Nguyện cùng sa đoạ
← Ch.33 | Ch.35 → |
Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện thì thành phố Tiêu Thương đang tràn ngập trong hỗn loạn. Bởi vì tôi bị bắt cóc và sảy thai nên Lục Bảo thật sự đã phát điên lên rồi. Toàn bộ Xích Long đang quyết sống mái với kẻ thù Cửu Long một trận.
Đó chẳng phải là ước mơ của tôi ngay từ đầu đó sao? Đó là lý do mỗi đêm tôi đều thì thầm với Lục Bảo. Phản bội bọn họ, đứng trên tất cả và chịu sự huỷ diệt. Người họ Triệu là do tôi hại chết, băng Xích Long là do tôi liên luỵ chết. Tôi phải cười sung sướng, hạnh phúc chứ sao nước mắt lại cứ tuôn rơi như thế này?
Khi trả thù bạn phải đào sẵn hai cái hố. Một cái dành cho kẻ thù và cái còn lại dành cho bản thân. Cái giá tôi phải trả là gì? Chính là sinh mạng nhỏ nhoi trong bụng và cả người đàn ông mà tôi yêu nhất trên đời. Tôi vội lao khỏi giường để đi tìm Lục Bảo. Tôi muốn gặp anh, tôi muốn được chạm vào anh. Chỉ cần Lục Bảo thôi, tôi không cần bất cứ gì khác. Tiền bạc cũng không, trả thù cũng không. Ông trời đang trừng phạt vì tôi đã quá thù dai và độc ác. Cơ thể yếu ớt vì vừa mới sảy thai lại khiến tôi ngất liệm đi trên tay chị Hồ Điệp.
^_^
Một lần nữa tỉnh dậy, vẫn thấy chị Hồ Điệp túc trực bên cạnh mình. Điều đầu tiên tôi muốn biết chính là Lục Bảo đang ở đâu rồi.
- Toàn thể băng Xích Long và Cửu Long đều bị quân đội trấn áp, dồn sát về phía bờ sông Triết Giang hết rồi! Bọn họ vẫn còn đang chém giết nhau kịch liệt ở đó. Tim tôi thót mạnh vì lo lắng. Sông Triết nước chảy cuồn cuộn vô cùng hung hiểm, tôi đã nếm mùi lặn lội ở trong đó một lần rồi, chỉ có thể kết luận bằng một câu 'chết đi sống lại'. Lục Bảo vẫn còn đang ở đó, giữa đám hỗn loạn chém giết lẫn nhau.
- Em đi đâu vậy? - Chị Hồ Điệp chạy tới can ngăn khi tôi định bước xuống giường.
- Em đi tìm anh ấy!
- Không được, chỗ đó không thể vào. Với lại em vừa mới... - Hồ Điệp định nói gì đó nhưng không nỡ.
- Em sảy thai rồi. - Tôi nói giùm chị, nước mắt bắt đầu trào ra. - Đứa con đã mất rồi. Em xin chị, hãy để em đi tìm anh ấy đi. Em chỉ còn mỗi anh ấy mà thôi.
- Tại sao em lại ngoan cố dính vào thằng ấy. Cả thành phố này hỗn loạn kinh hoàng, chó mèo không yên cũng chính tại vì nó. Hai băng nhóm giết hại lẫn nhau, chết mấy trăm người cũng vì nó. Nó là đại ma đầu, là thằng điên hết thuốc chữa, là con của kẻ thù đã hại chết mẹ em. - Chị Hồ Điệp hét vào mặt tôi hết thảy những điều đó.
- Em biết, em biết tất cả việc anh ấy làm. Em biết Lục Bảo tâm thần bất ổn mà vẫn xúi dục anh ấy làm nhiều điều sai trái. Nếu anh ấy là đại ma đầu thì em chính là nữ quỷ. Bây giờ thù đã trả được, mạng đền mạng. Cháu của nhà họ Triệu cũng đã vì em mà chết rồi. Em không còn thiết tha việc gì trên đời này nữa, em chỉ muốn gặp anh ấy thôi. - Tôi khóc lóc nức nở.
- Nếu nó đã chết thì sao?
- Em sẽ chết cùng anh ấy. Em đã hứa rằng sẽ không có gì còn có thể chia cắt chúng em nữa. Kể cả cái chết cũng vậy. Khi tôi nói đến đó, thì chị Hồ Điệp cũng phải buông tay.
- Em mặc áo khoát vào thêm đi. Chị sẽ đi nhờ anh Nhật thử xem sao. Chắc anh ấy sẽ nghĩ ra cách.
- Chị Hồ Điệp, em vạn lần cám ơn chị. Cả đời này em sợ cũng không thể trả hết tình nghĩa chị đã dành cho em.
- Ngốc quá tình nghĩa mà có thể mang đi trả sao? Chị em có kiếp này không có kiếp sau. Tốt nhất là em nhớ mình còn mắc nợ chưa trả xong hết. Nhớ, dù kết quả có thế nào, cũng không được nghĩ đến cái chết. Chị Hồ Điệp vỗ vỗ đầu tôi rồi nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện thoại. Tôi ở trong phòng im lặng cúi đầu. Tôi không dám trả lời Hồ Điệp vì chính bản thân tôi cũng không thể hứa chắc. Nếu Lục Bảo đã chết, thì tôi còn có thể sống tiếp sao?
^_^
Cảm giác đi tìm người giữa một bãi chiến trường la liệt xác thật vô cùng khủng khiếp. Không phải những thân người ghê rợn đầy vết thương và máu khiến tôi sợ hãi, mà viễn cảnh nghĩ rằng người thân của mình giống hệt mấy thân xác này mới làm tôi hoảng loạn. Các nhân viên cảnh sát đang đi dọn dẹp hiện trường sau khi đã trấn áp thành công vụ thanh toán. Hồ Nhật đã tìm được cho tôi một bộ đồ nhân viên vệ sinh để đi vào trong khu này.
Mọi việc vẫn còn lộn xộn nên khá dễ trà trộn. Các nhân viên y tế cũng đang đi truy tìm xem còn người nào sống sót không. Tôi chỉ biết là Lục Bảo cũng đã từng tham gia vào đám này, nhưng trong số những kẻ bị bắt giữ không có anh. Cảnh sát đang vận động toàn bộ nhân lực thẩm vấn bọn tội phạm nhằm tìm ra kẻ chủ mưu. Vậy nên bãi chiến trường là nơi duy nhất có thể tìm thấy Lục Bảo.
Tôi tìm thấy một xác người có bộ quần áo giống hệt anh, và sau đó nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy một gương mặt xa lạ. Cảm giác mâu thuẫn giữa 'tìm ra' và 'không phải' này cứ diễn ra liên tục. Đến mức tôi không biết mình muốn 'tìm ra' hay đang mong muốn 'không phải' nữa.
- Này giúp với! Ở đây có người còn sống này. - Một nhiên viên y tế vẫy tay gọi các vị động nghiệp đến. Tôi cũng chạy ngay đến chỗ đó và vỡ oà lên sung sướng khi cuối cùng cũng đã 'tìm ra'. Cả thân người anh bê bếp máu và bị đè giữa những cơ thể khác. Tôi nhận ra vài gương mặt trong đám cận vệ thường ra vào nhà mình.
Thân thể Lục Bảo đầm đìa những máu. Có vết dao chém và có cả vết đạn bắn. Một vết cắt ngang mặt, làm máu chảy ra dính bê bết đất cát, không rõ nhận dạng. Nhưng tôi sao có thể không nhận ra anh được chứ. Ngay cả trong đêm tối tôi cũng có thể nhận ra người yêu của mình. Thế là tôi bật khóc.
- Cô gái, nếu cô sợ thì nên ra ngoài nghĩ một chút đi. Chúng tôi hiểu mà, vì nhân lực không đủ nên phải điều phối khắp nơi. Thật khổ cho các cô quá. - Hồ Nhật đến gần vỗ vai tôi, ra vẻ không quen biết. Tôi gật đầu với anh ấy, Hồ Nhật biết ngay là tôi đã xác định thân phận Lục Bảo. Vì có rất nhiều người bị thương, nên cả xe cấp cứu và nhân viên y tế cũng không đủ. Những người nằm trên băng ca chờ đến lượt mình không nhiều, cũng chỉ đến vài chục thôi. Hồ Nhật đề nghị dùng xe cảnh sát hỗ trợ đưa bớt người bị thương đi, vậy là Lục Bảo và tôi đã có thể rời khỏi hiện trường trên xe cảnh sát.
Chúng tôi ẩn nấp trong Hoa Mãn Lâu. Ma ma cho mời một thầy lang vườn trong khu phố hoa đến quán. Ông này là bác sĩ không bằng cấp, chuyên chữa bệnh kín đáo của kỹ nữ. Nhưng dù sao bác sĩ cũng là bác sĩ, may vá cầm máu chắc cũng không vấn đền gì.
Trên người Lục Bảo chỉ có vài vết đạn không trúng chổ hiểm và nhiều vết dao. Nặng nhất cũng chỉ có một vết đâm bên hông, mất ngón tay trỏ bên phải và vết thương chắc chắn thành sẹo trên mặt. Tôi thì chỉ lo cho tính mạng anh là nhiều. Chỉ cần nhặt lại cái mạng này, thì có ra sao cũng được.
Tôi túc trực bên anh suốt ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ. Lục Bảo bị vết thương làm cho hành sốt, từ lúc được mang về cũng chưa từng tỉnh lại lần nào. Bản thân tôi vì sức khoẻ còn chưa phục hồi nên đến ngày thứ ba cũng kiệt sức khuỵ xuống. Đánh phải lui lại nghỉ ngơi nhờ chị Hồ Điệp canh chừng giùm.
Đến ngày thứ tư, Hồ Nhật mang về tin Lục Bảo bắt đầu bị truy nã khắp nơi rồi. Chắc chắn chẳng bao lâu họ sẽ tra đến nơi này thôi, vì vậy phải chạy trốn khỏi Tiêu Thương ngay lập tức. Nhưng vấn đề là trốn đi như thế nào? Cảnh sát hiện nay đã phong toả hết các tuyến đường, xe cộ qua lại đều bị lục soát kỹ lưỡng. Ngoại trừ những xe có quyền đặc cách miễn xét mới có thể đi qua mà thôi.
Nhắc đến lệnh đặc cách, tôi lại đột nhiên nhớ đến một người. Vị thiên thần toả nắng có nụ cười rất đẹp và tấm lòng tốt bụng. Bejamin là người cuả đại sứ quán nên dĩ nhiên xe anh đi cũng phải có lệnh miễn truy xét rồi.
Tôi khoát áo vào, đón xe đi đến đại sứ quán. Hy vọng đành phải trông chờ vào việc tôi có bao nhiêu trọng lượng trong lòng anh ta. Tuy rất tàn nhẫn, nhưng vì Lục Bảo tôi không ngại trở thành người lợi dụng kẻ khác.
← Ch. 33 | Ch. 35 → |