Hồng nhan họa thủy
← Ch.070 | Ch.072 → |
Lăng Tây Nhi trợn mắt không nói gì, sau đó cảm thấy xẩu hổ và giận dữ muốn mua miếng đậu hủ về đập đầu tự sát. Tại thời điểm mờ ám này những lời giải thích dường Như đều trở nên dư thừa. Nàng uất ức, cái miệng nhỏ nhắn cong lên phản đối Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lập tức nhảy xuống giường hung hăng kéo chăn bồng quấn người lại kín không còn một kẽ hở giống như cái bánh chưng, đôi mắt tròn vo thuận tiện trừng mắt nhìn hắn, hừ nhìn xem lần này hắn muốn nói gì.
"Như thế nào? Còn muốn chạy?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà mị liếc nàng, tiếng cười tà tứ thoát ra từ khoé môi, bóng dáng như hồng bàn chợt lóe lên, trong chớp mắt đã đứng trước mặt Lăng Tây Nhi.
Nàng ngẩn người còn chưa kịp hét lên sợ hãi, đã thấy thân thể của mình yếu đuối vô lực nằm trên giường, chăn bông trên người sớm không cánh mà bay, đôi gò yêu kiểu dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn bởi vì bị hù dọa mà trở nên phập phồng, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn hé mở, hai mẳt mở lớn, hoảng sợ nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt.
Hai hàng lông mày của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướng lên, cười lạnh khiêu khích nhìn gương mặt nhỏ nhắn trước mặt, bàn tay to chậm rãi dừng trên gương mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của nàng, trực tiếp dùng ngón tay đầy đặn khêu gợi vuốt ve môi nàng nhè nhẹ.
Đôi môi của Lăng Tây Nhi nhỏ xinh, khóe miệng mím chặt như viết lên đó sự bất mãn và phản kháng của mình, làm cho hắn nghĩ muốn tách đôi môi ấy ra, nhấm nháp sự mềm mại ngọt ngào như mật trong miệng nàng, luôn tiện khiến nữ nhân quật cường này phải khuất phục!
"Thả ta ra!"
Lăng Tây Nhi giống như bị kim châm, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ không cam lòng và tức giận. Ôi ôi, bây giờ nàng hối hận rồi, chuột và ác ma, nàng thà rằng lựa chọn con chuột!
Chống lại ánh mắt quật cường không khuất phục của nàng, đôi mắt nâu không gợn sóng lập tức nổi lên cơn sóng to gió lớn.
Hắn nheo nheo đôi mắt vừa to vừa tròn, khuôn mặt tuấn tú áp sát xuống, cho đến khi hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Từ những sợi tóc nơi cổ của Lăng Tây Nhi truyền đến hương thơm thoang thoảng quấn quanh chóp mũi của hắn, đó là một mùi thơm quyến rũ chết người, vào lúc này không khí trong phòng đột nhiên trở nên loãng hơn.
Sự phiền não đột nhiên kích thích tính kiên nhẫn của hắn, ánh mắt chậm rãi lướt dọc theo lông mi khẽ run run đến viền môi duyên dáng, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, sau đó là gáy ngọc duyên dáng cong cong, xương quai xanh gợi cảm tinh tế, đôi vai trắng nõn mượt mà...
Ánh mắt của hắn trở nên tối sầm, mặt cúi xuống gần hơn nữa, đôi môi đầy đặn hồng phấn dường như chạm nhẹ vào chóp mũi của nàng....
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Ngửi được không khí nguy hiểm, Lăng Tây Nhi sợ đến nỗi thân thể cứng đờ cố ấn mình về phía sau trốn, ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến nàng không biết phản ứng như thế nào. Nàng muốn kéo cái yếm che lại khuôn ngực khêu gợi, nhưng hai tay không cách nào cử động được vì bị hắn đặt dưới thân.
"Ta muốn ngươi!"
Giọng nói gợi cảm lạnh như băng chậm rãi phun ra từ đôi môi lạnh như băng, vẻ tà mị trong ánh mắt hắn khiến tim nàng đột nhiên đập thình thịch.
Trời ơi, lại là một câu này, không thể đổi câu khác đa dạng hơn sao?
Cố đè nén sự rung động trong lòng, trong tình thế cấp bách Lăng Tây Nhi cảm thấy thật xấu hổ, không ngờ nàng đã đánh mất rất nhiều khi mang đến cơ hội cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên rửa mắt, thuận tiện chu cái miệng nhỏ nhắn định cự tuyệt.
Mặt của hắn đột nhiên cúi xuống, đôi môi lạnh như băng ép sát vào cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, sau khi dừng lại một chút, hắn nhẹ nhàng mở hàm răng nàng ra, cái lưỡi linh hoạt không ngừng dây dưa với cái lưỡi thơm mùi đinh hương của nàng, vừa bá đạo vừa mang theo một vẻ mê hoặc lòng người, không ngờ miệng nàng ngọt ngào như thế, thuận tiện phát ra âm thanh mút vào chụt chụt, hơi thở mờ ám quanh quẩn trong phòng.
Lăng Tây Nhi ngẩn người, thân thể cứng đờ, hoàn toàn không có cách nào ý thức được chuyện này đã xảy ra như thế nào, khi đôi môỉ lạnh như băng mạnh mẽ hôn lên môi nàng, nàng còn đang mơ màng suy nghĩ, tại sao lần này thiếu mất một giai đoạn, nàng vẫn chưa đồng ý đúng không?
Loại chuyện này có phải nên trưng cầu sự đồng ý của nàng? Chỉ trong nháy mắt, đầu lưỡi bị cái lưỡi linh hoạt gắt gao dây dưa, lòng của nàng hoàn toàn kinh ngạc, nhưng cũng không có cách nào tự hỏi vì sao đêm nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên đốt cháy giai đoạn như vậy...
Hắn hoàn toàn nắm nàng trong tay rồi, bàn tay mạnh mẽ có lực đè nhẹ đầu nàng xuống, thân thể cao lớn ngang tàng chặt chẽ kiềm chế thân thể nhỏ bé, khiến cho sự kháng nghị và giãy giụa của nàng trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng...
"A... ư..."
Không thể phân biệt rõ đó là tiếng rên rỉ hay kháng cự thoát ra từ đôi môi Lăng Tây Nhi, cùng với tiếng mút chụt chụt của hắn hợp lại càng làm tăng thêm sức mạnh, càng lộ vẻ mờ ám không nói nên lời.
Thân thể nàng mềm nhũn, toàn thân không còn sức phản kháng, nhưng bốn cánh môi hợp lại chặt chẽ trở nên mềm mại.
Đầu lưỡi của hắn linh hoạt đừa giỡn cái lưỡi đinh hương của Lăng Tây Nhi, bá đạo mút vào sự ngọt ngào trong miệng nàng, ánh mắt ngày càng trở nên tà mị, càng ngày càng mờ ám, càng ngày càng thâm trầm.
Hương thơm ngọt ngào từ trên người nàng truyền đến khiến hắn muốn đem nữ nhân đang bị đặt dưới thân mình nuốt vào bụng, hắn có một loại kích động tụ lại nơi bụng dưới khiến dục vọng trở nên cương lên.
Dục vọng này vừa vội vã vừa mãnh liệt dường như khiến hắn không thể tự kiềm chế.
Lăng Tây Nhi bị hắn hôn thở không nổi, cả người từ từ biến thành một màu hồng nhạt nhìn rất mờ ám. Hai tròng mắt mù sương kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, sự tự hỏi trong đầu dừng lại, cử động cũng dừng lại, chỉ còn cái miệng bằng trực giác phát ra âm thanh hừ hừ rất ám muội.
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm, dáng vẻ gợi cảm đáng yêu của nữ nhân dưới thân làm cho hắn không thể khống chế được nữa.
Hắn vung tay, kéo áo lót bằng lụa ném qua một bên, bộ ngực trần trụi phập phồng không ngừng của Lăng Tây Nhi chỉ còn cách cái yếm mỏng màu hồng nhạt, xúc cảm lành lạnh của tơ lụa mỏng manh kia càng làm dục vọng của hắn tăng vọt.
Đây không còn nụ hôn cuồng nhiệt khiến người không thở được, cuối cùng Lăng Tây Nhi chậm rãi giương hai con ngươi mù sương, hít sâu một hơi, không khí ùa vào lồng ngực giúp nàng mở miệng nói dễ dàng hơn:
"Ngươi ngươi ngươi... Không phải là..."
Trời ơi, nàng không dám nghĩ, ánh mắt hoảng sợ nhìn thẳng bộ ngực trần trụi cường tráng của hắn, hai điểm hồng hẫng trước mặt lúc ẩn lúc hiện khiến nàng mê muội từng đợt.
Ôi ôi, những chuyện hạn chế ống kính, rốt cuộc đánh tới rồi!
"Ta thành toàn cho ngươi! Ngươi đã không thể chờ như vậy!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hôn nhẹ lên gương mặt mịn màng của nàng, ánh mắt gợi cảm tà mị khiến hô hấp của người đối diện như ngừng lại.
"Ta không có!"
Móng vuốt nhỏ vươn ra như muốn làm tăng thêm chút uy lực cho sự phản đối của mình, bất đắc dĩ cào cấu trên người của nam nhân cao lớn này, thân thể nàng chỉ có thể hoài công lắc lắc, sau đó trừng mắt, nhăn nhăn mũi, thuận tiện bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, mang tất cả kháng nghị và bất mãn phát tiết ra ngoài.
"Không có?"
Hắn tà mị nở nụ cười, đôi mắt đen láy thâm trầm sâu thẳm khiến cho thân thể nho nhỏ của nàng run rẩy không ngừng, khóe môi lạnh như băng, còn có hai con ngươi mơ hồ lộ ra vẻ cuồng vọng ương ngạnh và khí thế mạnh bạo, khiến người không tự chủ cảm thấy hoảng sợ đến nín thở.
"... Không không không..."
Ôi ôi, đây là cưỡng gỉan! Một loại cưỡng gian điển hình! Đôi mắt thật to uất ức chớp chớp, khóe miệng trề xuống nhìn rất đáng thương.
"Đó là do ta hiểu lầm sao?"
Hắn cười lạnh tới gần, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng, giống như hai thanh kiếm, như nước lạnh trong hồ sâu, lạnh như băng khiến hô hấp của Lăng Tây Nhi như ngừng lại.
Lăng Tây Nhi đột nhiên sợ hãi nhắm mắt, liều mạng gật đầu, cái đầu nhỏ hung hăng đụng vào ngực hắn, giống như đụng vào tường đồng vách sắt, khiến nàng không nhịn được nhẹ nhíu mày, khiếp sợ ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn hắn.
"Nhưng làm sao bây giờ?"
Hắn tiếp tục cười lạnh, đôi mày đẹp nhướng nhướng một cách khêu gợi:
"Hiện tại là tên đã lên dây không thể không bắn!"
Hắn tà mị thổi khí nóng bên tai nàng, giọng điệu mặc dù lạnh như băng nhưng toát ra sự hấp dẫn vô cùng làm cho Lăng Tây Nhi mê muội từng cơn.
"Ngươi có thể nhịn không?"
Mặc dù hắn tới gần làm cho đầu óc nàng choáng váng, thân thể cũng giống như lửa thiêu, phảng phất như đang lặng lẽ khát vọng một điều gì đó, nhưng lý trí cuối cùng còn sót lại nhắc nhở vì vậy nàng hướng lên trời mượn lá gan chậm rãi mở miệng nói xong, nàng liếc trộm hắn hành động quỷ dị vô cùng.
"Nhẫn nhịn?" người nào đó lạnh lùng hỏi.
Đôi mày đen nhướng nhướng, thuận tiện áp sát thân thể vào người Lăng Tây Nhi, làm cho nàng cảm nhận đầy đủ hạ thân cực lớn của hắn.
Lăng Tây Nhi hít một hơi khí lạnh. Nàng cũng không phải là thiên kim tiểu thư kín cổng cao tường, lại càng không phải ngây thơ tưởng rằng vật đang áp sát như dính vào người mình là một cái đùi gà hay là cây gậy gì đó.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Lăng Tây Nhi hết chỗ nói rồi, trời ơi, chẳng lẽ nàng thật sự muốn thất thân trong đêm nay? ôi ôi, không cần đâu...
Nàng như con mèo nhỏ len lén nhìn gương mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt, trong lòng cân nhắc rõ ràng, thật ra cũng không phải uất ức gì, ít nhất nàng hơi thích hắn, nhưng hắn thì sao?
"Ngươi thích ta sao?"
Nàng cố lấy can đảm ngước mắt lên, ánh mắt đầy hi vọng nhìn hắn.
Hắn trầm mặc, không trả lời ngay, nhưng hai tròng mắt u ám sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, khóe môi lạnh như băng mím chặt, khiến Lăng Tây Nhi cảm giác giống như trong lòng nàng có cái trống đang gõ gõ không ngừng.
Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên lạnh lùng một cách đáng sợ, con ngươi bắn ra những ánh mắt sắc bén và tàn nhẫn, bàn tay to vung lên... Lăng Tây Nhi sợ hãi nhảy dựng, trái tim run rẩy, cái đầu nhỏ lập tức lùi về phía sau, trời ơi không lẽ hắn muốn đánh nàng?
Thân thể đột nhiên bị kiềm chế, chăn bông bay lên rớt xuống trên người nàng che ánh sáng, Lăng Tây Nhi lập tức rơi vào một cảnh đen tối.
"Bước ra đi!"
Giọng điện của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng tàn nhẫn đến cực độ, lọt vào tai khiến lòng người không khỏi lạnh từng cơn.
Lăng Tây Nhi vừa nghe nói định vươn đầu ra, bỗng nhiên có một giọng nam cũng tà mị lạnh như băng giống Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghiêm trọng hừ một tiếng, trong phòng dường như có thêm một người.
"Dường như ta xuất hiện quấy rầy chuyện tốt của ngươi!"
Lời nói lạnh lùng mị hoặc lộ ra sát khí âm độc, hai con ngươi của Lãnh Tuyệt Tâm đầy mị hoặc, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về phía chăn bông trên giường.
Lăng Tây Nhi ló đầu nhô ra, chống lại một đôi mắt lạnh như băng ngoan tuyệt, hơn nữa còn tràn ngập sát khí, nhưng khi đôi mắt ấy nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu lại, lộ ra vẻ cô đơn và đau lòng.
Đột nhiên một thanh kiếm lạnh lùng đặt sau lưng Lãnh Tuyệt Tâm, hắn cười càng thêm lạnh lùng tàn nhẫn, dường như sớm biết được chuyện gì sê xảy ra.
Bây giờ là tình huống nào? ôi ôi, hù dọa chết người!
Lăng Tây Nhi giờ mới biết, chuyện thầm kín vừa rồi chẳng những lọt vào mắt của Lãnh Tuyệt Tâm, còn có cả một người luôn âm thầm bảo vệ Đoan Tuấn Mạc Nhiên là Long Thanh nữa!
"Thật không ngờ nha? Đường lang bộ thiền hoàng tước ở phía sau!"
Long Thanh ở phía sau Lãnh Tuyệt Tâm cười tà, hắn sớm đã cảnh giác khi Lãnh Tuyệt Tâm xuất hiện.
"Lão Đại, chúng ta không cần tốn nhiều sức cũng bắt được Tổng minh chủ của Thiên Địa Thịnh!"
Long Thanh ngạo nghễ liếc Lăng Tây Nhi đang ngơ ngác, khóe môi cong lên cười tà, hắc hắc, nữ nhân* là họa thủy, quả nhiên không sai!
"Ngươi biết thân phận của ta?"
Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mặc cho mũi kiếm của Long Thanh chỉ vào cổ họng của mình, dường như hắn không có ý định phản kháng.
"Ngươi thừa nhận rồi?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã sớm hoài nghi, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.
Lãnh Tuyệt Tâm cười lạnh một trận, từ khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên rời Đoan Tuấn thành hắn lập tức truy tìm tung tích, Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thân phận gì dĩ nhiên hắn cũng biết rõ ràng! vốn không nghĩ xuất hiện, nhưng hắn thật sự không nhịn được. Hắn sẽ không nhìn nữ nhân yêu mến của mình bị kẻ thù hủy đi trong sạch như vậy.
"Đúng, ta thừa nhận, đối với Đoan Tuấn Vương gia có lòng đạ độc ác, muốn điều tra rõ thân phận của ta là chuyện sớm muộn mà thôi!"
Hắn nhàn nhạt nhìn thanh kiếm lạnh lẽo đang kề cổ họng của mình, khóe môi giống như đã dự đoán trước mỉm cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cầm quần áo khoác trên người, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn khiêu khích.
"Cười ngươi đường đường là nam nhi không ngờ dùng sức mạnh ép buộc một nữ tử!"
Giờ phút này trong lòng Lãnh Tuyệt Tâm chỉ còn Lăng Tây Nhi.
Lăng Tây Nhi cảm thấy căng thẳng, ánh mắt tràn ngập vẻ đau lòng. Ngay từ đầu nàng lừa gạt Lãnh Tuyệt Tâm, vì có mục đích xuất hiện trước mặt hắn, lợi dụng lòng yêu thương cuồng dại của hắn đối với nàng, tìm mọi cách để Đoan Tuấn Mạc Nhiên xâm nhập vào Thiên Địa Thịnh.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đối với Thiên Địa Thịnh, với Lãnh Tuyệt Tâm mà nói cuối cùng ý vị gì. Đoan Tuấn Mạc Nhiên là kẻ địch của Thiên Địa Thịnh! Còn nàng đang làm gì? Muốn Lãnh Tuyệt Tâm không để ý! Bây giờ, ở trong giờ phút nguy hiểm này, trong tim của hắn cũng chỉ có nàng!
Nhàn nhạt dò xét gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên, cười tà:
"Lãnh Tuyệt Tâm, chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu, đúng không?"
Lãnh Tuyệt Tâm lưu luyến dời mắt khỏi người Lăng Tây Nhi, không để ý Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang cười châm chọc, chỉ nặng nề hừ một tiếng.
"Dẫn hắn đi!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngạo nghễ chắp tay sau lưng, chậm rãi ngoái đầu lại nhìn Lăng Tây Nhi, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, cao ngạo tàn khốc, vừa giống hồ nước sâu thẳm không thấy đáy vừa giống như hai lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng khiến người run rẩy dù trời không lạnh lắm.
Lãnh Tuyệt Tâm đi rồi, áo quần màu đen dạ hành bước ra khỏi cửa phòng hoà vào bóng đêm quỷ dị thành một màu.
"Ngươi... định xử trí Lãnh Tuyệt Tâm như thế nào?"
Lăng Tây Nhi rốt cuộc có cảm giác mình cùng triều đại này gần như thế nào bởi vì số mạng của nàng cùng hai anh hùng lớn của thời đại này gắn bó mật thiết cùng một chỗ!
"Ngươi đau lòng vì hắn?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, khóe môi lạnh như băng cong lên.
"Ha ha... Không phải!"
Lăng Tây Nhi bị ánh mắt đáng sợ của hắn làm kinh hãi, vội vàng cười khan hai tiếng ha ha.
"Ngươi phải nhớ kỹ, Đoan Tuấn vương triều và Thiên Địa Thịnh thề không đội trời chung!"
Hắn lạnh lùng mở miệng, giọng điệu ngoan độc xóa tan quyết tâm của Lăng Tây Nhi muốn cầu xin cho Lãnh Tuyệt Tâm.
"Nhưng... các ngươi có thể giải quyết một cách hòa bình!"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lăng Tây Nhi cũng hiểu được những lời ấy buồn cười vô cùng, làm như Thiên Địa Thịnh có cùng chí hướng với triều đình không bằng ấy, nhưng trong xã hội phong kiến này kết quả nhất định là phải đấu một mất một còn!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên quả nhiên lạnh lùng nhướng mày, khóe môi cong lên châm chọc.
"Giải quyết hoà bình?"
Hắn gằn từng chữ một, giọng điệu tà mị kia khiến trong lòng Lăng Tây Nhi càng thêm khẳng định.
"Ta biết là rất khó, nhưng mà... trải qua mấy ngày ở chung, Lãnh Tuyệt Tâm có thể được coi như là bạn bè của chúng ta!"
Nàng bò xuống giường, quấn chăn, run run nhè nhẹ bước tới trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
"Bạn bè?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, hai tròng mắt âm độc lạnh lừng trừng mắt Nhìn Lăng Tây Nhi.
"Không phải sao?"
Lăng Tây Nhi đột nhiên muốn khóc, cho dù trải qua nhiều khó khăn vất vả nàng cũng chưa, từng đau lòng như vậy, đều mỉm cười đối mặt, bất kể phiền não về chuyện Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng và âm độc, nàng đều có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hoá không, nhưng đối với ánh mắt đau lòng của Lãnh Tuyệt Tâm, Lăng Tây Nhi đột nhiên phát hiện mình quả thật không có cách nào khỏi đau lòng!
Nàng không biết tại sao Lãnh Tuyệt Tâm đột ngột xuất hiện ở nơi này, nhưng ánh mắt si tình của hắn khiến nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng từng lợi dùng hắn! Mặc dù không phải cố tình, nhưng làm thì đã làm! Nàng không thể vì mình tìm một lý do thích hợp để biện hộ!
Lăng Tây Nhi cô đơn nhìn xuống, mím chặt môi, trong ánh mắt có một tia sáng lóe lên. Nàng ngước mặt lên dáng vẻ đáng thương nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên:
"Đáp ứng ta, không giết hắn được không?"
Ánh mắt tràn ngập vẻ khẩn cầu, đây là lần đầu tiên nàng hoàn toàn khuất phục hướng Đoan Tuấn Mạc Nhiên yêu cầu một điều gì!
"Ngươi... vì hắn cầu tình?"
Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng thêm thâm trầm, giọng điệu cũng càng thêm âm độc.
"... Đúng!"
Lăng Tây Nhi trầm ngâm một chút, gật đầu.
"Không cho phép!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nghiêm mặt, hắn làm việc chưa bao giờ nương tay, huống chi là bị người ép buộc!
"Hắn từng là bạn bè của ngươi!"
Lăng Tây Nhi thét chói tai, bàn tay nhỏ bé từ chăn bông vươn ra bắt lấy cánh tay hắn.
"Đó là do tình thế ép buộc!"
"Nhưng các ngươi từng ngồi chung một bàn uống rượu, nói chuyện phiếm, thậm chí cùng nhau đi thanh lâu!"
Giống huynh đệ không phải sao? Chỉ trong khoảnh khắc, liền biến thành kẻ thù gặp mặt cảm thấy không vừa mắt? Thật sự là một nam nhân thay đổi khôn lường!
Mắt to bất mãn trừng lớn, không nháy mắt nhìn hắn chăm chú.
"Ngươi đau lòng rồi?"
Lăng Tây Nhi Ngẩn ra, a a a nói một đường lại hiểu một nẻo! Nàng chỉ không muốn nhìn hai người đấu một mất một còn mà thôi!
"Trả lời đi!"
Giọng điệu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn, trở tay cầm cánh tay mảnh khảnh của nàng, vẻ ghen tỵ thoáng qua trong đôi mắt nâu.
"Đúng, ta đau lòng rồi!"
Lăng Tây Nhi cố nén đau trên, cánh tay cười khổ, chậm rãi mở mỉệng.
"Không cho phép!"
Hắn một lần nữa bá đạo mở miệng, lực trên tay cũng tăng lên.
Vô lực trở mình mắt trợn trắng, Lăng Tây Nhi nhẹ nhăn đôi mày liễu xinh đẹp, chẳng lẽ, trong miệng người nam nhân này chỉ có ba chữ không cho phép thôi sao?
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ta biết trong lòng ngươi Lãnh Tuyệt Tâm là nghịch tặc, là khối u ác tính của xã hội!"
Lăng Tây Nhi quyết định bình tâm tĩnh trí để giảng đạo lý.
Mặt không chút thay đổi nhìn nàng, ngay cả câu cuối cùng có ý gì cũng không rõ ràng lắm, hắn vẫn như cũ miễn cưỡng không mở miệng.
"Nhưng Thiên Địa Thịnh không chỉ có một mình Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi giết Lãnh Tuyệt Tâm rồi, sẽ có hàng ngàn hàng vạn Lãnh Tuyệt Tâm khác xuất hiện, một sử gia nói rất hay, chém đầu không sợ, chỉ cần có chính nghĩa, giết Lãnh Tuyệt Tâm, sẽ còn những người khác!
Muốn dẹp loạn Thiên Địa Thịnh, không phải giết một mình Lãnh Tuyệt Tâm là có thể giải quyết!"
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm, chậm rãi buông cánh tay nàng ta, khóe môi lạnh như băng cong lên, ánh mắt đăm chiêu.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lang lùng xoay người, mở cửa phòng chậm rãi đi ra.
Ê ê... , nói nhiều như vậy, chẳng lẽ ngay cả một kết quả cùng không chịu cho sao?
Lăng Tây Nhi muốn đuổi theo, nhưng bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi tới khiến nàng chợt nhớ ra lúc này thật sự không thích hợp gặp người khác, vì vậy rụt đầu, giận dữ lùi vào bên trong.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |