Vay nóng Tima

Truyện:Vô Diệm Vương Phi - Chương 027

Vô Diệm Vương Phi
Hiện có 144 chương (chưa hoàn)
Chương 027
Mèo vờn chuột!
0.00
(0 votes)


Chương (1-144 )

Siêu sale Lazada


Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở phía sau liên tục cười lạnh, nụ cười lãnh khốc kia làm cho tiểu nhị buổi sáng đi đổ bô sợ đến suýt nữa thì vứt cái bô lại trên mặt đất.

"Khách quan, ngài sớm a?" Hắn nơm nớp lo sợ tiến lên, thân thiện chào hỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Khuôn mặt tuấn tú trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đẹp trừng lên, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng xinh xinh chu ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn tiểu nhị một cái, xoay người trở về phòng, cũng không thèm đuổi theo Tây Nhi.

"Chủ nhân, ngài dậy rồi?" Vào khách điếm, chỉ thấy Lưu An cùng bọn thị vệ vừa mới xuống lầu, người nào người nấy vẫn còn đang ngái ngủ, khi thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì vội tỉnh táo lại, quan sát thấy trời vẫn còn sớm, không rõ Vương gia tại sao lại đánh thức bọn họ dậy.

Lạnh lùng gật đầu, không nói lời nào, thân thể cao lớn rắn chắc ngồi xuống, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Lưu An, lôi cái nữ nhân kia về đây!" Hắn nhấc lên chén trà bằng sứ có hoa văn màu xanh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, con ngươi khẽ động, khuôn mặt mang theo nụ cười toan tính.

"Chủ nhân, người nói nữ nhân nào?" Lưu An khó hiểu, vui vẻ tiến lại.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên bất mãn ngoái đầu nhìn lại, trong con ngươi tràn ngập những tia sáng lạnh lẽo, đến mức làm cho Lưu An dần dần thấy kinh hãi, hắn thận trọng nhìn sang bên cạnh, không thấy Vương phi xuống lầu, bàn tay to vỗ đùi, rốt cuộc đã hiểu có chuyện gì, liền phất tay ra hiệu cho các huynh đệ đuổi theo.

"Cứ từ từ mà đuổi, trước hết hãy để cho nữ nhân ngu ngốc kia được hưởng thụ một chút cảm giác thành tựu, sau đó mới đem nàng về đây!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, đôi mắt buông xuống, quan sát chén trà trong tay, khóe miệng lạnh như băng cong lên, bây giờ Lăng Tây Nhi ở trong tay hắn chỉ giống như một con chuột nhắt, hắn muốn chậm rãi chơi đùa, cho đến khi đem nàng đùa đến không biết đông tây nam bắc mới thôi!

Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác! Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên cảm thấy mình vô cùng hẹp hòi, chẳng lẽ chỉ vì một câu chó cắn Lã Động Tân kia sao?

"Vâng, vâng, Vương gia, Vương phi đi về phía..." Lưu An thấy Vương gia không gấp, hắn cũng sẽ không vội vàng, hỏi rõ ràng phương hướng chạy trốn của Lăng Tây Nhi, dặn dò huynh đệ đuổi theo.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lười biếng nhích người, chậm rãi đi lên lầu, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên tạo thành một vòng cung hoàn mĩ, đêm qua vì trừng phạt nữ nhân kia đã phá hỏng mộng đẹp của hắn, bây giờ hắn phải bồi bổ lại thật tốt mới được, dù sao cái gọi là ba ngày lại mặt này, sớm đã qúa thời gian!

Hai bàn chân bị bó* bước đi quả nhiên là vô cùng mệt mỏi a, Lăng Tây Nhi đi trên đường lớn, nhìn ngó xung quanh, trông chờ bắt được một chiếc xe taxi, cả hai bên trái phải đều không thấy có ai tới, đành phải cúi đầu rên rỉ, đấm đấm cái eo nhỏ chậm rãi lết về phía trước, trong miệng không ngừng lầm bà lầm bầm: "Người ta nói dân số ở cổ đại ít, đất đai rộng rãi toàn là núi hoang quả nhiên không sai, đi lâu như vậy rồi mà cũng không thấy một bóng ma nào, không có xe taxi thì thôi, tới cái xe buýt cũng không có nốt! Coi như không có xe buýt, trở lại mấy trăm năm sau, cũng phải có xe kéo chứ? Còn có xe ngựa xe bò, bất kể cái xe súc vật kéo nào, tới một cái cũng được a!" Vừa mới nói thầm xong, thì nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền đến, tiếng lăn của bánh xe, mừng rỡ ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa đang lao nhanh đến, mành xe đỏ thẫm đang tung bay trong gió, tuấn mã đen tuyền phong thái hiên ngang lao vụt đến, kỳ quái, sao thấy quen mắt, nhìn nhìn về phía người đánh xe kia, cọc cọc cọc, càng nhìn càng thấy quen, không phải Lưu An thì là ai? Đang muốn chạy trốn, sau lưng lại xuất hiện thêm mười mấy thiết kỵ, sợ là trốn cũng không thoát a! Thế nhưng dù sao vẫn phải thử một chút, núp người, kéo kéo chiếc vạt áo mới thay, lầm bẩm lẩm bẩm trốn ở trong bụi cỏ dưới đường lớn, liều mạng nắm chặt bọc quần áo đeo trên người.

"Không nhìn thấy gì, không nhìn thấy gì!" Trong miệng không ngừng khe khẽ niệm niệm, thẳng cho đến khi cái xe ngựa kia cuồn cuộn đi xa, Lăng Tây Nhi mới dám mở ra đôi mắt to quan sát, không có ai, thật sự không có ai cả, nói vậy là nàng đã thoát rồi? Mừng rỡ đến mức nhảy cao ba thước, người vẫn còn ở trên không trung chưa hạ xuống, chợp nghe thấy một tiếng: "Vương phi!" của Lưu An lại "Ai nha" một tiếng, Lăng Tây Nhi té xuống mặt đất, mắt cá chân bị trẹo rồi, hoài nghi lỗ tai của mình có nghe nhầm hay không, cắn chặt răng, từ từ.. từ từ... quay đầu nhìn lại, phía sau, một... hai ...ba ...bốn ...năm... Mười ánh mắt hung hăng trừng nhìn nàng, cách đó không xa trên bãi cỏ, xe ngựa dừng lại, mấy con ngựa có con đang nhàn nhã rong chơi gặp cỏ, có con lại đang nghếch đầu lên, khinh thường nhìn bộ dáng run rẩy của Lăng Tây Nhi.

"Các ngươi..." Lăng Tây Nhi ngây người, chứng kiến rõ ràng, không, phải là nghe rõ ràng tiếng bọn họ đi xa, sao bây giờ lại họ lại trốn ở phía sau nàng, nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị người khác đùa bỡn.

"Chủ nhân nói, người muốn thỏa mãn tâm nguyện của Vương phi, để cho Vương phi nhấm nháp một chút thành quả chạy trốn thành công, nhìn vẻ mặt của Vương phi, Lưu An hẳn là không có làm nhục sứ mạng!" Lưu An mở miệng cười hì hì, tiến lên, lời lẽ tuy cung kính, nhưng bàn tay cũng không hề nhàn rỗi, xách Lăng Tây Nhi giống như xách con gà con lên trên xe ngựa, vỗ vỗ bàn tay to, đại công cáo thành, đi dọc theo đường lớn quay về khách điếm.

Trong xe ngựa, Lăng Tây Nhi bây giờ là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nàng đem đầu nhỏ vươn ra, thấy cây cối không ngừng trôi về phía sau, quãng đường đi khổ cực một lúc lâu, chỉ mới một khắc đồng hồ đã về lại chỗ cũ.

Nước chảy mây trôi, cây cao chọc trời, suối trong khe núi, một gian khách điếm, cảnh vật vẫn còn y như lúc đầu, hơn nữa mặt trời vừa mới mọc, năm sắc mầu rực rỡ, chiếu vào trong mắt Lăng Tây Nhi, nhưng không hề mang lại cảm giác thong thả thư thái, tĩnh mịch thanh nhã, mà cảnh sơn thủy phù dung nơi này lại như phụ trợ cho một luồng tàn bạo thần bí, còn có một chút bất đắc dĩ.

"Chủ nhân!" Gõ gõ cửa, Lưu An nhét Lăng Tây Nhi vào trong phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, giống như nhét một cái giẻ lau cho bớt việc.

Cúi cái đầu nhỏ không dám ngẩng lên, nàng không muốn phải đối mặt với một sát nhân cuồng ma, chuyện nàng bỏ trốn nên giải thích như thế nào đây?

"Đã trở lại?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, xoay người, vắt tay lên đầu, đôi mắt to tròn tròn vô tội chớp chớp, nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười lãnh khốc.

"... Đã trở lại..." Ngượng ngùng gật đầu, Lăng Tây Nhi thất thố xoa tay nhỏ bé.

"Nhanh như vậy?" Hại hắn mới chỉ chợp mắt được một chút mà thôi.

"A? Nhanh? Ta cũng không muốn nhanh như vậy a, là..." Dừng lại, mắt to chớp chớp, con ngươi đảo đảo nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thì ra hắn đã sớm biết tất cả, giống như mèo vờn chuột, muốn nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng, đang liên tục đùa bỡn với nàng mà thôi!

"Ngươi còn muốn chạy, ta cũng không ngăn cản!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, đem cái bọc nhỏ của Lăng Tây Nhi ném cho nàng, nơi đó là một ít bạc cùng châu báu mà nàng mang ra từ trong vương phủ.

"Thật sự?" Lăng Tây Nhi hồ nghi quay đầu lại, mắt to chớp chớp, nếu không ngăn cản nàng tại sao còn muốn bắt nàng trở về đây!

"Nhưng mà ta sẽ đem Lâm gia ở Giang Nam giết hết không còn một mống!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, hai tròng mắt lộ ra sát khí tàn nhẫn hung ác, hung ác đến mức khiến cho người ta run rẩy, lãnh khốc đến làm người nín thở hoảng sợ.

Hút một ngụm lãnh khí, run rẩy xoay người lại, đem bộ dáng âm ngoan tàn nhẫn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thu vào trong mắt, lãnh khí kia càng lạnh như băng, nàng ôm chặt bọc quần áo trên tay, biết cái ác ma này tuyệt đối không phải nói đùa, hắn nhất định sẽ nói được làm được. Trong nội tâm diễn ra trời đất xung đột, Lăng Tây Nhi cắn chặt đôi môi đỏ sẫm, con ngươi quay cuồng, Lâm gia mặc dù đối xử với nàng không tốt, nhưng mà Đại thiếu gia có tình cảm sâu đậm với nàng, còn có Tam tiểu thư đối đãi nàng như chị em ruột, nàng sao có thể bỏ đi như vậy!

"Ta ở lại!" Nàng hung hăng nghiến răng, đem bao quần áo bỏ lại trên bàn, trên mặt có một loại thần sắc oai phong lẫm liệt, gió thổi vi vu gợn nước lăn tăn, mỹ nữ ra đi không trở về, Phật nói, ta không xuống địa ngục ai xuống địa ngục đây! A Di Đà Phật!

"Đây là ngươi tự mình lựa chọn, không phải ta ép ngươi!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, lười biếng đứng lên, duỗi dài cái lưng mệt mỏi một cái, cầm chiếc dây cột tóc màu vàng đem mớ tóc đen bóng loáng thuận hoạt giống như da lông của động vật tùy ý buộc lại, thay một bộ y phục màu tím, thân trước dùng kim tuyến thêu một bức tranh vân thủy, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, giương lên một đôi mắt vừa to vừa tròn, đáng yêu khủng khiếp xinh đẹp mê người mầu nâu đen, sau đó, bờ môi duyên dáng kéo sang hai bên, nở ra một nụ cười rực rỡ nhất, chói mắt nhất, vừa có chút tinh nghịch, lại có điểm ngây thơ nhất thế giới.

A a a, ác ma nở nụ cười! Lăng Tây Nhi giật mình cứng người lại, ánh mắt dại ra, nụ cười tình cờ kia đúng là mị hoặc lòng người, làm cho người ta không tự chủ được chìm vào trong đó, giây tiếp theo, đầu vươn ra, dùng sức ngóng ngóng mặt trời, mặt trời như cũ vẫn mọc ở hướng Đông, trời trong nắng ấm, vậy ác ma tươi cười là vì...

"Chủ nhân, lễ vật đã chuẩn bị tốt, lúc nào ngài muốn lên đường đi Cẩm Tú Viên?" Lưu An nhẹ nhàng gõ cửa phòng khẽ giọng nói.

Cẩm Tú Viên? Mỹ nhân tặng ngã cẩm tú đoạn, hà dĩ báo chi thanh ngọc án. Lộ viễn mạc trí ỷ tăng thán, hà vi hoài ưu tâm phiền oản. (thơ Trương Hành) chẳng lẽ ác ma này cũng có hồng nhan tri kỷ sao?

*chân bó: tục bó chân bằng vải của người TQ thời xưa, phụ nữ phải bó chân từ bé, người ta coi chân nhỏ mới đẹp.

Hắc hắc ... mà anh Nhiên đã ... mất dạy ... anh Lưu An cũng chẳng kém phần nhở? Tội nghiệp tiểu Tây Nhi quá a ~


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-144 )