Một màn này ở trong mắt cô 🅓●â●m 𝐝ụ●c đến muốn mệnh
← Ch.13 | Ch.15 → |
Đôi vú trắng nõn, vòng eo m*ả*ռ*𝒽 k♓*ả*𝖓*𝒽, đ·ư·ờп·🌀 ⓒ·⭕·п·ɢ thon dài, thẹn thùng giao nhau với đôi chân.
Mỗi một tấc da trên người Hứa Điềm, đều đẹp đến r𝖚·ռ 𝐫ẩ·🍸 trong lòng. À, vậy mà cô còn biết mặc quần lót khi ngủ trên giường của đàn ông, Từ Chính Thanh nghĩ.
Hứa Điềm theo bản năng rụt người về phía sau:
"Ấy, Từ Chính Thanh, anh đừng làm tôi sợ......"
Từ Chính Thanh nhẹ nhàng cười tươi, cảm thấy Hứa Điềm không quen khi anh trở thành một người đàn ông thực thụ.
Anh còn nhớ rõ lần đó ở KTV, Hứa Điềm kéo mình vào phòng vệ sinh, nhón mũi chân tuyên bố muốn ♓*ô*n anh.
Từ Chính Thanh học theo, nói với cô: "Tôi muốn 𝐡.ô.𝖓 em."
Đôi môi 𝐦●ề●𝖒 ⓜạ●❗ của anh dừng lại trên môi Hứa Điềm, tiếp xúc ở cự ly gần, dừng ở chóp mũi, dừng ở má cô, dừng trên đôi mắt.
"Nhắm mắt." Anh nói.
Hứa Điềm ngoan ngoãn nhắm mắt, chóp mũi nhận được một chiếc ♓ô·𝓃 nhẹ nhàng, như đang khen ngợi.
Từ Chính Thanh tìm được môi Hứa Điềm, ♓ô*𝓃 lên, cuốn lấy đầu lưỡi của cô. Một tay anh chống trên giường, một tay xoa bóp vú, trêu đùa đầu v*, đôi nhũ sóng đong đưa, hạt đậu 〽️_ề_Ⓜ️ 𝖒ạ_ı rất nhanh cứng lên, như chịu 𝐤í*𝖈*♓ ⓣ*𝖍í*c*ⓗ sung huyết.
đầu v* là nơi mẫn cảm của Hứa Điềm, Từ Chính Thanh vẫn luôn biết.
Hô-𝐧 Ⓜ️ô-𝐢 ռ*ó*𝐧*𝐠 b*ỏп*g, Từ Chính Thanh Ⓜ️ú●✞ đến mức gốc lưỡi Hứa Điềm tê dại, anh †_♓_ở ♓ổ_𝖓 ♓_ể_ռ rời ra, l●ïế●𝐦 nước miếng không biết do ai quấy loạn chảy ra, lại lần tìm đến vành tai cô.
Vành tai Hứa Điềm rất đẹp, dày thịt phấn nộn, đáng yêu vô cùng.
Từ Chính Thanh ⓛ𝖎ế·𝐦 láp vành tai cô, ngậm lấy, nhẹ nhàng 〽️*ú*✞ vào.
"A...... Ngứa......"
Hứa Điềm không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ, theo bản năng nghiêng đầu né tránh, Từ Chính Thanh không cho cô cơ hội này, càng tăng thêm lực môi lưỡi.
Xúc cảm ấm áp ư*ớ*т á*𝖙 từ vành tai truyền khắp toàn thân, lần đầu tiên Hứa Điềm biết mình như vậy mà lại sợ ngứa, cô trốn không thoát, đành phải xoắn người xin tha:
"Đừng...... Đừng có ⓜ●ú●т... thật ngứa....... ."
Lần này Từ Chính Thanh nghe thấy Hứa Điềm cầu xin, chóp mũi dán vào cần cổ một đường đi xuống phía dưới, lướt qua xương quai xanh, xuống đến vú, anh dừng lại, ngửi ngửi hít một hơi thật sâu
Sau đó lộ ra... dáng vẻ giống như si mê thỏa mãn.
Hứa Điềm vừa vặn bắt gặp, một màn này ở trong mắt cô 𝒹_â_𝖒 𝐝ụ_𝖈 đến muốn mệnh, còn sắc tình hơn những hành động trước đó của anh, ngay lúc này, cô cảm nhận rõ dòng nước đang trào ra dưới thân mình.
Hứa Điềm cầm lòng không đậu dùng chân cọ cọ Từ Chính Thanh, kết quả lại đụng đến lớp vải 𝖒ề_𝖒 〽️ạ_ℹ️, mà lúc này, Ⓜ️ề_𝐦 Ⓜ️ạ_i cũng làm người ta không hài lòng chút nào.
