Cầu hôn
← Ch.062 | Ch.064 → |
Ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp phủ lên trên người.
Nhưng, trong lòng Y Vân lại nổi lên từng hồi lạnh lẽo. Quân Lăng Thiên bị giải đi, trước khi đi hắn còn quay đầu lại cười, nụ cười kia thật ấm áp, như ánh mặt trời hừng đông. Chỉ trong phút giây đó, trái tim Y Vân dâng lên một loại cảm giác khó tả. Nàng không rõ, cảm giác đó là gì, nàng chỉ biết phải cố gắng loại bỏ cảm xúc đó. Quân Lăng Thiên bước đi về phía ánh nắng, bóng dáng in dài trên sân. Hình dáng tử sắc kia bao phủ tràn ngập trong lòng Y Vân, không chịu rời đi. Long Mạc yên lặng nhìn Y Vân, hắn không biết Vân nhi nàng đang suy nghĩ gì, hắn chỉ cảm giác đươc nàng không bao giờ ... còn là Vân nhi trước đây, từ sau khi trở về, đáy lòng nàng luôn chất chứa nhiều tâm sự, chưa từng có một nụ cười thật sự. Nhưng, cho dù như thế nào, hắn vĩnh viễn không buông ta.
Hắn muốn giữ lại Vân nhi, lưu nàng bên người, như thế mới có thể nắm giữ trái tim nàng. Long Mạc gắt gao giữ chặt cổ tay Y Vân, chậm rãi đi về phía trước. Đi đến một nơi trong viện, sáng sớm từng đoá hoa xinh đẹp e ấp, trên cánh hoa còn lấp lánh vô vàn hạt sương long lanh màu ngũ sắc dưới ánh mặt trời. Y Vân dừng chân bên bóng cây, trầm mặc một lát, hỏi, "Đại ca ca, ngươi dự định xử trí hắn như thế nào?"
"Vân nhi, ngươi thấy thế nào?"Tiếng nói ôn nhu, giọng điệu nuông chiều. Sự dịu dàng này làm trái tim Y Vân hổ thẹn, ở trước mặt Đại ca ca nàng lại nghĩ cho tên ác ma kia, thật là không nên như vậy.
Nhưng, nàng không nỡ nhìn hắn chết. Quân Lăng Thiên vẫn chưa thật sự tổn thương nàng, hắn chỉ trêu đùa nàng, nếu bởi vì vậy mà giết hắn, cả đời này nàng sẽ không thể nào yên tĩnh. Cắn nhẹ môi dưới, nói: "Có thể sau khi giam giữ hắn một thời gian rồi thả hắn không, dù sao, hắn cũng chưa làm gì Y Vân."Đôi mắt Long Mạc tối tăm nhìn thẳng vào Y Vân, nét mặt nghiền ngẫm."Nhưng, nếu thả hắn.
Hắn sẽ còn cùng ta đối địch, còn có thể lại bắt ngươi.
Vân nhi, đối với ác ma thì không thể nhân từ, có biết không?"Y Vân cúi đầu, trốn tránh ánh mắt Long Mạc. Trái tim hắn bỗng nhiên đập mạnh, loại cảm giác lo sợ mất đi này không ngừng lan toả."Vân nhi biết, chỉ là............không muốn giết hắn thôi.
Như vậy, Y Vân sẽ rất áy náy."
"Được rồi, theo ý ngươi, qua một thời gian, đại ca liền thả hắn."Y Vân cuối cùng cũng thở ra một hơi."Đa tạ Đại ca ca!" Y Vân không suy nghĩ gì liền nói."Ngươi là thay Quân Lăng Thiên cảm tạ ta sao?" Thần sắc Long Mạc tối sầm lại, hỏi. Y Vân lúc này mới phát hiện lời cảm tạ của mình có chút không phù hợp, nhưng dù sao nàng cũng đã nói ra, hơn nữa đây chẳng phải là làm theo lẽ thường sao."Ta, không phải, Đại ca ca, ta chỉ là cảm thấy hắn rất đáng thương.... Ta...." Y Vân băn khoăn giải thích."Ta biết, " Long Mạc bỗng nhiên cắt ngang lời Y Vân, nhìn nàng thật sâu, "Vân nhi, trả lời ta, làm phi tử của ta được không? Hôn sự của ta cùng Nguyệt tiểu thư là không thể, phi tử của ta vĩnh viễn chỉ có thể là ngươi, ta sẽ xin phụ hoàng cùng mẫu thân đồng ý chuyện của chúng ta, ta cũng sẽ không ngại hướng Nguyệt tướng quân và Nguyệt tiểu thư cầu xin tha thứ.
Chỉ cần...... Ngươi chịu gả cho ta, Vân nhi, đồng ý với ta được không? Gả cho ta, được chứ?"Ánh mặt trời len vào từng cánh hoa, ngọn gió. Lời nói Long Mạc dịu dàng vương vấn bên tai Y Vân. Hơi thở của hắn vờn quanh mái tóc như mây của nàng. Trong ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ ôn nhu. Hắn căng thẳng nhìn Y Vân, hắn chờ đợi câu trả lời của nàng. Gả cho ta, làm phi tử của ta, được chứ?Trái tim Y Vân trong nháy mắt như nổi lên hàng ngàn cơn sóng. Gả cho ta, được chứ?Được, tất nhiên là được, nàng đã yêu mến từ lâu Đại ca ca của nàng, nhưng mà, nàng có thể sao? Làm sao có thể?"Vân nhi, đồng ý với ta, được chứ? Không cần phải lo lắng quá nhiều, Nguyệt Hạ Hương không lấy ta mới có thể tìm thấy được hạnh phúc thật sự của nàng ấy.
Vân nhi, gả cho ta, để ta yêu thương ngươi cả đời, sủng ái ngươi cả đời, che chở cho ngươi hết cả cuộc đời này, được chứ?"Trái tim Y Vân như dây huyền cầm, run rẩy không ngừng, Y Vân như lạc vào trong mộng, gật đầu, nhẹ nói, "Được, ta đồng ý."Y Vân cúi đầu, giấu đi đôi môi đỏ mọng, chiếc cầm nhỏ bé duyên dáng, đôi má nàng ửng hồng, rèm mi nhẹ nhàng rung động như trái tim của nàng. Nhìn nàng thẹn thùng tựa như một đoá hoa yêu kiều mềm mại. Long Mạc nở nụ cười. Nụ cười sáng lạn, rực rỡ mà anh tuấn, thoáng chốc, Y Vân dường như có thể nghe thấy âm thanh hoa nở. Giờ phút này thật hạnh phúc. Long Mạc vươn tay, mười ngón tay đan vào nhau, ở cùng một chỗ, si ngốc nhìn lẫn nhau, ánh mắt tha thiết không rời. Trong mắt của ngươi chỉ có ta. Trong mắt của ta chỉ có ngươi. Trong lòng của ngươi chỉ có ta, Và trong lòng của ta cũng chỉ có ngươi. Vĩnh viễn không xa rời nhau."Vương gia, " một thị vệ xuyên qua bụi hoa, vội vàng chạy đến. Khi đến gần, bẩm báo: "Vương gia, tiền tuyến có tin tức truyền đến, Thánh thượng cho gọi người vào điện."Sắc mặt Long Mạc đình trệ, quay đầu ôn nhu nói với Y Vân, "Vân nhi, quay về am ni cô đi, một lát ta sẽ đến tìm ngươi."Nói xong, lưu luyến rời đi. Bạch y càng lúc càng khuất xa, thân ảnh thẳng tắp tuấn tú dần dần biến mất. Y Vân một mình bước dọc theo con đường. Trái tim sớm đã được bao phủ bởi cảm giác hạnh phúc, tựa như muốn bay lên.
Nhưng trong lòng còn có một bóng ma lờ mờ không xua đi được.
Y Vân lắc lắc đầu, xoá đi bóng ma không rõ kia. Bầu trời một màu xanh thẳm, Áng mây trắng tinh thong dong, Ánh nắng mặt trời sáng rực xinh tươi, Sắc hoa lại càng thêm đáng yêu, Làn gió ấm áp tươi mát như vậy, Khung cảnh trong hoàng cung đẹp như tranh vẽ, cung điện thì nguy nga. Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
*Đúng là khi iu thì thấy cái ji` cug đẹp ma`*Ở trong bụi hoa mải mê rong chơi, hương hoa tình tứ bay vào cánh mũi, Y Vân dang rộng đôi tay, nhắm mắt tận hưởng giờ khắc này. Ánh mặt trời bỗng nhiên biến mất, trên đỉnh đầu dường như có một bóng ma che phủ. Mở mắt ra, là Long Phi, chẳng biết hắn đi tới trước mặt nàng khi nào. Hắn đứng ở nơi đó, khuôn mặt vẫn tái nhợt như tuyết, con ngươi thật sâu nhìn vào Y Vân, hàn ý tràn ngập quanh thân thể hắn. Hắn như trái ngược với ánh nắng, nếu cứ mãi đứng dưới ánh sáng đó, Y Vân thật sự sợ rằng hắn sẽ bị tan chảy mất. Hắn chắc chắn vừa mới từ trong mật thất luyện tập loại thần công kia. Hắn vẫn còn tu luyện loại võ công kia ư."Đại ca, ngươi còn tu luyện Lãnh Ngưng thần công sao? Thân thể của ngươi vẫn khỏe chứ?"Long Phi không ngờ câu nói đầu tiên của Y Vân lại là hỏi thăm bệnh tình của hắn, nàng không những không hận hắn, mà còn nhớ tới thân thể của hắn.
Trong mắt Long Phi thoáng hiện lên một tia cảm động."Ta vẫn luôn luôn tu luyện! Cho đến khi nào thành công." Long Phi nói, nhìn nét mặt Y Vân toả sáng. Nữ tử này, càng lúc càng xinh đẹp. Là chuyện gì lại khiến nàng vui sướng như thế, say sưa như thế. Bởi vì Long Mạc sao?Nàng dang rộng đôi tay đắm chìm trong hương hoa, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ, như một đoá hoa trong suốt xinh tươi, mặc sức xoè ra từng cánh hoa trong gió. Đôi mày Long Phi nhăn lại, vì sao, ở trước mặt hắn, nàng chưa bao giờ vui sướng như vậy."Đại ca, " nhìn thấy chân mày Long Phi nhíu chặt, Y Vân cho là hắn đang chịu đựng việc bị hàn ý ăn mòn, "Ngươi cần gì phải tra tấn chính mình như thế, cho dù là luyện thành công phu, cũng khó tránh khỏi thân thể bị hao tổn, như vậy có đáng không.
Cho dù ngươi trở thành hoàng thượng, có được cái quyền thế hư vinh ấy, ngươi mới vui sướng sao? Việc đánh bại đệ đệ của mình, quan trọng như thế ư?"
"Có đáng hay không, là việc của ta." Long Phi cố chấp nói."Người sống cả đời, còn có rất nhiều điều đáng để ngươi theo đuổi, vì sao cứ khăng khăng cố chấp không buông?" Ánh mắt Y Vân phủ kín ưu sầu, lo lắng."Vậy sao? Nhưng mà những thứ đó chẳng phải tồn tại cùng với quyền thế hay sao, có được quyền lực, có được ngôi vị hoàng đế, sẽ có được tất cả.
Ngươi không cần phải khuyên ta, ta sẽ không hối hận." Dưới ánh nắng, thần sắc Long Phi kiên định, không đạt được mục đích quyết không từ bỏ."Có quyền lực rồi sẽ có được tất cả hay sao? Ngươi trước hết sẽ mất đi huynh đệ.
Có thể, còn mất đi tình yêu thương của phụ hoàng lẫn mẫu hậu ngươi." Y Vân không cam tâm, hết lòng khuyên nhủ, trong lòng của nàng tin tưởng Long Phi vẫn còn trái tim."Cái gì là tình thương phụ mẫu! Ta chưa bao giờ nhận được! Ngươi có biết không? Nhật Hi Quốc đã muốn tiến đánh hai toà thành của Nam Long Quốc.
Phụ hoàng cho gọi Mạc đến bàn bạc, nhưng lại không cho ta biết? Trong mắt Phụ hoàng chỉ có Mạc, căn bản không có để ta vào trong mắt." Long Phi có chút kích động nói."Đại ca, có lẽ mọi việc không như ngươi suy nghĩ, đối với họ ngươi là một bệnh nhân, tất nhiên sẽ không đem chuyện này nói với ngươi.
Đây không phải là không nghĩ đến ngươi, mà là quan tâm đến sức khoẻ của ngươi."Long Phi vẫn một mực khăng khăng."Không đúng, lúc trước khi ta không luyện thần công thì trong mặt bọn họ cũng đã không có ta.
Nói cho ngươi biết, chiến sự lần này gấp rút, có lẽ Mạc và Nguyệt Lãng tướng quân sẽ xuất chinh.
Trong hoàng cung sẽ không có Mạc, haha..." Long Phi còn chưa nói hết, vẻ ác liệt thoáng hiện lên trong đôi mắt."Ngươi nói cái gì?" Trái tim Y Vân đập rộn. Nhật Hi Quốc sắp đánh chiếm hai toà thành sao? Thiên hạ này vừa mới thái bình không lâu, Nhật Hi Quốc, vì sao lại khơi mào chiến tranh? Chiến tranh chẳng phải là đồng nghĩa với việc lê dân bá tánh lại phải chịu khổ hay sao. Nam Long Quốc nhất định là không thiếu tướng giỏi, vì sao, Hoàng thượng lại muốn Đại ca ca phải ra sa trường?Y Vân ngơ ngẩn từ trong bụi hoa đi ra, bước chân hốt hoảng đi về phía trước. Tin tức này tới quá đột ngột, Y Vân nhất thời không thể tiếp nhận. Long Mạc, Đại ca ca của nàng, thật sự phải xuất chinh sao?
← Ch. 062 | Ch. 064 → |