Vay nóng Tinvay

Truyện:Trời Đất Tác Thành - Chương 09

Trời Đất Tác Thành
Trọn bộ 23 chương
Chương 09
Vết Thương Của Chiến Tranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)

Siêu sale Shopee


Cảm giác chạy như bay trong bóng đêm, cùng với một khắc trước khi chìm xuống nước, thoáng có chút tương tự.

Hô hấp lại càng ngày càng khó để lấy cân bằng, đen tối mờ mịt trước mắt cũng dần dần khuếch trương trong đầu óc.

Đặc công SWAT dùng tốc độ truy đuổi cách bọn họ khoảng 20 mét ở phía sau, hơn nữa đang không ngừng rút ngắn khoảng cách.

Trong giây phút khẩn cấp, lúc này Doãn Bích Giới rốt cuộc nhìn thấy cuối hành lang của hội trường hiện ra ánh sáng.

Là cửa sau của biệt thự đấu giá.

"Sau khi ra khỏi cánh cửa này, chạy về phía Đông Bắc 800 mét sẽ có một chiếc xe." Thanh âm của Kha Khinh Đằng vang lên bên tai cô, "Chìa khoá xe ở trong túi áo sơ mi bên trái của tôi."

Trong đầu cô nhanh chóng tiếp thu tin tức này, sau vài giây, cô đẩy mạnh cửa lớn ở cuối hành lang, đợi khi hai người ra phía sau thì dùng tốc độ nhanh nhất khoá cánh cửa từ bên ngoài.

Bên trong cánh cửa lập tức phát ra tiếng mắng chửi và đạn bắn xuyên qua cửa của đặc công, cô dẫn Kha Khinh Đằng lùi ra sau vài bước, ở trong đêm tối nhận ra chút vị trí cơ bản, rồi dựa theo phương hướng mà anh mới chỉ định tiếp tục chạy đi.

Cánh cửa này ít nhất có thể tranh thủ thêm thời gian cho bọn họ.

Bởi vì loại thời điểm này, một giây đồng hồ chính là chậm lại một phút đồng hồ của mạng sống.

Ban đêm có ít người Sudan đi đường, giống như mấy lần trước, sòng bạc, bờ biển, sa mạc... Cô lại cùng anh nhận thức sự kích thích và mạo hiểm của cảnh thoát chết lần nữa.

"Em hối hận không?"

Thần kinh cô kéo căng, lúc này đột nhiên nghe thấy câu hỏi lãnh đạm của anh.

"Hối hận gì chứ?" Cô biết rõ vẫn hỏi, thái độ như hờ hững.

Thanh âm của anh rất ổn định, hầu như tiếng thở gấp không nặng nề, "Hối hận phải dẫn một người mù chạy 800 mét tại Châu Phi."

Câu này bị anh nói ra dưới tình huống như vậy, cảm giác khá thích thú, cô nhịn không được muốn cười, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng, "Là tôi muốn tự mình rèn luyện thân thể, không liên quan đến anh."

"Rèn luyện thân thể kỳ thật có nhiều loại phương pháp." Lúc này anh vừa chạy, vừa cởi nút cổ áo của mình, "Mặt khác tôi có thể giúp em?"

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cô vẫn hiểu được, sự ăn ý giữa cô và người nào đó quả thật sinh ra đã là vậy, hơn nữa trước sau ngày càng gia tăng mãnh liệt, nhất là...vấn đề về phương diện nào đó.

"Tôi không thích lắc xe." Thật lâu sau, cô thấy chiếc xe việt dã xuất hiện trong tầm mắt, nhanh chóng trả lời, "Ít nhất cũng không phải ở thời điểm có khả năng bị đạn đánh thành tổ ong mà chơi trò lắc xe."

Cách chiếc xe thoát thân ngày càng gần, anh đột nhiên lặng lẽ nắm tay cô, xuyên qua áo khoác của anh, dán lên ngực trái áo sơ mi của anh.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, "Làm gì đó?!"

"Lấy chìa khoá xe."

Anh cầm tay cô lấy chìa khoá từ trong túi áo, thanh âm nghe ra đặc biệt nghiêm túc bình tĩnh, "Em cho rằng tôi muốn làm gì? Chẳng phải em không thích lắc xe sao?"

...

Trong nháy mắt, trong đầu Doãn Bích Giới gần như đem anh lộn ngược mà bắn chết ba trăm lần.

Không đợi cô có thời gian tiếp thu trò đùa giỡn của anh, tiếng động cơ ô tô ở phía sau đã dồn tới, cô nhanh chóng lấy chìa khoá mở cửa xe việt dã.

Nhưng khi cô vừa định mở cửa xe muốn ngồi vào thì đã thấy Kha Khinh Đằng xoay người ngồi trên ghế lái chính xác trước một bước, rồi ôm thắt lưng cô, bế cô vào trong xe.

Doãn Bích Giới bị anh ôm lấy và ngồi trên đùi anh trong tư thế mặt đối mặt, còn chưa mở miệng, anh đã đóng cửa xe nhấn nút khởi động, nhân tiện từ dưới chỗ ngồi lấy ra hai khẩu súng đưa cho cô.

"Anh xác định đôi mắt của anh hiện tại thật sự không nhìn thấy sao?" Cô trông thấy anh làm ra một loạt động tác lưu loát sinh động, cô nhận súng, không nhịn được nghi ngờ mà hỏi.

Anh nhanh chóng bắt đầu khởi động xe, hai tay nắm vô lăng, giẫm trên chân ga, "Tôi nhắm mắt cũng có thể chạy qua đường núi tuyết."

Cô còn chưa kịp nghĩ đến giả thiết khác, tiếng súng "Pằng pằng pằng" liên tục đã bắn vào đuôi xe việt dã.

Cùng loại súng đạn, nhưng lúc này tình huống lại hoàn toàn khác biệt với lần trước ở sân bay Nice.

Lần kia có Trịnh Ẩm quán quân xuyên quốc gia lái xe, có hai người bọn họ đồng thời nổ súng bắn trả, hơn nữa kỹ thuật bắn súng của anh xuất thần nhập hoá, nhưng lúc này đây, dưới tình huống anh bị mù lái xe, chỉ có một mình cô nổ súng bắn.

