Giấc mơ chân thật
← Ch.16 | Ch.18 → |
- Long, ông nói cái gì? Ông đuổi An Hạ ra khỏi nhà sao?- mẹ Thiền Nguyệt Cát nấc nhẹ không tin vào điều chồng mình vừa nói.
- Tôi chỉ cho nó sống riêng bên ngoài, nhà tôi cũng đã mua cho nó. Hiện tại, nó nên ra khỏi nhà thì hơn - Thiền Long nhìn vợ có chút đau lòng nói, việc này ông đã khoan dung lắm rồi.
- Ông làm vậy thì An Hạ nó phải sống sao đây chứ? - mẹ cô mắt đã phím hồng nhìn sang cô - Nguyệt Cát... con nói với mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Mẹ.. con xin lỗi! - Thiền Nguyệt Cát chỉ lặng lẽ nói ra từ xin lỗi rồi cất bước về phòng.
Từ tối ngày hôm qua Thiền An Hạ đã không về nhà. Mẹ cô đã lo lắng đến không ngủ được, cho đến sáng nay nghe được từ miệng chồng nói thì kích động không ngừng. Thiền Nguyệt Cát thở dài trở về phòng, thả người xuống chiếc giường lớn trước mặt.
Thường thì con người ta khi không làm gì chắc chắn sẽ nghĩ đến nhiều chuyện vớ vẩn.
Ngày cô xuyên vào bộ truyện này cũng đã gần hai tháng rồi. Mọi chuyện cứ thế xảy ra liên tiếp khiến cô không kịp tiếp nhận. Phải nói, từ trước đến nay bản thân cô chưa hề bị người khác hãm hại, càng không muốn hãm hại người khác. Nhưng Thiền An Hạ cứ suốt ngày đem toàn bộ rắc rối đổ lên đầu của cô. Thường thì khi xuyên vào đây thì nữ phụ như cô sẽ phải tiêu diệt được nữ chính, dù bản thân cô không hề thích Thiền An Hạ nhưng cũng không căm hận đến mức giết chết được cô ta.
Cô là người không có ý định trả đũa, ép người khác đến tận cùng con đường.
Cô hâm mộ những nữ phụ văn khác biết trước được cốt truyện sẽ diễn ra. Còn cô chỉ mới đọc được vài chương đầu đã xuyên vào đây. Ngay cả nam chính còn chưa biết trước là ai nữa. Sau chuyện cô làm lần này Thiền An Hạ bẽ mặt thì chắc chắc cô ta sẽ không chịu thua như vậy.
Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi đấy... cô không muốn tranh nam chính với Thiền An Hạ. Cô cũng không muốn lập hậu cung có nhiều người. Cái cô cần bây giờ là trở về thế giới của cô... ít nhất cô chỉ cần một người con trai là đủ.
Dòng suy nghĩ miên man kéo dài làm cho tinh thần mệt mỏi. Có lẽ mấy ngày qua phải tìm ra cách để giải oan mà thời gian ngủ cùng không có. Chẳng mấy chốc, hai mí mắt của cô đã khép lại rơi vào giấc ngủ.
*** Ta là giải phân cách vào giấc mơ ***
Trong bóng tối cô chỉ thấy toàn là bóng đêm. Xung quanh mỗi lúc lại bắt đầu sáng hẳn lên, ngôi nhà quen thuộc đã lâu không được gặp lại hiện ra trước mắt. Không khí trong nhà dường như rất lạ không một chút nào gọi là có sức sống.
Trong nhà có hai vợ chồng đang ngồi cùng nhau. Đó không phải là... ba mẹ của cô sao?
- Em.. ngồi dậy uống chút nước đi! - Người đàn ông trung niên dáng vẻ phúc hậu nhìn vợ đang nằm bệnh trên giường.
- Nhật Dạ con của chúng ta, nó đã mất tích hai tháng rồi, tôi làm sao sống nổi đây hả ông? - người vợ nằm trên giường gương mặt đau khổ, cả người ốm yếu hẳn đi.
- Chắc chắn chúng ta sẽ tìm được con về.. em phải giữ sức khỏe tới ngày đó chứ - người chồng đỡ vợ dậy an ủi.
- Phải chi hôm đó chúng ta không đi thì Nhật Dạ nó đâu xảy ra chuyện gì phải không? - người vợ ray rứt trong lòng, nước mắt lại sắp rơi.
- Là chuyện không may... em đừng tự trách mình. Anh tin con mình sẽ không sao.. Nhật Dạ con gái chúng ta không phải là đứa mềm yếu - Người chồng ôm vợ vào lòng, gương mặt thoáng chốc vì đau buồn mà trở nên già nua.
- Chào hai bác... con đến rồi đây!- tiếng nói của một người con gái từ cửa bước vào.
- Thy Thy, con lại đến rồi sao?- Nhật Minh nhìn đứa con gái vừa bước vào nhà nói, trong mắt chứa nhiều sự cảm kích.
- Dạ.. Bác gái đã khỏe hơn chưa bác? - Thy Thy đặt túi hoa quả ở trên bàn rồi nhìn hai bác.
- Bác đỡ nhiều rồi... - bác gái lên tiếng nói trước nhìn Thy Thy - Từ ngày Nhật Dạ mất tích.. con đã giúp hai bác rất nhiều.
- Không có gì đâu bác... Nhật Dạ là bạn thân của con. Hơn nữa, con rất lo cho Nhật Dạ.. con tin cậu ấy sẽ trở về - Xuân Thy Thy cười gượng, trong lòng cũng là rất xúc động khi nhắc đến bạn mình.
Hai vợ chồng nhìn Xuân Thy Thy cũng chỉ biết cười cho qua. Ba người trong một căn nhà, chỉ nói với nhau vài lời qua lại nhưng mỗi người đều cùng mang trong người cùng một nỗi buồn. Dường như không có gì có thể khiến họ vui vẻ ngay lúc này.
Khung cảnh trước mặt đột nhiên biến mất, rồi lập tức thay thế bằng khung cảnh kỳ lạ. Trước mặt là một căn phòng xa lạ, sau đó một cô gái không hề quen biết lại đi vào phòng.
Cô gái đó nằm lên giường tay click chuột trên máy tính, dường như là đang đọc truyện.
- Hừm, bộ truyện này không biết ai viết mà máu chó dữ vậy? - cô gái đó lại lên tiếng chê trách nhưng vẫn cắm cúi đọc không ngừng.
Đọc truyện thật sự không có gì lạ nhưng cái đáng chú ý chính là tựa đề câu chuyện: Cùng yêu một người.
Đó không phải là bộ truyện cô bị xuyên vào sao?
Điện thoại ở bên ngoài trợt reo lên, cô gái bị làm phiền tuy có chút khó chịu nhưng vẫn bước ra ngoài. Lúc này, máy tính vẫn còn nguyên trang truyện chưa bị tắt đi.
Cô mơ mơ hồ hồ nhìn vào... sau đó mới được dịp thản thốt... nó thật sự sẽ không có gì nghiêm trọng nếu như cô không thấy được nội dung của chương đó....
Chương này viết... nữ phụ Thiền Nguyệt Cát bị giết sao?
*** Ta là dãy phân cách kết thúc giấc mơ ***
- Không.. không thể nào! - Thiền Nguyệt Cát lẩm bẩm, sao đó hét lớn lên rồi giật mình tỉnh dậy.
Mồ hôi lạnh trên trán chạy dài xuống gương mặt xinh đẹp. Giấc mơ vừa trải qua vẫn còn nguyên chưa biến mất. Cô không chỉ thấy được ba mẹ người mà cô yêu thương hết mực, ngay cả đứa bạn thân Xuân Thy Thy cũng ở trong đó.
Có phải cô suy nghĩ tới họ nhiều quá nên mới nằm mơ thấy được họ không? Nhưng sao giấc mơ này chân thật đến không thể tả được...
Hơn hết, cô chỉ mới vừa nghĩ giá như bản thân biết được nội dung tiếp theo.... thì lập tức cô lại nằm mơ biết được nội dung sắp tới của bộ truyện này...
Nữ phụ Thiền Nguyệt Cát sắp bị giết!
Liệu nó có phải là sự thật không??
------------------
Cô gái nằm trên giường mở mắt nhìn xung quanh, thân thể không thể cử động được.
- Bà chủ... cô gái này tỉnh rồi! - giọng người đàn ông trung niên nói với người kế bên.
- Cô gái.. cô thấy thế nào rồi? - tiếng nói có chút già dặn uy nghiêm ở kế bên vang lên.
-Dạ.. hai.. hai bác là ai vậy? - Thiền An Hạ cố gắng ngồi dậy dựa vào giường, giọng nói có chút khó khăn.
- Tối hôm qua tôi đi bỏ rác thì thấy cô bị tụi lưu manh đánh đập, cô bị ngất xỉu nên tôi đưa cô về đây - ông chú quản gia một bên thay lời nói trước.
Thiền An Hạ nhớ đến cảnh ngày hôm qua, tâm trạng liền tệ đi trông thấy. Trong mắt đã toát ra tia thù hận nhớ đến ngày hôm qua. Tiếc là, cụ bà ở một bên đã nhìn thấy được thái độ này của Thiền An Hạ, trong lòng cũng không hân hoan gì. Từ đầu, bà đã nhận ra vẻ ngoài của cô gái này không đơn giản rồi.
Kinh nghiệm trong quãng đời của bà chính là biết nhìn người. Kẻ dối trá, người thật lòng sao có thể lọt qua được con mắt của bà.
- Cháu cảm ơn hai người - Thiền An Hạ liền trở lại thành người con gái yếu ớt ngoan hiền, giọng nói nhỏ nhẹ.
- Cô gái cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi... - bà lão đứng dậy, sức khỏe vẫn còn rất tốt - Quản gia Quang... đem cháo lên cho cô gái này đi.
- Vâng thưa bà chủ! - Chú quản gia gật đầu.
- Bà ơi.. con cảm ơn! - Thiền An Hạ ở một bên cảm kích.
- Không có gì - bà lão quay đi, trả lời vô cùng khách sáo.
Thiền An Hạ nằm trở lại trên giường, bây giờ cô ta cần phải hồi phục trước đã.
Phía bên ngoài, bà lão và chú quản gia đã xuống lầu. Lão bà đi đến phòng khách ngồi xuống, chú quản gia đứng một bên phục vụ.
- Bà chủ... bà không được vui khi tôi cứu cô gái kia sao? - chú quản gia nhìn nét mặt của bà chủ mà tò mò.
- Cứu người là chuyện tốt... nhưng cô gái đó ta không cảm thấy thoải mái khi nói chuyện - lão bà cầm tách trà lên thưởng thức thong thả trả lời, dù đã tuổi cao nhưng khí chất quyền quý vẫn còn quanh quẩn trong người.
- Tôi không có mắt nhìn người được như bà chủ... chỉ là thấy cô gái đó yếu đuối nên muốn giúp một tay- Quang quản gia gật đầu hiểu chuyện nhìn bà chủ cung kính - Nếu làm bà chủ phiền lòng.. tôi thật là có lỗi.
- Không sao, nhiều việc mắt nhìn thấy nhưng chưa phải là sự thật... - Lão bà lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì. - Phải rồi... con bé tốt bụng hôm đó đã lâu cũng không tới đây chơi... làm ta nhớ nó quá!
- Có phải là vị tiểu thư xinh đẹp lần trước không bà chủ? - Quản gia Quang nhớ đến hình ảnh cô gái lần trước.
- Đúng rồi... con bé đó làm ta rất có cảm tình - Lão bà gật đầu nhớ đến gương mặt xinh đẹp của người con gái nào đó.
- Bà chủ ơi... bà chủ - một giọng của chú làm vườn la lên từ ngoài sân chạy vào trong nhà - Thiếu.. thiếu gia về rồi!
- Cái gì? Thằng nhóc con đó về rồi sao... - lão bà có chút giật mình, tính cách cũng thay đổi chóng mặt - Tiểu tử thúi đó có nhà như không, hôm nay lại chịu về thăm bà lão này sao?
- Bà chủ.. thiếu gia đã lái xe vào sân rồi.. - chú làm vườn ở một bên thông báo.
-Được rồi... dìu ta vào mau lên! - Bà lão nhìn Quang quản gia lên tiếng.
Cộp.. cộp
Tiếng giày da va chạm xuống nền gạch bên ngoài rồi bước vào trong nhà. Người giúp việc, và lao công tập trung đứng một bên chào đón.
- Mừng Đại thiếu gia về nhà... - mọi người đồng thanh chào đón, còn cười rất vui vẻ.
Người con trai trước mặt cao lớn trưởng thành. Khí chất lạnh nhạt toát lên qua đôi mắt, ngay cả đôi môi mỏng cũng mím lại. Trên người là chiếc áo sơ mi trắng bao trọn thân thể cường tráng. Đôi chân thon dài thẳng tắp thể hiện qua chiếc quần tây vừa vặn. Cả người dù vô tình hay cố ý đều mang vẻ nghiêm nghị, xa cách. Nhưng dù là vậy, từ trên xuống dưới người con trai này là hết mực ưu tú. Ngay cả gương mặt cũng được ông trời ưu ái, chính vì thế mới khiến nhiều phụ nữ say mê, ao ước.
- Thiếu gia ngày càng ưu tú... -
-Đúng rồi, còn đẹp trai tới như vậy -
"......"
Mấy cô chú giúp việc nhìn người con trai không chớp mắt. Trên miệng thì khen ngợi không ngừng.
- Các cô chú không cần chào đón nồng nhiệt như vậy... - Người con trai gương mặt đã có chút hòa nhã trả lời, nhìn đến vị quản gia đang bước ra - Chú Quang... bà tôi đâu?
- Dạ.. bà chủ đang đổ bệnh nằm ở trong phòng, cũng may hôm nay đại thiếu gia trở về đúng lúc - Chú quản gia nói dối không chớp mắt, cứ như là đã làm qua nhiều lần rồi.
Môi của người con trai kia nâng lên nhàn nhạt, trong đầu đã biết tất cả.
- Được rồi.. để tôi vào thăm! -
Cánh cửa phòng được mở ra, tiếng chân vang lên trong phòng bước đến gần chiếc giường lớn.
- Bà... cháu bà về rồi đây! - chàng trai đó ngồi đến chiếc ghế bên cạnh, lời nói hòa nhã gần gũi hơn rất nhiều, trên môi còn nở nụ cười.
- Khụ khụ.. là ai? Thằng cháu đích tôn của lão bà này nó đâu cần tới bà nội này nữa... cậu là ai? - lão bà giả vờ ho, giọng nói có chút giận dỗi.
- Vậy sao? Đúng là tên cháu trai này thật vô phép - anh biết chắc bà lại diễn trò, chuyện giả bệnh này anh không biết bà làm bao nhiêu lần.
- Phải rồi.. lão bà này chính là không muốn nhìn mặt nó nữa - lão bà lại tiếp tục than thở.
- Vậy thì cháu bà sẽ không về nhà nữa... mong bà sớm khỏe lại - chàng trai đó nói là làm bước đi ra bên ngoài.
Lão bà đang đắp chăn chờ đợi tiếng trả lời, nhưng khi nhìn ra ngoài thì tức giận đến không chịu được. Liền lập tức đứng dậy mở cửa bước ra.
- Cái thằng cháu trời đánh này... bà bị bệnh mà không biết hỏi thăm sao?- lão bà đi ra ngoài đã nhìn thấy người con trai kia ung dung ngồi trên ghế.
- Bà à.. con lại nhìn thấy bà rất khỏe - chàng trai nhìn bà tức giận có chút nhếch mép cười.
- Hừ... có thằng cháu như thế này thật tức chết! Suốt ngày cứ bắt bà lão này ở nhà... - lão bà biết mình đã bị phát hiện liền ngồi xuống ghế than thở.
- Hừm.. con nhớ bà rất thích ăn nhân sâm núi phải không? - Người con trai lại cười tà mị - Tiếc là bà không muốn nhìn mặt đứa cháu trai này.
- Cái gì? Nhân sâm núi à... - lão bà lập tức lưỡng lự suy nghĩ rồi thay đổi thái độ - Được rồi.. nghĩ tình con còn biết nhớ đến bà lão này nên ta tha cho đấy!
Chàng trai đặt lên bàn một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận. Sau đó nhìn chú quản gia hỏi thăm.
- Chú quản gia, gần đây bà tôi sức khỏe thế nào? Gần đây có xảy ra chuyện gì không? -
- Thưa thiếu gia, bà cậu rất khỏe... trong nhà cũng không xảy ra chuyện gì! - chú quản gia nhìn thấy bà chủ nhìn mình liền biết ý giữ bí mật.
Lúc này, thật không may trên cầu thang có tiếng bước chân xuống dưới nhà. Thiền An Hạ ở trên phòng không tìm thấy nước mới tìm xuống lầu hỏi. Không ngờ vừa bước xuống dưới nhà liền thay mọi người đã đông đủ ở dưới đại sảnh phòng khách.
Nhưng thứ làm cô ta bất ngờ hơn là người con trai đang ngồi trên ghế kia.
- Vân... Vân Nhã Thiên.. sao sao anh lại ở đây? - Thiền An Hạ khó khăn nói ra, nhớ đến chuyện mình bị anh trừng phạt.
- Thiền An Hạ... cô làm gì trong nhà của bà tôi? - Vân Nhã Thiên vừa nhìn thấy Thiền An Hạ thì gương mặt lập tức lạnh đi, giọng nói hòa nhã cũng không còn.
Thiền An Hạ lập tức kinh ngạc, nhà của bà Vân Nhã Thiên?
- Con quen cô gái này sao?- lão bà ở một bên nhìn biểu hiện của cháu trai thì tò mò, nhưng cũng hiểu được thằng cháu đang không vui khi thấy cô gái này.
Thiền An Hạ lúc này có bộ dạng không mấy đẹp đẻ. Gương mặt bị đánh cho sưng húp, bầm tím một bên má. Hai bên mép môi còn dính máu đã đông cứng lại.
Bộ dáng nhìn vào thật khiến người ta thương xót nhưng trong mắt Vân Nhã Thiên hiện tại lại băng lãnh không cảm xúc.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |