Truyện:Vân Nê - Chương 28

Vân Nê
Trọn bộ 76 chương
Chương 28
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Rừng núi tách biệt, ngoại trừ những người chăn nuôi thì có rất ít người đến. Hoang vu hẻo lánh không có hơi người, đám thú hoang lại càng nhởn nhơ buông thả hơn. Lý Tồn Căn thả bò giữa thung lũng nên cũng đặt không ít bẫy, buổi tối Trần Kiều tỉnh dậy không thấy bóng dáng anh đâu, hỏi ra mới biết anh đi kiểm tra bẫy thú.

Vận may quả thực không tồi, chưa đến một tháng đã bẫy chừng mười con thú to nhỏ. Lúc tối cô thức dậy, thấy anh mang về một con lợn rừng. Chắc hẳn con lợn này đã bị thương rồi ⓒ𝒽.ế.t lạnh, nặng tầm hai mươi cân, cô có thử nhấc lên nhưng không nổi.

Vừa đi bẫy về nên không thể nào ngủ tiếp, anh thêm củi vào lửa, ngọn lửa bùng lên hừng hực, tưởng chừng sẽ cháy lan đến nóc nhà. Anh cầm cái ấm nhỏ, bận rộn hồi lâu mới đun xong thùng nước, Lý Tồn Căn trần con lợn vào trong.

Thỏ rừng, cùng một vài thú rừng không biết tên khác đang được treo vào móc sắc trên đống lửa. Hai ngày nay khả năng nướng thịt của anh đã tiến bộ không ít, thịt nướng ra khá giống với thịt khô. Nước thịt béo ngậy chảy ra, nhỏ xuống lửa phát ra tiếng xèo xèo, hương thịt nướng thơm ngon bắt đầu bốc lên.

Lúc ra ngoài không mang theo nhiều đồ, nhưng thiếu niên kia ngày nào cũng vận động khá nhiều, tiêu hao không ít năng lượng. Cơm được nấu từ nồi sắc thơm mềm ngon ngọt rất dễ ăn, bên dưới còn có lớp cơm cháy màu vàng cam, ăn kèm với cải muối thì cực kỳ ngon.

Trần Kiều đã dần quen với những ngày tháng ăn thịt, mỗi lần nhớ đến khoai tây khoai lang, cô không khỏi tiếc nuối: "Nếu ngày nào cũng có cơm ăn thì tốt rồi." Nghĩ lại lúc trước cô kén ăn, mẹ và Mạnh Dự cũng không ép nổi cô, bây giờ lại phải bùi ngùi vì một bữa cơm tẻ, quả nhiên con người nên học cách trân trọng những gì đang có đi, vì biết đâu vào một ngày đẹp trời nào đó, ông trời sẽ giáng xuống một đòn cảnh cáo hù dọa, giống như cô bây giờ đây.

Để tiện cho việc mang theo nên khi ra ngoài hai người đã đem túi gạo cuối cùng trong nhà đi. Mẹ Lý và Hoa Nhi vẫn ăn ngũ cốc như thường lệ, cả nhà ba người bây giờ đều rất ân cần với cô. Nhưng có một số chuyện cô không nên để tâm thì tốt hơn, vì lỡ đâu để tâm rồi, cô sẽ đắm mình trong đó không 𝐫_ú_ⓣ 𝐫_a được.

Tối đó ăn cơm xong, Trần Kiều nhớ lại cách mẹ Lý làm lúc trước, lấy một bộ quần áo rách ra mò mẫm vá lại. Anh lùa bò vào chuồng xong bèn đem thức ăn ra kiểm kê, thức ăn hao hụt có thể bù lại bằng thịt rừng, đồ đạc không bị hụt đi, ngược lại còn thu về một túi đầy ắp.

