Nha hoàn Lục Nhi!
← Ch.014 | Ch.016 → |
"Vương phi, dậy thôi, đây là y phục của ngươi!" Mới tờ mờ sáng, Lục Nhi nét mặt u ám gọi Lăng Tây Nhi dậy, cầm một bộ tơ lụa hồng nhạt, quần lụa mỏng đưa đến trước mặt Tây Nhi, sắc mặt khó chịu tới cực điểm.
Nàng lạnh lùng nhìn Lăng Tây Nhi đang trong cơn buồn ngủ mắt nhập nhèm, trong lòng ứ đầy phẫn hận, nghe nói Vương gia vừa đi khỏi phủ, đầu sỏ gây nên đương nhiên là cái ả đàn bà xấu xí này, mới gả đến đây một ngày, đã làm mộng đẹp được hầu hạ Vương gia của nàng trở thành bọt nước.
"Chuyện gì vậy?" Lăng Tây Nhi dụi mắt, giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, cũng chỉ mới năm giờ sáng mà thôi, vừa không vội đi làm, rời giường sớm như vậy, ai da, chẳng lẽ là đến dâng trà cho cha mẹ chồng sao? Nhưng lúc bái đường hôm trước nàng không hề thấy cha mẹ chồng!
"Làm gì? Đương nhiên là rời giường rồi! Coi như ngài là Vương phi cao quý, không phải làm bất kỳ việc gì, nhưng chúng tiểu nhân còn phải làm việc, phải gấp chăn, phải quét dọn phòng, còn phải hầu hạ ngài thay quần áo trang điểm, làm xong cũng đến giữa trưa rồi!" Lục Nhi bụng đầy tức khí, cầm quần áo ném cho Lăng Tây Nhi, sau đó đi đến bên giường, nhanh nhẹn sửa sang lại đệm chăn.
Lăng Tây Nhi ngơ ngác nhìn thái độ thô lỗ của Lục Nhi, mày liễu nhăn lại, chưa bao giờ nghe nói việc gấp chăn lại cần nhiều thời gian như thế, mới nửa đêm canh ba đã phải rời giường, nàng lạnh lùng đánh giá Lục Nhi, rõ ràng nàng đây là ma cũ bắt nạt ma mới mà!
Nàng quay mặt nhìn sang, trong lòng thầm đánh giá tư sắc của Lục Nhi, tư sắc của Lục Nhi chỉ có thể xem như bình thường. Nàng cười lạnh một tiếng, không tin nổi là mình làm Vương phi rồi mà vẫn bị người khác ức hiếp.
Đặt mông ngồi ở trên cái chăn Lục Nhi mới gấp lại, Lăng Tây Nhi nhíu lông mày: "Bây giờ ta muốn ngủ tiếp, cho nên, không cần ngươi gấp chăn, ta không gọi thì ngươi không cần đến!" Tây Nhi cố ý nháo nhào cái chăn, chui vào, thò mỗi đầu ra ngoài, giảo hoạt nháy nháy mắt, thỏa mãn chứng kiến nữ tỳ điêu ngoa ức hiếp chủ nhân Lục Nhi tức giận xanh cả mặt.
"Ngươi..." Lục Nhi thở phì phì trừng mắt nhìn Tây Nhi, nàng biết Lăng Tây Nhi không được sủng, mới có thể kiêu ngạo ức hiếp nàng như vậy!
"Hình như ngươi phải xưng hô với ta là ngài a! Cho dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng là chủ tử của ngươi!" Lăng Tây Nhi chuyển mắt, nét mặt tươi cười khách khí mà cường thế, nàng không phải là người dễ dàng để cho người khác ức hiếp, chỉ cần có năng lực phản kháng, nàng sẽ hung hăng phản kích cho những kẻ muốn cho nàng mất mặt xem.
"Vâng... Ngài... Nghỉ ngơi!" Lục Nhi bị vẻ mặt oai phong lẫm liệt của Lăng Tây Nhi làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn rời khỏi cửa.
"Lục Nhi tỷ tỷ, ngươi đừng bắt nạt Vương phi nữa, dù sao đi nữa, nàng cũng rất đáng thương..." Giữa gian nhà, thấy Lục Nhi vừa thở phì phì vừa làm bữa sáng cho Lăng Tây Nhi, sắc mặt tái lại, Tiểu Hồng biết ngay nàng ta không tìm được cái gì tốt ở chỗ Vương phi kia!
"Đáng thương? Ta mới là kẻ đáng thương đây! Ta khổ sở chờ đợi hai năm, rốt cuộc đợi được đến tháng sau chính là đến lúc ta được hầu hạ Vương gia, nhưng nữ nhân này vừa xuất hiện liền phá hỏng chuyện tốt của ta!" Vẻ mặt Lục Nhi đầy phẫn hận, nàng sẽ không chịu khuất phục nhanh chóng như vậy, chỉ cần thay đổi một chút trong điểm tâm của nàng ta là được!
"Kỳ thật Lục Nhi, chúng ta đều là nha hoàn, mà Vương gia là nhân trung chi long*..." Tiểu Hồng cúi đầu, cố gắng thuyết phục Lục Nhi.
"Ta chưa bao giờ dám mơ làm Vương phi, chỉ cần là tiểu thiếp cũng tốt a!" Hai tròng mắt Lục Nhi trợn trừng, ngoan cố nói.
Tiểu Hồng cụp mi mắt xuống, lắc đầu, nhẹ thở dài một hơi, xoay người, cũng không nói chuyện nữa.
Lục Nhi đem bữa sáng bị thay đổi đưa đến trước mặt Lăng Tây Nhi, che dấu ánh mắt dưới bộ dạng phục tùng cung kính đến đứng ở một bên.
Tây Nhi chậm rãi dò xét Lục Nhi, thấy sự phản kháng của mình nhận được hiệu quả, tâm tình rất tốt, cầm lấy bát chè hạt sen nấm tuyết vừa trắng lại vừa thơm ngon, dùng thìa quấy lên, nhấm nháp một ngụm.
Hai tròng mắt đột nhiên mở lớn, hai tròng mắt vốn đã to trợn trừng thành hạt long nhãn, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, sắc mặt từ hồng biến bạch, Lăng Tây Nhi phun vội ra.
" Vương phi làm sao vậy, là trù nghệ** của nô tỳ không phù hợp khẩu vị của ngài sao?" Lục Nhi biết rõ còn cố hỏi, đôi mắt hồn nhiên mà tròn xoe tỏ vẻ vô tội.
"Không có, làm rất khá, chỉ là ta không đói bụng mà thôi!" Lăng Tây Nhi thuận theo, rõ ràng là Lục Nhi cố ý đem muối thay thế cho đường trắng! Nàng chậm rãi ngước mắt lên, đột nhiên muốn biết tiểu nha hoàn này đến cùng là vì cái gì mà căm thù nàng như vậy! Nàng cũng đã từng làm nha hoàn, cũng từng bị người kỳ thị, nhưng chưa bao giờ thử nghiệm qua cái việc hại người a!
Lục Nhi dường như rất kinh ngạc, thái độ bình tĩnh của Lăng Tây Nhi khiến cho nàng mơ hồ cảm thấy bất an, nàng lặng lẽ đánh giá khuôn mặt phía bên phải của Tây Nhi, đột nhiên cảm giác thật ra Lăng Tây Nhi rất xinh đẹp. Da tay trắng nõn nà, lông mi như lá liễu nhẹ nhàng vẽ trên khuôn mặt, đôi mắt mèo hình hạnh nhân lóe lên những tia tinh quái. Sống mũi thẳng thon dài, càng tôn lên đôi môi anh đào duyên dáng. Nếu như không phải có cái bớt hoa mai chướng mắt bên trái khuôn mặt, Lục Nhi biết, Vương phi nhất định là một tiểu mỹ nhân!
Nàng cụp mắt xuống, phẫn hận trong lòng càng dâng lên, nàng không thể để cho Vương gia nhìn thấy những chỗ tốt đẹp của Lăng Tây Nhi, trước lúc Vương gia quay lại, nàng phải nghĩ biện pháp đem Lăng Tây Nhi đuổi đi!
"Nếu Vương phi không đói bụng, vậy Lục Nhi sẽ đem thức ăn thu dọn xuống!" Lục Nhi hừ lạnh một tiếng, vừa lúc, cho nàng chết đói đi!
"Ta muốn ăn bánh bao, ngươi có thể giúp ta cầm mấy cái bánh bao tới không?" Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, có lẽ trước hết nàng cần tìm hiểu xem tại sao Lục Nhi căm thù nàng!
"Bánh bao?" Lục Nhi bỗng nhiên cất cao giọng thét chói tai, vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn.
"Đúng vậy, ta muốn ăn bánh bao! Đường đường là một Vương phi, không có khả năng ngay cả một cái bánh bao cũng không được phép ăn chứ?" Lăng Tây Nhi cười khẽ, vẻ tươi cười dù nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại như chém đinh chặt sắt, không cho phép Lục Nhi phản bác.
Nàng lạnh lùng xoay người, cầm khay đi xuống, cửa phòng loảng xoảng một tiếng đóng chặt lại.
Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, tiến lên mở cửa phòng ra, lúc này mới nhìn rõ bố cục của hậu viện, cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ, cây xanh bao quanh, chim chóc hoa cỏ, mặc dù không bằng được trung tiền viện trang nhã tráng lệ, nhưng cũng là cảnh vật hợp với lòng người.
Nàng khẽ thở dài, rảo bước đi tới đỉnh núi giả trong viện, chậm rãi ngồi xuống, nhìn bầu trời xanh trong, mây trắng phiêu du, cây xanh, hoa đỏ, bắt đầu cảm thấy thích cảnh vật của nơi này, so với Lâm phủ nhiều chuyện tai bay vạ gió, nơi này dù sao cũng thanh nhàn một chút. Tây Nhi hơi giơ đôi bàn tay nhỏ bé lên, che nắng ở trước mắt, nhìn mái đình cao lớn ở phía xa xa, sáng lấp lánh trong nắng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng không khỏi lẩm bẩm: "Ngói lưu ly, cái đỉnh ở phía đông kia là ngói lưu ly sao?" Không biết thứ lòe lòe sáng lên ở phía đông có phải là ngói lưu ly thường thấy ở cổ đại hay không!
Lăng Tây Nhi đứng lên, muốn xem rõ ràng hơn, đột nhiên, một bóng đen như đại bằng giương cánh từ trên nóc nhà phi xuống, che khuất hoàn toàn ánh sáng rực rỡ. Lăng Tây Nhi đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên cả kinh, quát to một tiếng "Ai da!" Thân thể nhỏ bé không đứng vững, ngay lập tức ngã từ trên đỉnh núi giả xuống.
Bóng người nọ bay lên chỉ hơi do dự một chút, thân thể cong lên hướng về phía Lăng Tây Nhi, thân ảnh màu đen trên không trung vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ.
Không đau đớn như tưởng tượng, cái eo thon nhỏ mềm mại của Lăng Tây Nhi đang lơ lửng ở giữa không trung đã được một đôi bàn tay kéo lấy rồi rơi vào trong một cái ôm ấm áp, nàng hơi nhíu mày, mi mắt run rẩy kích động, hai tròng mắt đột nhiên mở ra, đập thẳng vào mắt là một khuôn mặt hồn nhiên, đáng yêu, hai mắt thật to, cái miệng nho nhỏ, môi anh đào đỏ au, nếu như người kia không phải thân cao một tám thước, Lăng Tây Nhi thiếu chút nữa tưởng rằng nam hài trước mặt chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi mà thôi!
Chỉ là trong con ngươi kia, khí thế lạnh như băng phá tan vẻ thanh thuần thơ ngây của khuôn mặt nhỏ nhắn, là hắn, là gã sai vặt của Đoan Tuấn Vương gia kia! Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở ra nụ cười tươi rực rỡ như ánh mặt trời, nàng đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, một tay nhỏ ôm thật chặt cổ hắn, tay còn lại vươn lên che khuất hai tròng mắt đang tản mát ra khí thế lạnh lùng mị hoặc kia, chỉ để lại cái mũi xinh xinh cùng đôi môi đỏ au mà nàng yêu thích.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |