Thô bạo
← Ch.081 | Ch.083 → |
Áo giáp Tây Nhi rõ ràng là hạn chế phát huy của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn bất mãn cong lên cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay to hướng khuy cài áo giáp của nàng, chỉ khẽ giựt một cái mà áo giáp đã nới ra, bên trong là chiếc yếm thanh đạm màu vàng, bộ ngực sữa trắng noãn không ngừng phập phồng, hiện ra đường cong mê đắm lòng người, càng khiến dục vọng trong lòng hắn tăng lên đến cực điểm.
Hắn lướt môi xuống phía dưới, chậm rãi hướng đến phần xương quai xanh của nàng, vươn lưỡi liếm nhẹ chỗ hõm một cách khéo léo đó, khiến trong mắt Tây Nhi như được bao phủ bởi một lớp sương mù, cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch lên, không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ rất nhỏ.
"A a..." cảm giác thật xa lạ cũng thật mãnh liệt, Tây Nhi hơi mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ ngẩng lên, cảm nhận được một cơn ấm ấp từ đôi môi đang cắn mút nhè nhẹ trên da thịt non mềm của nàng, cảm giác ướt át từ từ di chuyển đến vùng ngực, mũi hắn nhẹ nhàng phun ra những luồng nhiệt khí nhè nhẹ mà ngứa lưu lại trên nhũ hoa của nàng, khiến cho thân thể của nàng rung lên từng đợt vui sướng, giống như trong mùa hè nóng bức được ăn một ly kem, thật thoải mái và kích thích.
Nàng thỏa mãn thở dài một tiếng, một trận gió nhẹ thổi tới khiến nàng đột nhiên có cảm giác mát mẻ, khiến tim nàng như ngừng đập, hô hấp trở nên dồn dập, do dự nhìn xuống phía dưới, ôi ôi, từ khi nào thì áo quần của nàng đã không còn nữa, nhìn lại thấy bị hắn ném xuống đất từng mảnh rải rác, chẳng lẽ đó chính là .... thi thể của tấm áo giáp nàng yêu mến nhất?
"Ngươi ngươi ngươi ..."
Nàng nghiến răng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, một tay đẩy hắn ra, một tay kéo chăn che thân thể nhỏ nhắn đang run rẩy không ngừng.
"Làm sao vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ vô tội, chẳng phải vừa rồi nàng cũng rất thoải mái đắm chìm sâu trong đó, sao chỉ mới tích tắc đã lại...
"Ngươi bồi thường quần áo cho ta!" nàng vươn cánh tay nhỏ bé lên án.
"Hả?"
Hắn ngẩn người ra, không khỏi cười thành tiếng, một tay kéo Tây Nhi đang không nghe lời qua, nhấc chăn lên, chen thân thể nóng hổi của mình vào, cả người ghé vào ngực nàng, hai người giống như hai đứa trẻ sơ sinh trần trụi nằm dán sát vào nhau, đôi mắt đen long lanh của hắn chớp chớp:
"Ngươi muốn bao nhiêu bộ quần áo ta đều cho ngươi!"
"Cái gì?"
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng há ra kinh ngạc, thật ra nàng không phải có ý này, điểm mấu chốt là tại sao hắn lại muốn thoát y phục của nàng? Vẫn còn ... hu hu, tại sao hắn ...
Ý thức được loại tình huống mắc cỡ đến chết người này, Lăng Tây Nhi hoảng sợ kêu lên một tiếng, sự lõa thể hiện tại vượt xa khả năng tiếp nhận của nàng, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mà tay nhỏ bé đẩy lại đẩy, thân thể của nàng động rồi vừa động, dùng hết sức lực của mình nhưng tên nam nhân trên người nàng cũng không có chút lay động mảy may nào, cũng bởi vì nàng giãy giụa, thân dưới của hai người lại càng sát lại gần nhau, trời ơi, nàng không ngờ cảm giác rõ ràng cái vật khác thường của hắn.
Hu hu bây giờ là tình huống gì, thật là hù chết người! Bàn tay nhỏ bé luồn dưới gối tìm kiếm, kéo của nàng không thấy rồi?
"Ở dưới giường!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên có lòng tốt nhắc nhở.
"Cảm ơn."
Đột nhiên nàng dừng lại, dưới giường? Bà nó, thì ra tên nam nhân này có âm mưu! Xong rồi, kéo không thấy đâu, sợi dây cũng không thấy, quần áo cũng không thấy, chỉ còn người nào đó đang không ngừng tạo ra các loại dấu ấn ký ô mai trước ngực nàng.
"Không muốn đâu..."
Nàng lắc lắc cái đầu nhỏ ra sức chống cự, nhưng lại càng khiến tình huống trước mặt ngày càng trở nên mập mờ, ngày càng nguy hiểm, hô hấp của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng từ từ trở nên ồ ồ..
"Thật sự không muốn?"
Giọng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên khàn khàn nói, trong đôi mắt đen láy có một loại ánh sáng đang lóe lên, phảng phất giống như đang chịu đựng một sự đau khổ thật lớn.
"Đúng!"
Nàng gật đầu thật mạnh, mặc dù biết loại tình huống này muốn thắng lại cũng không kịp, thứ cứng rắn kia đã như có như không ma sát tại nơi mềm mại của nàng rồi.
"Vì sao?"
Sau khi hắn thở ra một hơi dài mới dừng động tác, không kiên nhẫn nhướng nhướng đôi mi đẹp.
"Bởi vì ta chán ghét ngươi!"
Lăng Tây Nhi lớn tiếng hô lên nhõng nhẽo, nắm chặt quả đấm nhỏ chống lên bộ ngực trần của hắn, nhưng lại giống như đang gãi ngứa cho con hổ.
"Thật sự?" Hắn như hiểu rõ gật đầu, nhẹ nhàng hô lên à một tiếng.
"Ngươi như vậy là thái độ gì?"
Nàng không kiên nhẫn, liệt kê từng lí do chán ghét hắn:
"Hôm nay ngươi còn buộc ta học này học nọ!"
"Ừm!"
"Lúc thì là tiểu tuấn tử đáng yêu, lúc thì là một Vương gia lạnh lùng tàn khốc, giống như bệnh tâm thần, ngươi làm cho ta..."
Nàng càng nói càng đau lòng, cố nặn ra vài giọt nước mắt.
"Ừ!"
Hắn nhướng nhướng mày, lần đầu tiên không trừng phạt nàng bởi vì nói năng vô lễ.
"Ngươi thích người nào?"
"Hả? Cái gì người nào?"
"Là thích tiểu tuấn tử hay Vương gia ác ma?"
Hắn mở miệng hỏi thật.
"Đương nhiên là tiểu tuấn tử rồi!"
Không cần nghĩ, Lăng Tây Nhi buột miệng nói ra.
"Bay giờ trước mắt ngươi là tiểu tuấn tử không phải sao?"
Hắn nheo nheo đôi mắt đen láy, khóe môi nở nụ cười đắc ý.
"Cái gì?" Đây không phải là vấn đề!
"Nhưng tiểu tuấn tử thoạt nhìn thật trẻ tuổi, dáng vẻ dường như mười bảy mười tám, ta đã hai mươi ba rồi nha, lớn hơn năm tuổi! Vừa nghĩ đến cùng một người vị thành niên..."
Nàng không cam lòng xòe bàn tay, là năm tuổi, không sai biệt lắm nhưng có sự khác nhau rồi.
"Ta đã hai mươi tám tuổi rồi!"
Hắn tức giận nhấn mạnh, phùng mang trợn má, đôi mắt to đen long lanh không kiên nhẫn trừng lớn.
"Cái gì? Hai mươi tám rồi?"
Ôi ôi, lần đầu tiên biết tuổi thật của Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Thật là rúng động! Dùng cái gì bảo dưỡng tốt như vậy chứ?
"Thế nào, bây giờ có thể rồi sao?"
Hắn cúi đầu, lại lần nữa bị Lăng Tây Nhi ngăn cản:
"Cái gì có thể?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn nhăn nhăn mày, tiểu nữ nhân này đang chơi chữ sao?
"A a, ngươi không cần dùng cái loại ánh mắt giết người này nhìn ta, chỉ là ta không chuẩn bị sẵn sàng, thích một người cũng không cần như vậy..."
Nàng khoa tay múa chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rất đáng yêu.
"Ngươi là thê tử của ta!"
Người nào đó một lần nữa không kiên nhẫn nhấn mạnh, giọng điệu lạnh như băng làm cho Lăng Tây Nhi không khỏi rùng mình, xem đi xem đi, bệnh tâm thần bắt đầu rồi.
"Nhưng mà ta là giả mạo!"
Cổ nàng ngẩng cao, cãi chày cãi cối nói. Nàng còn đang phân vân không biết có muốn đem Đoan Tuấn Mạc Nhiên trả lại cho tiểu thư không!
"Ta đã nói với ngươi, chỉ cần ngươi gả vào vương phủ, liền vĩnh viễn là thê tử của ta, chuyện này vĩnh viễn không có khả năng thay đổi!"
Ánh mắt hắn tà mị nhìn nàng, giọng điệu âm độc mà khí khái.
"Nhưng chẳng lẽ bởi vì danh phận nên mới 'ấy ấy' sao?"
Nàng nghiêm túc mở miệng.
"Ấy ấy?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở mình mắt trợn trắng, trời ơi, nàng là một cô nương như thế nào như vậy...
"Đúng vậy, chẳng lẽ là bởi vì ta gả vào vương phủ nên phải cùng ngươi này nọ này kia à?"
Nàng chớp chớp đôi mắt to, ánh mắt vô cùng trong sáng nhưng nói ra lời nói làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên có chút ngượng ngùng.
"Ngươi... Chết tiệt, ngươi thật sự không rõ sao?"
Hắn bắt đầu nghiến răng, tiểu nữ nhân này rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng đi vào khuôn khổ, hắn làm như vậy cũng không phải vì tương lai của hai người họ sao?
"Rõ cái gì cơ?"
Nàng nháy nháy mắt, trong ánh mắt là vẻ khó hiểu.
"Không rõ tại sao ta đối ngươi như vậy?"
Hắn bất mãn chu đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt to đen long lanh chứa đựng sự ai oán.
"Nếu biết còn hỏi ngươi làm chi?"
Nàng chột dạ mở mắt, ánh mắt đảo qua ngực hắn.
Hắn chán nản, hai tròng mắt ai oán nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên trở nên đỏ bừng, tựa như hoa đào rất mê người trong mùa xuân, hắn đột nhiên mím môi cười, phảng phất giống như hiểu rõ cái gì, cúi người xuống ở bên tai của nàng nói nhỏ:
"Ta biết ngươi muốn cái gì... Ngươi thầm muốn nghe một câu..."
Hắn dừng lại, cố ý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chính là không đem vài chữ kia nói ra.
"Cái gì cái gì?"
Nàng giả bộ hồ đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hơn, tựa như tôm luộc hấp dẫn lòng người.
"Ta, thích, ngươi!"
Hắn nhả ra từng chữ một, nói rất chậm rất rõ, tiến thẳng vào tâm trí của nàng, một đôi mắt đen như mực sâu như biển có ý sâu xa, so với đêm yên lặng càng tịch mịch, so với biển mênh mang càng trầm tĩnh, lại như phát sáng long lanh đến thế, tựa như chim ưng sắc bén vậy, phảng phất muốn xuyên qua mắt thấu tận đáy lòng nàng.
Nàng trố mắt nhìn lên, từ đầu đến chân nhuộm một màu đỏ ửng, nàng thẹn thùng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, hàm răng cắn chặt môi anh đào, có chút ngượng ngùng, có chút chờ mong, lại có chút bối rối.
Xem dáng vẻ kích động của nàng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, khóe môi chậm rãi câu dẫn, hắn lập tức biết, chỉ cần câu nói một câu này thôi là có thể thu phục được tiểu nha đầu kỳ quái kia rồi, xem ngươi còn không chịu ngoan ngoãn sao...
"Tại sao không phải yêu?"
Vài giây sau lúc nàng nheo mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn cũng đô chu lên. Nàng không biết mình bởi cái gì mà không được tự nhiên, nhưng trong lòng có một loại cảm giác thấp thỏm, nàng chỉ là giả mạo, có thể sao?
"Hả?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thất kinh, bất đắc dĩ trợn mắt trắng, người này đúng là một nữ nhân không biết thỏa mãn mà, được một tấc lại muốn tiến một thước!
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm lại, tách hai chân của nàng ra, càng lấn sát thêm vào chỗ tư mật:
"Lăng Tây Nhi, ngươi vừa phải thôi nhé, ta không có kiên nhẫn nhiều vậy đâu!"
Khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên nhũ hoa của nàng một cái.
Tây Nhi lập tức bị đau đớn, vẻ ai oán trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm rõ ràng, bây giờ nàng giống như một con vịt trên lò nướng, được cho ăn no rồi, làm sạch sẽ, chỉ còn chờ mang tới nướng mà thôi!
"Hãy nói ngươi cũng thích ta!"
Bàn tay to thô ráp vuốt dọc theo đường cong trên lưng xuống phía dưới, ngón tay di chuyển tới đâu khiến nơi đó run lên từng đợt.
"Ngươi... Ai nói ta thích ngươi?"
Nàng hít một hơi thật mạnh, thân thể nóng hổi sớm trở nên mẫn cảm đã bán đứng lòng nàng rồi, nhưng bên ngoài nàng vẫn còn mạnh miệng, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn hắn một cách ngạo nghễ.
"Không nói cũng được, dù sao trong lòng của ngươi nghĩ như thế nào ta biết là được rồi!"
Hắn tự đắc cười nhẹ, một màn đại hội võ lâm kia cho hắn thấy rõ lòng của Lăng Tây Nhi, cũng thấy rõ lòng mình, ngay cả ở phía trước gặp nhiều nguy hiểm, hắn cũng phải giữ nàng lại bên người!
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên u ám và sâu thẳm, có một tia dục vọng lóe lên, bàn tay to thô ráp và ấm áp của hắn như làm ma thuật trên da thịt nàng, kích thích làm gợi lên từng đợt mê muội
"Tại sao ngươi biết?"
Nàng thở gấp một hơi, trong mắt bị sương mù vây kín, cái miệng nhỏ nhắn vẫn không buông tha.
"Im miệng nha!"
Hắn khẽ cười một tiếng, theo gió bay đi.
"A a a a!"
Lăng Tây Nhi thét chói tai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đóa hoa cúc dại, thật đau nhức, không lẽ tên nam nhân này là tới báo thù hay sao?
"Ngươi thích hay không ta cũng không coi trọng, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ vĩnh viễn là nữ nhân của ta, cả một đời, thậm chí sinh hạ đời tiếp theo, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn chẳng phân ly!"
Trong màn sương mù truyền đến bên tai nàng là lời nói thâm tình đầu độc lòng người, nàng muốn cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn nam nhân trước mặt một cái, nhưng từng đợt đau đớn làm cho nàng không thể mở mắt ra nổi, trời ơi, nàng muốn bất tỉnh rồi, tên nam nhân này muốn giết nàng!
Cố gắng chịu đựng, mồ hôi tuôn ra như suối, tình cảm mãnh liệt gầm nhẹ một tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cố hết sức cẩn thận, nhưng hắn vẫn thật sự không ngờ thân thể của Lăng Tây Nhi sẽ mềm mại như vậy, yếu đuối như vậy, nói một cách chính xác, là mỗi một chỗ đều nhỏ, hắn cúi người xuống, thương yêu hôn tinh tế lên trán nàng, khiến chân mày của nàng chậm rãi giãn ra, sau đó ôm thân mình nhỏ nhắn của nàng vào ngực, yên vui chìm vào giấc ngủ.
................
Sáng sớm khi tiếng chim thứ nhất vang lên, Lăng Tây Nhi giống như ngày thường định vươn hai tay xoa xoa thắt lưng, nhưng rất nhanh nhận ra chỗ không thích hợp, nàng ngượng ngùng kêu lên kinh ngạc một tiếng, tại sao thân thể của nàng đau đớn giống như bị xé rách, nàng ôi chao một tiếng, lại bị chuyện trước mắt càng kinh khủng hơn thực sợ đến mức thét chói tai, trời ơi, tại sao thân thể của nàng trơn, hơn nữa trên mặt có đủ loại dấu vết ô mai lớn nhỏ, bên người còn có một vòm ngực trần trụi màu đồng....
Oa, oa, Lăng Tây Nhi kêu lên muốn nhảy dựng, nhưng cả người đau đớn khiến nàng càng chật vật ngã về trong chăn, trên hông của nàng còn có một cánh tay mạnh mẽ!
"Thật ầm ĩ!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thức dậy, đôi mắt to đen long lanh nheo lại.
"Ầm ĩ?" Ta chẳng những muốn ầm ĩ, ta còn muốn giết người!"
Tất cả những chuyện tối hôm qua hiện lên trong tâm trí, hai tròng mắt của Lăng Tây Nhi trừng lớn, một tay kéo chăn lại, bất kể tất cả, dùng hết sức bình sinh một chân đá hắn xuống dưới giường.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa bị đánh thức đột nhiên bị đạp một cái, theo thói quen muốn tự cứu, đáng tiếc cái giường thật sự không cao lắm, tự cứu sẽ chỉ làm động tác hắn ngã trên mặt đất càng thêm đặc sắc mà thôi!
"Bịch" một âm thanh nặng nề, may mắn chỗ đó là tấm thảm mềm mại, nhưng như vậy cũng thật nhục nhã....
"Lăng Tây Nhi!"
Hắn không kiên nhẫn kêu to, vẻ mặt trở nên âm độc, nhưng hắn chỉ xoay người nhìn tiểu nữ nhân sáng sớm liền luống cuống tay chân tìm quần áo, đột nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn lên, hắn phải đối xử với nàng tốt một chút không phải sao? Dù sao tối hôm qua là do hắn quá mức thô bạo!
"Ngươi khỏe không?"
Hắn với thân thể trần như nhộng đứng trước mặt Tây Nhi, vẻ mặt mờ ám.
"Hả?"
Lăng Tây Nhi thất kinh, nét mặt mang theo vẻ thẹn thùng:
"Không tốt, một chút cũng không tốt, ngươi cái này.... Ưm!"
Lời của nàng còn chưa nói dứt, đôi môi anh đào lập tức bị hai cánh môi nóng bỏng chụp lấy, lời nói trong trẻo khó khăn của nàng toàn bộ bị hắn nuốt hết vào bụng.
"Ưm ...ưm.... ưm!"
Nàng bất mãn lớn tiếng kháng nghị, dùng hết toàn lực đập vào nam nhân đang chắn trước mặt, nhưng tại sao cơ thể hắn lại cứng như vậy làm cho tay nàng đau quá, cái mũi cũng rất đau, nước mắt nhịn không được chảy xuống...
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên ngại ngùng đứng lên, chau mày, hai tay bất lực nắm chặt, trái tim trong nháy mắt rơi xuống trong hầm băng.
"Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi!"
Nàng lớn tiếng la lên, giận bản thân mình vô lực.
Hắn nhẹ thở dài một hơi, ôm chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, dùng tay còn lại giúp nàng lau nước mắt:
"Ngươi đã nói thích ta rồi!"
"Đó là trước kia, bây giờ ta chán ghét ngươi!"
Nàng giãy dụa bước xuống giường, lại bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo vào lòng:
"Tây Nhi, đừng chán ghét ta, ta cũng vậy có khổ tâm! Ta, có lẽ nên cho ngươi càng nhiều thời gian!"
Trong lời của hắn tràn ngập cô đơn cùng sự không chắc chắn.
Tây Nhi khóc càng lớn hơn, nàng không biết hắn có khổ tâm gì, chỉ biết là nàng đã cùng nam nhân trước mặt này có da thịt thân cận, nàng thậm chí cũng không biết mình thích sâu đậm thế nào, hơn nữa tối hôm qua hắn nói thích nàng, là có thật không?
"Ngoan, đừng khóc nữa!"
Giữ lấy thân thể của nữ nhân, mà nữ nhân này ngày thứ hai tỉnh lại muốn đòi chết đòi sống, đây chỉ sợ là một chuyện khiêu chiến sự tự tôn của nam nhân rồi!
"Ta thích khóc, thích khóc, liền khóc cho ngươi xem..."
Nàng nức nở, cái miệng nhỏ nhắn tập kích trên đầu vai hắn, không cần nghĩ ngợi cắn xuống.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ buồn bực hừ một tiếng, sau đó vươn bàn tay to nhẹ nhàng vỗ phía sau tấm lưng trần của nàng.
Thật sâu sau khi phát tiết xong, Lăng Tây Nhi đột nhiên không có sức, nàng không cam lòng hạ mi mắt, nhìn vết thương nơi đầu vai của hắn đang chảy ra tơ máu:
"Tại sao ngươi không tránh né?"
Nàng ngừng khóc, chau mày, uất ức sụt sịt cái mũi nhỏ, nàng thật sự không phải chán ghét hắn, chỉ vì nàng là giả mạo, Lâm Y Y mới là Vương phi chân chính của hắn, nàng có thể cùng hắn ở một chỗ sao?
"Chỉ cần ngươi hả giận là tốt rồi!"
Hắn nhàn nhạt mở miệng, ôm Lăng Tây Nhi vào ngực. Hắn không phải cố ý làm tổn thương nàng, hắn thật sự không biết sẽ nhỏ như vậy...
"Vẫn còn đau không?"
Hắn thì thào mở miệng, một câu nói làm cho lòng Lăng Tây Nhi nảy lên, cuối cùng hắn muốn hỏi điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn liền tựa như bị người ném vào trong chảo màu đỏ nhuộm qua một lần
Nàng lắc đầu, sau khi trải qua sự phát tiết vừa rồi, trong lòng đột nhiên có một cảm giác ngọt ngào, có lẽ đây cũng không phải là một chuyện tình xấu, ít nhất bây giờ trong lòng của nàng, nàng sẽ không lo lắng nữa có nên đem Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhường lại, Tam tiểu thư, thật xin lỗi...
***
"Cái gì? Lâm..."
Lăng Tây Nhi cảm thấy hoang mang rối loạn ngước mắt lên, thật là nghĩ Tào Tháo Tào Tháo đến rồi, nàng chỉ ngẫu nhiên suy nghĩ về Lâm Y Y một chút mà thôi, nàng không ngờ...
"Nương nương, tên của nàng cùng người..."
Vương phi nương nương không gọi là Lâm Y Y sao?
"Cái này không trọng yếu, quan trọng là ... Nàng đến một mình hay sao?"
Lăng Tây Nhi hoang mang rối loạn xua xua bàn tay nhỏ bé, tiến lên bắt lấy cánh tay của Lục Nhi thật chặt.
"Không phải, nghe nói còn có Lâm lão gia, Lưu phu nhân, còn có Đại thiếu gia của nhà họ Lâm.."
Lục Nhi tỉ mỉ bẩm báo.
Hử, lai lịch không nhỏ, mọi người đều đến đông đủ rồi!
"Vương gia kia..."
Nàng nhẹ nhàng thở một hơi, hỏi lại lần nữa.
"Vương gia sáng sớm liền tiến cung rồi, vẫn còn chưa gặp qua bốn vị khách kia, là do Lưu quản gia đang chiêu đãi!"
Lục Nhi nhìn vẻ mặt hoảng sợ đó của Lăng Tây Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay nương nương bị gì vậy?
"Nương nương muốn gặp họ hay không, họ là người nhà mẹ đẻ của ngài không phải sao?"
Lục Nhi có lòng tốt đề nghị.
"Gặp mặt?"
Vẻ mặt của Lăng Tây Nhi càng thêm kinh hoảng, Lâm Y Y cũng trực tiếp tiến dần từng bước tới báo tên, gặp lại hay còn có ý gì nữa, sợ là tới cũng không có điều gì tốt lành!
← Ch. 081 | Ch. 083 → |