← Ch.18 | Ch.20 → |
Sau đó Trần Kiều còn nghe thấy, vợ của Lý Đạt thừa dịp Lý gia không để ý chạy thẳng ra đường lớn, bị mọi người đuổi theo vây bắt, Lý Đạt túm lấy cô ấy dẫn về nhà. Mỗi ngày đều gà bay chó sủa, mẹ với chị em mới đề nghị, gọi một cô vợ được mua khác vừa sinh con xong đi khuyên nhủ.
Trần Kiều tương đối quan tâm đến Anh Tử, đại khái là vì gặp phải người chung cảnh ngộ với mình. Tuy nhiên Lý Tồn Căn không thích cô đi gặp Anh Tử, mỗi lần cô ra ngoài đều gọi Hoa nhi đi theo. Cũng may cô lâu lâu mới ra ngoài, chỉ là những lần đó đều đi tìm Anh Tử. Hai nhà cách nhau cũng không quá xa, Lý Tồn Căn đưa Trần Kiều đến, nhìn cô nói chuyện với Anh Tử, rồi ngồi xổm bên cạnh cửa lớn chờ cô.
Trần Kiều cũng không đến để khuyên cô ấy chấp nhận, cô chỉ muốn tiếp xúc với những người chưa bị nơi này đồng hóa nhiều hơn một chút. Ở cái thôn nhỏ này càng lâu, càng sinh ra một loại ảo giác, giống như cuộc sống trước kia đều là tưởng tượng mà ra, cô sợ bản thân sẽ không kiên trì được nữa, sợ một ngày nào đó ý niệm kia sẽ chiến thắng niềm hy vọng muốn trốn thoát cuối cùng của cô.
Anh Tử chưa tốt nghiệp cấp 3, gia đình đông con, cô còn là con cả, bất đắc dĩ phải ra ngoài làm thuê kiếm tiền nuôi gia đình. Bởi vì thiếu kinh nghiệm xã hội, lại dễ tin người, nên trực tiếp bị người ta lừa đến nơi này. Lý Đạt tính tình bạo lực, xuống tay rất dữ, cô ấy chạy trốn được vài lần, đã bị đánh đến nổi khắp người bầm dập.
Trần Kiều đồng cảm với Anh Tử, tức giận vì người ở đây thật ngang tàn vô giáo dục, cũng giận vì sự bất lực của bản thân. Cô ngẩng đầu, nhìn ngọn núi vây quanh thôn xóm, bên ngoài núi vẫn là núi, nơi này tựa như một chốn 'Bồng Lai' bị ngăn cách khỏi trần thế, dân bản xứ thì canh gác đến một con kiến chui cũng không lọt, không ai vào được, càng không có cách nào ra được.
Lý Tồn Căn theo sau cách cô hai bước, lúc nãy cô vừa ra ngoài anh đến nắm tay cô, lại bị cô ném ra. Cô oán hận trừng anh, chỉ thẳng mặt, rống lên đừng chạm vào cô, anh đành buông lỏng tay, chỉ yên lặng đi sau cô, giống như vĩnh viễn cũng không rời khỏi cô.
Trần Kiều dừng bước, hít sâu, quay đầu nhìn anh, "Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Bước chân anh do dự, nhưng vẫn đi lên, thấp giọng, "A Kiều, về nhà đi được không?"
"Đó là nhà anh, có liên quan gì tới tôi chứ."
"Cũng là nhà em." Quật cường mà kiên trì nói.
"Không phải."
"Là nhà của em."
"Tôi nói không phải, anh bị điếc sao, nghe không hiểu tiếng người à. Nhà của tôi là một căn biệt thự siêu lớn, ổ chó trong đó còn tốt hơn nhà anh, muốn cái gì có cái đó. Nơi đó mới là NHÀ TÔI."
Anh cũng không muốn tranh cãi với cô, đôi đồng tử đen nhánh nhìn thẳng Trần Kiều, như thể điều vừa nói kia mới là sự thật và nó đủ thuyết phục hơn những lập luận hùng hồn của cô. Trần Kiều ảo não, cô tranh cãi với cái đồ quê mùa này làm gì chứ, nói cũng chẳng hiểu.
Nhưng nhớ lại Anh Tử, cảm giác nghẹn khuất ở cổ không thể nào áp xuống được, "Lý Tồn Căn, gia đình anh đều lỗ mãng như vậy sao? Một ngày không đánh người là chết hả."
"Tôi không đánh em." Mỗi lần anh nói lời này, đều giống như một lời hứa hẹn, vẻ mặt chân thành tha thiết.
Trần Kiều quay mặt đi, như thể đang nói cho chính mình nghe, "Tôi thà để anh đánh tôi."
Hôm nay, Anh Tử lại chạy, thừa dịp mẹ Lý Đạt vào đưa cơm mà xô cửa, khiến bà ấy hôn mê bất tỉnh. Sau đó cô ấy chạy dọc theo con đường nhỏ sau núi, Lý Đạt béo, và bự con hơn cả Lý Tồn Căn, đi một lúc đã bắt được người về.
Trần Kiều nghe được tiếng động liền chạy ra, giọng Anh Tử kêu gào thảm thiết, Lý Tồn Căn không muốn cô quan tâm, lập tức kéo cô về nhà. Trần Kiều nổi điên, vừa đấm vừa đá anh, anh bắt đầu giở trò cũ, trói cô vào thành giường.
"Vô lại, biến thái, không bằng anh giết tôi luôn đi..."
Trận ồn ào này làm cô bị giam hai ngày, mỗi lần cô nổi giận, anh làm gì cô cũng không phối hợp. Lý Tồn Căn cũng là một tên nhóc ngang bướng, một khi Trần Kiều phát giận, anh giống như bắt được tín hiệu, trầm mặc, không lấy đá chọi đá, hoàn toàn tùy thuộc vào cô.
Cứ như vậy, Trần Kiều càng đuối lí, loại cảm giác đánh một quyền vào tấm vải bông này tựa như vừa muốn dốc toàn lực để chiến đấu, thì đối phương đã treo thẻ đầu hàng rồi, cũng như đứa trẻ hư bị bỏ mặc cho ầm ĩ. Đôi khi anh thật bình tĩnh, kiềm chế rất khác người, cho dù khi cô mất lý trí cấu vào tay anh, cào cả người anh đầy thương tích, thì anh cũng chỉ ôm chặt khống chế cô. Kể cả việc sụp đổ cô cũng không làm được sao.
Hai người đóng cửa lại là kinh thiên động địa, khi ra ngoài anh lại như bình thường, một sự yên bình giả tạo. Trần Kiều khịt mũi coi thường sự dối trá này, nhưng không cách nào tránh né được sự thân mật của anh, vì chênh lệch sức lực của đôi bên quá lớn.
Trần Kiều mơ hồ nghĩ, nếu cô đủ sức đẩy ngã một người như Anh Tử, chắc sẽ không đến mức bị động như vậy. Vì giãy giụa mà kiệt sức, một chút cũng không ảnh hưởng đến thú tính của anh, Trần Kiều nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nhiều nữa, bất chấp tất cả, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vách tường.
Anh không buông tha cô, giữ chặt tay cô, xác định khống chế hoàn toàn cô rồi, mới nhàn nhạt nói chuyện với cô, "Anh Tử không có việc gì, Lý Đạt bỏ đói hai ngày, hôm nay đã được ra ngoài rồi. A Kiều, em đừng nóng giận nữa."
Trần Kiều bất lực sâu sắc, cô náo loạn vì Anh Tử bị đánh hả? Hai người nói chuyện vĩnh viễn đều không bắt được trọng tâm câu chuyện của đối phương, như việc cô liều mạng muốn về nhà, anh lại cố hết sức bảo đảm hoàn cảnh trong nhà sẽ khá hơn, sẽ đối xử tốt với cô. Vĩnh viễn không nắm được vấn đề chính.
"Tôi cũng nói với nó rồi, không nên hở một tí là đánh người, có chuyện gì thì cứ ngồi xuống..." Anh không nói được nữa, mỗi lần Trần Kiều đều lộ ra bộ dáng thà chết cho rồi, nhìn anh một cách thương hại như vậy, Lý Tồn Căn không chịu nổi. Dường như bọn họ không cùng một thế giới, anh nổ lực đến chết cũng không bao giờ có được cô, sớm hay muộn cô cũng bỏ anh, đến một nơi mà anh vĩnh viễn không thể tìm được.
Bị một trận thúc đẩy như vậy, anh bèn lột sạch quần áo của cô, đỡ eo cô, thúc cậu nhỏ vừa tàn nhẫn vừa nhanh chóng đâm sâu vào trong. Da thịt thân mật đến tận cùng, hai người hòa làm một, chỉ có hơi ấm kia mới trấn an được sự bất ổn xáo trộn của trái tim anh
← Ch. 18 | Ch. 20 → |