Buông tha ngươi, không thể nào
← Ch.097 | Ch.099 → |
"Dằn vặt chính mình có phải rất thích thú không? Lạc nhi..." Mặc Uyên chăm chú nhìn chằm chằm vào trong cặp mắt tràn đầy đau thương cùng không đành lòng của nàng, bàn tay chế trụ phía sau chiếc cổ nhỏ bé và yếu ớt của nàng, để cho 𝐡ơ*ı т*𝖍*ở ⓝ*ó𝓃*🌀 ⓡự*ⓒ của chính mình cùng hô hấp thật sâu của nàng giao hòa, "Nàng muốn ta phải lý giải ý tứ của nàng thế nào đây? Không thể hận ta, cũng không thể yêu ta, vậy nàng muốn thế nào? Muốn xem ta như người xa lạ sao?!"
Càng ngày càng đau đớn xé thịt hơn, khiến hắn cắn chặt khớp hàm, ngón tay gắt gao quấn quanh mái tóc đen dày Ⓜ️ề.Ⓜ️ ɱạ.1 nàng, thanh âm п●𝖌♓●i●ế●𝓃 𝐫●ă𝓃●𝐠 in lại trên môi của nàng: "Nàng sao lại ngây thơ như thế... Bảo ta cứ như vậy buông tha nàng, là có thể được sao?!!!"
Lạc Cơ Nhi gần như bị hắn bức đến muốn sụp đổ, đôi mắt long lanh ngập nước bị ép phải nhìn kỹ vào cặp mắt đau lòng mà giăng đầy tơ 〽️.á.⛎ của hắn, nàng có thể cảm nhận được giọng nói tàn bạo kia của hắn, như của con mãnh thú vừa bị chọc giận, sau khi bị thương càng thêm hung mãnh tàn bạo, gắt gao ⓢ_ïế_𝐭 🌜_ⓗặ_𝖙 nàng vào trong 𝐧*🌀ự*𝒸, không cho nàng có khả năng nhúc nhích!
"Đừng ... Được rồi!" Nước mắt rơi xuống đầm đìa, giọng nói của nàng đã khàn khàn, muốn giãy giụa thoát khỏi vòng ôm của hắn, muốn thu hồi lại cổ tay đang bị hắn gắt gao nắm lấy, nhưng chỉ là phí công!! Hắn chỉ dùng một cánh tay đã đem nàng vây khốn, đôi tay nhỏ bé yếu ớt, ⓡ⛎*𝖓 𝖗*ẩ*🍸 bám víu lấy bờ vai hắn, không ngăn được hành động không chút nào lưu tình của hắn, "Không nên đ.â.𝐦 và.o nữa, xin ngươi!!"
Lòng của nàng đau quá, đau quá...
"Không nên như vậy ... Mặc Uyên! Ngươi sẽ 𝐜*𝐡ế*† đó! Buông ra ——!" Nàng không khống chế được mà giãy dụa, cả người run lên, giọng nói nghẹn ngào biến mất trong ⓗơ-𝖎 🌴-ⓗ-ở ռó𝓃-g ⓡự-ⓒ trong hắn, nàng trơ mắt nhìn thanh chuỷ thủ sắc bén kia đã đ.â.m ✔️à.🔴 đến phân nửa, Ⓜ️á.⛎ tươi từ miệng vết thương ồ ạt tuôn trào ra, thấm đầy hết những đầu ngón tay run run của nàng...
Thần trí của nàng đã tan rã, Mặc Uyên chịu đựng đau nhức trên 𝐧ℊ*ự*𝒸 nhìn khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của nàng, cảm giác được 𝖙.𝐡â.𝓃 ✞.𝐡.ể nàng đang 𝖗●u●𝐧 𝓇ẩ●🍸 kịch liệt...
"Nói cho ta nghe rõ!!" Đôi môi băng lạnh của hắn áp lên cánh môi đỏ tươi của nàng, hơi thở giao quấn lấy hơi thở của nàng, mang theo vô vàng áp bách và uy hℹ️ế●ⓟ, "Lúc này nàng chỉ có một cơ hội, hoặc là sẽ 𝐠_𝐢_ế_т ta, hoặc là, nàng đừng mơ tưởng khiến ta lại buông tha nàng!!"
Phảng phất giống như lời nguyền vạn năm, kịch liệt đau đớn, ⓜ-á-u tươi ռ*óп*ℊ ⓑ*ỏп*ⓖ, luồng khí lạnh khiếp người, nam nhân gắt gao ş𝐢ế●ⓣ c●𝐡ặ●𝖙 †♓*â*𝖓 𝐭ⓗ*ể nho nhỏ của nữ hài kia bên mình, yếu ớt nói ra lời cảnh cáo nguy hiểm bên tai nàng: "Ta đã nói rồi, nàng đời này đừng mơ tưởng có thể chạy khỏi bên người ta... Đã quên sao? Lạc nhi..." Cặp mắt thâm thuý mà sắc bén của hắn, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngây mắt ra nhìn của nàng. 𝐓●𝐡â●ռ t●ⓗ●ể đang giãy giụa của nàng phút chốc liền cứng đờ, ngây ngốc nhìn nam tử có khuôn mặt tái nhợt mà tuấn lãng trước mắt, đôi tay nhỏ bé đang bám víu trên vai hắn chậm rãi nắm chặt...
"Cho nên..." Không hề phòng bị, tay hắn đột nhiên mạnh mẽ dùng sức! Thanh chuỷ thủ đang nắm trong tay nàng đã cắm sâu vào lồng ռg●ự●𝒸 của hắn, khiến hắn thét lên một tiếng kêu đau đớn!!!
Lạc Cơ Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, cả người run run cúi đầu, nhìn thanh chuỷ thủ đang chôn trong lồng n*gự*𝖈 hắn, sợ đến cổ 𝐭●ⓐ●𝓎 𝐫●ⓤ●𝐧 ⅼê●𝓃, suy sụp buông bàn tay nhỏ bé ra, nước mắt trong phút chốc đã dâng lên tràn đầy hốc mắt...
Mặc Uyên chỉ cảm thấy đau đớn đến xé rách 𝓃🌀-ự-𝒸 hắn, cảm giác đau đớn rõ ràng mà chậm chạp như vậy, cho dù là ở trên chiến trường cũng chưa từng trải qua... "Cho nên tốt nhất vẫn là nàng gⓘ_ế_t ta đi, bằng không, dù dưới tay ta có một trăm nữ nhân, ta cũng sẽ không bỏ qua nàng như vậy mà thôi!! Không nên quên rằng trên người nàng có ấn ký của ta, nàng là của ta..."
Đôi mắt nữ hài mờ mịt đẫm lệ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn người đàn ông đang phủ lên trên mình, hắn giống như con mãnh thú khát 〽️_á_𝐮, hơi thở mong manh nói phải liều 🌜.h.ế.𝖙 dây dưa cùng nàng cả đời, lời nói kiên định như vậy khiến nàng г-u-п 𝖗-ẩ-🍸 không chịu nổi, trong lòng nàng dâng lên đau đớn kịch liệt cùng hận ý, gắt gao 𝖈*ắ*n mô*❗ dưới, cặp mắt tràn đầy hận ý đến khắc cốt ghi xương, nhìn hắn chằm chặp!!
Sao lại có người như vậy...
Sao trên đời lại có tên nam nhân bá đạo cùng tàn nhẫn như vậy!!
Hắn có thể không chút lưu tình mà đâ-ⓜ thanh đao sắc bén vào chính ⓝ·𝖌·ự·𝐜 của mình, lại có thể nói những lời nói tàn nhẫn đến cực điểm như vậy, thậm chí không tiếc lấy chính sinh mệnh của mình để đánh cuộc, đánh cuộc tâm của nàng! Hắn không quan tâm có 🌜-𝐡-ế-† trong tay nàng hay không, chỉ cần có thể gắt gao cuốn chặt lấy nàng, cho dù là không từ bất kể thủ đoạn nào giữ nàng ở lại bên người hắn! Là được rồi...
Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, hắn tới gần khuôn mặt của nàng, dùng nhu tình khắc cốt ghi tâm làm cho hận thù thấu xương trong mắt nàng tiêu tan từng chút từng chút một: "Ta đếm tới ba, nếu như nàng không ɢ𝒾●ế●т ta, thì không còn có cơ hội khác..."
Lạc Cơ Nhi trợn to mắt, hầu như quên cả hô hấp, nhưng hắn cũng đã bắt đầu đếm: "Một..."
"Không! ..." Nàng vô thức phản kháng, 🌴𝖍.â.ⓝ ✝️♓.ể suy nhược kịch liệt rц-𝓃 𝖗ẩ-𝓎, nàng không muốn cứ bị hắn giam giữ cả đời như vậy, nàng lại càng không muốn nhìn hắn cưới một người rồi lại một người nữ nhân khác, nàng không muốn!!!
Vì sao, vì sao ngay cả thoát đi cũng đều trở thành không thể...
Vì sao hắn rõ ràng không cho nàng được bất cứ lời hứa hẹn nào, cũng không cho nàng được tương lai, nhưng vẫn muốn chiếm lấy nàng không tha như vậy!!
Nàng phải làm sao bây giờ... Ai tới nói cho nàng biết phải làm sao bây giờ!!!
"Hai..." 〽️á*𝐮 tươi trên ⓝ𝐠ự-𝖈 hắn đang chảy xuôi xuống dưới, nếu không ngừng, hắn sẽ nguy hiểm đến tính mệnh...
Cả ngươi Lạc Cơ Nhi đều đang 𝖗𝖚*ռ rẩ*y, môi dưới mấy lần bị chính mình cắn nát, nàng nhìn thật sâu vào đôi mắt rét lạnh thấu xương của hắn, ngón tay nhỏ bé và yếu ớt đã trở nên trắng bệch: "Không nên như vậy... Không nên ép ta! Mặc Uyên, ngươi là tên hỗn đản!!" Nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống, làm ướt hết bộ y phục màu nguyệt sắc của nàng, nàng ⓗ𝖚-𝓃-ⓖ h-ăռ-🌀 muốn nói mấy câu, nhưng giọng nói đã khàn rồi.
"Ba." Mặc Uyên thản nhiên đếm tiếng cuối cùng, cặp mắt thâm sâu nồng đậm nhu tình cùng khí phách lắng xuống, hắn gắt gao mím chặt đôi môi tái nhợt, tay cầm chặt chuôi đao, đem chủy thủ từ trong 𝖙ⓗâ-ⓝ ✝️♓-ể ♓𝖚ⓝ_🌀 ♓_ă_n_ɢ 𝖗_ú_† 𝖗_ⓐ!
Một tia lạnh lẽo nguy hiểm loé lên, thanh chủy thủ dính đầy ⓜ·á·⛎ đỏ tươi bắt mắt, bị vứt trên mặt đất, phát ra tiếng vang leng keng.
Một cảm giác áp bách cực lớn ùn ùn kéo đến, Lạc Cơ Nhi nhìn về phía nam nhân đang chậm rãi tới gần mình, trong lòng dâng lên đau đớn tột cùng, nàng vội vã muốn bứt ra khỏi 𝓃g·ự·ⓒ hắn mà chạy, ngay lúc hắn phản ứng không còn nhanh được như trước, cấp tốc đứng dậy chạy đi!!
Nàng không muốn đối mặt với hắn, bất luận là nhu tình hay là khí phách của hắn!!
Mặc Uyên nheo mắt lại, chịu đựng đau đớn kịch liệt trong 𝓃gự.c, đứng dậy, nhìn ✞𝒽-â-п ✞𝒽-ể nhỏ bé kia cấp tốc thoát khỏi vòng ôm của mình, cặp mắt tràn đầy tình ý hiện lên một tia lạnh lẽo.
Một thân ảnh màu đen tuấn mỹ nhanh chóng bay qua trên không trung!! Đang hoảng hốt chạy trốn, Lạc Cơ Nhi hít nhanh một ngụm khí lạnh, còn không kịp dừng bước, toàn bộ thân mình liền đã nhào vào lồng п●ɢ●ự●🌜 kiên cố nóng rực!! Nàng †𝖍_ở d_ố_c còn chưa bình ổn, giãy dụa muốn đứng dậy, nhìn đến vẻ mặt xanh mét của hắn, trong lòng càng thêm hoảng loạn, xoay người muốn trốn, nhưng bất ngờ lại bị một cánh tay gắt gao nắm chặt, dùng lực đạo ác độc thu vào trong lòng!!
"A..." Nàng 𝖗ê·ⓝ ⓡ·ỉ một tiếng, toàn bộ ⓣ.𝐡â.𝖓 ✞♓.ể đều rơi vào lồng ռ🌀.ự.𝐜 cực nóng của hắn, đôi tay dính đầy 𝖒á·𝐮 tươi từ trên lưng nàng vòng qua, đem nàng ♓⛎·𝓃·𝖌 ♓ă·𝓃·ℊ đặt ở trong lòng, làm cho toàn bộ 🌴𝖍●â●𝓃 t●♓●ể nàng đều dính đầy Ⓜ️*á*𝖚 tươi từ trên ռ🌀ự*𝖈 của hắn! Nàng kêu lên sợ hãi, hắn liền ôm chặt hơn, đôi môi băng lạnh để bên tai nàng, "Thực sự là đáng tiếc a, ta còn chưa 🌜𝒽*ế*✞... Nàng trốn không thoát, Lạc nhi..."
Lạc Cơ Nhi nghe được tiếng tim đập thật mạnh ở đằng sau, mang theo áp bách vô tận, 𝖙𝐡.â.𝐧 ⓣ.♓.ể của nàng nhanh chóng bị cuốn lấy, đón nhận một đôi mắt khát 𝖒·á·⛎!
"Ta sẽ không yêu nữ nhân kia..." Mặc Uyên đè thấp giọng, đôi mắt tràn đầy nhu tình cùng đau xót, nhìn nàng, nhanh chóng 𝒽*ô*𝓃 lên cánh môi đỏ tươi của nàng, "Đáp ứng ta, không được rời khỏi ta..."
Thần trí hắn có chút không rõ ràng, bởi vì ⓝ·𝖌ự·↪️ đau đớn quá mức kịch liệt, hắn chỉ nhớ cứ như vậy ôm nàng, chỉ có ôm nàng mới không còn đau nhức như vậy...
Cả người bị ép vào vòng ôm mang theo mùi 〽️á*υ tươi của một người, Lạc Cơ Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, liền bị hắn hô·𝖓 chặn, dường như trong nháy mắt, hắn từ một nam nhân băng lạnh khát 〽️.á.⛎, đã biến thành một đứa trẻ cực kỳ khát khao có được nàng, nụ ♓*ô*𝖓 xâm lược như vậy, bá đạo như vậy, ồ ồ †𝖍●ở 𝖉ố●𝒸 đến trong đêm tố...
"Ô... Không..." Nàng không nghe được lời hắn hứa hẹn, chỉ là nhớ tới cô công chúa Hồ Duệ bá đạo và bốc đồng kia, cả người đều bắt đầu phát run.
Nàng không nên, không nên lấy thân phận mơ hổ như vậy mà đối mặt với nữ nhân kia, nàng càng không muốn trở thành người có chút liên hệ nào với hắn, một chút cũng không muốn!!!
Không nghe thấy sự chống cự của nàng, Mặc Uyên từ nụ ♓ô.ⓝ thơm ngọt của nàng ngẩng đầu lên, cặp mắt mờ mịt chăm chú nhìn ✞𝐡-â-ⓝ 🌴-𝖍-ể bé nhỏ ôn nhu động lòng người dưới ánh trăng, không khống chế được, bỗng nhiên cúi người, ôm lấy nàng bay lên không!
Lạc Cơ Nhi bị dọa kinh hãi, không biết hắn muốn làm gì, chỉ kinh hoảng mà theo hắn bước vào gian phòng.
Trong phòng, tất cả nô bộc đều bị đuổi, chỉ còn lại có ánh nến ám muội cực điểm, cánh cửa phòng bị đóng sầm lại một cách thô bạo!! !
Thẳng đến khi cả người bị đặt trên chiếc giường lớn 〽️ề*ɱ ⓜạ*i trắng như tuyết, nàng mới hiểu được hắn đang định làm gì, mà hiện giờ, loại chuyện này chắc chắn chính là một loại nhục nhã khác của nàng, nàng gắt gao nhìn chằm chằm tên nam nhân đã mất đi lý trí này, hoảng sợ mở miệng: "Đừng... Đừng! Ngươi đang bị thương trên người, không nên đụng ta..."
Vải vóc ⓜề*m 𝐦*ạ*ℹ️ bị 𝒽υ-п-𝐠 h-ă-п-𝐠 kéo xuống, Lạc Cơ Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy trên vai mát lạnh, làn da trắng nõn dần dần lộ ra, đón nhận những nụ ♓ô●ⓝ nóng rực của hắn!!
"Đủ rồi! Mặc Uyên..." Đẩy không ra sự xâm phạm của hắn hạm, trong lòng Lạc Cơ Nhi nóng như lửa đốt, đưa tay sờ các nơi, toàn bộ đều dính đầy Ⓜ️á-⛎
Nụ ♓_ô_𝖓 cùng ☑️ⓤố_𝐭 ✔️_𝖊 của hắn như dẫn theo ɱ*𝒶 𝖑*ự*🌜 ngày càng tiêu tán hết lý trí của nàng, nhưng lại làm trong lòng nàng càng thêm khuất nhục!! Vì sao... Vì sao rõ ràng là hắn muốn kết h*ô*п với nữ nhân khác, nhưng còn muốn cùng nàng dây dưa không rõ! Lẽ nào bởi vì nàng lẻ loi một mình nên mới có thể bị khi dễ như vậy sao? Cái gì yêu, cái gì thương, nàng không cần!!
Thế nhưng... Quan trọng là... Y phục của nàng hầu như đều đã bị hắn dồn tới bên hông rồi, làm thế nào cũng không chống lại được...
Nước mắt lại một lần nữa không chịu thua kém mà tuôn ra, Lạc Cơ Nhi biết lúc này có giãy dụa cũng đã hoàn toàn không có tác dụng, hắn không hề để ý đến việc đang bị thương, mà nàng lại bắt đầu cảm thấy đau lòng vì những vết thương khoét sâu đó...
"Không nên... Mặc Uyên, cầu ngươi..." Nàng khóc lóc cầu xin, đôi vai nhỏ xinh so lại nhấc lên, " Ta tới kỳ kinh nguyệt, ngươi không nên như vậy..."
Chuyện riêng tư như vậy, nàng cũng xấu hổ mở miệng, nhưng không thể coi đây là lý do ngăn lại hắn.
Quả nhiên, nghe được lời của nàng, cử chỉ điên cuồng của Mặc Uyên rốt cục dừng lại, nâng cặp mắt tà mị lên, để sát vào khuôn mặt của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê tắm mưa, lúc này càng trở nên điềm đạm đáng yêu, hai gò má nàng ửng hồng, lòng tràn đầy xấu hổ và giận dữ.
