Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Diệm Vương Phi - Chương 046

Vô Diệm Vương Phi
Hiện có 144 chương (chưa hoàn)
Chương 046
Tự mình đa tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-144 )

Siêu sale Lazada


Mâu quang trầm xuống, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo lại đôi mắt không vui. Rung động qua rồi, hắn cực kì nổi giận. Quần áo lộ liễu, động tác liêu người, ánh mắt kiều mỵ, tất cả đều làm cho gương mặt tuấn tú của hắn lạnh như băng, sớm quên hẳn mình bây giờ đang giả trang Nam Cung Ngọc. Hắn nhìn lướt qua đám người, bắt gặp ánh mắt si mê của Lãnh Tuyệt Tâm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên gắt gao nắm chặt hai tay lại.

"Xoay tròn, từ từ nhắm đôi mắt lại, nhìn không thấy ánh mắt đắm say của chàng, đêm hạ tuyết trắng, ta vẫn không ngừng nghỉ, tuổi tác dần mơ hồ, ai nhìn thấu nỗi niềm mình ta gửi trong điệu vũ!"

Hai cánh tay giao nhau phía trước, tóc huyền phất phới bay trong không trung, mị nhãn như tơ, môi anh đào khẽ mở, phát ra thanh âm êm dịu thánh thót như tiếng chuông ngọc ngân vang, nhẹ nhàng yểu điệu như gió mùa hạ lùa qua động Kim Mã. Âm điệu xa xăm, gợi mở nỗi lưu luyến triền miên, cất lên nỗi lo lắng ái tình trong nhân gian. Khúc ca chấm dứthồi lâu, dư âm dường như vẫn còn vấn vương quanh quẩn.

Lăng Tây Nhi tràn đầy vui vẻ, mâu quang yên lặng nhìn chằm chằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên, gương mặt tuyệt lệ không giấu nổi vẻ đắc ý. Nàng tin tưởng, khúc ca này hoàn toàn có thể thay đổi quan điểm của hắn. Nàng muốn chứng minh, Lăng Tây Nhi tuyệt đối không phải là một nha hoàn vô dụng, ha ha, nàng muốn xoay người ca xướng, nàng muốn... Lăng Tây Nhi ngốc nghếch đứng trên võ đài đắc ý được 3 giây, đến giây thứ 4, nàng đột nhiên bị một người gắt gao ôm chặt trong lòng, trên người phủ thêm một kiện áo choàng tím, đồng thời nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo lên bên tai: "Chết tiệt, ngươi nhất định phải mặc ít trang phục như vậy sao?"

Ngô? Nàng hoảng sợ mở rộng cái miệng nhỏ nhăn, mắt đảo quanh, chống lại gương mặt lạnh như băng. Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Tây Nhi, chỉ đơn giản hừ lạnh một tiếng, mâu quang khó nén nổi tức giận. Ngay sau đó, thân thể Lăng Tây Nhi bay lên, trong tiếng kháng nghị bất mãn của mọi người, phi xuống vũ đài. Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc nhìn Lãnh Tuyệt Tâm, khẽ cắn môi, trực tiếp đi ra cửa.

"Tiếp tục đi, múa tiếp đi!" Điệu múa hoạt sắc sinh hương vừa rồi làm tất cả mọi người hô lớn. Từng bước chân uyển chuyển của Lăng Tây Nhi, cùng với trang phục rung động lòng người trong nháy mắt làm hết thảy nam nhân nơi này cuồng dại, bọn họ cố gắng ngăn cản Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng tay còn chưa chạm vào người hắn đã bị đánh té lăn ra đất.

"Oa, người nơi này thật nhiệt tình nha!" Lăng Tây Nhi như chú mèo con trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ló ra đầu nhỏ nhìn đám người quá khích. Nhưng khuôn mặt mày nàng chỉ vừa rạng rỡ một chút, lập tức cảm nhận được một luồng chưởng phong mạnh mẽ. Nàng hoảng sợ nhanh chóng rụt đầu lại, không kịp nhìn rõ gương mặt âm u tức giận của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã bị hắn vung tay dùng áo choàng quấn chặt.

"Ngô ngô..." Tay chân nàng đông cứng bất mãn kháng nghị, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Không được cử động, dám ngọ nguậy ta đem ngươi chém thành hai nửa!" Những lời này hiệu nghiệm hơn bất cứ lời nói nào, thân thể Lăng Tây Nhi lập tức đông cứng, giữ một tư thế quái dị giữa không trung, giống như bị điểm huyệt, cả khuôn mặt cũng vùi trong lớp quần áo, để mặc cho Đoan Tuấn Mặc Nhiên ôm về khách điếm.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hung hăng ném nàng lên giường, Lăng Tây Nhi chật vật lăn lộn vài vòng, đến khi thân thể ổn định, trước ngực lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn đập vào đôi mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể cao ngất tiến về phía trước, dùng ưu thế tuyệt đối đè Lăng Tây Nhi dưới thân. Hắn khiến nàng khẽ run rẩy trên tấm đệm, đôi môi dày áp vào khuôn mặt duyên dáng của nàng. Ánh mắt hắn tối lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhích lại gần, hô hấp nóng cháy phả vào mặt nàng, mâu quang âm lãnh.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi..."

Đôi gò bồng đảo khẽ run rẩy qua lớp vải mỏng gắt gao áp chặt vào khuôn ngực rộng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lăng Tây Nhi tràn đầy hoảng hốt, một cảm giác tê dại khó hiểu chạy dọc sống lưng làm nàng không biết nên làm thế nào.

"Ta rất tức giận!" Ánh mắt vốn lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng trở nên lạnh hơn nữa.

"Ta ta ta ta..."

"Ngươi biết mình đã làm cái gì không?"

"..."

"Không sai, là ta cho ngươi đi, nhưng ta có bảo ngươi mặc thành dạng này sao?" Hắn lạnh lùng giật nhẹ cái yếm của Lăng Tây Nhi. Trời ạ, Lăng Tây Nhi vội vàng kéo lại y phục, bộ đồ này nàng mất bao công sức mới làm được, nhỡ bị hắn xé hỏng....

"Ngươi cũng biết rất mất mặt sao?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên đùng đùng nổi giận, mâu quang long lên sòng sọc.

Hắn dọa người nha? Nàng không hề cảm thấy gì cả, bộ đồ này rất bình thường mà, chẳng lẽ hắn muốn nàng chùm kín từ đầu đến chân không chút khe hở như phụ nữ Arab sao? Nàng ném cho hắn cái nhìn không kiên nhẫn đầy khinh thường, tỏ vẻ bất mãn.

"Lăng tây nhi!" Lửa giận ngập tràn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang nghiến răng nghiến lợi không nhịn được nữa phải rống lên.

Được rồi, nàng đầu hàng, nhưng còn lâu trái tim nàng mới khuất phục! Lăng tây nhi nhăn nhăn cái mũi.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Tây Nhi, mâu quang bỗng nhiên trở nên âm ngoan. Hắn đang suy nghĩ, xem mình thật sự có muốn đem nữ nhân này đánh gãy chân hay không, làm vậy không phải nàng sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện nữa hay sao? Khó khăn lắm mới có thể gặp mặt Lãnh Tuyệt Tâm một lần, phút chốc lại vì nàng mà hóa thành bọt nước.

Thân thể Lăng Tây Nhi run run, muốn liều mạng trốn về phía sau, bất đắc dĩ nhận ra thân thể mình đang nằm dưới thân tên ác ma Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không thể động đây.

Ánh trăng làm càn tại nhuộm màu đích bên cửa sổ, đảo mắt ma huyễn sở hữu thị giác, nữa lại một chén nọ từ xưa thần bí sông Hằng nước, ta tương tại cái trán đích mắt mèo vạch trần rồi lễ mừng..."

"Cốc cốc!" Đúng lúc đó tiếng đập cửa vang lên, giống như người máy, mâu quang âm ngoan lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên biến mất trong nháy mắt, gương mặt lạnh lùng tới cực điểm trở nên tươi cười, nhưng ngữ khí vẫn âm ngoan như cũ: "Không được nhúc nhích!"