Kha Khinh Đằng lái xe rất nhanh trên con đường chính, đoàn xe của đặc công SWAT ở phía sau theo đuổi không bỏ, mà còn muốn bọc đánh từ bốn phía.

Những tiếng súng dày đặc này cảm thấy như có con dao đặt ở cổ họng, Doãn Bích Giới gần như máy móc dựa theo bản năng bắn trả, không lưu tình chút nào, mỗi phát súng đều trí mạng.

Cả đời cô cho đến lúc này chưa bao giờ dính quá nhiều máu tươi trên tay mình như vậy.

Là anh dẫn cô đi vào thế giới huyết vũ tinh phong*, là anh dạy cô kỹ thuật bắn súng tinh vi hơn, cũng là anh, trong khoảnh khắc này đem cô tức nước vỡ bờ, làm đồng bọn với anh, cùng anh sống chết.

(*) trong gió mưa mang theo mùi máu tanh, hình dung hoàn cảnh điên cuồng giết chóc nguy hiểm.

Cảnh Trạm nói lựa chọn của cô ở sân bay Nice là sai lầm, vậy thì lựa chọn lúc này thì sao? Là đúng, hay là sai?

"Kha Khinh Đằng." Cô ngồi trên người anh, hai tay cầm súng tách ra lướt qua bờ vai anh, đáy mắt rét lạnh, ở trong tiếng súng, cô gằn từng tiếng nói với anh, "Nhớ kỹ, cho dù hiện tại tôi và anh da thịt gần gũi, tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng anh, tôi trước sau vẫn giữ lại điểm mấu chốt của mình đối với anh."

"Bây giờ tôi ở đây, chỉ là bởi vì rất nhiều chuyện, tôi muốn đích thân chứng thực với anh, bởi vậy cho dù tôi ở bên cạnh anh lúc này, tự tay làm cho rất nhiều người thực ra vốn không có nửa phần quan hệ lợi hại với tôi mất đi mạng sống, cũng không đại diện tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh."

Kha Khinh Đằng khống chế tốc độ của chiếc xe, cũng dựa vào thính giác phân biệt điểm dày đặc của tiếng súng mà di chuyển chiếc xe, tiếng nói của anh lạnh lùng mà trầm ổn, "Như vậy, cho dù lòng hiếu kỳ của em đã uy hiếp đến mạng sống của em, em cũng muốn yêu cầu chứng cứ sao?"

Cả người cô run lên.

Phải, cho dù anh đưa cô vào hiểm cảnh lần nữa, ép cô trở thành kẻ địch của mọi người, cô vẫn như cũ muốn ở lại bên cạnh anh, chính miệng chứng thực toàn bộ với anh.

Phải, cho dù cô sẽ tin lời những người khác, cô có suy nghĩ độc lập bình tĩnh, nhưng cô vẫn không bỏ xuống được tất cả những bí ẩn trên người anh.

Doãn Bích Giới, suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc mày có đưa ra kết luận cuối cùng hay không?

Ngoại trừ lòng hiếu kỳ và và tính cách không chịu an phận trời sinh, còn có cái gì đang thúc đẩy mày khăng khăng một mực như thế mà ở lại bên cạnh anh ấy?

Còn có cái gì đáng giá để mày vì anh ấy mà vứt bỏ cuộc sống an nhàn, nếm trải cảm giác đe doạ của cái chết?

Huống hồ, mạng sống của con người chỉ có một, không có cách nào bắt đầu lại.

"Khi em nhấn mạnh lý trí của em nhiều lần, thì em đã không còn lý trí." Anh thản nhiên bổ sung một câu.

Cô nhắm mắt lại.

Kha Khinh Đằng nói xong, lúc này đột nhiên đánh tay lái mạnh mẽ vòng qua chỗ ngoặt, dùng tốc độ nhanh hơn bão tố mà chạy, bởi vì cô không đeo dây an toàn và sợ bị văng ra, nên chỉ có thể ôm chặt cổ anh.

"Tôi vĩnh viễn không thể cho em cuộc sống yên ổn." Cô tựa vào cạnh cổ anh, nghe thấy tiếng nói vững vàng của anh lúc này truyền vào trong tai cô.

Mang theo sự cường thế, lạnh lùng và trấn tĩnh trước sau như một của anh.

"Tôi biết." Cô cũng bình tĩnh trả lời.

"Có thể sau này còn có khả năng ở trong hoàn cảnh khó mà tưởng tượng." Trong tốc độ xe gần như trôi nổi như thế, anh lại còn có thể giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa tóc cô, "Em cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, giống như bây giờ."

"Tôi biết." Cô thừa dịp lúc nói chuyện với anh, đồng thời bắn ra một phát súng chính xác, bắn nổ lốp xe của chiếc xe cách bọn họ gần nhất.

"Không có lãng mạn tuyệt mỹ, cũng không vĩnh viễn là cuộc sống xa hoa, càng không hề có nền tảng của ấm áp nhàn hạ."

"Tôi biết."

"Em có thể sẽ bị bức bách, mất đi người nhà, bạn bè, tất cả những thứ em có trong hai mươi mấy năm qua."

"...Tôi biết."

"Cho dù như vậy, em vẫn muốn ở lại sao?"

Mỗi chữ mỗi câu, cô chưa từng nghe anh nói nhiều như vậy, thế cho nên đến câu cuối cùng, cô nhất thời vẫn chưa phản ứng lại.

"Ở lại, anh có thể cho tôi cái gì?" Hồi lâu, khoé miệng cô chầm chậm cong lên nụ cười, nụ cười này lại khiến cho cả gương mặt cô có vẻ sống động, "Hãy cho tôi một điều kiện giao dịch tốt."

Anh dường như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, "Màn dạo đầu tinh xảo, hơn nữa trọn bộ Xuân cung đồ?"

"Sau khi thử qua cảm thấy không tốt thì có thể trả hàng không?" Cô cầm lấy băng đạn mà anh đưa cho, sau khi nạp đạn, cô nhanh chóng bắn xe phía sau.

"Không thể." Cô không nhìn thấy gương mặt chính diện của anh cũng hơi cong khoé miệng, "Vừa đóng gói đã gỡ niêm phong."

Cô vừa định nói thêm câu gì đó, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gầm rú của xe tăng.

Cô quay đầu nhìn hướng giữa, phát hiện con đường trống trải ở đằng trước bỗng nhiên có rất nhiều xe tăng vũ trang đang ngừng lại cách đó không xa, tiếng súng hỗn loạn, lửa đạn, tiếng nổ mạnh, thi thể của binh lính nằm trên mặt đất. Sự tồn tại của những người tấn công khát máu, bụi đất bốn phía, khói súng cuồn cuộn.

Lúc này bọn họ lại gặp phải giao chiến của lực lượng vũ trang.

"Đây là vùng biên giới của Sudan và Nam Sudan."

Kha Khinh Đằng dựa vào những âm thanh kia liền đưa ra phán đoán, "Hẳn là giao chiến của Sudan và vũ trang của Nam Sudan."

Cô nghe thấy, đáy lòng lạnh lẽo, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về hành động của bước tiếp theo.

Phía sau có người của SWAT truy kích, phía trước lại trong tình huống có vũ trang giao chiến, chẳng lẽ hôm nay bọn họ thực sự phải giao ra mạng sống ở nơi này?

"Thực ra đây là một cơ hội rất tốt."

Cô suy nghĩ vài giây, đột nhiên nói, "Sau khi dẫn tất cả xe của SWAT qua đây, chúng ta bỏ xe, để cho lửa đạn của lực lượng vũ trang nhắm ngay bọn họ."

Kha Khinh Đằng híp mắt, vẻ mặt hiện ra vẻ tán thưởng, "Được."

Đây là thủ đoạn tốt mượn dao giết người, lực lượng vũ trang của Châu Phi từ trước đến nay đã hiếu chiến, nhìn thấy người của liên bang Mỹ, hẳn là càng muốn làm ra chút huyết vũ tinh phong.

Ý kiến của hai người nhất trí, anh lái xe quẹo một vòng, sau khi chạy qua trước trận vũ trang giao chiến, ngược lại dừng trên mặt đất.

"Đi."

Cô mở cửa xe, xoay người nhảy xuống, kéo anh qua, không hề quay đầu lại mà chạy nhanh hướng đến rừng rậm bên cạnh.

Phía sau quả nhiên vang lên tiếng đấu súng càng kịch liệt, cô gần như không dám tạm dừng một khắc, vội vàng dẫn anh hướng vào chỗ sâu trong rừng cây.

Không biết chạy bao lâu, bởi vì trên mặt đất có nhiều nhánh cây rải rác, cô không để ý, đột nhiên đạp lên nhánh cây trượt trên mặt đất.

Nhưng động tác của anh nhanh hơn động tác trượt chân của anh.

Trước khi cô trượt chân anh đã vượt lên trước một bước, giữ tay cô kéo về phía mình.

Kết quả, anh dùng lưng mình làm đệm, bảo vệ cô, để cô nằm úp sấp trên người mình.

"Có bị xước da không?" Doãn Bích Giới biết trong rừng rậm có bao nhiêu thứ có thể đả thương người, cô vội vàng muốn kéo anh lên để nhìn vết thương trên lưng anh.

Nhưng nhanh chóng bị anh giơ tay ngăn lại.

Lửa đạn đầy trời cách đó không xa, trong tiếng súng và giao chiến, trong cảnh ngộ không biết khi nào thì sẽ xuất hiện truy binh, lúc này anh lại giơ tay xoa vòng eo mảnh khảnh của cô.

Cô nhìn thấy rõ ràng, trong con mắt lạnh lẽo mất đi tiêu điểm của anh, lúc này lại phản chiếu biểu tình bối rối mà lại dung túng của chính cô.

"Nữ ở trên, tư thế thứ nhất, làm thế nào?"

*****

Doãn Bích Giới chưa từng trải qua chiến tranh chân chính, cũng là lần đầu bản thân gặp được vũ trang giao chiến với quy mô lớn như vậy.

Mưa bom bão đạn, hoả lực tung toé, rừng rậm ở biên giới Sudan lớn như thế nhưng chỉ có cô và anh đang mù.

Loại tâm trạng này, nhất thời rất khó để diễn tả bằng ngôn từ, thậm chí từ sợ hãi cũng không thể lấy ra khái quát toàn bộ.

Một câu này của Kha Khinh Đằng vừa chấm dứt, một tiếng nổ của lửa đạn tựa như sấm sét rơi vào bên tai của bọn họ.

Cô vốn nhìn thấy vẻ mặt của anh có chút mê loạn, lúc này nghe được tiếng vang cả người cô khẽ run lên, còn chưa kịp cử động thì đã bị anh kéo người xuống một cách chính xác, nằm úp sấp trên người anh và hôn anh.

Môi lưỡi quấn quýt, trong hơi thở còn có mùi hương trong lành của cây cối, hô hấp của anh trước sau không dồn dập tí nào, lúc này đôi bàn tay to lớn dọc theo vòng eo của cô, nhẹ nhàng vén quần áo của cô lên, xâm nhập vào thân trên trần trụi của cô.

"...Bọn Robinson có thể sẽ nhanh chóng tìm đến." Lần đầu tiên cô không có kháng cự anh, hai tay ngược lại hướng xuống dưới nhanh chóng cởi dây nịt của anh.

"Tôi biết." Một tay anh đã nhẹ nhàng cởi móc áo ngực của cô.

"...Giao chiến của vũ trang Sudan chấm dứt, có thể họ sẽ nhanh chóng đến tìm kiếm lính đào ngũ." Cô khẽ thở dốc vài hơi, lại duỗi tay nhanh chóng giúp anh cởi áo.

"Tôi biết." Sau khi tháo áo ngực của cô ra, hai tay anh đồng thời phủ lên bầu ngực trắng như tuyết của cô, vuốt ve vừa nhẹ nhàng vừa chậm chạp.

"...Tôi chưa tắm rửa, trên người còn dính bùn." Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, vừa cởi quần dài của mình, vừa lạnh giọng nói với anh.

"Tôi biết." Chỉ thấy anh hơi cong khoé miệng, bàn tay phủ lên bầu ngực, lúc này dần dần đi xuống, sau khi vô cùng khéo léo cởi bỏ quần dài của cô, còn lưu loát rút quần lót của cô ra.

Ánh mắt cô nhìn vẻ mặt anh không chớp mắt, nhịn không được mà cảm thán trong lòng, thế gian có thể có người đàn ông đồng thời làm được trong loại trường hợp này, ẩn nhẫn mà lại phóng thích, gợi cảm mà lại trầm mặc.

Thật là đáng sợ, tựa như thuốc phiện khiến cho con người lún sâu, càng khiến người ta phạm tội.

Rất nhanh, cơ bụng của Kha Khinh Đằng căng cứng, anh liền ngồi thẳng dậy từ mặt đất, nâng mông cô lên, để cô ngồi trên vùng bụng dưới cách quần lót đã dâng cao, bắt đầu từ đôi mắt của cô, anh tỉ mỉ hôn lên mỗi một chỗ trên gương mặt cô.

Hai tay Doãn Bích Giới ôm lấy bờ vai dày rộng của anh, không thể kìm lòng mà vuốt ve lưng anh, trên bờ lưng kia ngoại trừ những vết sẹo thì còn có vệt máu đỏ tươi rất nhỏ chảy ra sau khi bị nhánh cây vừa rồi xước trúng.

Cô suy nghĩ, trên người anh rốt cuộc có bao nhiêu vết sẹo là vì bảo vệ cô mà bị thương?

Cơ thể là môi giới biểu đạt tình cảm chân thật nhất, mỗi lúc không thể bày tỏ bằng ngôn ngữ thì chỉ có cảm giác của cơ thể mới có khả năng giải toả.

Lúc này ngón tay anh di chuyển thành thạo trong cơ thể cô, đôi môi ở xương quai xanh của cô đã khẽ xoay vòng, cô rõ ràng tận hưởng phản ứng của cơ thể mình đối với anh, tình triều từng chút một đã thuận theo ẩm ướt dính vào quần lót của anh.

"...Kha Khinh Đằng."

Tư chất học tập của anh thật là làm cho người ta thấy đủ, lại vì hoàn cảnh căng thẳng, cô gần như chưa tới một hồi đã đến một lần từ ngón tay anh, lúc này cô không cam lòng yếu thế mà cầm lấy vật cứng nóng của anh, ai oán nói, "Anh...thích dã chiến như vậy sao?"

Một lần ở sa mạc, lúc này đây rõ ràng là ở rừng rậm.

Trước đây cô cho rằng anh có yêu cầu rất cao đối với chất lượng của cuộc sống, nhưng cô phát hiện, trong quá trình chạy trốn lần này, anh ngược lại có chút vui vẻ thử nghiệm đủ loại hoàn cảnh gay go mà thân mật với cô.

"Quả thực yêu thích, chẳng lẽ em đã quên, giường của biệt thự trước kia, cho dù thay đổi vật liệu, sau đó vẫn sập sao."

Cuối cùng anh mở lời, trong tiếng nói lạnh lùng còn mang theo một tia dịu dàng rất nhạt, cùng lúc đó, anh cũng đem vật nóng cứng của mình đẩy toàn vẹn vào giữa hai chân cô, "Sau khi kết thúc, nhớ chấm điểm cho người mới bắt đầu học là tôi."

Bên tai lại là một tiếng nổ của lửa đạn, thân thể cô cũng đã bị anh lấp đầy.

Vật nóng cứng kia ở trong người cô là sự hiện diện của mới mẻ, cô không biết đau, chỉ cảm thấy từng đợt tê dại, loại cảm giác thân mật khảm vào thân thể lẫn nhau, làm cho cô hưởng thụ mà lại e ngại.

Loại cảm giác thân mật này, khiến cô rất sợ bản thân mình sẽ trở nên ngày càng ỷ lại anh, ỷ lại thân thể của anh, thậm chí...ỷ lại trái tim của anh.

Anh như là sợ cô lạnh, một mặt vây quanh cơ thể mềm mại của cô trong cánh tay mình, dưới thân cũng không lưu tình chút nào, từng cú một đẩy vào chỗ sâu nhất của cô.

Thân thể lấp đầy phát ra âm thanh lay động ám muội có tiết tấu.

Ngay từ đầu cô có chút không theo kịp tiết tấu nhanh chóng mãnh liệt của anh, nhịn một hồi, cổ họng rốt cuộc không nhịn được nữa mà phát ra tiếng rên rỉ, giọng của cô luôn trong trẻo lạnh lùng, bởi vì động tình mà có vẻ quyến rũ, vật cứng nóng của anh nhanh chóng lại bừng bừng phấn chấn lên, càng nặng nề va chạm trong cô, ép cô vừa đến một chút đã bay nhanh lên đỉnh.

Càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ của cô nghẹn ở cổ họng vì động tác kịch liệt của anh, gần như muốn điên, cô mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ là khuôn mặt tuấn tú của anh có chút mồ hôi, trong đầu chợt loé, hai tay cô đột nhiên khống chế bờ vai anh, từ lúc anh lên đỉnh rồi đi xuống, cô co rút nhanh khi anh vừa xuống.

Hình như anh không đoán trước, cuối cùng ở trong sự khiêu khích của cô, anh phát ra một tiếng thở trầm thấp.

Cô nghe thấy tiếng trầm thấp khêu gợi kia mà cảm thấy trong lòng thoả mãn, thừa dịp anh đang hưởng thụ sự thắt chặt của cô, cô bắt đầu vặn vẹo chiếc eo nhỏ nhắn, lắc lư có tiết tấu trên người anh.

"Sau khi kết thúc, cũng nhớ kỹ chấm điểm cho người mới bắt đầu học là tôi." Lúc này cô cố ý nhẹ nhàng liếm môi, ý thức được anh không nhìn thấy mà nghiêng người về phía trước, khẽ liếm bờ môi của anh.

Anh nhận lấy từng đợt sóng khiêu khích của cô, bỗng nhiên tới gần bên tai cô, thấp giọng nói, "Nếu không phải trong hai năm nay, tôi biết em ở thành phố S không có người khác phái tới gần, tôi nhất định sẽ nghi ngờ, em có phải 'mới bắt đầu học' không."

Cô nghe thấy mà toàn thân chấn động, qua hai giây cô phản ứng lại, lập tức ngừng động tác, "Hai năm nay anh theo dõi tôi?!"

Kha Khinh Đằng dường như không hài lòng việc cô đột nhiên ngừng động tác, lúc này hai tay anh giữ thắt lưng của cô, ép cô nhẹ nhàng chuyển động trên người anh, "Nếu tôi nói phải?"

"Nếu tôi nói, hai năm nay, ở chỗ mà em không nhìn thấy, luôn có người duy trì khoảng cách 50 mét, sẽ báo cáo cho tôi tất cả những gì có liên quan đến em." Anh không đợi cô tiếp lời, vừa không nhanh không chậm dẫn dắt cô di chuyển, vừa tiếp tục nói, "Cho dù em ở đâu, đang làm cái gì."

Doãn Bích Giới như là bị người khác ngăn cản động tác, qua vài giây, trên khuôn mặt đột nhiên bốc lên nỗi giận mà đỏ ửng, "Kha Khinh Đằng, anh đê..."

Cô tưởng rằng trong hai năm nay mình đã hoàn toàn thoát khỏi thế giới và lòng bàn tay của anh, thế nhưng vẫn giống như bị người ta lột bỏ hết quần áo, dưới sự theo dõi như hình với bóng của anh, toàn bộ mọi thứ đều bị anh nắm rõ chặt chẽ trong lòng bàn tay.

Ý nghĩ hận thù hai năm nay khiến cô đau đớn và khó có thể loại bỏ nỗi đau khổ giày vặt, ở trong mắt anh, chẳng lẽ cô như một trò đùa lừa mình dối người sao?

Ai ngờ chữ "tiện" của cô còn chưa thốt ra thì đã bị anh đột nhiên đẩy vào chỗ sâu nhất, ép cô nuốt chữ kia trở về.

"Nhớ rõ, hai chữ đê tiện này, không phải dùng tại nơi trồng trọt tại đây."

Anh hôn môi cô, không cho cô nói chuyện tiếp, "Duy trì sự hiểu biết rõ ràng về tình hình của người phụ nữ của tôi bất cứ lúc nào, có chỗ nào không đúng chứ?"

"Ai là người phụ nữ của anh!" Cô trợn mắt, "Ít khoe khoang bản thân mình chút đi, tôi chưa bao giờ gặp qua người đàn ông vô sỉ như anh!"

Anh ngược lại không phẫn nộ với cô, không đáp lại gì cả, thay vào đó anh bắt đầu đem ngôn ngữ đổi lại một trận đẩy đưa dày đặc như gió bão, khiến cô rốt cuộc nói không ra câu nào.

Mà tất cả ý tưởng, suy đoán và sự bình tĩnh trong đầu cô, đều bị trận hoan ái khiến người ta ngạt thở này hung hãn cắt ngang ngay lập tức.

Nếu anh thật sự muốn làm vậy, thì cô sao có thể là đối thủ của anh?

...

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức hai chân cô đều run lên, sau một cú nhấn thật mạnh anh bắn vào trong cơ thể cô.

Tuy rằng toàn thân cô vô cùng mệt mỏi, nhưng nghĩ đến hành động theo dõi và sự giấu giếm của anh đối với mình, gương mặt cô lúc này gần như lạnh lẽo, nhanh chóng muốn xoay người từ trên người anh đi xuống.

"Khoan đã." Anh lập tức giữ lại cánh tay cô, vẫn buộc ấm áp của cô bao vây lấy mình, thản nhiên nói, "Em đã quên chấm điểm."

"Xéo đi." Cô quả nhiên nổi trận lôi đình, trên gương mặt còn có vẻ ửng đỏ khác thường, "Tôi không có lời nào nói với kẻ tiểu nhân tụ tập đê tiện và vô sỉ làm một thể, không có điểm mà chấm!"

Không ai không ghét cay ghét đắng sự lừa dối, nhất là cho dù bị lừa gạt cũng không thể đánh trả.

Suy cho cùng hai năm kia đã là quá khứ, sau khi gặp lại, cô từng có cơ hội rời đi, nhưng nhiều lần vòng vo, vẫn lựa chọn ở bên cạnh anh như cũ.

Cô hận anh nắm mọi thứ trong tay mà nhìn từ trên cao xuống, nhưng càng hận chính mình cam tâm tình nguyện sa đọa.

Một lúc lâu, cô vẫn không đợi được câu trả lời của anh, liền nghiêm mặt lặng lẽ cầm lấy quần áo cởi ra lúc nãy, tự mình nhanh chóng mặc vào.

May mà bọn họ không gặp phải gián đoạn bất ngờ trong lúc miệt mài tại trận thiên la địa võng này, sau khi cô mặc xong quần áo mới cảm thấy hơi sợ, đứng dậy cảnh giác quan sát bốn phía, sau khi phát hiện không ai tới gần cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu lại nhìn anh, cô vốn tưởng rằng anh đã mặc quần áo, nhưng lại thấy anh vẫn ung dung ngồi tại chỗ, giữ dáng vẻ hoan ái khi nãy, vẫn không nhúc nhích.

Cô thấy anh như vậy, rất rõ ràng ý thức được anh muốn cô giúp anh mặc quần áo.

"Kha Khinh Đằng, " cô khoanh tay nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh, "Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh bị mù hay là tay chân bị chặt đứt?"

Anh vẫn ngồi bình tĩnh, "Mù sẽ ảnh hưởng sự điều phối hoạt động của toàn thân."

"...Nếu mù sẽ ảnh hưởng sự điều phối hoạt động của toàn thân, vừa rồi người ở trên quốc lộ chạy với tốc độ 150 vô cùng trôi chảy là ai?!" Cô hạ giọng, hung tợn nói.

Đương nhiên cô còn chưa nói ra khỏi miệng, lúc nãy khi hoan ái, người có động tác lưu loát mãnh liệt thậm chí còn hơn lúc không thấy rõ là ai?

Anh như không nghe thấy, trên khuôn mặt trầm tĩnh lại có cảm giác nhàn nhã, bày ra dáng vẻ, em không giúp tôi mặc quần áo thì tôi sẽ ngồi tư thế này cả đời.

Bởi vì sợ truy binh ở phía sau tìm đến, lúc này Doãn Bích Giới không còn tinh lực tiếp tục so đo với anh, cô chỉ có thể cau mày ngồi xổm xuống, cầm lấy quần áo rải rác, động tác thiếu kiên nhẫn mà bắt đầu mặc quần áo giúp anh.

Nhanh chóng mặc xong quần áo cho anh, cô vừa định đứng dậy thì đột nhiên bị anh kéo xuống ngồi trên đùi anh lần nữa.

"Doãn Bích Giới." Tay anh nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt hờ hững ở trong sắc trời trở tối lại vẫn ánh ra tia sáng, "Nhớ kỹ lời tôi nói."

"Tôi tuyệt đối sẽ không để em hối hận vì sự lựa chọn của mình."

Từng câu chữ có vẻ như châu ngọc.

*****

Bất cứ lời nói nào phát ra từ miệng anh luôn có thể làm cho nội tâm bình tĩnh của cô không thể che giấu sự trào dâng gợn sóng.

Anh nói anh sẽ không để cô hối hận vì sự lựa chọn của mình, có ý nghĩa gì chứ, đây là một hứa hẹn anh cho cô.

Như vậy lời hứa này rốt cuộc có quan hệ với điều gì? Sự an nguy của mạng sống? Hoặc là...tình cảm của bọn họ?

Lúc này Doãn Bích Giới ngồi trên đùi anh, gần anh trong gang tấc, mặc dù anh không nhìn thấy cô, nhưng cô luôn cảm thấy, anh như là chỉ cần như vậy đã vô cùng đơn giản nhìn thấu nội tâm của cô.

"Có người."

Trong đầu hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, còn chưa đợi cô nói chuyện, Kha Khinh Đằng đột nhiên ôm sát cô tựa trên người mình lăn lộn vài vòng, nhanh chóng ẩn trong đám cỏ dại tại bên đường.

Quả nhiên, vài tiếng súng bắn qua, chỉ chốc lát, trong tầm mắt hạn chế của cô hiện ra vài người cầm súng, bởi vì giao chiến mà binh sĩ đầy bụi đất, bọn họ đang lớn tiếng đối thoại gì đó, dường như đang tìm kiếm người nào đó.

"Binh lính Sudan?" Cô thấp giọng hỏi.

"Không, " anh nhanh chóng phủ nhận, "Nghe tiếng súng ống, là binh lính Nam Sudan."

Không biết dưới tình huống này, người của SWAT có đuổi theo hay không, lúc này bọn họ lại đụng phải quân phiến loạn trước.

Con rồng cứng cỏi không bằng rắn độc địa phương, cho dù với phạm vi thế lực như anh, nhưng đối với những vũ trang Sudan ở vùng biên giới này, không có sự giúp đỡ của bên ngoài, anh căn bản không có khả năng trở mình.

Doãn Bích Giới thấy thế, toàn thân hơi căng thẳng, càng bởi vì cơ thể kề sát anh mà có vẻ cứng ngắc, nhưng dựa vào tiếng hít thở đều đặn của anh mà phán đoán, cô phát hiện cho dù vào thời khắc loại này, anh vẫn duy trì sự bình tĩnh bất vi sở động.

Lúc này tưởng tượng đến hai năm nay anh theo dõi mình, vừa rồi lại còn không coi ai ra gì trong hoàn cảnh gay go mà cùng cô hoan ái, trong lòng cô tất cả đều là sự nén giận không nói nên lời.

Cô phát hiện, thậm chí lúc bộc phát tình cảm vô cùng mãnh liệt với cô, trong đôi mắt anh cũng không có cảm xúc phập phồng quá lớn, vẫn giống như một người đứng xem bình tĩnh, nhưng anh lại luôn dùng một câu khiến cho cô không thể bình tĩnh.

Vì sao anh vĩnh viễn có thể nắm vững tất cả, đồng thời tuỳ tâm sở dục cũng không có chút hoang mang?

"Em có từng nghe một câu chuyện xưa không?"

Binh lính Sudan từ từ đến gần, lúc này anh ôm cô, đột nhiên tới gần bên tai cô, hô hấp mát lạnh quanh quẩn cô, "Hai người đàn ông đi vào rừng cây gặp phải con gấu, một người trong đó vứt bỏ bạn mình leo lên cây sau đó không may rơi xuống gặp nạn, người nằm trên mặt đất giả chết tránh được tai nạn."

...

Nói đến câu chuyện này trong tình cảnh như vậy quả thực có chút kỳ lạ, nhưng ý nghĩ trong đầu cô chợt loé, lập tức hiểu ra.

Ý của anh là, chờ những người lính Nam Sudan sang đây, bọn họ liền nằm trên mặt đất, giả vờ mê man bất tỉnh, để những binh lính kia đưa bọn họ ra khỏi nơi này.

"Giữa SWAT và vũ trang Nam Sudan, rõ ràng cái thứ hai có tính up hiếp thấp hơn đối với chúng ta hiện nay." Ánh mắt anh trầm tĩnh, "Sau khi bị bọn họ mang đi, dựa vào nơi bọn họ sẽ mang chúng ta đi, chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch."

Cô không lên tiếng, nhưng trong lòng đã lặng lẽ đồng ý với quyết định của anh.

"Còn chuyện trong lúc chúng ta xa cách hai năm, nếu em muốn biết tường tận."

Khi cô còn chưa phát hiện thì một ngón tay của anh đã nhẹ nhàng dừng ở vị trí hơi lõm xuống sau gáy cô, "Chờ chúng ta bình an đến Somalia, tôi có thể từ từ nói tất cả với em."

Đôi mắt Doãn Bích Giới run lên, còn chưa kịp nói chuyện, cô chỉ cảm thấy hơi đau nhói, trong nháy mắt toàn thân mất đi ý thức.

...

Thời gian ngất đi này, nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn.

Cô dường như bị xếp trên một chiếc xe quân dụng, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự xóc nảy dọc đường đi.

Bên cạnh hình như không có ai, lúc này trong đầu óc hỗn loạn của cô không ngừng lặp lại câu nói kia của Kha Khinh Đằng trước khi ngất.

Đến Somalia, anh sẽ nói với cô, tất cả mọi chuyện cô muốn biết.

Như vậy bây giờ anh đang ở đâu? Có gặp nạn hay không?

Anh không còn thị lực, có bình an rời khỏi khu rừng kia không?

...

Cho đến khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, xe rốt cuộc dừng lại.

Vì thận trọng, lúc này cô vẫn giả vờ chưa tỉnh lại.

Nhanh chóng có người mở cửa xe, sau khi nghe thấy những người đó nói tiếng Ả Rập mà cô không hiểu, cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng quen thuộc.

Là Kha Khinh Đằng.

Chỉ nghe anh thản nhiên nói mấy câu, những người binh lính Nam Sudan kia cũng đáp lại mấy câu.

Trái tim chợt buông lỏng, có một loại cảm giác thân thuộc quyết đoán, cũng không tránh được trái tim bắt đầu đập thình thịch, bởi vì vừa tỉnh dậy có thể nhận thấy anh vẫn ở bên cạnh cô mà cảm thấy trái tim yên lòng không có căn nguyên, đồng thời cũng vì tò mò anh đang mù, làm sao bình an theo sát cô và những người lính Nam Sudan bên cạnh.

"Em có thể đừng giả vờ ngủ nữa."

Hồi lâu sau, bên tai cô bỗng nhiên truyền đến mấy chữ, "Hô hấp không đều đặn."

Sau đó, một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm ngang người cô từ trên chỗ ngồi.

Doãn Bích Giới bị anh ôm như vậy vào trong ngực, cô rốt cuộc không nhịn nữa mà hơi mở mắt ra nhìn anh, trong hoàng hôn, khuôn mặt kiên nghị mà lại lạnh lùng của anh được ánh sáng nhạt chiếu vào, nổi bật vẻ không thể xâm phạm.

"Hiện tại chúng ta đang ở Nam Sudan." Anh vừa đi vừa điều chỉnh tư thế, không để cô quá khó chịu.

Ý nghĩ trong đầu cô vừa chuyển động liền bắt đầu ném ra một loạt thắc mắc của chính mình, "Trước đó anh ở trong trạng thái tỉnh táo mà lên xe quân dụng."

Anh hơi gật đầu.

"Vậy tại sao tôi lại đột nhiên ngất đi?" Cô lập tức lạnh lùng nhướng mày.

"Huyệt Phong Trì." Anh thong dong điềm tĩnh, "Chỉ cần thủ pháp thoả đáng, có thể gây hôn mê trong thời gian ngắn ngủi."

Hoá ra đau nhói bất ngờ trước khi hôn mê là từ tay anh.

Một lát sau, cô nhẫn nhịn tức giận mà hỏi, "...Nếu thủ pháp không đúng?"

"Gây tử vong." Anh trả lời rất đúng trọng tâm.

Gân xanh nổi lên trán của Doãn Bích Giới, bởi vì không rõ hoàn cảnh hiện tại nên cô chỉ có thể cố hết sức đè nén, "Vì sao anh dùng tình trạng tỉnh táo để đối mặt với bọn họ, mà tôi lại phải ngất đi?"

Cô vừa dứt lời, bước chân của Kha Khinh Đằng lúc này cũng dừng lại, dường như đã tới đích đến.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng thả cô xuống, hơi cong khoé miệng, "Bởi vì bọn họ muốn tìm kiếm một kẻ phản bộ chạy vào rừng rậm, tôi giúp bọn họ tìm được, làm trao đổi với bọn họ đem chúng ta đến đây... Mà em không cần tham dự vào chuyện thế này."

"Anh nghi ngờ trí tuệ của tôi?" Cô cử động cổ mình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh chằm chằm, "Hay là muốn nói cho tôi biết, tôi ở bên cạnh anh là kéo dài tiến độ kế hoạch của anh?"

Anh lắc đầu, "Không kéo dài, chỉ là sẽ phân tâm."

Tám chữ.

Cô phát hiện, anh vĩnh viễn chỉ cần lời nói ít ỏi liền có thể làm cho cô á khẩu trong nháy mắt, không trả lời được, hơn nữa điều này khiến cô suy nghĩ số lần trì trệ đang trở nên ngày càng nhiều.

"Huống hồ, em có thể ở bên cạnh tôi ở chỗ khác." Trên khuôn mặt anh lúc này hiện lên một tia cười như có như không.

...

Cô hoàn toàn không nghĩ để ý đến ý nghĩa khác trong lời nói của anh, tâm trạng trì hoãn, cô bắt đầu nhìn về nơi bọn họ đến.

Vùng đất hoang vắng mà lại rộng lớn, có một số lều vải cao to đang đứng sừng sững, có vẻ cũ kỹ mà lại lộn xộn, rất nhiều người gầy gộc không ngừng chậm rãi qua lại, đi qua lều vải, dắt bò dê, hoặc là làm những công việc khác bằng tay.

Mà bọn họ đồng thời làm cùng một việc.

Trong miệng bọn họ đều nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, cô không nghe rõ ca từ, nhưng chỉ có thể cảm giác được có sự nặng nề trong bài hát đấy.

"Vết thương của chiến tranh." Kha Khinh Đằng đứng ở bên cạnh cô, trong tiếng ca vừa nghiêm túc vừa thê lương, anh nặng nề mở miệng, "Vì thương tiếc những người đã qua đời bởi chiến tranh, cho nên họ muốn hát bài này."

"Hiện tại ở trước mặt em chính là doanh trại dân chạy nạn của Nam Sudan."

Nghe xong lời nói của anh, đồng tử của cô giãn ra.

Cả đời này cô chưa bao giờ đến Châu Phi, đương nhiên cũng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.

Mọi người ở đây gần như đều là người da đen, họ đều rất gầy yếu và trông có vẻ không khoẻ mạnh, mà hoàn cảnh ở đây, thậm chí cả nghèo rớt mồng tơi cũng không hình dung ra loại nghèo khó này.

Những người dân chạy nạn này, sinh mệnh của bọn họ vĩnh viễn chỉ có giới hạn trong năm tháng sống ở đây, duy trì bản thân không vì đói khát, bệnh tật... hay bất cứ yếu tố nhỏ bé nào mà bỏ mạng.

Ngay cả thời gian đối với bọn họ cũng là xa xỉ vô giá, trong khi những người giàu có ở bên trong biên giới Sudan lại có thời gian rảnh rỗi dùng để chơi đùa, nhưng mọi người ở đây muốn tranh thủ thêm chút không khí trong lành chỉ có ở trong mơ.

Cảnh tượng này với cô mà nói chắc chắn là chấn động.

Cô đã thấy qua tất cả sự xa hoa lãng phí, đối lập với những gì cô chứng kiến trước mắt là một thế giới trái ngược tàn khốc.

Kha Khinh Đằng tuỳ cô đứng yên tại chỗ thật lâu, lúc này anh nhẹ nhàng vươn tay khoát trên vai cô.

"Cuộc sống bất công." Cô cảm giác được tay anh, nhìn thấy tất cả trước mắt, cô cố gắng tìm từ thích hợp.

"Phải." Anh trả lời.

"Những người này chịu khổ gặp khó khăn, không có cách nào lựa chọn số mệnh của chính mình, chỉ có thể bị ép thừa nhận." Cùng với hô hấp hơi gấp rút, cô hình như cố gắng khống chế ngữ khí của mình, "Trong thời đại hoà bình, vì sao còn cần bắn nhau và chiến tranh?"

"Trận vũ trang giao chiến mà em gặp khi nãy." Tiếng nói của anh cũng trở nên lạnh lùng hơn, "Đó là Sudan và Nam Sudan vì tranh giành nguồn dầu mỏ của vùng biên giới mà phát động, tôi đã sớm nói qua, bất cứ sự vật nào có lợi đều có thể trở thành cái cớ của chiến tranh, chỉ cần có chiến tranh cũng tất nhiên sẽ có tử vong và nghèo khó."

"Nói cách khác, anh cảm thấy bọn họ xứng đáng có số mệnh như vậy?" Cô ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn anh, "Tầng lớp thấp nhất là xứng đáng, xứng đáng bị tuỳ ý lăng nhục, xứng đáng tuỳ tiện chết đi?"

Ánh mắt anh xa xăm dừng ở trên dân tị nạn, thật lâu sau mới nói, "Tôi không tin số mệnh, tôi chỉ tin chính mình."

Cô nghe xong lời anh nói, cảm thấy tức giận trong lồng ngực âm ỷ càng sâu, tuy biết là kiềm nén và giận chó đánh mèo là buồn cười, nhưng cô vẫn thốt ra, "Xem tôi thiếu chút nữa đã quên, anh cũng có năng lực có thể gây ra tất cả những thứ ở trước mắt tôi."

"Lấy tài liệu bí mật anh nắm trong tay làm cho chúng ta bây giờ sống đầu đường xó chợ ra mà nói, chỉ cần nó cũng đã khiến cho bao nhiêu người mất mạng? Chờ anh làm xong giao dịch, còn muốn gây ra sóng to gió lớn dạng gì nữa?"

Bàn tay cô vì kích động mà cuộn lại, thanh âm sắc bén lại lạnh lẽo, "Tôi biết, tôi là người không có tư cách nói đến những điều này, kể từ khi tôi đồng ý với hiệp nghị của liên bang Mỹ mà tiếp cận anh, quan điểm thế giới của tôi cũng đã sụp đổ."

Lúc đó cô bởi vì lợi nhuận lớn và sự hiếu kỳ đối với thế giới màu đen mà đến bên cạnh anh.

Nhưng từ khi đặt chân vào, cô đã sớm là đồng loã của anh, không thể rửa sạch nữa.

Ai có thể hiểu được tâm trạng thất vọng của cô vào lúc này?

Mỗi một bước, cô đều bị anh kéo đi, khi cô chứng kiến càng nhiều điều không thể đoán trước, cũng chỉ có thể dần dần cảm thấy tê dại đối với tất cả những đen tối này, vì sự sinh tồn của mình mà lánh nạn.

Cô biết hiện tại cô không nên dùng đạo đức giả để mô tả cảm xúc, ngay từ đầu cô đã biết anh là người như thế nào, nhưng cô lại liên tục đắm chìm trong mê hoặc, mưu tính muốn dùng sức lực cuối cùng để vùng vẫy làm mình tỉnh lại.

"Tôi không có cách nào an ủi em."

Lúc này anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa trán mình, ánh mắt hờ hững không ánh sáng, "Thế giới của tôi không có đồng tình, cũng không có từ bi."

Đúng rồi, đây mới là anh.

Từng tí dịu dàng và ôn hoà sưởi ấm lòng cô khi ở cùng nhau chỉ là biểu hiện giả dối do anh tạo ra mà thôi, trái tim của một người lạnh lùng đến mức là một đao phủ ở phía sau thì làm sao có được tình cảm thật sự?

Cô hiểu rõ con người của anh, anh là thần thánh không gì làm không được, nhưng đối với người khác anh chính là một cơn ác mộng.

"Vậy thì xin anh giơ cao đánh khẽ với tôi."

Thật lâu sau, cô để lại mười chữ, mặt không biến sắc mà bước đi, hướng đến doanh trại dân chạy nạn ở trước mắt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-23)