Nhìn nàng cắn chặt môi dưới, Mặc Uyên cảm thấy cơn đau trong 𝖓𝐠_ự_↪️ tăng thêm vài phần, bên môi hắn nở một nụ cười yếu ớt, đưa tay dò ra sau đầu nàng, hơi thở mong manh: "Thật không? Tới kỳ kinh nguyệt à..."
Lạc Cơ Nhi †ⓗ.ở 🅓ố.𝐜 còn chưa bình ổn lại, †𝒽â-𝖓 ✞-ⓗ-ể run run.
"Rốt cục là thật sự tới kỳ kinh nguyệt, hay căn bản là nàng không muốn ta chạm vào nàng?" Giọng nói khàn khàn mang theo mùi vị nguy hiểm, hắn tới gần nàng, hai tròng mắt đau thương, buồn bã nói, "Ta muốn kiểm nghiệm một chút..."
Cái gì?!!!
Lời nói kia giống như sấm sét nổ vang bên tai Lạc Cơ Nhi, nàng không dám tin nổi mà nhìn nam nhân trước mắt, một loại cảm giác nhục nhã lại dâng lên mạnh mẽ, khiến cả người nàng càng thêm 𝓇.⛎.𝐧 𝐫.ẩ.ⓨ hơn: "Không... Ngươi không thể như vậy... Không nên lăng nhục ta như vậy, Mặc Uyên! Ta không có nói dối!"
Nhưng lúc này nam nhân trên người nàng, từ lâu đã ⓚ.hô.п.𝖌 ⓒ.ò.п 𝖑.ý ✝️r.í!
"A ——!"Một tiếng thét chói tai, Lạc Cơ Nhi liều mạng trốn tránh, nhưng lúc này cổ tay đã bị hắn gắt gao chế trụ!
Nàng run run khép lại hai chân, nói năng lộn xộn mà khóc lóc, không cho hắn đ*ụ*ռ*𝐠 ↪️*♓ạ*ɱ vào chỗ kia, thế nhưng hai chân vẫn là bị tách ra, đầu gối hắn đã chen vào giữa, mang theo áp bách không gì sánh được, để thật sâu vào nơi ɱ*ề*ⓜ ⓜ*ạ*ⓘ của nàng!!
"Không được như vậy... Không được đụng ta!!" Nàng cắn ↪️ắ*𝖓 〽️ô*ⓘ dưới, khóc đến cả người đều rⓤ-n г-ẩ-γ, quần áo trên người đã lộn xộn, bị hắn áp chế đến không thể nhúc nhích.
Mẫu hậu từng nói với nàng, nữ tử vào thời điểm tới kỳ, nơi kia là cực kỳ dơ bẩn, không thể bị người khác nhìn thấy, càng không thể bị người khác chạm vào! Cảm giác nhục nhã to lớn như vậy làm cho nàng trong nháy mắt bị choáng váng mấy lần, liều mạng giãy dụa, cầu xin tha, nhưng vẫn là không ngăn được sự xâm phạm của hắn...
Mặc Uyên lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt của nàng, những lời cầu xin của nàng, bộ dạng bất lực của nàng càng thêm khơi dậy 𝖍🔼_〽️ ɱ𝐮ố_ⓝ chinh phục của hắn, ngón tay thon dài thô bạo lần theo đ●ư●ờ●n●𝖌 🌜🔴n●🌀 lung linh của nàng hướng về nơi đẫy đà phía trước, đi thẳng tới địa phương cực kỳ bí mật riêng tư kia, hắn không chút lưu tình, nhấc quần lót của nàng lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn!
Tựa như một 🎋í𝖈-𝐡 ⓣ♓-í↪️-𝐡 sắc bén nhất, Lạc Cơ Nhi khẽ ⓡ●ê●ⓝ г●ỉ một tiếng, từng giọt nước mắt nóng hổi tí tách rơi xuống!
← Ch. 097 | Ch. 099 → |