Trúng độc
← Ch.057 | Ch.059 → |
Tại cửa sau của Phiêu Hương viện, ánh trăng mờ ảo một cách quỷ dị, Như Ý kiễng chân nhìn bên ngoài, thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng người nàng chờ mong vẫn không thấy bóng dáng. Nàng lo lắng, mi mắt hạ xuống, trong lòng có cảm giác bất an, hai tay nắm chặt xoa xoa, chân không ngừng đạp lên ánh trăng mà đi. "Như Ý tỷ tỷ..." Một giọng nữ dịu dàng quyến rũ chợt vang lên, khiến Như Ý đang trầm tư bị giật mình sợ đến nỗi thân thể cứng đờ. Nàng ngoái đầu nhìn lại, thấy phía sau là Lãnh Phiêu Hương một thân toàn trắng đứng đó với dáng vẻ đoan trang lạnh lùng, hoàn toàn không giống tư thái của nữ tử phong trần thường ngày.
"Là ngươi!" Nàng thở phào nhẹ nhõm, quyết định không đợi nữa, bước tới đóng cửa sau lại, rồi từ từ bước đến trước mặt Lãnh Phiêu Hương."Sắc trời đã chuyển tối, muội còn chưa nghỉ ngơi sao?" Nàng liếc phải liếc trái nở nụ cười, gương mặt giảo hoạt hơi tái nhợt.
"Tỷ tỷ không phải cũng còn đứng đây sao? Đêm nay ánh trăng đẹp thế này, có lẽ muốn người ngắm thưởng một hồi!" Nàng giơ cách tay trắng nõn lên, tay áo màu trắng chậm rãi bay bay trên không trung, giống như một cách chim đẹp một cách hoàn mỹ.
"Đúng vậy!" Vẻ mặt của Như Ý hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn tươi cười, chậm rãi đi vào trong viện.
Ánh trăng vào những ngày đầu thu thật sáng tỏ, gió thổi nhè nhẹ. Nàng dần dần cảm nhận một trận lạnh lẽo, không biết bởi vì khí trời hay là...
"Như Ý tỷ, muội có một chuyện muốn thỉnh giáo với tỷ!" Lãnh Phiêu Hương đang đi sau lưng nàng chợt dừng lại chậm rãi mở miệng hỏi.
"Muội đang nói gì vậy, chúng ta là tỷ muội với nhau đừng nên dùng hai chữ thỉnh giáo!" Như Ý quay đầu lại, che miệng cười khẽ.
"Tỷ tỷ thích gia đúng không?" Lãnh Phiêu Hương ngạo nghễ nhìn Như Ý chậm rãi mở miệng hỏi, thuận tiện sửa sang lại quần áo, ánh mắt dường như không cần chờ Như Ý mở miệng cũng biết câu trả lời.
"... Ngươi sớm biết rồi, đúng không?" Như Ý cũng không gạt nàng, thẳng thắn thừa nhận. So với kẻ tàn hoa bại liễu như Lãnh Phiêu Hương, nàng càng có tư cách chiếm được sự yêu thương và trái tim của Lãnh Tuyệt Tâm không phải sao?
"Đúng, muội sớm biết, nhưng không thể tin được, không ngờ tỷ vì gia có thể làm ra chuyện mất hết tính người như vậy!" Lãnh Phiêu Hương ngoái đầu nhìn lại, khóe môi nở nụ cười lành lạnh, thái độ ghanh tị, nhỏ nhen cùng người ban ngày luôn biết tranh thủ tình cảm, buổi tối hầu hạ dưới thân nam nhân là hoa khôi Lãnh Phiêu Hương hoàn toàn không giống nhau, phảng phất giống như một người khác.
"Mất hết tính người?" Như Ý cười lạnh, ánh mắt bỗng nhiên trở nên ác độc, "Muội muội nói như vậy hơi quá, chúng ta đều là nữ nhân, ở chốn phong trần này làm việc chung với nhau đã năm năm, tỷ tỷ chưa hề làm gì có lỗi với muội phải không?" Nàng cười lạnh, ánh mắt tỏ vẻ đề phòng.
"Tỷ muốn đụng đến muội, sợ là không có cơ hội đâu, đúng vậy, coi như muội cũng thích gia, nhưng dựa vào tấm thân tàn hoa bại liễu này, cũng không có khả năng tranh giành với tỷ. Hơn nữa, muội đối với gia chỉ là tình huynh muội, muội cảm kích ơn cứu mạng của gia, nguyện ý vì hắn làm trâu làm ngựa, không giống tỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình, tìm mọi cách diệt trừ nữ nhân bên cạnh gia, nếu không phải bởi vì muội tự biết sức mình, đối gia không có ý gì khác, chỉ sợ muội đã sớm trở thành oan hồn dưới tay của tỷ rồi!" Lãnh Phiêu Hương cười lạnh, những chiếc lá khô rơi rụng bị nàng giẫm nát, âm thanh trong đêm tối truyền đến tai Như Ý một cách rõ ràng, từng đợt bất an dâng lên trong tâm trí nàng.
"Muội nói gì tỷ không hiểu, nếu muội vì muốn nam nhân mà mất ngủ, tỷ khuyên muội, bây giờ trong sảnh vẫn còn mấy tên nam nhân ăn chơi thâu đêm suốt sáng, với sắc đẹp của muội, có thể tùy tiện mồi chài vài người cùng mình vui đùa!" Mặt Như Ý lạnh lùng, phất tay áo xoay người bỏ đi.
"Đó là do tỷ nghĩ vậy thôi, đương nhiên muội không sợ! thật ra đêm nay muội đến đây không phải để châm chọc hay vạch trần vết thương lòng của tỷ, chỉ muốn giúp tỷ một tay!" Lãnh Phiên Hương nói một hơi khiến Như Ý dừng bước. Nàng lạnh lùng xoay người lại, hoài nghi nhìn Lãnh Phiêu Hương một cách chăm chú.
"Tỷ tỷ, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội năm năm, trong năm năm này, lúc gia không có ở đây, hai tỷ muội chúng ta không phải sống nương tựa lẫn nhau sao, tỷ tỷ có khó khăn gì, dĩ nhiên muội sẽ giúp đỡ, huống chi đó là chuyện tranh đoạt nam nhân lớn như vậy!"!" Nàng cười duyên, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy vai Như Ý.
"Ngươi có lòng tốt vậy sao?" Như Ý cười lạnh. Lãnh Phiêu Hương luôn trung thành với Lãnh Tuyệt Tâm, nàng không dễ dàng làm chuyện sau lưng Lãnh Tuyệt Tâm, không phải sao?
"Tỷ tỷ, tỷ nói sai rồi, đó không phải là phản bội vì Lăng Tây Nhi là kẻ thù chung của hai chúng ta!" Nàng cười duyên, nhỏ giọng phun ra cái tên Lăng Tây Nhi bên tai Như Ý khiến thân thể Như Ý chấn động. Nàng thật sự biết tất cả rồi!
"Bây giờ trời đã tối mà người tỷ phái đi chưa trở về, sợ là lành ít dữ nhiều!" Lãnh Phiêu Hương tiếp tục cười duyên, nhưng những lời ấy lọt vừa lọt vào tai khiến trái tim Như Ý lạnh giá.
"Cuối cùng ngươi muốn gì?" Như Ý hỏi, bắt đầu đánh giá võ công của hai người. Mặc dù võ công của nàng cao hơn Lãnh Phiêu Hương, nhưng võ công của Lãnh Phiêu Hương cũng không tệ. Nàng không thể trong vòng vài chiêu lấy mạng nàng ta được, huống chi bây giờ Lãnh Phiêu Hương nhất định có chuẩn bị. Gia đang dưỡng thương trong phòng, lỡ khi đánh nhau khiến gia kinh động .... Ánh mắt Như Ý tối sầm lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Phiêu Hương.
"Ôi, tỷ tỷ, đừng dùng ánh mắt dọa người đó nhìn muội, muội rất sợ!" Nàng bắt chước giọng điệu thường ngày của Như Ý, quơ quơ khăn lụa, cười yêu kều mị hoặc.
"Muội đã biểu lộ lập trường của mình, không lẽ tỷ tỷ còn chưa tin sao? Muốn muội muội trực tiếp cầm đầu của Lăng Tây Nhi tới gặp mới chịu tin?" Nàng che môi đỏ mọng cười duyên, thích thú khi thấy ánh mắt Như Ý kinh hãi trừng lớn.
"Tỷ tỷ, ngài đi nhầm một nước cờ chết rồi, võ công của Nam Cung ngọc kia, gia cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa người tỷ phái đi đều là những nhân vậy nhỏ, muốn đối phó hắn phải dùng trí!" Nàng nhìn xuống, lấy từ trong người ra một bình ngọc màu trắng trơn bóng, kéo tay áo đỏ của Như Ý, nhẹ nhàng đặt cái bình trên tay nàng, "Đây là Mai trúc thanh không màu sắc không mùi vị, một cái tên rất êm tai phải không?" Nàng nhẹ nhàng che miệng cười khẽ một lần nữa, nghe tiếng cười đó khiến thân thể Như Ý có chút run rẩy.
"Chỉ cần đem thứ này bỏ vào trong cơm canh... Nhưng muội muốn giữ lại Nam Cung ngọc, bởi vì muội thích hắn!" Nàng cười khẽ, xoay người, uyển chuyển bước đi, áo quần màu trắng trong bóng đêm càng thêm quỷ mị.
"Chó không sủa mới thường cắn người!" Như Ý cười lạnh, tay nàng dừng lại trên bình ngọc dương chi dần dần cảm thấy sợ hãi. Nếu Lãnh Phiêu Hương có ý định diệt trừ nàng.... Như Ý không dám nghĩ thêm, vội vã trở về phòng, lần này nàng muốn đích thân ra tay!
Còn một ngày đường hành trình sẽ trở lại Đoan Tuấn thành, tâm tình của Lăng Tây Nhi cũng trở nên trầm trọng hơn, trong cái nhà giống như lao tù kia, ngươi lừa ta gạt, còn có những nha hoàn không thích nàng. Tây Nhi lắc đầu, buộc mình không nghĩ nữa, cố gắng làm cho mình cười. Mỗi sáng sớm, nàng đều tươi cười.
"Có chuyện gì vui sao?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt nhìn nàng. Hôm nay hắn cự tuyệt không muốn ăn cháo Bát Bảo và dưa muối nữa.
"Không có!" Nàng cười nhìn hắn một cách dò xét, tay bỏ một miếng bánh bao vào miệng.
"Ngươi có kẻ thù nào không?" Hắn đột nhiên đổi đề tài.
"Tại sao hỏi vậy?" Lăng Tây Nhi khó hiểu nhướng mày.
"Ngươi không nghĩ rằng đêm đó chỉ là tình cờ chứ?" Hắn cười lạnh, khoanh tay trước ngực, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Lăng Tây Nhi.
"... Không phải đó là chuyện không may sao? Cái niên đại hoang dã này thật là hết biết mà, giết người cũng không có nguyên nhân gì, cướp bóc lại càng không có!" Lăng Tây Nhi không cho là đúng, tới cổ đại này, thật sự là mở rộng tầm mắt nha, nửa đêm đem người chém thành hai khúc, không ai biết cũng không có cảnh sát mời về uống trà, đạo lý gì đây! Nàng lắc đầu, bỏ một miếng bánh bao nữa vào miệng, hai gò má phúng phính, đôi mắt to tròn đáng yêu liếc liếc Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
"Sao ngươi không ăn?" Sau khi nàng ăn căng bụng, rốt cuộc nhớ lại người trước mặt chưa hề ăn miếng nào.
"Ta không đói!" Hắn nhàn nhạt mở miệng, đứng bật dậy, "Ta đi tới hậu viện nhìn con ngựa một chút, ngươi từ từ ăn!" Hắn nói xong, làm như không có việc gì đi đến hậu viện. Sau khi bỏ tấm mành cửa xuống, thân thể của hắn giống như cánh chim bay vút lên không trung, nhanh nhẹn không một tiếng động đáp trên mái nhà. Hắn nhìn về hướng Lăng Tây Nhi, nở nụ cười tà mị, xoay người đáp xuống đất, tay áo lay động bay bay giống như cánh chim hoa mỹ mà thoát tục.
Hắn đi vào một quán khảo nhũ cáp, mặc dù sáng sớm ăn món này không có lợi cho tiêu hoá, nhưng đã đói bụng nguyên ngày hắn không chống chọi được nữa. Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi bước vào, ngồi xuống, đôi mắt to trong trẻo đáng yêu nháy nháy ý muốn gọi hai cái nhũ cáp béo ngậy.
Trong khách điếm, có một bóng người lén lút đi theo tiểu nhị vào nhà bếp. Một lúc sau, hắn bưng dĩa bánh ngọt rất đẹp mắt từ nhà bếp đi ra, trên người là áo quần của tiểu nhị. Hắn lẩn tránh ánh mắt của chưởng quỹ, tiến lên đặt bánh ngọt nhìn rất ngon lành trước mặt Lăng Tây Nhi.
"Hả? Ta không có gọi mà?" Lăng Tây Nhi còn đang nhai bánh bao thịt mở miệng hỏi, mắt to chớp chớp nhướng nhướng nhìn hắn, ôi, tại sao chưa từng gặp qua tiểu nhị nào xinh đẹp như vậy, da thịt mịn màng vô cùng, đôi mắt đẹp đưa tình, thật sự so với nữ nhân còn đẹp hơn vài phần.
"Đây là do tướng công vừa rồi gọi, nói mang theo ăn dọc đường!" Tiểu nhị cụp mắt, nhỏ giọng trả lời, đem điểm tâm đặt lên bàn nhanh chóng xoay người bước đi.
"Ê!" Lăng Tây Nhi gọi giật tiểu nhị lại khiến thân thể hắn chợt cứng đờ.
Lăng Tây Nhi cố nuốt bánh bao trong miệng xuống, uống một hớp nước, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp đứng trước mặt tiểu nhị."Dáng vẻ của ngươi không tệ nha, làm tiểu nhị của khách điếm thật đáng tiếc, nhưng ngươi không cần nản lòng, nhất định sẽ có ngày nổi danh!" Lăng Tây Nhi có lòng tốt vỗ vỗ vai hắn, ôi, mềm mại quá!
"Cám ơn khách quan khích lệ!" Tiểu nhị nhìn xuống cúi đầu thấp hơn, bởi vì chưởng quỹ đã đi tới, hắn nhanh chóng vén màn bước vào bên trong.
"Hì hì, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà, tiểu tử, không cần nổi giận, ta chỉ muốn giúp ngươi!" Nàng lớn tiếng hô, vui sướng nháy nháy mắt, thật là một tên tiểu nhị đáng yêu! Nàng bỏ miếng bánh ngọt vào miệng, nhai cẩn thận, mùi vị thật sự không tệ! Nàng thuận tiện phất tay gọi chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, đầu bếp làm bánh ngọt của ngươi thật sự không tệ, nhớ kỹ nên tăng lương nha!" Nàng đem bánh ngọt bọc lại, cười nhẹ bước lên lầu, ôi, lại làm hai chuyện tốt nữa, có lẽ tiểu nhị bởi vì có người cổ võ mà phấn chấn, đầu bếp làm bánh ngọt có lẽ bởi vì nàng khích lệ mà được tăng lương, a a!
Dưới lầu chưởng quỹ sửng sốt, đầu bếp làm bánh ngọt? Trong khách điếm của hắn chưa từng có cái gì gọi là đầu bếp làm bánh ngọt! Hắn lắc đầu, tiếp tục cúi xuống tính toán sổ sách.
Sau khi ăn một mạch cho đến no bụng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nhanh không chậm ngồi thẳng lên tính tiền, thuận tiện mua thêm hai cái để mang theo dọc đường ăn, cầm lấy cái bao bước ra ngoài, thấy chung quanh không một bóng người, theo đường cũ quay trở về khách điếm. Ở dưới lầu tìm không thấy Lăng Tây Nhi, hắn cầm cái bao trong tay chậm rãi bước lên lầu, thuận tiện bảo chưởng quỹ dắt xe ngựa ra cửa.
"Vâng, vâng, đại gia, ngài chờ một chút!" Chưởng quỹ gọi lớn hai tiếng tiểu nhị, thấy không ai trả lời, vì vậy hùng hổ bước vào hậu viện.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lên lầu, mở cửa phòng ra nhìn thấy Lăng Tây Nhi đang nằm trên giường, không khỏi nhẹ cau mày. Nữ nhân này, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, nếu không thay đổi trở thành con heo nhỏ cũng không có gì lạ! Hắn tiến lên muốn đánh thức Lăng Tây Nhi, nhưng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt nàng tím tái, khóe miệng rỉ máu.
"Lăng Tây Nhi!" Hắn cảm thấy có vẻ không ổn, thân thể đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dường như có một luồng khí lạnh phủ lấy hắn từ đầu tới chân. Đoan Tuấn Mạc Nhiên gọi lớn, bàn tay to vươn ra đè lên bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi bắt mạch, là bị trúng độc. Ánh mắt hắn trở nên u ám, sắc mặt như kết băng, không chút do dự, ôm lấy Lăng Tây Nhi đi thật nhanh xuống lầu.
"Gia!" Trong bóng tối mờ mờ nhoáng lên một bóng người, đó là Long Thanh.
"Lăng Tây Nhi bị trúng độc rồi!" Hắn trầm giọng gầm nhẹ.
"Là do tên tiểu nhị vừa rồi!" giọng điệu của Long Thanh cũng biến đổi. Hắn sớm nhìn ra tên tiểu nhị kia có vấn đề, nhưng khi quay lại đã quá muộn, chưa kịp ra tay ngăn cản.
"Ai da, là người nào làm, ngươi cuối cùng bị gì vậy?" Có tiếng kêu trời kêu đất của chưởng quỹ từ hậu viện truyền tới khiến sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lần nữa tối sầm lại, ánh mắt vốn lạnh như băng càng trở nên lạnh hơn.
"Ngươi ở đây xử lý, ta mang Lăng Tây Nhi lên núi Tây Vân tìm sư phụ! Nếu tìm được giải dược hãy nhanh chóng mang tới đó!" Hắn căn dặn một cách đơn giản, thân thể lập tức vọt tới hậu viện, giống như chim giương cánh bay lên lưng ngựa.
Con ngựa hí lên một tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nắm chặt dây cương chạy như bay.
Điều hắn muốn chính là giúp Tây Nhi qua cơn nguy hiểm bảo toàn tánh mạng, coi như không có giải dược, nhưng tin tưởng y thuật của sư phụ chắc hẳn có thể giữ được cái mạng nhỏ của Lăng Tây Nhi, đến lúc đó giải dược cũng vừa đến... Hắn lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái của Tây Nhi, không ngừng đem nội lực truyền vào người nàng, đôi mắt không nhịn được toát ra vẻ ôn nhu và lo lắng..
Núi Tây Vân nằm hướng Tây của Đoan Tuấn thành, do chín chín tám mươi mốt ngọn núi hợp thành, núi cao chót vót, thẳng đứng như chạm vào mây, giống như những cây cột chống trời, thúy trúc mọc khắp nơi, mây mù lượn lờ bao phủ, hoa thơm khắp nơi, có vài thác nước từ trên núi chảy xuống bốn mùa không dứt, suối nước chảy về hướng Đông ra biển Đông. Trên núi Tây Vân cỏ cây xanh tốt quanh năm, không phân biệt mùa đông mùa hạ mà cũng chẳng phân biệt mùa xuân và mùa thu, khí hậu bốn mùa hợp lòng người, cỏ mọc đầy biến cảnh vật trên núi thành một mảnh xanh rì, cùng với chim quyên muôn màu muôn sắc, hoa mẫu đơn quý hiếm, những bông hoa cúc dại mọc khắp nơi, hoa đỗ quyên vươn mình đón ánh nắng. Cảnh vật trên đỉnh núi và sơn cốc có nhiều điểm không giống nhau, khí hậu trên đỉnh lạnh giá giống như băng ngàn năm, trăm năm tuyết rơi bao phủ, vì vậy mọi người chỉ sinh hoạt ở dưới chân núi, càng lên trên cao, người ở ngày càng thưa thớt.
Sư phụ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở tại dãy núi này hấp thụ tinh hoa của trời đất, lấy đỉnh núi Tây Vân dựng một gian nhà tranh đơn giản, được gọi là Bất lão tử đã trãi qua 60 mùa xuân trên đỉnh núi này.
Dưới chân núi có mấy gian hàng bán áo da cừu, giúp những khách phương xa chuẩn bị. Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn Lăng Tây Nhi, nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng bởi vì dọc theo đường đi hắn vì nàng vận khí bức độc, sắc mặt trở nên hồng hào hơn, cũng không còn xanh đen dọa người nữa.
Hắn ôm Lăng Tây Nhi xuống ngựa, tùy tiện lấy hai áo choàng làm bằng lông cừu bọc Lăng Tây Nhi lại để giữ ấm, cũng khoác lên người mình áo choàng màu đen, đem ngựa dấu dưới chân núi. Chân hắn đạp trên vách núi nở đầy hoa đổ quyên, càng hướng lên cao, không khí ngày càng lạnh. Hắn không ngừng thổi nhiệt khí, nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi. Mày cau lại càng sâu, sợ nàng chống không nổi nên hắn dừng lại vận công truyền nội lực cho nàng.
Lăng Tây Nhi từ từ mở mắt ra, đột nhiên ói ra một búng máu đen. Nàng mê mang nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên trước mặt, thậm chí có một cảm giác kì lạ. Ánh mắt của hắn đều là vẻ lo lắng. Ánh mắt đó tại sao dịu dàng như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của hắn thoạt nhìn đáng yêu, rất tuấn tú, môi đỏ hồng, muốn cắn một miếng.
"Tây Nhi, Lăng Tây Nhi!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấy nàng tỉnh lại, trong lòng có chút an tâm, nhưng nhìn đỉnh núi xa xa cuối chân trời, hắn không dám chậm trễ, sau khi đem chân khí chậm rãi đưa vào cơ thể nàng, không ngừng kêu tên nàng. Hi vọng khi hắn leo lên tới đỉnh, Lăng Tây Nhi có thể chịu nổi. Hắn nhịn không được mắng một tiếng, lần đầu tiên oán giận Lão bất tử sư phụ tại sao nhất định phải ở tại chỗ vừa không có người, vừa hiểm trở khó đi như đỉnh núi này. Hắn sẽ không để nàng chết, sẽ không, nếu nàng chết, người nào cùng hắn đấu võ mồm, cùng hắn chuyện trò, dạy hắn những đạo lý làm người buồn cười đó! Gió lạnh như quất vào mặt, bông tuyết bay bay. Hắn lớn tiếng gọi tên Lăng Tây Nhi, chân đi không ngừng nghỉ, đạp lên những miếng đá lỏm chỏm, cuối cùng cũng tới đỉnh có gian nhà tranh đơn sơn trãi qua 60 năm phong sương.
"Sư phụ, sư phụ!" Hắn lớn tiếng gọi, ôm Lăng Tây Nhi hướng về phía nhà tranh đi tới. Cửa của gian nhàn tranh đã kiên cường đứng thẳng với thời gian trong suốt sáu mươi nắm cuối cùng lặng lẽ gục ngã vì không chịu nổi sự mất kiên nhẫn của hắn. Khuông cửa rớt xuống, đung đưa kẽo kẹt trong gió lạnh
"Chết tiệt!" Hắn mắng một lần nữa, Lão bất tử kia không ngờ không có ở nhà, lạnh như thế này mà ông ta đi đâu? mắt hắn đỏ ngầu, đem Lăng Tây Nhi đặt trên giường, một bước xông vào phòng luyện đan của Bất lão tử, muốn tìm một ít dược hay cứu mạng.
"Sách sách, chỉ vài năm không gặp, tính nhẫn nại của ngươi dường như kém đi rất nhiều, thất bại, thật thất bại mà! Một giọng nói quái dị truyền tới, nhận không ra là nam hay nữ, nghe vào tai giống như một khúc nhạt động lòng người.
"Sư phụ, ta chờ ngươi cứu người!" vẻ lo lắng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trong nháy mắt lắng xuống vì hắn biết tìm được Bất lão tử, Lăng Tây Nhi nhất định sẽ được cứu!
"Vừa rồi dường như ngươi mắng ta... Chết tiệt?" Một nam nhân dáng vẻ còn rất trẻ không biết từ đâu xuất hiện, chỉ thấy hắn một thân toàn trắng không nhiễm hạt bụi, lông mi, tóc, tất cả đều trắng. Nếu bị ném ra ngoài tuyết, không nhìn kỹ tuyệt đối không nghĩ đó là người, sẽ bị hiểu lầm là người tuyết. Nhưng đôi mắt của hắn lấp lánh có thần, loé lên những tia sáng kỳ dị. Hắn không nhanh không chậm đi tới trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhếch nhếch hàm râu mép hoa râm, vừa muốn làm dáng một cách kêu hãnh bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên lôi ra khỏi phòng luyện đan..
← Ch. 057 | Ch. 059 → |