Tôi ghét cả họ nhà Triệu
← Ch.24 | Ch.26 → |
Lục Bảo cứ nhìn chằm chằm khiến tôi đổ mồ hôi đầy đầu. Cuối cùng mới tỉnh táo nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay Bejamin. Tôi chẳng biết tại sao, nhưng thấy mình không nên tiếp tục duy trì tư thế này. Bản năng sinh tồn cho tôi biết phải rời khỏi vòng tay này mới mong sống sót. Tôi chuồi người ra khỏi xe, khúm núm đứng trước mặt Lục Bảo.
- Thiếu gia đại nhân. Lục Bảo tiếp tục đi, chỉ có bàn tay ngoắc ngoắc ra lệnh cho tôi đi theo.
- Bách Hợp, em làm gì vậy? - Bejamin nắm tay tôi kéo lại.
- Anh à, bây giờ nên về nhà ngủ sớm mới tốt cho sức khoẻ. Lần trước Bejamin vì tôi mà đánh nhau với Hồ Nhật. Bây giờ tôi không muốn anh phải đánh nhau với thiếu gia đâu. Người bên kia vừa đông vừa hung dữ như vậy, để cho Bejamin rời đi một mình mới là thượng sách. Thế nhưng tôi chưa kịp phân trần thì tay kia đã bị người ta nắm kéo. Hai bên đều giữ chặt không buông, con búp bê này sẽ bị xé rách ra làm đôi mất.
Mất kiên nhẫn, Lục Bảo chụp lấy thanh kiếm của tên đàn em chém tới. Nếu không buông ra, hoặc tay tôi, hoặc tay Bejamin sẽ đứt. Quả nhiên là Bejamin cũng hoảng sợ buông tay. Lưỡi kiếm chém vào cửa xe hơi gãy làm đôi, rơi xuống đất kêu leng keng. Quả nhiên là dùng hết lực, không chút khoang nhượng. Lục Bảo lấy chân đóng sầm cửa lại, ngăn cách Bejamin bên trong và tôi bên ngoài.
- Bách Hợp! - Bejamin gào lên khi Lục Bảo kéo tôi đi. Anh dự định mở cửa xông ra, nhưng đám đàn em Xích Long đã tiến lên cản lại. Nhìn cảnh vừa xảy ra, thằng ngu cũng hiểu là phải giúp đại ca giành người. Bejamin thân cô thế cô nên chỉ có thể đành trơ mắt nhìn tôi bị bắt cóc lên xe khác.
^_^
Lục Bảo và tôi vừa chui vào băng ghế sau, cửa xe đã có người kính cẩn đóng lại. Chiếc xe hơi vội vã rời đi. Trong xe không khí quỷ dị vô cùng, chỉ còn mỗi tiếng tim đập của tôi vang lên hối hả. Lục Bảo trầm mặc không nói, bàn tay vẫn siết chặt cổ tay tôi đau nhói.
Trước mắt tôi mọi thứ cứ lung linh mơ ảo. Có lẽ do rượu nên tôi mất hết các phán đoán thông thường. Mặc dù tay bị nắm chặt, tôi vẫn cố gắng trèo qua người cậu ta. Lục Bảo cố giữ lại nhưng cuối cùng cũng phải lùi bước, nhường tôi ngồi ghế bên phải. Tôi muốn qua đây ngồi chính là để coi bàn tay đã một phát đấm vỡ cửa kính kia. Quả nhiên là máu chảy đầm đìa. Tôi còn nhớ mình có nhiệm vụ phải làm mèo của thiếu gia. Vì vậy tôi cầm bàn tay đó lên, liếm láp vết thương cho thiếu gia.
Bên cạnh tôi có người xuýt xoa nhè nhẹ. Tên đàn em ngồi lái xe phía trước liếc nhìn vào kính chiếu hậu, ngay lập tức nhận được một cái liếc mắt đâm chết người. Gã nuốt nước miếng khan một cái rồi an phận lái xe tiếp, không muốn trở thành nạn nhân kế tiếp của 'cuồng bạo quý công tử'.
Nơi tôi bị kéo đến là một cái khách sạn sang trọng, đèn treo rực rỡ, trang trí huy hoàng. Tôi không biết rằng Đại Quang Vinh thì ra cũng là tài sản của nhà họ Triệu. Quản lý khách sạn vừa mới thấy thiếu gia đến liền nhảy ra gọi một tiếng 'cậu chủ'. Ông ta dùng cặp mắt kinh dị nhìn cô gái đang dựa sát rạt vào người thiếu gia. Trước giờ chưa từng ai được đến gần Lục Bảo trong vòng năm bước chân mà không bị đánh. Đặc biệt cậu chủ còn có tiếng là căm thù phụ nữ, bất kỳ cô gái nào cũng không nhìn vưà mắt. Vậy mà lần này có một cô gái phấn son bám dính như thế này, đúng là sự kiện kinh hoàng rúng động lòng người.
Đứa say xỉn như tôi cả đứng còn không vững, chỉ biết dựa dẫm vào người bên cạnh mà đi. Xuống bậc thang tôi vấp một cái, gót giày sút ra làm trẹo giò. Tôi còn chưa kịp suýt xoa tiếng nào, Lục Bảo đã ngay lập tức bế tôi trên tay, thẳng tiến vào thang máy. Người xung quanh choáng ngợp, há hốc miệng như cá đớp nước. Chỉ có thể dùng hai chữ 'bàng hoàng' để diễn tả cảm xúc của mình.
Việc tiếp theo mà tôi nhớ là mình bị quăng lên giường. Tuy rất thô lỗ nhưng giường nệm thì sao có thể làm bị thương người được. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người chúng tôi, Lục Bảo bắt đầu nổi điên. Cậu ta thích nhất là mấy món đồ gốm sứ. Vừa ném vào tường đã ngay lập tức bể ra tan nát, lại còn kèm theo tiếng 'xoảng' rất thống khoái. Bàn thuỷ tinh hay cửa kiếng cũng rất tuyệt, tuy hay văng ra mảnh vỡ gây thương tích. Lục Bảo không sợ bị thương, vì vậy những món đồ bằng thuỷ tinh cũng đều bị đập nát. Tôi lười biếng nằm trên giường, nhìn cậu ta tàn sát bừa bãi các món đồ vô tri.
- Sao cô có thể đi với anh ta? Tôi đã phong toả đồi Thiên Đường rồi mà. - Lục Bảo đứng trước mặt tôi gầm ghè.
- A, thì ra thời gian qua quán ế là tại thiếu gia. Làm tôi từ lúc lên chức Mai tử đến giờ cũng chưa từng được tiếp khách trên giường. - Tôi ngô nghê cười. Ngay lập tức bị ăn một bạt tay vào mặt. Tôi đau quá nên nước mắt lưng tròng. Tuy thiếu gia hung dữ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên đánh tôi thẳng tay như vậy. Mặc dù tôi bình thường rất sợ Lục Bảo, nhưng bây giờ là một túi rượu, trên trời dưới đất tôi không còn biết sợ ai. Tôi phóng người tấn công kẻ địch trước mặt. Lục Bảo bất ngờ không kịp chống cự, bị tôi đè té ngã trên sàn. Một màn hỗn chiến lộn xộn bắt đầu.
- Sao cậu dám đánh tôi? Tôi dùng thịt đè người, mong anh ta tắt thở mà chết. Nhưng đứa ma đói thì có thể đè chết được ai. Lục Bảo nắm lấy tóc tôi kéo ngược ra sau.
- Sao cô dám rời bỏ tôi? Tôi đã nói là không được bỏ đi mà!Lục Bảo phản công. Anh ngồi bật dậy đè tôi xuống đất.
- Tôi sao lại không được đi? Tôi có tay có chân, muốn đi đâu thì đi. - Tôi vùng vẫy, dùng móng tay cào xước bàn tay đang nắm tóc mình.
- Tôi không cho cô đi. Cô là của tôi. - Lục Bảo tha cho mái tóc, nhưng lại chuyển qua xé xác cái đầm của tôi.
- Tôi ghét cả nhà họ Triệu các người. - Tôi trả đũa, giật đứt hàng nút áo của Lục Bảo.
- Tôi cũng hận cô, Triệu Lục Bình. Vừa nói xong Lục Bảo hung hăn hôn đè xuống. Bởi vì miệng đã bị chế trụ, tôi không thể buông ra lời chửi mắng nào. Tôi dùng hết sức bình sinh xé nát áo của Lục Bảo ra, trả thù cho bộ đầm của mình. Chúng tôi vật lộn nhau trên sàn, trút giận lên quần áo đối phương. Lục Bảo cắn, thì tôi cào lại cậu ta. Khắp người tôi bắt đầu xuất hiện đầy vết đỏ do dấu hôn, trên lưng Lục Bảo cũng có vài vết trầy rướm máu.
Cả người tôi nóng bừng và kích động. Không phải vì đau đớn mà vì sảng khoái cực độ. Cậu ta vẫn vụng về như vậy, xoa nắn tôi như tên thợ học việc nhồi bột. Để sư phụ đây chỉ cho cậu một chút. Thế này mới gọi là mơn trớn nè, thế này mới gọi là kích thích nè.
- Tay... tay... - Tôi thầm rên xiết trong khi Lục Bảo đang bận rộn với cặp dưa lê. Lục Bảo đưa tay cho tôi. Này thì ngón tay thuôn dài rất đẹp. Tôi chỉ cần ngón tay giữa thôi, dùng ngón tay này hướng cậu ta móc lò. Ôi trời ơi, nếu lúc này tôi có thể nói tiếng nào thì sét đánh tôi đi. Chỉ có thể dùng hành động để chứng minh độ khoái cảm của tuyệt chiêu này. Lục Bảo rất mau chóng nắm bắt việc gì đang xảy ra. Cậu ta bỏ qua khu vực trên mà quan tâm chọc ngoáy khu bên dưới.
Quỷ tha ma bắt cậu ta đi, tại sao lại thăng cấp thành hai ngón tay mà chọc vào đó. Hết vặn tròn như chìa khoá lại đưa ra chữ V chiến thắng. Ôi chết tôi rồi. Tôi cảm nhận mình đang bị tan chảy ra thành nước. Bên dưới thân cứ như là mạch suối phun. Hai tay tôi đập đập dưới sàn trong khi cơ thể quằn quại.
- Nắm lấy vai anh! - Lục Bảo ra lệnh. Tôi bỏ qua tấm thảm sàn mà bấu vào bờ vai rộng lớn đó. Làn da Lục Bảo nóng hổi và trơn bóng mồ hôi.
- Vào đi! - Tôi hét lên. Và ngay lập tức tôi được chết như ý nguyện. Rất nhiều nước, không thể nào có chuyện lưỡng bại câu thương như lần trước được. Cảm thấy mọi việc thuận lợi đáng kinh ngạc, Lục Bảo vượt qua được chướng ngại tâm lý ban đầu. Xóc mạnh một cái, anh còn đâm vào sâu hơn nữa. Tôi đưa tay kiểm tra, đã lút cán luôn rồi. Giờ đây không cần phải lo Lục Bảo suốt đời xa lánh phụ nữ. Anh đã biết vị ngon của trái cấm, cả đời không thể nào ngừng ăn được.
Học trò đã làm rất tốt, sư phụ không thể biểu diễn vài chiêu coi sao được. Tôi buông tay khỏi vai Lục Bảo, và gác chân lên đó. Vặn người, tôi xoay trở trên một trục cố định. Lục Bảo rên lên.
"Hừ lúc nãy còn hổ báo lắm mà, muốn đấu với tôi, anh phải luyện thêm vài năm đi." Tôi cười thầm trong bụng.
Rất tiếc, chiêu này cũng có một nhược điểm, đó chính là vạch áo cho người xem lưng. Lục Bảo từ phía sau công kích đến khí thế như hổ rình mồi. Tôi đang căng người chờ bị đâm chết thì đối phương đã mềm nhũn ra rồi. Đúng là tên yếu đuối ăn hại, chẳng thể nào kéo dài cuộc chiến, chỉ mới có mấy chiêu đã trút hơi thở cuối cùng rồi. Lục Bảo nằm vật ra, thở hỗn hễn.
- Nếu như anh đến phố hoa, phải nói với họ trước để giảm giá. Nói rằng anh không làm lâu được! - Tôi cười cợt trêu ghẹo.
- Cô... cô... Tôi hận cô! - Lục Bảo gầm lên như hổ rống. Đáng sợ ở chỗ cậu ta tuy không giữ lâu, nhưng tinh thần phục hồi cũng rất mau. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là đã có thể phát động, khởi binh vấn tội. Chỉ khổ cho tôi, không lên tới đỉnh mà cứ phải cấp thiết yếu phẩm đến khô cạn cả người. Chúng tôi ở cạnh nhau, chỉ có thể hại nhau đến chết.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |