn, một Lãnh Tuyệt Tâm chưa từng hoài nghi lý tưởng của mình lần đầu tiên bị dao động, hắn không biết hắn làm chuyện lớn rốt cuộc có thuận theo ý dân không, hay chỉ đơn giản là một người muốn tạo phản, chỉ vì muốn lợi dụng máu xương của anh em để đạt được mục đích bẩn thỉu của một kẻ tạo phản, hắn sai rồi sao?
Trong thời gian ba tháng này, hắn một lần nữa tự hỏi bản thân mình, có phải ngay từ đầu đơn giản là vì trả thù cho phụ thân, nên muốn hủy đi Đoan Tuấn vương triều, tim của hắn có phải đã xảy ra thay đổi rồi không? Đoan Tuấn vương triều thật sự đã đến tình cảnh số mệnh đã hết rồi sao? Nhưng tại sao lại xuất hiện một Đoan Tuấn Mạc Nhiên?
"Gia, ngươi đến cùng muốn thế nào? Ba tháng này, ngươi chính là cứ buôn xuôi bản thân mình như vậy, đến cùng là vì cái gì? Người biết những anh em nhìn thấy dáng vẻ này của người trái tim sẽ trở nên băng giá đến cỡ nào không?"
Như Ý khàn giọng la lớn.
"Những anh em vào sinh ra tử, .... Ta xin lỗi họ!"
Hắn thì thào mở miệng, trong không khí trầm lặng là một đôi mắt đầy vẻ dọa người.
"Gia, đây không phải là người! Trước kia ngươi hùng tâm bừng bừng, lãnh đạo các anh em đi khắp nơi, thật vất vả mới đánh hạ dựng nên một cơ nghiệp như thế này, chẳng lẽ hiện tại trải qua một chút khó khăn nho nhỏ liền buông tay hay sao? Gia, người không nghĩ lại mình, cũng phải nghĩ lại những anh em đã chết, bọn họ dưới đất đang nhìn người kìa, người phải tỉnh lại đứng lên báo thù cho họ!"
Như Ý tiến lên, cố hết sực lắc lắc thân người của Lãnh Tuyệt Tâm.
"Báo thù? Như Ý, ngươi có nghĩ tới không, có lẽ chúng ta đã sai rồi!"
Hắn nhàn nhạt chau mày, chậm rãi mở miệng.
"Gia, ngươi nói gì đó, tại sao chúng ta sai? Chúng ta là nghĩa quân, là nghĩa quân muốn giải cứu nhân dân ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng! Trong triều sớm đã trở thành cảnh lòng người tan rã, kết bè kết lũ, bị trời phạt gặp kiếp nạn lớn, lòng người oán hận sôi trào, những người dân theo chúng ta đều là tự nguyện, gia, tại sao người muốn nói ra như vậy tới thương tổn người như vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng chuyện chúng ta làm là phản nghịch không có đạo lý sao?"
Như Ý sau khi ngẩn người, ánh mắt đột nhiên trở nên kích động.
Phất tay, ý Lãnh Tuyệt Tâm bảo Như Ý nên lắng nghe hắn nói xong đã
"Đoan Tuấn vương triều có tệ nạn quả thật không sai, ta cũng cho rằng số phận nó đã hết, nhưng bây giờ..."
Hắn nhẹ thở dài một hơi, nhiều người đã hy sinh như vậy, thi thể chất thành đống, đốt ba ngày ba đêm cũng không hết, thật là tai kiếp, so với kiếp nạn ôn dịch còn đáng thương hơn mười lần!
"Bây giờ có Đoan Tuấn Mạc Nhiên đúng không?"
Giọng Như Ý lạnh lùng nói, trong ánh mắt đầy vẻ ác độc:
"Gia, chắc hẳn người đã rõ ràng, là do người kiên trì cái gì đạo nghĩa giang hồ, không chịu cùng những cao thủ khác ra tay tấn công hắn cùng lúc, nếu người chịu ra tay, hắn có thể sống đến bây giờ sao?"
"Như Ý, ngươi cũng muốn khiến ta làm cái loại nuốt lời không coi trọng đạo nghĩa sao? Lấy đông hiếp ít là việc người quanh minh lỗi lạc nên làm sao?"
Hắn nhàn nhạt mở miệng, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Gia là vì nữ nhân kia!"
Như Ý trầm ngâm giây lát, chau mày, ánh mắt lạnh như băng rất đáng sợ.
"Ngươi nói gì?" Lãnh Tuyệt Tâm đột nhiên mở mắt thật lớn.
"Bây giờ các anh em cũng đang đồn đãi, gia là vì nữ nhân kia nên không xuống tay giết chết Đoan Tuấn Mạc Nhiên, gia, đúng không?"
Như Ý tiến lên, với nét mặt và ánh mắt bức người.
Lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại, Lãnh Tuyệt Tâm không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhưng sự trầm mặc của hắn lại làm cho Như Ý lầm cho rằng đó là vẻ cam chịu!
"Gia, ta liền biết, ngươi nhất định là vì nữ nhân kia, nhưng nàng không phải Yên Chi, Yên Chi sớm đã chết, tại sao ngươi đối..."
Lời của nàng còn chưa nói hết, Lãnh Tuyệt Tâm đột nhiên trong lúc đó ánh mắt vụt sáng, bàn tay to đưa qua, lạnh lùng bắt lấy vạt áo của nàng:
"Làm sao ngươi biết?"
Giọng điệu lành lạnh lạnh như băng kia làm cho Như Ý không nhịn được rùng mình.
"Ta..."
Như Ý nhất thời im lặng, chột dạ không dám mở mắt ra, đây là tình thế cấp bách nhất thời nàng không ngờ tới...
"Ngươi giết Yên Chi phải không?"
Lời nói lạnh như bằng từng chữ một từ đôi môi của hắn phun ra, trong ánh mắt của Lãnh Tuyệt Tâm tràn ngập vẻ ác độc và hung ác nham hiểm.
"Ta... Ta không có!"
Nàng nói dối, cố gắng mở mắt thật lớn trừng mắt nhìn Lãnh Tuyệt Tâm.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi biết Yên Chi chết!"
Hắn lớn tiếng hét lên, từng gân xanh trên gương mặt hiện ra, hai bàn tay to bóp chặt cổ của Như Ý khiến nàng dường như không thể thở nổi.
"Ta... Ta..." Nàng lắp bắp, không nói gì cố chống đỡ.
"Ngươi nói đi, ngươi nói thật đi, ta tìm nàng hai năm cũng không có tin tức gì, tại sao ngươi biết nàng đã chết? Hơn nữa làm sao ngươi biết Lăng Tây Nhi không phải Yên Chi?"
Hắn không thuận theo không buông tha, giận dữ bức người.
"Bởi vì chính nàng giết Yên Chi!"
Lời nói lạnh lùng truyền đến là của Lãnh Phiêu Hương, nàng nhẹ nhàng vén quần áo màu hồng phấn lên lượn lờ uyển chuyển bước vào cửa, vẻ mặt giống như đang xem kịch vui.
"Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Như Ý khó khăn chuyển mắt nhìn Lãnh Phiêu Hương, trong ánh mắt đột nhiên ẩn chứa vẻ hoảng sợ...
"Như Ý tỷ tỷ, ngươi cũng tự mình nói ra miệng rồi, còn muốn tiếp tục giấu diếm nữa sao? Quả thật chính là do ngươi giết Yên Chi mà!"
Lãnh Phiêu Hương cười duyên, cẩm khăn vẫy vẫy, nét mặt mang theo nụ cười tự đắc.
"Ngươi..." trong ánh mắt Như Ý chứa đựng vẻ phẫn hận.
"Nếu đã làm thì sợ gì không dám thừa nhận!"
Lãnh Phiêu Hương nhàn nhạt chuyển mắt, muốn dồn Như Ý vào chỗ chết.
"Nàng nói chính là sự thật phải không?"
Giọng nói khàn khàn, lực trong tay Lãnh Tuyệt Tâm từ từ tăng lên.
"Ta không có... Không có... Gia... Ngươi không cần..."
Sắc mặt của Như Ý đột nhiên trở nên đỏ bừng, trong ánh mắt chứa đựng vẻ cầu khẩn.
"Chết đến nơi rồi còn không chịu thừa nhận sao? Loại chuyện này ngươi cũng không phải chỉ làm một lần, trước đó cũng như cũ phái người đuổi giết Lăng Tây Nhi, chỉ là Lăng Tây Nhi kia có mạng số tốt mà thôi, bên cạnh có Đoan Tuấn Mạc Nhiên che chở, nếu không có hắn, hừ hừ!"
Nàng hừ lạnh một tiếng, bán đứng Như Ý một cách triệt để.
"Ngươi ngươi ngươi..."
Như Ý tuyệt vọng, bởi vì nàng cảm giác được sự tức giận của Lãnh Tuyệt Tâm, nàng biết nàng hiện tại dù nói gì đều khó thoát khỏi cái chết!
Chỉ là... Nàng không chớp mắt nhìn nam nhân yêu mến trước mặt, có lẽ chết trên tay hắn cũng là một loại hạnh phúc!
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, đôi mi khẽ che khuất ánh mắt tuyệt vọng và vẻ đau lòng của nàng, một giọt nước mắt theo ngón tay thon dài của hắn rơi xuống.
"Ngươi..."
Lãnh Tuyệt Tâm nhìn dáng vẻ một lòng muốn chết của nàng đột nhiên trong lòng ngẩn ra, Như Ý, là tỷ muội cùng lớn lên với hắn! Bàn tay to chậm rãi buông ra, nét mặt của Lãnh Tuyệt Tâm ẩn chứa vẻ bất đắc dĩ cùng oán hận:
"Ngươi đi đi!"
Hắn lạnh lùng mở miệng, trong âm thanh khàn khàn khó nén sự mất mác và đau lòng.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn nam nhân khiến tâm hồn nàng trở nên mê muội này, đột nhiên cười thê lương thật diễm lệ:
"Gia, ta không đi, cho dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi!"
Nàng lần nữa từ từ nhắm mắt lại, so với việc làm cho Lãnh Tuyệt Tâm hận, nàng thà rằng chết trong tay hắn.
"Ngươi..."
Lãnh Tuyệt Tâm không tin nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Như Ý.
Nét mặt ngả ngớn của Lãnh Phiêu Hương không còn nữa, nàng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Như Ý thật sâu một cái, đột nhiên quỳ xuống, thấp giọng nói:
"Gia, mặc dù Như Ý tỷ tỷ làm sai, nhưng chỉ vì nhất thời bị tình cảm làm mê muội, xin người hãy tha thứ cho nàng!"
Như Ý chuyển mắt nhìn nàng cười lạnh:
"Ngươi có lòng tốt vậy sao? Ta không cần ngươi mèo khóc chuột giả từ bi!"
Nàng lạnh lùng mở miệng.
"Ta bất kể ngươi tin cũng được, không tin cũng tốt, ta đứng trên lập trường đối với gia, ta vĩnh viễn đứng ở bên cạnh gia, nếu trừ gia ra, ngươi chính là chị em tốt của ta!"
Nàng nhàn nhạt mở miệng, giọng không lớn nhưng lại làm cho nét mặt châm chọc và nụ cười lạnh lùng của Như Ý chậm rãi biến mất.
"Được rồi, các ngươi cũng không muốn nói, đứng dậy hết đi!"
Lãnh Tuyệt Tâm không kiên nhẫn phất bàn tay to, nói với giọng lạnh lùng.
Nét mặt của Như Ý trở nên vui mừng, giống như được ân xá, lập tức từ dưới đất đứng lên, thuận tiện cảm kích nhìn Lãnh Phiêu Hương một cái.
"Chuyện đã qua ta không muốn truy cứu nữa ... Chúng ta đều là anh em tốt, chị em tốt, trải qua trận tai kiếp này, ta càng thật sâu cảm nhận được cuộc sống vô định bất thường..."
Hắn chậm rãi mở miệng, một lần nữa đến trên ghế nằm xuống, âm thanh hắt xì vang vọng trong không khí.
"Gia, người đã thay đổi!"
Lãnh Phiêu Hương trầm ngâm hai giây mới mở miệng.
Mặt Lãnh Tuyệt Tâm vẫn như cũ không chút thay đổi, thậm chí mí mắt cũng không nhướng một chút.
"Gia của trước kia rất hăng hái, cho dù thất bại cũng sẽ đứng lên, nhưng gia bây giờ ..."
Lãnh Phiêu Hương nói không được nữa, giọng đột nhiên trở nên nghẹn ngào.
"Các ngươi đi ra ngoài đi, có một số việc có lẽ ta cần một ít thời gian mới có thể hiểu rõ!"
Hắn nhàn nhạt phất tay, xoay gương mặt chán nản qua chỗ khác.
"Đi thôi!"
Như Ý giật nhẹ quần áo của Lãnh Phiêu Hương, hai người trao đổi ánh mắt với nhau rồi đi ra ngoài.
Độ ấm trong viện mặc dù không cao, nhưng gió thổi trên người lại lạnh thấu xương vô cùng, Như Ý và Lãnh Phiêu Hương ủ rũ cúi đầu ngồi trong đình viện, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong khoảng thời gian ngắn tâm lý không ngờ giống như đầu cột đá bị sụp đổ, không người nào muốn mở miệng trước.
"Vừa rồi cám ơn ngươi!"
Như Ý vẫn mở miệng trước.
"Cám ơn ta? Là do ta bán đứng ngươi!"
Lãnh Phiêu Hương nhẹ nhàng cười lạnh.
"Nhưng vẫn phải cám ơn ngươi, nhờ ngươi, ta ở trước mặt gia không còn có bí mật, hiện tại trong lòng ta cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như vừa buông xuống một tảng đá lớn!"
Nàng nhàn nhạt ngoái đầu nhìn về phía Lãnh Phiêu Hương, đột nhiên cảm giác hai tỷ muội các nàng chưa bao giờ có giây phút hiểu nhau như vậy!
"Ngươi cùng gia, ta vĩnh viễn lựa chọn đứng ở bên cạnh gia!"
Lãnh Phiêu Hương chậm rãi mở miệng, trên gương mặt kiều mỵ là một vẻ tươi cười nhè nhẹ..
"Ta hiểu rõ ... Cái gì cũng rõ ràng!"
Như Ý gật đầu, nhẹ giọng thở dài một hơi.
"Ngươi nói gia đến cùng đang suy nghĩ gì?"
Lãnh Phiêu Hương thành công chuyển đề tài.
"Nghĩ đúng hay là sai, và còn hay là không!"
Ánh mắt của Như Ý nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Phiêu Hương..
"Cái gì?" Thật khó hiểu, khó hiểu vô cùng.
"Sự tin tưởng của hắn đã bắt đầu dao động rồi!"
Như Ý chậm rãi mở miệng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ sầu khổ. Phụ thân của nàng là một người trong đám quan viên bị liên lụy, Lãnh Tuyệt Tâm xuất hiện mang đến cho nàng cam đảm và quyết tâm để báo thù rửa hận, nhưng bây giờ hắn bị dao động rồi....
"Dao động? Ý của ngươi là..." Lãnh Phiêu Hương kinh ngạc la lên.
"Không sai, hắn bây giờ trong lòng chỉ có những anh em đã chết thảm, thậm chí chỉ có nữ nhân kia, trong tim của hắn không còn thù hận, đã không có hận, khi thù cùng hận cũng biến mất, hùng tâm của hắn cũng đồng thời biến mất!"
Nàng thì thào mở miệng, ánh mắt mê ly nhìn về phương xa.
"Hùng tâm biến mất? Ý của ngươi là gia có khả năng từ đây về sau không thể gượng dậy nổi sao?"
Lãnh Phiêu Hương hoảng sợ đứng lên.
"Có khả năng! Bây giờ trong lòng gia có một khúc mắc, không biết lúc nào mới có thể mở ra..."
"Nhưng làm sao bây giờ? Các anh em cũng đang đợi tin tức của minh chủ, nếu khúc mắc của minh chủ vẫn không mở ra..."
Lãnh Phiêu Hương không dám nói tiếp, nàng nghĩ tới một khả năng càng đáng sợ hơn, Thiên Địa Thịnh có phải bị giải tán không.
"Cái này có thể tính là có!"
Phảng phất giống như thần giao cách cảm, Như Ý cười lạnh.
"Ngươi... Không được làm ta sợ!"
Thân thể của Lãnh Phiêu Hương khẽ run rẩy, những năm gần đây Thiên Địa Thịnh đã trở thành chỗ dựa tinh thần của nàng, nếu như không có nó...
"Ta không phải nói chuyện giật gân... Chúng ta phải nghĩ ra biện pháp nhanh chóng làm cho gia tỉnh lại!"
Như Ý nhẹ giọng thở dài nói.
"Nhưng có biện pháp gì đây?"
Lãnh Phiêu Hương vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé lên, bước chân không ngừng đi lại trong đình viện.
"Có lẽ chúng ta nên khiến gia hận triều đình một lần nữa!"
Như Ý đột nhiên cười lạnh.
"Lời của ngươi là có ý gì?"
Lãnh Phiêu Hương hoài nghi nhìn về phía nàng.
"Bây giờ gia để ý nhất chính là nữ nhân kia, nếu nữ nhân kia bị triều đình giết chết, ngươi nói gia có hay không..."
Trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên nụ cười âm độc.
"Ngươi lại có chủ ý muốn nhắm vào Lăng Tây Nhi sao? Không nói trước hết ngươi không phải là đối thủ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cứ coi như ngươi là, nếu gia biết được chân tướng thì..."
Lãnh Phiêu Hương hừ lạnh một tiếng.
"Ta đã nói rồi, ta sẽ không tự mình ra tay, ta muốn làm cho triều đình giết Lăng Tây Nhi!"
Như Ý không kiên nhẫn liếc nàng một cái.
"Làm sao có thể, bây giờ nữ nhân kia là Đoan Tuấn Vương phi, phu quân của nàng là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi cho rằng ai dám đụng đến nàng?"
Lãnh Phiêu Hương cười lạnh, cho rằng Như Ý thật sự giống như người si nói mộng!
"Hoàng thượng không dám, còn có Thái hoàng Thái hậu!"
Nàng cười lạnh, đứng dậy:
"Ta đã nhận được tin tức xác thực, trong hoàng cung có một người đối nữ nhân kia bất mãn vô cùng, chỉ cần chúng ta nghĩ biện pháp tạo ra một chút cơ hội..."
Nàng ghé sát vào tai Lãnh Phiêu Hương nói gì đó.
"Như vậy thật sự có thể chứ? Gia chắc sẽ đau lòng!"
Lãnh Phiêu Hương hoài nghi lắc đầu.
"Bây giờ nữ nhân kia không ở bên người gia, gia cũng đau lòng như cũ đúng không?"
Như Ý cười lạnh, trên khóe môi mang theo vẻ tươi cười đầy tự tin.
"Có lẽ ngươi nói cũng có lý... Nhưng mà..."
Lãnh Phiêu Hương vẫn còn có chút chần chờ.
"Không có gì nhưng mà, trước mắt liền có một cơ hội tốt lắm!"
Như Ý âm độc mỉm cười.
"Cơ hội gì?"
"Là Tết âm lịch!"
............
"Mộng Nhan, ngươi đến cùng chơi đủ rồi chưa?"
Lạnh lùng bước vào hậu viện, vẻ mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên so với khí trời rét lạnh phải lạnh hơn rất nhiều, phảng phất giống như mỗi hơi thở tỏa ra trong không khí cũng bị kết thành băng!
"Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đây chính là lần đầu tiên ngươi tự động xuất hiện ở trước mặt ta!"
Mộng Nhan nghênh ngang dựa vào ghế mềm tơ vàng, miễn cưỡng mở miệng, phía sau nàng là Lâm Y Y cụp mắt với dáng vẻ phục tùng.
"Có chuyện gì nói đi!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo qua Lâm Y Y, sau đó vén quần áo màu vàng lên ngồi xuống ghế tròn.
Lâm Y Y rùng mình một cái nhè nhẹ, mặc dù nàng không có gan nhìn sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng chỉ bằng độ ấm trong phòng đột nhiên giảm xuống cùng giọng điệu lạnh như băng kia, nàng cũng biết mình đã hoàn toàn chọc giận hắn rồi!
"Ngươi hiện tại cuối cùng cũng biết ta có lời muốn nói với ngươi đúng không? Tại sao mấy tháng trước ngươi luôn trốn tránh ta? Chẳng lẽ ta khiến cho kẻ khác chán ghét như vậy sao?"
Mộng Nhan hầm hừ mở miệng, trong giọng nói tràn ngập vẻ châm chọc.
"Ngươi rốt cuộc biết rồi sao?"
Hắn cười lạnh, cái lạnh như băng làm cho Mộng Nhan ngẩn ra, cũng khiến Lâm Y Y cắn chặt môi anh đào.
"Ngươi... Đoan Tuấn Mạc Nhiên, bây giờ là ngươi có chuyện gì muốn cầu xin ta! Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ ràng thân phận của mình!"
Mộng Nhan cảm thấy chán nản, tức giận mở to hai mắt nhìn.
"Cầu ngươi?"
Hắn lạnh lùng nhướng nhướng mày, trong ánh mắt tràn ngập vẻ châm chọc:
"Tại sao ta phải cầu ngươi?" Lời nói vẫn lạnh như băng như cũ.
"Ngươi... Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi quả thật là thứ tốt, chưa thấy quan tài không đổ lệ, ngươi nhất định muốn nhìn thấy thi thể mới bằng lòng cầu xin tha thứ sao?"
Mộng Nhan hầm hừ đứng lên, dáng vẻ giương nanh múa vuốt, nếu trước mặt không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng nhất định không nói hai lời kéo ra ngoài chém!
"Trong cuộc đời của ta chưa bao giờ nói hai chữ cầu xin này!"
Nói năng có khí phách, trong ánh mắt lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đầy vẻ tự tin.
← Ch. 085 | Ch. 087 → |