Trần Kiều xoa xoa lòng bàn tay sưởi ấm, chân đã mang giày bông mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo, lòng bàn chân thì ngứa ngáy. Chắc do cô không quen với giá rét ở miền núi nên đã bị nứt da. Nước trên bếp đã sôi, cô rót ra cốc rồi ν.ù.ï ✔️à.ο trong tay, đến khi sắp nguội mới uống một ngụm.

Lý Tồn Căn đã thu dọn gần xong, chỉ còn lại vài đồ dùng thiết yếu chưa có thời gian sắp xếp. Bởi vì ở trong phòng nên anh không mặc quá nhiều, chỉ khoác một lớp áo bông, góc áo nhét vào trong lưng quần, dây lưng buộc chặt lộ ra vòng eo cường tráng, dáng người cao ráo, bờ vai dài rộng, cơ bắp rắn chắc. Bên dưới là chiếc quần được may từ vải thô bao lấy đôi chân dài thẳng tắp. Thân hình này không thua kém người mẫu là bao, nếu anh đồng ý ra ngoài, nhiều khi sẽ đủ điều kiện kiếm tiền cho tư bản không chừng. Trần Kiều im lặng xua đuổi suy nghĩ vớ vẩn này đi, đến khi có người ngồi xuống bên cạnh cô mới bừng tỉnh. Lý Tồn Căn gãi đầu, tỳ cằm lên vai cô lười nhác giống như Hoàng Kim, nắm lấy cổ tay cô đoạt nước uống.

Cô đưa cốc cho anh: "Phải về sao?"

Anh liếc nhìn ra bên ngoài, trăng treo lãng mạn, ánh sáng lành lạnh trong vắt tựa như một tầng lụa mỏng bao phủ cả mặt đất, gật đầu: "Ngày mai tôi đi cắt cỏ, nên sáng sớm chúng ta phải về rồi." Trần Kiều nghịch móng tay, thưởng thức hai từ "về nhà". Anh đun một ấm nước để gội đầu và tắm rửa, sau đó giặt sạch đồ lót của hai người rồi treo gần đống lửa. Trần Kiều đỏ mặt đứng nhìn, thật ra cô rất chú trọng vấn đề riêng tư cá nhân, không thích tiếp xúc da thịt với người lạ, từ khi hiểu chuyện đến giờ, đồ lót cô cũng không để mẹ giặt nữa.

Sau khi đến nhà anh, có rất nhiều thói quen cô bắt buộc phải thay đổi, ví dụ như ăn uống không được kén chọn, còn anh thì vừa cố chấp vừa dịu dàng chen chân vào thế giới của cô, đồ lót của cô đều một tay anh giặt. Cô phản đối rất nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng đành mặc kệ anh. Có một số chuyện nếu bản thân không làm gì xấu hổ thì thôi cứ kệ đi.

Anh vui vẻ đi tắm rửa sạch sẽ. Trần Kiều thấy có chuyện chẳng lành, uể oải leo l*ê*п 𝐠*𝐢*ườ*𝖓*g nhắm mắt giả vờ ngủ. Cảm nhận được anh đã chui vào trong chăn, cọ sát bên tai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "A Kiều, tôi tắm xong rồi."

Cô không vui đánh lên bàn tay đang sờ loạn kia, tức giận: "Tắm thì tắm đi, nói với tôi làm gì..." Cô khẽ lấy hơi, nⓖ·ự·𝐜 lại bị anh bóp đau: "Đừng có kéo quần áo tôi, lạnh... Anh tránh ra..."

Cô bị xoa đến nóng người, đỏ mặt xoay đi, hai tay chống lên n🌀-ự-𝖈 anh đẩy ra xa: "Lý Tồn Căn, anh ⅼê·𝖓 🌀·1·ư·ờ𝓃·ⓖ chỉ biết làm mỗi chuyện đó thôi hả, yên ổn ngủ một giấc không được sao?"

Yên ổn ngủ một giấc thì không ăn được vợ, anh rụt tay về, Trần Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt rồi chỉnh lại quần áo. Lần này anh hành động nhanh hơn, luồn thẳng tay vào trong cởi sạch đồ của cô, bản thân cũng chui vào trong chăn, trên giường chỉ có bóng dáng 𝖓𝖍_ấ_🅿️ 𝖓_h_ô của hai người.

Trần Kiều ra sức chống cự nhưng vẫn không giữ được quần áo, vốn đang tức giận bực mình, nhưng một giây sau lại cảm thấy xấu hổ, cả người 𝐧_óⓝ_ɢ ⓑừ_п_🌀 lên. Anh dám 𝐡·ô·п lên chỗ đó của cô, tuy rằng đã tắm rửa sạch sẽ không có mùi lạ gì nhưng cô vẫn khá bối rối, cô thực sự không quen với loại ✝️ⓗâ●ռ 𝐦●ậ●🌴 xa lạ không có ranh giới này.

Dù bị anh lăn lộn đến c-𝖍-ế-t, cô cũng không khủng hoảng bằng giờ phút này. Đầu lưỡi 〽️ề.〽️ ɱ.ạ.ı trơn trượt đang dạo quanh ngoài cửa cốc, đôi môi dán sát vào viên thịt nho nhỏ, hàm răng khẽ cắn, đầu lưỡi linh hoạt bắt chước côn th*t đột nhiên chui vào trong mật động, thậm chí còn mô phỏng động tác ra ra vào vào của côn th*t. Cô muốn trốn đi, nhưng vòng eo lại bị nắm chặt, hại cô muốn trốn cũng không xong.

Đầu lưỡi ấm áp thăm dò trái phải, 𝐜ả.𝐦 𝖌ⓘ.á.ⓒ t.ê 🅓.ạ.𝐢 thăng hoa dần hiện hữu, đôi môi dùng sức mú_✝️ lấy hoa huy*t, tựa như hút cả lⓘ*𝓃*♓ 𝖍ồ*𝖓 cô vào trong. Trần Kiều than nhẹ, lập tức cảm nhận được một luồng chất lỏng nóng hổi chậm rãi chảy ra. Toàn thân mềm nhũn, anh tăng tốc độ một chút, nơi tư mật nổi lên một loại 🎋·♓𝖔á·ï 🌜·ả·ɱ khác thường, thần kinh càng lúc càng căng, 👢𝖎n●ⓗ ♓ồ●п phiêu diêu ở trên mây, cuối cùng dòng nước lũ bùng nổ vọt thẳng ra, khiến cô mất khống chế κẹ_𝓅 𝐜_♓ặ_✞ đầu anh, tha thiết không để anh rời đi.

Phát hiện cô đã nhũn người, anh l𝒾·ế·Ⓜ️ nhẹ cửa huyệt ⓜề.〽️ Ⓜ️.ạ.1 ửng đỏ, khi đôi môi rời khỏi mật huyệt còn kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài, cảnh tượng này vừa sắc tình vừa 𝐝â.𝖒 mĩ không thể tả. Anh ôm lấy eo cô, bắt cô cầm lấy cây gậy sắt nóng rực dưới thân, để cô tự đỡ quy đầu chen vào lối mòn ư*ớ*𝐭 á*𝖙. Khe nhỏ căng tròn như chiếc màn thầu nóng hổi, thoáng chốc đã được tách đôi lộ ra chiếc miệng màu hồng phấn, vừa đ_â_ⓜ ⓥà_⭕ đã bị 〽️*ú*ⓣ chặt, anh thử thăm dò tiến vào trong một đoạn. Cô vô thức hé miệng 𝐫ê●𝖓 r●ỉ, tựa như không nuốt nổi anh, miễn cưỡng chỉ vào được một đoạn.

Anh hít vào thật sâu, ngón tay sờ xuống nơi mật dịch vừa tiết ra, vân vê cửa động thít chặt, mềm mịn đỏ hồng, sung sướ-𝐧-g đến da đầu căng chặt. Anh nắm lấy eo cô thúc mạnh, lại nuốt thêm một phần, anh vẫn chưa vào trong hoàn toàn mà đã chạm đến điểm đích rồi.

Lý Tồn Căn cúi người xuống 𝒽_ô_𝓃 cô, trong miệng là vị mằn mặn do cơ thể cô tiết ra, Trần Kiều tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn chưa thoát khỏi sự khủng hoảng hoàn toàn. Lúc đã chạm đến nơi sâu nhất anh đột nhiên mạnh mẽ đ●â●ⓜ về phía trước, lút cán đi vào, Lý Tồn Căn thở hắt một hơi, thoải mái than nhẹ. Nắm chặt lấy cổ tay yếu mềm của cô, mu bàn tay nổi lên gân xanh, giống như chỉ có da bọc xương.

Trần Kiều nhăn mày, tay níu lấy đệm chăn bên dưới, đau đớn nhưng thoải mái đến 𝐫-𝖚-𝖓 𝖗-ẩ-𝓎. Anh tiến vào quá sâu, hơn nữa còn dùng quá nhiều sức, làm cho cửa hoa tâm bị đẩy ra, toàn bộ quy đầu đều chui vào khoang tử cung nho nhỏ.

Đường đi bị k●í↪️●h 𝐭h●í●𝖈●♓ kịch liệt nhanh chóng co rút, κẹ_ρ 𝒸𝒽_ặ_✞ đến mức làm anh phát đau, anh đặt đùi cô lên vai bắt đầu đâ·𝖒 thọc. Lý Tồn Căn không chờ nổi nữa, mỗi lần đều nặng nề va chạm, cũng may ngoại trừ lần đầu những lần sau đều không lút cán, nhưng lực đâ·𝐦 vẫn quá cường hãn, mỗi lần tiến vào đều khiến cửa huyệt căng trướng, mở đến hết mức, giây tiếp theo lại cấp tốc 𝓇ú_✞ 𝐫_🔼, mị thịt bên trong còn chưa kịp khép đã bị anh hⓤ𝖓.🌀 ♓ă.𝓃.𝖌 đâ·𝐦 ✅à·🔴 lần nữa.

Cô quá chặt, khoang hoa huy*t ấm nóng mềm mịn, vây lấy anh 360 độ không góc 𝖈hế_т, cắn nuốt 🦵1-ế-〽️ Ⓜ️ú_✞, mỗi lần đều sung şư_ớ𝓃_🌀 cực hạn. Anh hoang dã, hung mãnh nhanh chóng ra vào không dưới trăm lần, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu bắn ra, thậm chí còn càng làm càng hăng, gậy th*t cứng rắn kia vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi, 𝖓ó-ⓝ-ℊ ⓑỏ𝐧-𝖌 như sắt, đưa cô 🦵*ê*𝐧 đỉ*n*𝒽 của 𝖉ụ●🌜 ✔️ọ𝐧●🌀, giống như tàu lượn siêu tốc, một giây trước còn lơ lửng trên mây, một giây sau đã phóng xuống thung lũng.

Anh lót một tấm đệm dưới eo cô, 〽️ô·ⓝ·🌀 được nâng cao càng dễ dàng 🌴𝐡*â*𝖒 𝖓*♓ậ*ρ hơn. hoa huy*t sắp bị 𝖙·hi·ê·⛎ 𝐜·𝒽·á·🍸, tê nóng hừng hực lan khắp toàn thân, một làn sóng k𝒽ⓞ·á·ı ⓛ·ạ·𝖈 phủ đầu ập đến, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghẹn ngào như ⓡ*ê*ⓝ г*ỉ. Không biết bị anh đụng tới nơi nào, cô đột nhiên cứng đờ, cả người 𝐫·⛎·п ⓡ·ẩ·🍸, hoa huy*t bị 🎋●í●↪️●𝖍 ✝️●híc●𝖍 quấn chặt lấy anh, bụng dưới co rút nảy lên từng đợt.

Cô càng 𝖗.ê.𝓃 𝓇.ỉ không chịu nổi anh càng vui thích, điên loạn va chạm điểm mẫn cảm, mỗi lần đều mạnh mẽ ghim lên trên, cả người cô gần như bị đánh bay ra ngoài. Trần Kiều hoàn toàn mê loạn, cơ thể n●ó𝓃●ɢ 🅱️ừ●ռ●ⓖ, nức nở khóc thành tiếng, đầu ngón tay trắng bệch b-ấ-ц c𝖍-ặ-† lấy bờ vai anh: "Ah... Đừng! Đừng chạm vào nơi đó... Xin anh hức a... Ah ưm..." Cô nấc từng tiếng nghẹn ngào, sợ rằng, nhiều thêm một giây nữa cô sẽ tan vỡ.

Anh cúi đầu, mồ hôi nóng hổi từ trên trán chảy xuống chóp mũi, trên mặt là ԁụ_↪️ 𝐯_ọ_ռ_ℊ cuồng nhiệt không cách nào hình dung, khàn giọng nỉ non: "A Kiều, chặt quá... tôi s·ướп·𝖌 lắm, ừm... A Kiều, A Kiều..."

Anh triền miên gọi tên cô như không nỡ rời xa, bên dưới lại va chạm khiến cô thần trí mơ màng, 𝐡цп-🌀 ♓ă-п-ɢ dùng sức, dường như muốn đâ-〽️ cho nơi đó sưng lên mới vừa lòng. Trần Kiều không chịu nổi 🎋í↪️·♓ 𝐭·𝐡í·c·𝐡, cô co rút, ôm chặt lấy bụng dưới, sâu trong hoa tâm phóng ra một luồng d*m thủy ռó●𝓃●ⓖ 𝒷●ỏ𝓃●𝐠, trong nháy mắt đã 𝖑ê_ⓝ đỉ_𝖓_𝐡.

Toàn thân tuyết trắng 𝐦ề●𝖒 Ⓜ️ạ●❗ nằm trên giường, dư vị cao trào còn chưa qua đi, hạ thân chậm rãi co giật. Anh vẫn chưa buông tha cô, ép cô xoay người lại quỳ gối trên giường, từ phía sau thúc vào miệng huyệt sưng đỏ, đâ·m ⓥà·⭕ nơi sâu nhất từng đoạn một, lớp thịt non lại tiếp tục cắn nuốt gậy th*t của anh. Trần Kiều rⓤ·n 𝖑ẩ·γ 🅱ẩ·𝓎, vô lực nằm trên giường khóc.

Da thịt mịn màng, đầu gối do quỳ mà ửng đỏ, bất lực dựa vào người anh. Bắp đùi vì va chạm quá lâu mà hồng một mảng, xuân dịch lẫn ✝️_i𝓃_h 𝖉ị_𝖈_𝖍 chảy dọc xuống giường, thấm ướt một vùng.

Không biết cô đã tiết ra bao nhiêu lần, nhưng anh chỉ vừa phóng được một lần, nên vẫn không chịu ra ngoài, lấp đầy lối đi tiếp tục muốn làm cô. Bụng nhỏ hơi nhô lên chứa đầy xuân thủy và ⓣ●ℹ️●ռ●♓ 🅓●ị●𝐜●h, bị anh ra vào làm cho chao đảo. Bàn tay lớn từ sau lưng sờ ⓛê.𝓃 đỉⓝ.♓ núi tuyết, tùy ý nhào nặn thành đủ loại hình dạng, anh ռ.ó.𝓃.🌀 𝐛ỏռ.ℊ 𝒽●ô●п lên gáy cô, dọc theo đư●ờⓝ●ℊ 🌜0𝖓●ɢ duyên dáng, gieo xuống từng đóa hồng mai.

Trần Kiều khàn giọng, miệng đắng lưỡi khô, nước mắt lưng tròng trong cực kỳ đáng thương. Bụng nhỏ chứa quá nhiều chất lỏng, anh lại làm cô vừa nhanh vừa mạnh, mỗi lần đều lắc lư dằn vặt khiến người ta phát điên. Bởi vì tư thế đi vào từ phía sau, nên lúc nào cũng cắm sâu vào trong, đỉnh bụng cô nhô lên, thì thầm ⓓ.ụ ⓓ.ỗ mê hoặc cô: "A Kiều, em muốn có con không? Chỉ một đứa... Sinh cho tôi em nhé..."

Không biết cô có nghe thấy hay không, hai tay chống 🦵_ê_ⓝ ⓖ_ıư_ờ_п_🌀 𝓇_𝐮_𝖓 𝓇_ẩ_𝐲 tựa như một giây sau sẽ sụp đổ, cô 𝖗-ê-n 𝓇-ỉ thương tâm. Anh cầu mong vài lần cô vẫn không phản ứng, chỉ bám chặt lấy bàn tay nắm trước 𝖓-g-ự-↪️ cô: "Nhẹ chút... Quá sâu... Đừng mà... Ưm ah... Ah ah..."

Anh chống người quỳ lên, hai tay nắm chặt eo cô, đột nhiên tăng nhanh tốc độ, điên cuồng đưa đẩy. Mỗi lần đều vào toàn bộ, quy đầu hung bạo phá tan hoa tâm, đâ·ⓜ sâu vào trong, lúc ra ngoài chỉ chừa lại phần quy đầu chống lên miệng huyệt, giây kế tiếp lại 𝐜●ắ●𝖒 𝖛à●⭕ như gió lốc. Bụng nhỏ vốn chứa đầy chất lỏng nay đã căng phồng, côn th*t tiến vào hằn lên một vết thật dài trên bụng.

Κíc.𝖍 𝐭.ⓗí.🌜.♓ này quá kịch liệt, chuyển hóa thành dòng điện sáng lòa xẹt khắp cơ thể, dệt thành tấm lưới bao chặt lấy cô. Xương cùng chua xót đến cực điểm, 𝐤𝒽𝐨á*ℹ️ 🌜*ả*ⓜ mãnh liệt dọc theo xương sống chạy thẳng lên não, cơ bắp cả người anh căng cứng, làn sóng nhiệt bao phủ đỉnh đầu, trong đầu như bắn pháo hoa, ⓓụ-ⓒ 𝐯-ọ-𝐧-🌀 bùng nổ, tế bào thần kinh tê dại. Anh ⓗ_ⓤ_𝓃_𝖌 𝐡ă𝓃_𝐠 làm cô thêm mấy chục lần nữa, quy đầu đâ●Ⓜ️ mạnh vào hoa tâm, kéo căng nhục huyệt nho nhỏ đến tận cùng, 𝖙.ïռ.h ◗ị🌜.𝒽 trắng đục bắn ra như súng nước, từng luồng từng luồng bắn thẳng vào đích đến.

𝐊·♓·ο·á·𝐢 👢·ạ·↪️ qua đi, mệt mỏi lại kéo đến như sóng triều, anh ôm chặt lấy cô, rút hạ thân ra một đoạn lấp kín miệng huyệt, để lại toàn bộ dấu vết của trận 𝒽o-🅰️-𝐧 á-ℹ️ vừa rồi đọng lại trong hoa tâm, không cho rơi ra ngoài, dù chỉ một giọt. Anh duỗi tay sờ lên bụng nhỏ đang nhô cao, vùi mặt vào sau cổ cô, hít một hơi thật sâu tìm kiếm chút an ủi.

Chương (1-76)