Hắn quấn chặt Lăng Tây Nhi trong chiếc áo sam, đôi mắt âm lạnh gắt gao nhìn nàng 3 giây, mặc dù lần này hắn không trực tiếp mở lời uy hiếp, nhưng ánh mắt này so với mấy lời đó kinh khủng hơn nhiều.

Gương mặt Lăng Tây Nhi ửng đỏ, ánh nến chiếu lên quần áo hắt ra màu sắc nhàn nhạt, nàng ngoan ngoãn nằm trên giường.

"Là ngươi?" Cửa phòng vừa mở ra, thanh âm vốn lãnh đạm của Đoan Tuấn Mạc Nhiên toát lên ngữ khí đầy kinh ngạc.

"Ai vậy?" Lăng Tây Nhi di chuyển ánh mắt, khẽ động cái cổ cứng ngắc, hai tai vểnh lên nghe ngóng tình hình.

"Đúng! Là ta!" Một nam nhân cười cười đi vào phòng, thanh âm mềm mại đáng yêu tới cực điểm nghe quen quen.

"Chúng ta không phải hẹn sẽ gặp mặt sao? Vì sao người lại quay về?" Thanh âm của nam nhân kia càng ngày càng gần, chắc hắn đang đang ngồi trên ghế cách giường không xa.

"Nảy sinh một ít phiền toái!" Ngữ khí của Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ từ trở nên hòa hoãn, không còn vẻ lãnh băng vừa rồi. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

"Là nàng sao?" Thanh âm mềm mại đáng yêu kia lại vang lên, đôi mắt của Lăng Tây Nhi khẽ động, hình như đề tài câu chuyện có nhắc tới nàng.

"Đúng!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu thừa nhận, chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Tây Nhi, sau đó ngồi ở trên giường.

"Đúng là phiền toái thật!" Đối phương khẽ than.

Phiền toái? Uy uy uy, ít nhất cũng phải nói là mỹ nữ chứ! Lăng Tây Nhi dùng lực chui ra khỏi quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quơ quơ móng vuốt nhỏ kháng nghị. Lời còn chưa kịp nói ra, thân thể nàng cứng đờ, lần này nàng thật sự bị hắn điểm huyệt nói rồi. Sau đó, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui trừng mắt nhìn nàng một cái, đem y phục trên người nàng quấn chặt, bao kín không kẽ hở từ đầu đến chân.

"Lãnh công tử, hôm nay thật sự ngại quá, nô tỳ không hiểu quy củ làm ngươi chê cười. Ngày mai ta mở tiệc ở Túy Tiên Lâu, chẳng biết Lãnh công tử..." Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ.

"Hảo! Ngày mai gặp!" Lãnh Tuyệt Tâm nhận ra ý đuổi khách từ nụ cười khách khí của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hứng thú liếc nhìn Lăng Tây Nhi, không hề di chuyển/

"Ngươi còn có chuyện gì sao?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên nháy nháy mắt tỏ vẻ không ngại học hỏi.

"Ta muốn nha hoàn của ngươi!" Oa! Rất thẳng thắn nha! Lăng Tây Nhi khẽ chuyển ánh mắt, mâu quang đắc ý dào dạt. Ha ha, cuối cùng cũng có người nhận ra giá trị của nàng!

"Thì sao?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ mở miệng.

"Nếu ngươi không ngại, ta có thể trả số tiền lớn để mua nàng!" Lãnh Tuyệt Tâm cười tà mị, mâu quang si mê nhìn tư thế quái dị như bạch tuộc nằm ngửa trên giường của Lăng Tây Nhi.

Mua ta? Con bà nó, hắn coi ta là hàng hóa sao? Lăng Tây Nhi nhăn nhăn cái mũi, dù bất đắc dĩ cũng không muốn nghe nữa, chỉ có thể dùng sức trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kháng nghị.

"Không bán!" Từ đôi môi tuyệt đẹp của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ thốt ra hai chữ, hắn cười lãnh đạm, dùng con ngươi đen láy nhìn thẳng Lãnh Tuyệt Tâm, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia ẩn nhẫn.

"Ta chưa hề nói giá, Nam Cung công tử đã nói không bán? Nàng rất giống muội muội của ta, Nam Cung công tử yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nàng!" Lãnh Tuyệt Tâm tỏ vẻ lơ đễnh, không đem lời cự tuyệt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên để ở trong lòng, trên gương mặt hắn nhẹ nhàng nở nụ cười tà mỹ.

"Bao nhiêu cũng không bán, Tây Nhi là nha hoàn mẫu thân ta thích nhất, tuyệt đối không bán!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười nhẹ, mâu quang bất chợt trở nên sắc bén, nhất thời sóng ngầm mãnh liệt tỏa ra từ hai nam nhân xung đột lẫn nhau.

"Uy uy uy, có thể nghe giá trước được không?" Lăng Tây Nhi chớp chớp mắt, mâu quang khó nén nổi đắc ý. Nếu giá cao phù hợp ý nàng, khí tiết nàng có thể hoàn toàn không cần. Nhưng nếu phải dời đi Đoan Tuấn Mạc Nhiên...

Nàng chuyển dời ánh mắt, nhìn sang khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của hắn, trong lòng chợt sinh ra rung động không ngừng, cảm giác thật kỳ quái. Tên ác ma giết người đó đáng giá để nàng lưu luyến sao? Không, một điểm cũng không, thà bắt nàng đi làm thiếp còn hơn. Không thể nói nàng không có lập trường được, cẩm y ngọc thực so với không biết lúc nào sẽ bị chém thành hai nửa, bất cứ ai cũng sẽ chọn phương án thứ nhất nha.

"Có lẽ chúng ta có thể thương lượng thêm, trừ tiền mua, ta có thể cho ngươi những lễ vật khác!" Lãnh Tuyệt Tâm cười nhạn nhạt, chậm rãi mở miệng. Hắn đang dụ dỗ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hơn nữa còn là kiểu dụ dỗ trắng trợn.

"Lễ vật khác? Vật gì?" Mâu quang của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chợt lóe lên, mỉm cười quyến rũ tà nghễ với Lãnh Tuyệt Tâm.

"Thiên Địa Thịnh, ta có thể cho ngươi làm Phó Đường chủ! Đối với người mới vào Hội mà nói, đây là ân huệ chưa từng có, không phải ngươi vẫn mong được gia nhập sao?" Lãnh Tuyệt Tâm khẽ cười, hơi cúi đầu, mang theo một tia mị hoặc hấp dẫn, khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi nhíu mày.

Uy uy uy, gia nhập xã hội đen có cái gì tốt, loại điều kiện này cho ta ta cũng không thèm. Sao không thực tế một chút, ví dụ như phòng ốc, đúng, không biết thị trường bất động sản ở cổ đại thế nào, tóm lại, chỉ cần không phải cổ phiếu hay đô la là được. Vàng bạc đều ok mà!

Lăng Tây Nhi gấp gáp nháy nháy mắt, bất đắc dĩ nhìn hai người họ mặt đối mặt, mũi đối mũi, mắt không hề chớp, đối với nàng cảnh tượng này giống hệt chuyện ma trong WC.

"Ta vẫn luôn ngưỡng mộ các bậc anh hùng của Thiên Địa Thịnh, gia nhập tổ chức luôn là tâm nguyện của ta, nhưng ta sẽ không đem Tây Nhi làm vật trao đổi!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm ngâm 2 giây, sau đó chậm rãi mở miệng.

Đúng! Lăng Tây Nhi gật gật đầu, dù gì điều kiện phải hấp dẫn một chút mới có chuyện để nói. Cái điều kiện vừa nãy, nếu là nàng nàng cũng sẽ không đáp ứng, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên.... Mục đích của hắn không phải là trà trộn vào Thiên Địa Thịnh hay sao? Bây giờ chẳng những có cơ hội mà còn là Phó Đường chủ, nhân vật cấp cao đó, tại sao hắn không đáp ứng? Hắn hẳn là không thiếu tiền rồi. Lăng Tây Nhi khẽ động con ngươi, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Lãnh tuyệt tâm trầm mặc, trong đôi mắt kiều mị hoa đào toát lên vẻ nghi hoặc: "Ngươi không muốn?" Hắn hỏi lại lần nữa.

"Đúng, ta không muốn!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu, tiến lên, nhẹ nhàng cầm đôi tay nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, mâu quang thâm tình nhìn nàng, khẽ nói: "Bởi vì nàng là người ta thích, cho nên, ta không muốn!"

Không khí trở nên trầm mặc, tuyệt đối trầm mặc, 100% trầm mặc. Hồi lâu, Lăng Tây Nhi chậm rãi chuyển động đôi mắt, biểu thị nàng còn sống. Lãnh Tuyệt Tâm mi mắt run rẩy, con ngươi mở to, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

"Ngươi nói ngươi thích nàng?"

"Đúng, ta thích nàng, nên ta sẽ không đem nàng ra trao đổi!" Đoam Tuấn Mạc Nhiên nhẹ giọng nỉ non, thanh âm dễ nghe làm Lăng Tây Nhi mê muội, nếu không phải nàng bị điểm huyệt, giờ phút này chắc chắn sẽ nhảy dựng lên.

"Gặp sau!" Lãnh Tuyệt Tâm trầm mặc hồi lâu, chậm rãi ngước mắt, nhàn nhạt nói ra hai tiếng, thân thể đi tới trước cửa.

"Ngươi thật sự hy vọng gia nhập Thiên Địa Thịnh sao? Điều kiện của ngươi không thích hợp!"

"Tại sao?" Phản ứng của Lãnh Tuyệt Tâm y như dự đoán, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ.

"Ngươi là con cái nhà giàu, căn bản không biết đến khó khắn, không biết dùng người, muốn gia nhập Thiên Địa Thịnh chỉ vì lòng hiếu kỳ nhất thời. Nhưng, Thiên Địa Thịnh không phải nơi thỏa mãn nỗi tò mò của ngươi, nó là tổ chức xây dựng từ xã hội bất công đầm đìa máu chảy, ngươi không thích hợp!"

Lãnh Tuyệt Tâm xoay mặt, nhanh chóng bước đi, thân ảnh phiêu dật chợt lóe qua, trong đêm tối càng trở nên đầy quỷ dị. Từ cửa phòng gió nhẹ nhàng thổi tới, ánh nến chập chờn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lãnh mị nheo lại mi mắt.

Lăng Tây Nhi khẽ chớp mắt, sốt ruột nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không biết đến khi nào hắn mới định giải huyệt đạo cho nàng.

Một khắc đồng hồ sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thoát khỏi trầm tư, ngước mắt lên, đi tới trước đóng cửa lại, rửa mặt, sau đó cởi áo, chậm rãi nằm bên cạnh Lăng Tây Nhi. Lúc sau, hắn đột nhiên nhớ ra, trên giường của hắn còn có nàng đang nằm, tư thế quái dị, trên người được tử sam bao bọc kín mít.

Hắn vươn ngón tay trắng nõn sạch sẽ điểm nhẹ một cái, trong nháy mắt Lăng Tây Nhi hiểu rõ cảm giác được thả lỏng, ngồi dậy, vươn người, gãi gãi sống lưng, thuận tiện dùng mâu quang quái dị nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Thân thể hắn cao lớn đem lại cho nàng cảm giác uy hiếp, thầm so sánh, thân thể hắn so với nàng to lớn hơn nhiều.

"Ngươi nhìn cái gì?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà nghễ ngước nhìn khuôn mặt xinh xắn của Lăng Tây Nhi, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

"Lời ngươi vừa nói có thật không?" Nàng chớp chớp mắt, cẩn cẩn dực dực mở miệng.

"Câu nào?" Thanh âm vẫn lạnh như băng, bất quá, Lăng Tây Nhi đã quen rồi.

"Câu vừa rồi đó!" Lăng Tây Nhi dùng ngón tay chỉ chỉ đầu giường.

"Câu vừa rồi?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hồ nghi nhìn đỉnh giường, rốt cuộc là câu nào?

"Chính là câu ngươi vừa mở miệng nói đó!" Lăng Tây Nhi nhăn nhó mở miệng, trong lòng thậm chí còn trào dâng một cảm giác ngọt ngào.

"Tại sao?" Hắn nhàn nhạt mở miệng. Câu trước chính là câu này!

"Câu trước nữa!"

"Gặp lại?" Hắn cười lạnh một tiếng, cố gắng nhớ lại.

"Trước đó nữa!" Lăng Tây Nhi thương cảm hề hề mở miệng.

"Ta thích ngươi?" Hắn cười đầy trào phúng, trực tiếp dùng ánh mắt thâm thúy u ám nhìn nàng.

"Đúng!" Tây nhi liều mạng đích gật đầu. Điều đó có thật không? Nàng lo lắng liệu mình có phải hay không đã thích hắn một chút. Lăng Tây Nhi nhẹ nhàng nhíu mày, mặc dù dáng vẻ hắn đáng yêu, tính tình cổ quái, kinh khủng nhất là hắn thích giết người. Đôi mày đang nhăn chặt của nàng giãn ra, thay thế là vẻ mặt tươi cười thanh thoát, có đôi khi, ánh mắt hắn rạng rỡ như mặt trời, làm nàng trong phút chốc quên hắn vốn là một ác ma, còn nữa, nụ cười của hắn mê hoặc lòng người, chỉ cần vô tình nhìn thấy, lòng nàng phảng phất trở nên mềm nhũn.

"Người không cho rằng ta thật sự thích ngươi chứ?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hứng thú nhìn vẻ mặt biến hóa của Lăng Tây Nhi, lười biếng mở miệng, thuận tiện tựa người vào đầu giường, chậm rãi nói.

"Sao?" Lăng Tây Nhi sửng sốt, tạm dừng suy nghĩ, trừng mắt nhìn hắn.

""Ta chỉ trả lời lấy lệ, nếu ta đáp ứng, hắn sẽ càng hoài nghi ta". Môi hắn cười khẽ, mâu quang tà nghễ nhìn Lăng Tây Nhi, ánh mắt ánh lên sự trào phúng Lăng Tây Nhi tự mình đa tình.

"Cái gì cơ? Shit!" Lăng Tây Nhi không chịu chửi bậy. Cha mẹ ơi! Có lệ? Cái gì gọi là cho có lệ? Có thể đem trái tim mẫn cảm của nàng ra đùa giỡn sao? Nàng hung hăng thấp giọng lên tiếng, hai tay hai chân bò xuống giường.

"Ngươi đi đâu?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh hỏi, mâu quang tà mị.

"Ai cần ngươi lo! Con bà nó!" Đương nhiên câu cuối cực kì nhỏ tiếng, gương mặt Lăng Tây Nhi đen sì, giống hệt mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết. Từ giờ khắc này, nàng quyết định, Đoan Tuấn Mạc Nhiên là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt!

"Ta chỉ đặt một phòng thôi!" Hắn giang rộng hai tay nằm xuống.

"Cái gì?" Nàng muốn nổi giận, thật sự muốn nổi giận, tên nam nhân này làm cái quái gì vậy? Một? Chủ tâm khiến cho mối quan hệ giữa hai người trở nên mập mờ sao? Nàng không có hứng thú làm chuyện mờ ám với một ác ma!

"Một phòng là đủ, hai phòng làm gì, thân là nha hoàn ngươi đương nhiên phải hầu hạ ta!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cho là đúng, vươn hai tay, chỉ chỉ cái ghế lạnh như băng.

"Ý của ngươi là muốn đêm nay ta ngủ trên cái ghế này?" Lăng Tây Nhi nghiến răng nghiến lợi, cái tên nam nhân đáng ghét này chán ghét nàng như vậy, tại sao không thuận tay đem nàng bán đi, ít nhất thoạt nhìn Lãnh Tuyệt Tâm cũng không phải là người tầm thường!

"Không sai! Buổi tối ta sẽ khát nước, hơn nữa, có thể cần đi nhà xí!" Hắn cười khẽ một tiếng, lật người, thuận tiện đem chăn bông ném cho nàng:

Hắn cười khẽ, lật người, thuận tiện ném một cái chăn trên giường cho nàng: "Y phục của ngươi rất dễ bị cảm, trước phẳng sau bằng, vừa không có gì đáng coi phía trước, vừa lộ liễu quá mức phía sau, tự nhìn lại dáng người mình trước xem có hợp không đi!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-144 )