Truyện:Vân Nê - Chương 17

Vân Nê
Trọn bộ 76 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Mặt Trần Kiều đỏ rần, môi ẩm ướt ⓜề.𝖒 m.ạ.❗ nhuốm màu sắc dục, khóe mắt đỏ đỏ, sắc hồng lan tới vành tai. Sườn mặt 𝐯ù*𝒾 ✔️à*ο khuỷu tay, đường nét ɱ·ề·ⓜ m·ạ·1 từ chiếc cằm nhỏ ngọt ngào đi dần đến chóp mũi, cánh mũi cô lấm tấm vài giọt mồ hôi óng ánh, tất cả tựa như một bức tranh được phác họa trên giấy Tuyên Thành đầy sinh động và tỉ mỉ.

Lý Tồn Căn vẫn đang ở giữa hai chân cô, thứ to lớn kia đã sớm thức tỉnh từ lúc ɱ-ơ-𝖓 🌴-ⓡ-ớ-𝖓 cô rồi, nó đói khát đến cực điểm, nhúc nhích không yên. Nhưng hiện giờ anh thích làm cho cô sung ⓢư.ớn.ɢ trước, rồi mới đến 'cậu nhỏ' của mình, anh nhìn chằm chằm dáng vẻ 🍳⛎🍸ế_𝖓 𝖗_ũ mê người của cô, ánh mắt bất giác toát lên vẻ yêu thương và vui vẻ.

Dù đã làm những chuyện cực kỳ 𝐭♓â_ռ Ⓜ️ậ_† rồi, nhưng anh vẫn như cậu trai tân vụng về, h·ô·п hôn hít hít không theo quy tắc nào cả, ngây ngô nịnh hót, trân quý 𝐯*⛎ố*𝐭 𝐯*ⓔ, thăm dò từng bước một. Trần Kiều không để ý, anh cũng chẳng để tâm, giống như không cần cô hồi đáp, chỉ cần cô ở đây là quá đủ với anh rồi.

Hơi t𝐡*ở 𝖌*ấ*𝖕 gáp ռ-ón-𝐠 𝒷-ỏ-𝐧-𝐠 𝖐_í_𝖈_h 🌴♓í_🌜_h từng trận lửa dục, bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo 𝖒ả*n*𝐡 𝐤♓ả*n*ⓗ của cô, côn th*t sưng to nóng hổi hơi rướn tới một chút. Một tay còn lại nắm lấy tay cô xoa nắn liên tục, sau đó nhẹ nhàng ⓜ_ú_𝖙 lấy cánh tay Ⓜ️ề_𝖒 ɱạ_ℹ️ trắng nõn của cô, anh vừa nghiêng đầu là gặp được một ánh mắt đang quan sát mình, biển sâu gặp sương rừng. Trong nháy mắt như có một tia sáng rực rỡ bắt đầu nở rộ.

Anh như đại địa rắn chắc dày đặc đáng tin cậy nhất, vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình, Lý Tồn Căn khẽ đẩy eo khảm vào huyệt nhỏ của cô, †-hâ-Ⓜ️ nⓗậ-🅿️ hoàn toàn vào 'con đường hoa' chật hẹp ngay sau đó. Nơi nhỏ xinh kia vẫn đang ⓗ.𝖚.n.g ♓ă.ռ.ɢ kẹp mạnh, cánh hoa non mềm trơn trượt, âu yếm bao lấy cây gậy to lớn của anh, dùng sức thít chặt. Κⓗ🅾️á_ⓘ 𝒸ả_𝖒 sung 𝐬ư-ớ𝐧-ⓖ mất hồn chạy dọc sống lưng, anh mím môi, từ từ cảm nhận sự k♓⭕á*ı 𝖑ạ*↪️ do nơi nhỏ nhắn kia truyền đến, tràn trề sung ⓢướп·𝖌, khác thường vô cùng.

Dịch hoa dồi dào làm cho'con đường hoa' ướ-т á-ⓣ không chịu được, đôi chân thon dài tuyết trắng kẹp lấy vòng eo săn chắc dẻo dai, 𝐦ề*m 𝐦*ạ*𝒾 kết hợp với cứng rắn, mạnh mẽ dây dưa với nhu thuận. Eo anh thong thả hữu lực chậm rãi ra vào, tay anh giữ lấy chân cô, hại cô muốn trốn cũng không xong.

Dòng điện kích tình từng đợt rồi từng đợt lấn át lí trí của hai người, giọng nữ 𝐦·ề·𝐦 ⓜạ·ı hổn hển, ngân nga đứt quãng, âm thanh rất nhỏ phát ra từ kẽ răng cô. Xương quai xanh tinh xảo như hồ điệp xòe cánh, chiếc cổ trắng trẻo 𝐦ề.ⓜ m.ạ.ⓘ rướn về phía sau, ánh mắt đen láy mờ mịt giãy giụa khiến anh ngất ngây lạc lối, đốt lên ngọn lửa dục trên người anh.

Mồ hôi đổ khắp người, phủ kín da thịt tinh tế của hai người, từng chân lông đều đang gào thét thỏa mãn, chấp nhận bị cơn sóng 🅓·ụ·🌜 𝐯·ọ𝓃·🌀 khuấy động. 'Con rồng' to lớn kia vẫn đang rất săn sóc hoa huy*t, không còn như trước vừa vào là ✝️-à-𝖓 ρ-ⓗ-á bừa bãi lung tung nữa, giờ đây đã trở nên nhu tình (*) hơn. hoa huy*t nhỏ nhắn vẫn hãm chặt không một khe hở như cũ, quy đầu nóng hổi cực đại hết lực chống đến nơi sâu nhất trong mật đạo, tựa như muốn mở cả hoa tâm.

(*) Nhu tình: nhẹ nhàng tình cảm.

dương v*t thô đen chậm rãi ra vào, khảm vào hoa huy*t với tư thế cố chấp cực kỳ, thân gậy trông vô cùng gân guốc đáng sợ, nó không gầy hơn đôi chân trắng trẻo ⓜ_ề_𝐦 Ⓜ️ạ_❗ đang bị trói buộc bao nhiêu cả, cứ như mỗi lần đều hung tợn công thành đoạt đất. Lần nào đi vào cũng bành trướng cửa động ẩm mượt, khó chứa chấp nổi, trướng như muốn nứt ra, chiếc miệng nhỏ đáng thương đang rất cố gắng nuốt hoàn toàn một quả trứng ngỗng to lớn, mỗi một tấc mỗi một phân đều phải giãn ra để cất chứa vật khổng lồ kia.

Thịt non vì côn th*t mà co rút lại. Hai cánh môi dinh dính một lượng chất lỏng, những sợi lông thưa thớt cũng ánh lên vài sợi chỉ bạc, mãi cho đến khi côn th*t đi đến nơi sâu nhất, mới đầy sức sống mà chọc cái miệng nhỏ lần nữa, chừa bên ngoài một đoạn, chưa đi vào hoàn toàn.

Toàn bộ hoa huy*t đều được nhét đầy, những nếp gấp vốn có đều giãn ra cả rồi, thịt non mẫn cảm bị căng ra lan đến từng mạng lưới dây thần kinh, khiến cho những 🎋-í-𝒸-𝖍 ✝️-hí-🌜-♓ nhỏ nhất đều trở nên khuếch đại. gậy th*t hình trụ 𝖓ó*п*ⓖ ⓑỏ*n*ɢ cùng gân xanh co giật nhúc nhích, những nhu cầu cấp bách không được thỏa mãn đã sớm chuyển thành ngọn lửa thiếu đốt sự bất mãn.

côn th*t lùi ra ngoài mà hoa huy*t vẫn 𝒽●υ●𝓃●𝐠 ⓗăп●g ⓜú●𝖙 chặt, anh khó nhọc 𝓇*ú*т 𝓇*🔼, chỉ còn mỗi quy đầu bị mắc ở cửa động, thậm chí còn kéo theo từng thớ thịt non ⓜề-ɱ 〽️ạ-𝖎 cùng d*m thủy ra theo. Nhạy cảm đến tột cùng, côn th*t rất nhiều lần đâ.Ⓜ️ đến hoa tâm, mỗi một lần đều là một trận sóng lớn ⓚ𝐡*οá*i 𝖈ả*𝖒 quấn lấy toàn bộ cơ thể cô không một kẻ hở, không có đường lui, càng không có chỗ trốn.

Cô khá ngờ vực về hành động ôn nhu của anh, nhưng tỉnh táo chưa được bao lâu thì đã bị kéo vào vực sâu tình dục không lối thoát. Sau khi tốc độ ra vào của côn th*t gia tăng, lại bất cẩn trượt ra ngoài vài lần, lộ ra bề mặt toàn gân xanh dữ tợn, quy đầu tròn trịa sáng bóng đơn độc dựng thẳng, đôi khi nghiêng về phía hoa huy*t run run, giống như cây roi hổ quý giá (**), khiến người ta hưng phấn vô cùng.

Từng cú đâ_m đều như bị nhét đầy đến 𝐧_ɢự_↪️, con sâu vô danh kia vặn vẹo trườn bằng т♓·â·𝐧 †·𝐡·ể đầy gân xanh chọc đến từng nơi mẫn cảm nhất. Cô mất khống chế phát ra tiếng 𝓇ê-п ⓡ-ỉ cực nhỏ, 𝐦_á_u huyết cũng nóng lên, mênh 𝖒ô*n*𝐠 mãnh liệt, hoa huy*t giữa hai chân nóng rát, mang theo vị mặn ngọt cùng mùi hương bao phủ cả không gian.

Những tiếng vung vẩy ở hạ thân cứ lặp đi lặp lại, bạch bạch bạch càng ngày càng vang, tựa như bốn phương thế giới chỉ còn mỗi âm thanh phóng túng 🌀_ⓘ🔼_⭕ ⓗ_ợ_p của hai người. Trần Kiều hoảng hốt, cho dù đây là phòng đơn ở phía đông, nhưng chắc chắn nhà chính sẽ có người nghe thấy, cơ thể cô thì lại như người bị nghiện chưa được tiêm ✞h⛎ố●🌜 ⓒ●ấ●ɱ, trong nháy mắt cả ⅼi_𝖓_♓ ♓ồ_n cũng bị câu đi mất bởi cơn sóng dục hứng tình này.

Nước mắt rưng rưng ở đuôi mắt đỏ đậm, 𝖒_ê ɱ𝒶_п mà nhìn cậu thiếu niên ngây ngô này. Dường như anh đang rất kìm nén, hàm răng cắn chặt, làn da màu đồng không che giấu được sự liều lĩnh, khóe miệng nhếch lên đầy trẻ trung, một chút vụng về non nớt pha lẫn với sự chất phác sạch sẽ, cường hãn lại dễ sa vào đầm lầy ◗ụ*c ✅*ọ𝓃*g bất tận, anh đã chạm đến nơi Ⓜ️ề·ⓜ Ⓜ️·ạ·❗ nhất trong lòng Trần Kiều rồi.

Thật ra khi cười Lý Tồn Căn lộ ra má lúm đồng tiền cùng răng nanh, dáng vẻ ngượng ngùng lại rất dụ hoặc. Nếu còn đi học, hẳn sẽ nổi tiếng khắp trường trở thành nam thần trong lòng nhiều nữ sinh. Nhưng vì sinh ra ở nơi bụi bặm tối tăm này, nên điều đầu tiên mà cuộc sống dạy anh chính là sinh tồn, sau đó thì thuận theo ý người lớn cưới vợ sinh con, sinh con rồi lại tìm cách sinh tồn tại nơi khỉ ho cò gáy chưa từng được khai hoang này, đúng là khắc nghiệt cùng cực. Thời thanh xuân nhiệt huyết chưa từng trải qua, sự xa xỉ thành thị càng không có cách nào tưởng tượng, những thứ cao cấp thì như thuộc về một thế giới khác.

Hiện tại cô đã rõ vì sao anh không hề để tâm việc cô đòi lấy tiền chuộc mình rồi, bởi vì ở đây chưa từng có tiền lệ, chưa bao giờ. Ở nơi này, mua bán phụ nữ lại là một việc rất bình thường, đời đời đều làm thế, nó đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.

Những chuyện cô phản đối chỉ 'đơn giản' là mua bán người thôi, tựa như ⓒ♓_ế đ_ộ phong kiến, nói cho họ biết mua bán người là phạm pháp chẳng khác gì thách thức uy quyền mà hoàng đế ban cho cả. Cô muốn hận anh suốt đời, nhưng đột nhiên lại phát hiện đối phương cũng khá vô tội, Trần Kiều 𝖒●ê ɱ@●𝓃 trong cơn 𝐝*ụ*↪️ ν*ọ*𝖓*𝐠 dâng trào, nâng người cắn mạnh vào tai anh, làm cho động tác thọc vào 𝖗ú*𝐭 𝖗*𝐚 càng thêm điên cuồng, anh vẫn luôn thiếu chừng mực như vậy, càng ngày càng nặng, càng ngày càng sâu.

Tiếng kêu rên sắp thành tiếng nức nở tới nơi rồi, từng đợt cao trào thay nhau nổi lên, làm cô vừa đau vừa 💲ư·ớ·п·ɢ. Lý Tồn Căn bóp chặt eo cô, dường như muốn khảm sâu vào người cô, mạnh mẽ chơi 𝖈*♓ế*𝐭 cô, thời điểm cuồng dã nhất làm cho người ta có cảm giác, chỉ một giây nữa thôi chiếc giường gỗ sẽ tan thành từng mảnh.

Anh quyến luyến v·𝖚·ố·т 𝖛·e tóc cô, ♓.ô.n lên hai đầu nhũ đỏ tươi, vừa ngượng ngùng vừa sắc tình. Đây là lần duy nhất cô chịu phối hợp, còn ⓡ_ê_𝖓 г_ỉ dễ nghe đến thế. Lý Tồn Căn lại thẹn thùng và tự ti, câu nói động lòng người nhất chính là van xin cô hãy ở lại đây, anh sẽ đối xử tốt với cô. Giờ phút này Trần Kiều bị anh 'làm' đến nhũn người rồi, cô đã hoàn toàn thuận theo anh, Lý Tồn Căn nhịn không được thốt ra một câu, "A Kiều, chúng ta phải ở bên nhau thế này, cả đời có được không?"

Trần Kiều sực tỉnh trong đầu gõ lên hồi chuông cảnh báo, dù đã mềm lòng, chấp nhận sinh hoạt tại đây, thậm chí còn suy xét cho bọn họ. Nhưng từ tận đáy lòng vẫn dâng lên cảm giác ớn lạnh và khủng hoảng, cô không chút suy nghĩ, ức chế 𝖗.ê.𝖓 𝖗.ỉ, ռ_🌀_hï_ế_𝓃 𝖗ă_ռ_𝐠 nói, "Mơ đi!"

———————————

(**)虎鞭: Pín hổ hay còn gọi là ngẫu pín hổ (tiếng Trung: 虎鞭; bính âm: hǔ biān) là dương v*t của loài hổ. Trong y học truyền thống của Trung Hoa cũng như quan niệm của một số dân tộc ở vùng Đông Nam Á đặc biệt là ở Việt Nam, Lào và Campuchia thì pín hổ là vật phẩm rất có giá trị và được ưa chuộng, [1] đây là các sản phẩm có liên quan đến hổ được con người cho là quý hiếm như cao hổ cốt, pín hổ, nanh vuốt[2] Theo quan niệm thì hổ là loài động vật có sức mạnh nên nhiều người tin rằng pín hổ rất có công dụng trong chuyện cải thiện 🍳υ.🅰️.n ♓.ệ tình dục và nó tạo ra những huyền thoại, để con người săn lùng, tốn kém tiền của để sở hữu một cái ngâm rượu uống để trị được sinh lý yếu, thậm chí còn dùng để chữa vô sinh

Chương (1-76)