Tay Hứa Điềm tay thăm dò đi xuống 𝖈ở●𝐢 🍳●υầ●𝓃 anh, Từ Chính Thanh phối hợp với động tác cởi của cô, thuận thế thay đổi một tư thế, nâng Hứa Điềm lên ôm ngồi ở trên đùi ăn vú.
Đầu lưỡi anh linh hoạt giống một con rắn nhỏ, lúc khẽ 𝖑❗·ế·ⓜ, lúc lại ɱ·ú·𝖙 vào thật mạnh, chăm sóc cả hai bên thoải mái dễ chịu, núm ti hồng hào nhô cao, hưng phấn không thôi.
Ban đầu Hứa Điềm còn hơi xấu hổ rên thì thầm, nhưng т𝐡●â●п ✞♓●ể vì k·𝐡𝑜á·ï 𝐜ả·ɱ hết đợt này đến đợt khác, phía dưới có dòng nước chảy ra, Hứa Điềm không chiến thắng được ԁ.ụ.𝖈 ѵ.ọⓝ.🌀 của cơ thể, cũng không khống chế được tiếng 𝓇ê*п r*ỉ đã dâng lên cổ họng.
Cô đành phải ôm chặt lấy Từ Chính Thanh, thông qua da thịt tiếp xúc với da thịt mong giảm bớt khát vọng, sư*ớ*𝐧*ⓖ đến rì rầm.
Tay Từ Chính Thanh men theo sườn eo Hứa Điềm đưa xuống dưới quần lót, bàn tay rộng đặt lên Ⓜ️ôп_𝐠 thịt, xoa bóp, lôi kéo, hưởng thụ xúc cảm tuyệt diệu này.
Rất nhanh, Từ Chính Thanh đã cảm nhận được Hứa Điềm ư-ớ-т á-t, anh nở nụ cười trầm thấp ngắn ngủi.
Tiếng cười gần như không thể nghe thấy, nhưng mặt anh vẫn còn 𝖛-ù-❗ ⓥà-𝐨 vú Hứa Điềm, hơi thở vì cười thay đổi rất rõ ràng, Hứa Điềm mẫn cảm nhận ra anh đang cười cái gì, tức giận đẩy một cái vào ⓝⓖ*ự*𝖈 anh.
"Cười gì mà cười!" Hứa Điềm đỏ mặt.
"Chỗ này của anh sắp thành Kim Cô Bổng, tôi cười nhạo anh à?"
Cách lớp quần sịp, Hứa Điềm dùng sức nhéo cây gật thịt đã sớm cương cứng, nảy bang bang của Từ Chính Thanh đang chọc vào đùi mình.
"A."
Hứa Điềm có hơi thẹn thùng, cho nên thẹn quá thành giận, xuống tay không nặng không nhẹ, làm Từ Chính Thanh hít vào một hơi, theo bản năng nắm lấy cổ tay cô, âm thanh khàn khàn: "Nhẹ thôi."
Thật kỳ lạ, ԁ*ụ*ⓒ v*ọn*ɢ lên cao, Hứa Điềm cảm thấy giọng nói của Từ Chính Thanh thanh phát ra như triền miên, có ý xin tha.
Cô khẽ hừ nhẹ một tiếng, quyết định bỏ qua cho anh lần này, hạ tay xuống không động nữa.
Thật ra Từ Chính Thanh cũng rất bội phục bản thân mình, gặp cơn đau như thế, mà cây gậy th*t này của anh cũng không có dấu hiệu mềm xuống, ngược lại được bàn tay mềm như bông của Hứa Điềm sờ một lần, lại càng cương thêm vài phần.
"Không phải cười nhạo"
Anh 𝖙𝖍*ở 𝖍*ổ*ⓝ 𝒽*ể*𝐧 nói:
"Là vui thích."
Từ Chính Thanh nắm lấy cổ tay Hứa Điềm dọc theo dương v*t cọ sát trên dưới vài lần, dùng một tay khác kéo quần sịp ra, côn th*t nóng hầm hập bắn ra ngoài. Vẫn là màu đỏ tím lần trước Hứa Điềm đã nhìn qua, vừa to vừa lớn, thẳng tắp, giương nanh múa vuốt kêu gào.
Từ Chính Thanh bắt lấy bàn tay Hứa Điềm tay cầm vào dương v*t của mình, giống như cầu xin, lại như đang 𝖉*ụ d*ỗ:
"Giúp tôi tuốt nó."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |