Nỗi đau của mỗi người
← Ch.014 | Ch.016 → |
Mây đen không biết đã kéo đến tự bao giờ, che khuất cả ánh trăng xinh đẹp, bầu trời nhất thời tối đen như mực, chỉ còn sót lại mấy đốm sao lập loè trong đêm.
Nam hài tự xưng là Tứ lang kia bị Khánh Nhiễm đè lên, kêu thảm thiết một tiếng nhắm mắt nằm trên đất, nửa ngày cũng không thấy nàng có động tĩnh, lúc này mới thấy có gì đó không ổn. Hắn xoay người đẩy Khánh Nhiễm ra, ánh sáng le lói chiếu vào quần áo lam lũ của tiểu cô nương, thân thể gầy nhỏ đang lạnh run, hai má đỏ ửng, da thịt nóng hôi hổi.
"Ôi chao, phát sốt. Thật là, còn vô liêm sỉ hơn cả ta, mới vừa rồi lạnh lùng với gia như vậy, bây giờ lại tự mình hiến thân cho ta. Thôi, thôi, thấy tiểu nha đầu ngươi cũng có chút thành ý, ta sẽ giúp ngươi một lần vậy." Tứ lang xoay người ngồi xổm bên cạnh Khánh Nhiễm, kéo cánh tay nàng vác lên lưng.
Đột nhiên hắn cười hì hì, đôi môi hồng hồng vểnh lên, dùng ống tay áo trắng như tuyết chà lên hai gò má của Khánh Nhiễm, rồi cúi xuống hôn hai cái chóc, tiếng vang trên đường mãi cũng chưa tan.
Hắn tựa hồ rất đắc ý, cười ha ha một tiếng, thế này mới vác Khánh Nhiễm lên lưng chạy đến đầu đường, miệng còn ngâm nga.
Tứ lang mang Khánh Nhiễm đi không bao xa thì ngừng lại, ngẩn đầu nhìn, trước mắt hiện ra một căn nhà giàu có to lớn. Thềm cao ngói đỏ, hai lồng đèn lớn trước cửa son xoay tròn lộ ra sự phú quý. Tứ lang cười hì hì vỗ vào cánh tay của Khánh Nhiễm đang buông thỏng trước người.
"Trương bàn tử thật biết nghe lời, quả thực không dám đuổi theo chúng ta. Không đi nữa, đêm nay ở lại nơi này đi... Uhm, Mã phủ. Ôi thật là, không có việc gì tự nhiên lại nóng lên như vàng thế này, làm hoa cải hai mắt tiểu gia rồi."
Tứ lang một mặt nói một mặt cõng Khánh Nhiễm vòng qua Mã phủ, hướng về phía Đông đi tới, không bao lâu thì dừng lại, ngửi ngửi một chút cười hài lòng, rồi thả người đạp một bước lên tường cao, dễ dàng hạ xuống tiểu viện.
Loại việc nửa đêm đi thăm nhà người khác rõ ràng hắn rất quen thuộc, không bao lâu hắn đã tìm được một gian phòng trống. Phòng ốc đơn sơ, bên trong có một cái bàn gỗ nhỏ, một tủ treo quần áo, đệm chăn được gấp chỉnh tề, đơn giản nhưng rất sạch sẽ, đây có lẽ là phòng ở của hạ nhân trong nhà.
Tứ lang đặt Khánh Nhiễm lên giường rồi đắp chăn kĩ càng lại cho nàng, sau đó lắc mình ra khỏi phòng. Chỉ một lúc sau, không biết từ đâu hắn kiếm được một lò than đã được quạt đỏ, đặt dưới chân giường, cũng không nhìn Khánh Nhiễm lại chạy ra khỏi phòng. Hắn chạy thẳng nhảy qua một bức tường, từ trong lòng lấy ra một thanh sắt, không bao lâu đã mở được cánh cửa trước mặt, đẩy cửa bước vào. Mặt mày giương lên, hắn khẽ cười một tiếng.
"Ha ha, ta đã nói nơi này là nhà bếp mà."
Khánh Nhiễm giống như bị rơi vào biển lửa, lửa nóng lại nối tiếp theo lửa nóng, trước mắt chỉ có bóng tối vô tận. Nàng một mình đơn độc, cứ chạy mãi đến phía trước không biết mệt, sóng nhiệt phía sau cuốn trôi tất cả, đại hỏa lan tràn truy đuổi nàng đến sức cùng lực kiệt, nàng hoảng sợ hô to, cha, nương, tỷ tỷ, còn Tĩnh Viêm, mọi người đều đi đâu rồi. Ngay tại lúc nàng không thể chạy nổi nữa, cảnh vật mơ hồ trống rỗng, có vài đôi tay ấm áp dần đưa về phía nàng, nàng nhìn thấy cha nương, tỷ tỷ, Bạch thúc thúc, còn có Tĩnh Viêm, bọn họ dịu dàng nhìn nàng nở nụ cười.
Mọi người kéo tay nàng cùng nhau chạy, lửa ngày một nhỏ dần, nàng cười khanh khách như muốn bay lên không trung, đột nhiên mọi người không vây quanh nàng nữa, gương mặt bọn họ thống khổ không ngừng lùi về phía sau, nàng hoảng sợ vươn tay, liều mạng chạy vòng quanh, nhưng làm thế nào cũng không thể bắt được một người. Bốn phía trở nên trống rỗng, nàng đứng giữa tầng mây trắng, trong thế giới bao la mờ mịt này đã không còn gặp được người thân của nàng nữa, nàng hoảng sợ khóc lớn, khàn cả giọng la lên, đại hỏa lại thổi quét mà đến...
"Cha, nương, đừng đi! Đừng bỏ lại Nhiễm Nhiễm, đừng..."
Tứ lang bưng một chén dược đen sì, còn chưa vào phòng đã nghe tiếng Khánh Nhiễm kêu la, hắn hơi chau mày, nhanh chóng tiến vào trong, đem đùi gà đang ngậm trong miệng tùy tiện phun xuống đất. Hắn bưng dược đến trước giường, nhìn dòng nước mắt không dứt của tiểu cô nương đang mê man, trong lòng đau xót.
Tuy trong bóng tối, nhưng hắn vẫn thấy được đôi mi nhỏ thật dài của nàng đang run lên nhè nhẹ, bên trên đọng lại ánh nước, nước mắt không ngừng chảy xuống, làm ước cả hai gò má. Nàng ngủ không được an ổn, không ngừng đưa tay cào loạn trong không trung, dường như bắt được mới có thể an tâm.
"Tỷ, mau, chạy mau!"
Thấy Khánh Nhiễm lại vươn hai tay, Tứ lang liền bay tới để nàng bắt được cánh tay mình. Cúi người ở bên giường ngồi xuống, thấy nàng ôm thật chặt cánh tay hắn thì cười đắc ý.
"Nha đầu, lúc này chính là ngươi cầu ta."
Nói xong liền ngửa đầu hớp một ngụm dược lớn đang nóng, cúi người phủ lên môi của Khánh Nhiễm, giúp nàng nuốt dược đắng vào trong, cổ tay khẽ lật bát thuốc kia liền lượn một vòng trong không trung, ngay ngắn thả xuống mặt bàn.
Hắn không để ý lau khoé miệng, cười hì hì nói:"Ngươi xem, ta đã lấy thuốc cho ngươi, nhưng ngươi lại nắm chặt tay ta không buông. Một tay thì không thể đút thuốc giúp ngươi uống được, vì thế ta chỉ có thể dùng miệng, ngươi thấy ta có thông minh không? Thanh muội nghỉ ngơi thật tốt, ta còn có việc, một hồi rồi trở về cùng ngươi nha."
Dứt lời liền đứng dậy, nhưng Khánh Nhiễm vẫn liều mạng lôi cánh tay phải hắn không buông, hắn cúi người cười đắc ý:"Lưu luyến ta như vậy sao, nhưng mà làm sao bây giờ, ta..."
"Tĩnh Viêm..." Khánh Nhiễm trong mơ hồ lại nhìn thấy Bạch Tĩnh Viêm vui đùa ầm ĩ quấn quýt lấy nàng, lần này nàng một chút cũng không ghét hắn, vui vẻ chạy đến cùng cười với hắn.
Tiếng nói mớ của nàng cắt ngang lời nói đắc ý của Tứ lang, đôi mày của Tứ lang xoắn chặt lại với nhau, nghiến răng nói:"Nha đầu không có lương tâm chết tiệt kia."
Dứt lời liền hung hăng rút tay ra, hướng về phía Khánh Nhiễm đang quào loạn làm cái mặt quỷ, sau đó mở tủ quần áo tìm một bộ xiêm y màu đen khoát lên người. Y phục kia rõ ràng dành cho những người phụ nữ tuổi trung niên, sao có thể vừa người? Hắn hơi cau mày, kéo vài cái đem những chỗ vướng tay vướng chân xé đi, miễn cưỡng che được bạch y phía dưới, nhanh chóng đạp chân rời khỏi phòng.
Thả người lóe lên, thân ảnh nho nhỏ đã phóng vào biến mất trong màn đêm, hắn đến một nơi ngoài dân cư không xa, tìm một thân cây cao, ẩn thân trên nhánh cây nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, một bóng người lặng lẽ rời khỏi căn viện phía dưới, động tác có vài phần lén lút. Ra cửa liền tung người bay về phía Tây thành, khinh công cũng xem như không tồi.
Trên cây, Tứ lang đã nghe được động tĩnh nhưng không lập tức mở mắt, chỉ là đôi môi đỏ mọng đã hiện lên tia cười mỉa mai. Đến khi thân ảnh kia biến mất ở góc đường hắn mới mở to mắt phi thân đuổi theo, thầm nghĩ trong lòng một tiếng "ngu xuẩn".
Tứ lang không nhanh không chậm đi theo người nọ, xuyên qua nửa Khánh thành, người nọ đứng trước bậc thềm cao có đèn lồng đỏ, trước cửa của phủ đệ có lân sư trấn giữ. Lại nhìn quanh vài lần, thấy không có người chú ý mới hớt ha hớt hải bước lên bậc thềm, trước phủ bất ngờ có một đội binh lính canh gác, người nọ tựa hồ rất nóng lòng cầu xin binh lính cho hắn tiến vào. Qua nửa ngày, binh lính kia chẳng những không cho đi, dường như còn bị hắn chọc cho tức giận, rút kiếm chỉa tới, người nọ không biết làm sao, quanh quẩn một hồi thế này mới xoay người rời đi.
Lồng đèn treo trên mái hiên chiếu rọi, phía dưới chiếc đấu bồng* màu đen kia không ngờ chính là Lãnh đại hiệp ở Trương phủ vừa bị Tứ lang doạ sợ chết khiếp.
(Đấu bồng: áo khoát dạng cánh dơi có nón)
Tứ lang ẩn trong bóng tối gần đó, thấy hắn bị binh lính xua đuổi, mặt mày xám xịt rời đi, ánh mắt hiện lên châm chọc. Lắc mình tiếp cận phủ đệ, đi vòng qua cửa sau, sau bức tường cao thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân, rõ ràng có binh lính tuần tra, hơn nữa thủ vệ rất nghiêm ngặc. Tứ lang đợi một hồi, thấy không có cơ hội, lại thả người nhập vào bóng đêm.
Không bao lâu trong tay kéo một sợi chỉ nhỏ trở về, lại ở bên chân tường ngồi xuống.
Một lát sau nghe bên trong cửa truyền đến tiếng động xôn xao, chính là thời gian lính canh gác đổi phiên trực. Hai mắt hắn sáng ngời, sợi chỉ trong tay thả ra, nhành cây phía đối diện không xa truyền đến một tiếng động lớn. Tứ lang nhanh chóng lấy sợi chỉ trong tay bỏ vào lòng, cửa đã mở ra, một đội thủ vệ gọi nhau xông về hướng gốc cây kia.
Vừa lúc một đội lính tuần tra trở về, cũng la hét đi theo. Thừa dịp trước cửa đang xôn xao ồn ào một hồi, Tứ lang vận khinh công, lặng lẽ từ góc Đông Nam của phủ đệ leo tường nhảy vào, nhẹ nhàng đáp xuống trong viện, hướng về phía cánh cửa đằng sau thè lưỡi, nhanh chóng tìm một khóm cây ẩn nấp ngồi xổm xuống.
Chậm rãi xem xét mọi thứ xung quanh, đình đài lầu các của phủ đệ coi như cũng được bố trí rất tinh xảo, có lẽ nằm gần cửa sau, ánh đèn ở đây hơi u ám, chiếu vào những bóng đen lay động trong viện, trong viện thỉnh thoảng có những tiểu đội quan binh tuần tra, nhưng thật ra lại lộ ra vài phần uy nghiêm.
Quan sát một hồi, hắn cẩn thận né tránh vài đội quan binh, ẩn náu chạy về hướng nhà lớn ở chính viện. Cao đường (1) ở chính viện trái lại cực kì có khí thế, Tứ lang bĩu môi.
(1) Nơi mà ngày xưa cả một gia đình cùng sinh hoạt, là gian chính của một căn nhà, giống như phòng khách hiện nay.
"Không hổ là phủ trạch của Thành thủ đại nhân."
Ẩn nấp một hồi, thấy chính ốc rõ ràng không cần thiết để có binh lính thủ vệ, bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động, nghĩ đến chính là có người mật đàm bên trong phòng, vì thế lúc này mới triệu hồi thị vệ.
Tứ lang tập trung lắng nghe, nhưng không nghe được rõ ràng, nhìn đến cửa sổ phía đông của chính ốc, bởi vì có một hòn núi giả cách đó không xa, nên ánh sáng nơi đó hơi u tối, có thể ẩn thân được. Hắn đề khí vận công, cầm lại toàn bộ hơi thở, nín thở, nhanh chóng nghiêng mình vọt qua trước cửa, lăn vào bóng tối, tập trung lắng nghe những động tĩnh trong phòng.
"Như vậy về sau chúng ta đã là người một nhà."
"Ha ha, nhờ Tam hoàng tử và Tần phi nương nương để mắt đến tại hạ. Được Khúc đại nhân chỉ điểm, về sau còn phải nhờ đại nhân ở trước mặt Tam hoàng tử nói tốt nhiều hơn vài câu mới phải."
Một giọng nói quen thuộc vang lên, hai mắt Tứ lang híp lại, khẽ nhếch khoé môi, khuôn mặt bất giác lạnh lẽo.
"Điều đó là đương nhiên, Khánh thành là tòa thành lớn ở biên cảnh phía nam, lại là cứ điểm quan trọng, Hải đại nhân một tay nắm binh mã Khánh thành, Tam hoàng tử thật ra sớm đã trông ngống tha thiết. Về sau Khúc Đông Bình ta cũng phải nương nhờ vào đại nhân nhiều hơn rồi."
Trong phòng lại truyền đến một trận cười to, Tứ lang không còn kiên nhẫn nhíu mày.
"Ha ha, Khúc đại nhân lần này đến Khánh thành sợ rằng cũng không được bao lâu, mấy ngày này hạ quan nhất định phải làm tốt thân phận người chủ ở đây, tiếp đón ngài thật chu đáo, mau mau, mời ngài dùng bữa."
"Chuyện xúi quẩy lần này vốn đã làm thoả đáng, vậy mà Vân Nghệ kia lại có đồng lõa. Nhưng bản quan cũng không tin, trong hai ngày phơi thây ở Tây thành lại dẫn không ra bọn chúng!"
"Đại nhân thật sự là vì Hoàng Thượng làm lụng vất vả có thừa."
"Ha ha, diệt cỏ phải diệt tận gốc, bản đại nhân cũng vì hoàng mệnh khó cãi, mặc dù Hoàng Thượng giao cho bản quan chuyện xui xẻo này, nhưng đó chính là hoàng ân oai nghiêm, há lại không nghiêm chỉnh tuân thủ cái đạo lý "phải hoàn thành". Chờ bản quan bắt được tiểu nữ nhi của Vân Nghệ, Vân Khánh Nhiễm, chuyện này coi như đã xong."
Vân Nghệ? Vân Khánh Nhiễm? Ánh mắt Tứ lang hiện lên vài phần suy nghĩ hứng thú, không kiên nhẫn ở lại nghe bọn họ nói chuyện. Hắn lắc mình vọt tới hậu đường, dùng ngón tay đâm vào cửa sổ giấy, nhìn vào bên trong.
Mơ hồ thấy được những người đang nâng chén cười nịnh nọt ngoài ngoại thất, đôi mắt hắn nổi lên tầng sương mù lạnh lẽo mà u tối, ánh mắt vừa chuyển, trong nháy mắt cũng đông lại. Ánh mắt rơi vào giá gỗ Tử Đằng nằm trong góc tường thư phòng, trên đó treo một bộ khôi giáp cứng đờ, bất động một lúc lâu. Hai tay hắn nắm chặt, nửa ngày mới ngăn chặn được cảm xúc trong lòng.
Nặng nề thở ra một hơi, hắn nhẹ nhàng tới gần cửa sổ nội thất, ánh mắt sáng ngời lưu chuyển. Bên môi hiện lên nụ cười, lắc mình liền chui vào ngọn núi xanh cách đó không xa, đá nổi lởm chởm, giữa những khe đá có lá cây dâm bụt và cây chá mọc xen lên, hắn ngồi xuống ở giữa, lẳng lặng chờ.
(Cây chá: như cây dâu, lá nuôi tằm, gỗ vàng, mịn là loại gỗ quý)
Sau một lúc lâu, khi hai người trong phòng đã ăn uống no nê, nha hoàn liền nối đuôi nhau tiến vào, nâng hai người thất tha thất thểu đứng dậy. Tứ lang không đánh mất thời cơ, thân ảnh quỷ mị đẹp đẽ giữa bầu trời đêm, lắc mình xuyên qua cửa sổ nhỏ tiến vào nội thất. Nhanh chóng đến giá gỗ gỡ xuống bộ kim giáp kia, lấy tấm khăn trải bàn gói lại rồi buộc chặt lên người. Thừa dịp thị vệ chưa trở về vị trí cũ, hắn thi triển khinh công thật nhanh dọc theo lối vào, tránh thoát những binh lính đang tuần tra rời khỏi Thành thủ phủ.
Lúc hắn trở lại trong căn phòng nhỏ ở Mã phủ thì trời đã gần sáng, Khánh Nhiễm cũng không còn ở đây nữa, đệm chăn trên giường đã được thu xếp chỉnh tề. Trong phòng chỉ còn một chậu than sót lại những đốm lửa lập lòe.
Tứ lang tựa hồ cũng không để ý, bĩu môi mắng một tiếng nha đầu chết tiệt, rồi đem gánh nặng sau lưng đặt xuống bàn.
Ngón tay khẽ run chạm vào lớp vải bọc, hai hàng lệ đã yên lặng chảy dài trên má, gương mặt luôn luôn vui cười và lông bông thường ngày, giờ lại ưu thương không tả được.
"Cha, kim giáp của người, Tiểu Tứ đã tìm về rồi đây..."
← Ch. 014 | Ch. 016 → |