← Ch.32 | Ch.34 → |
Ở trong chăn, anh lật người đè cô, quỳ gối giữa hai chân, tùy ý xoa пⓖ·ự·𝒸 cô thành đủ loại hình dạng, dày vò đầu nhũ cho đến khi dựng đứng. Sau đó anh thuần thục sờ vào hang động nhỏ đã ướt đẫm phía dưới, đầu ngón tay nhẹ nhàng tách hai cánh môi ra, cúi người đặt quy đầu nóng rực lên trên cửa huyệt ẩm ướt.
Anh như ngựa quen đường cũ ấn thẳng vào trong, ngay lập tức được hoa huy*t 〽️_ú_т chặt, lớp thịt non bao bọc quy đầu tham lam nuốt lấy toàn bộ, anh sung ⓢ●ư●ớⓝ●ⓖ muốn 𝒸·ⓗế·t. Lý Tồn Căn dùng sức chuyển động, lút cán vào trong, tới khi quy đầu chạm vào phần thịt non sâu nhất mới dừng lại. Mỗi lần đi vào anh đều đ.â.𝖒 sâu đến khó tưởng, cô thật sự trướng không chịu nổi, muốn duỗi tay lùi về sau thì bị anh kéo lại, ngã mạnh vào người anh.
Trần Kiều †h.ở ℊấ.p, cả người run lên, từng đợt 🎋𝒽ⓞ-á-𝒾 𝖈-ả-𝐦 truyền từ sống lưng ⅼ.ê.п đỉ.𝖓.♓ đầu. Anh bóp chặt vòng eo cô, chỉ ước gì có thể vùi cả người vào cơ thể cô, như những buổi đêm trước, anh đè cô dưới thân, nắm lấy đôi chân Ⓜ️ảп●h κ●hảп●h của cô, liên tục điên cuồng ra vào, làm cho cô vừa khóc vừa rên.
Trong ổ chăn tối tăm, mùi hương của d*m thủy dày đặc bao trùm anh. Giữa cặp đùi trắng tuyết, một cây gậy thô nóng như lửa điên cuồng đ.â.ɱ ☑️.à.🅾️ 𝖗ú-𝐭 𝓇-🔼, một luồng điện cực nhỏ được tạo ra sau mỗi lần 𝐠ầ_ⓝ 𝖌_ũ_𝖎 lẫn nhau, thoải mái đến nỗi từng tế bào đều than thở thỏa mãn.
"Ah...! Ah...! Ha ưm... Ưm! Chậm một chút... Quá sâu! Ah...! Ưm..." Cô không nhịn được phát ra tiếng ⓡê*𝐧 г*ỉ, vất vả lắm mới thích ứng được với tốc độ của anh, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng nước nhóp nhép ở chỗ ℊ-ıa-𝖔 𝖍-o𝖆-п của hai người.
Sau khi ra vào hàng trăm lần, cô rùng mình co chặt hoa huy*t, ⓚ-ⓗ-oá-𝐢 𝖈-ả-〽️ điên cuồng bùng nổ, hết đợt này đến đợt khác, tinh thần và thể xác đều lên đến đỉnh cao của d·ụ·𝒸 𝐯ọⓝ·𝖌. Cô chỉ có thể r·ê·𝓃 r·ỉ, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi. Thấy cô muốn ra, anh lập tức tăng tốc, dùng hết sức để va chạm hoa huy*t ɱ●ề●〽️ 〽️ạ●❗ đã ửng hồng và sưng tấy, tiếng †𝐡*â*ⓝ †ⓗ*ể va chạm bạch bạch vang lên bên tai.
Chăn bông phập phồng lên xuống như sóng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Quy đầu liên tục chọc vào miệng huyệt đang đóng chặt khiến nó trở nên mềm nhũn tê dại, khe nhỏ tinh tế r-𝐮-𝓃 𝖗ẩ-ÿ tràn ra một dòng suối, cuối cùng anh lại một lần nữa đ_â_m ☑️à_𝐨 ⓡ-ú-т 𝐫-🔼, mạnh mẽ lao thẳng vào hoa tâm.
Trần Kiều khóc thành tiếng, nức nở 𝓇·ê·п 𝓇·ỉ, nhờ lần đầu mà anh đi vào rất thuận lợi, tần suất ra vào quá cao khiến miệng hoa tâm hoàn toàn không khép lại được. Khi quy đầu đ·â·ⓜ ѵà·o, từng tấc da thịt đều căng phồng lên, sau khi anh rời đi để lại khe thịt đỏ tươi chưa kịp đóng lại đã bị mở ra. Lúc mới bắt đầu có chút gian nan, khoang tử cung giống như nhục huyệt thứ hai ở sâu trong cơ thể vậy, mặc cho gậy th*t thô to ♓*ц𝖓*ⓖ hăn*🌀 thao túng.
"Ah...! Cút ra ngoài... Ưm ưm, ah...! Ah ah... Ưm..." Tiếng khóc kèm theo tiếng 𝖗ê·ⓝ г·ỉ đau đớn mơ hồ không rõ, đầu óc choáng váng, cánh đồng dưới thân bị va chạm đến ↪️_𝖍ế_𝐭 lặng, không phân biệt được là đau hay là 𝖘·ư·ớ·п·🌀. Cô vẫn luôn khóc, thỉnh thoảng ngâm nga cao giọng lại bị gián đoạn bởi trận cao trào bất ngờ ập tới.
côn th*t nóng rực như sắt nung quyết cắm sâu vào trong nhục huyệt không ra ngoài, cho dù có bắn ra thì cũng ở lại bên trong cho đến khi khôi phục hoàn toàn. Sợ cô lạnh, anh lật người ôm cô, cơ ռ.ɢ.ự.𝖈 cường tráng áp vào tấm lưng trắng tuyết như ngọc của cô, 𝖒*ơ*𝐧 ✝️rớ*𝓃 bờ vai mảnh mai, dưới thân vẫn mạnh mẽ di chuyển.
Nước mắt Trần Kiều lăn dài, bàn tay trắng bệch đầy mồ hôi nắm chặt ga trải giường. Cô giang rộng hai đùi, bàn chân trắng nõn thò ra khỏi chăn, ngón chân không ngừng căng thẳng theo từng đợt cao trào.
Thiếu niên ở phía sau liên tục đưa đẩy, phần thịt lúc ẩn lúc hiện với tốc độ cực nhanh, tiếng bạch bạch phát ra từ nơi 𝐭♓*â*ռ 〽️ậ*†. Vốn dĩ côn th*t của anh đã rất dài, từ khi khai trai đến giờ côn th*t anh lại càng ngày càng thô cứng, mỗi lần ra sức, anh không chỉ đ-â-ɱ và-⭕ hoa huy*t 〽️ề*𝖒 𝐦*ạ*ı ngọt ngào, mà còn ức ♓iế-p khiến nó đỏ bừng lên, liên tục cọ sát ra những chất lỏng trong suốt ◗-â-〽️ đã-𝓃-ℊ.
Hoa tâm ở nơi sâu nhất trong nhục huyệt cũng không thoát nạn, nhiều lần bị mở ra chui sâu vào trong, quy đầu chọc vào vách tử cung, một luồng điện xẹt qua 𝖐·í↪️·♓ ✞♓í𝐜·♓ cái miệng nhỏ, không ngừng chảy ra dòng nước ấm. Tử cung nhỏ chứa đầy †_𝒾_ռ_♓ ⓓị_c_𝒽, quy đầu xông vào thì lập tức bắn tung tóe khắp nơi, lối ra duy nhất đã bị chặn lại, nên 𝖙❗*𝐧*ⓗ 🅓*ị🌜*ⓗ chỉ có thể ở lại bên trong.
Cô khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt, một lúc sau, 🎋𝒽-o-á-ı cả-〽️ đã gột rửa cơ thể cô, đầu ngón tay không còn chút sức lực nào. dương v*t chôn trong cơ thể lại làm mạnh hơn, không ngừng ra vào khiến cô cảm thấy cả người tê dại ռ.ó𝓃.ɢ 𝖗𝐚.𝓃g.
Vì hay làm việc nặng nên thể lực anh rất tốt, người dưới thân đã mềm nhũn thành một vũng nước, mà mỗi khối cơ bắp của anh vẫn căng tràn năng lượng. Thao tác nhanh và dữ dội, mỗi lần đều tiến vào chỗ sâu nhất, hưởng thụ cảm giác sung ş.ướ𝓃.🌀 tột độ khi bị gặm cắn, dòng điện 𝐤*íc*h 🌴♓*í*𝖈*𝐡 dữ dội xông lên từng đốt sống, đốt nóng toàn thân, truyền thẳng vào da thịt. 🎋♓⭕·á·ı ↪️ả·𝐦 gần như thao túng anh, anh hận không thể tiếp tục làm như thế này mãi mãi, ↪️𝐡ế-т trên người cô cũng được.
Lại thêm lần nữa không biết đến bao giờ, sự sảng khoái từ xương cùng lên đến đỉnh đầu, anh điên cuồng đâ-〽️ ν-à-ⓞ mười lần, cuối cùng cũng vào được khoang tử cung, tất cả đều được phát tiết vào trong cơ thể cô không sót một giọt. Giống như con trăn lớn đang dây dưa với con mồi, anh nhắm mắt lại giam cô vào vòng tay mình, cảm nhận 🎋_í𝒸_♓ ✞♓_í_𝒸_h dai dẳn không nguôi sau đợt 👢●à●𝖒 ⓣì𝐧●𝒽 mãnh liệt.
Cô nằm nghiêng lộ ra chiếc bụng căng tròn giống như mang thai, bên trong toàn là chất lỏng của họ. Cô vẫn chưa bình phục, tiếng khóc nhỏ không ngừng vang lên, thỉnh thoảng lại nấc lên một cái. Anh nhẹ nhàng ♓ô●𝖓 lên sống lưng cô, ấn vào bụng nhỏ hơi nhô lên, lưu luyến 𝖛·⛎·ố·т ✔️·3 bằng mọi cách. Kết thúc rồi nhưng anh vẫn không 𝐫*ú*т r*a, suy nghĩ điên cuồng hiện lên trong đầu anh, anh chỉ muốn dính liền với cô, bắn tất cả vào trong, vấy bẩn cô, để lại những dấu vết của mình ở sâu trong cơ thể cô, nhiều đến mức không thể xóa nhòa được nữa. Thậm chí còn muốn đánh dấu lên ⅼ*❗n*ⓗ 𝖍ồ*п cô.
Lý Tồn Căn hít sâu một hơi, đè nén ý định đen tối của mình, cô vẫn đang khóc, dáng vẻ hoàn toàn không kìm chế được. Họ đã làm hơn trăm lần, nhưng bình thường anh đều ỷ vào thể lực mạnh mẽ của mình mà 𝖍𝐮𝓃_ɢ 𝒽ă𝐧_🌀 tàn nhẫn, làm cô khóc không ngừng, cuối cùng anh chỉ có thể dịu dàng dỗ dành.
← Ch. 32 | Ch. 34 → |