← Ch.19 | Ch.21 → |
"Sói gia?"Quan sai chẳng những bị hỏi mà còn bị hắn chộp trong tay, kinh hãi khiếp đảm. Trộm Sói lúc này mới buông hắn ra, quan sai đối hắn cung kính vái chào, liền đi ra ngoài.
Trong này nhất định có vấn đề, trong lòng hắn có dự cảm không tốt, đồng thời muốn đi tìm nhân vật quan trọng, Mộ Dung Tử biến mất, khẳng định cùng người nọ có liên quan. Không nói hai lời, hắn nhanh chóng nhắm thẳng phòng nghị sự của Tuần phủ đại nhân đi đến. Giờ này, Tuần phủ đại nhân đang xem công văn các nơi đưa tới, bọn nha dịch báo lại, nói Trộm Sói cầu kiến.
"À?"Ánh mắt Tuần phủ đại nhân vẫn nhìn trên công văn, lạnh nhạt nói: "Cho hắn vào".
"Vâng".
Không bao lâu, bóng dáng ngang tàng tiến vào, ngay cả lời vấn an không nói, lại không thực hiện "ba quỳ, chín lạy" mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Mộ Dung Tử đâu?"
Vinh Ứng đứng một bên lên tiếng khiển trách: "Làm càn! Nhìn thấy đại nhân, lại không quỳ xuống"
Hai tay Trộm Sói khoanh ngang ngực, miễn cưỡng nói: "Trong điều kiện quy hàng, không có điều này".
"Làm càn!" Ở Vinh Ứng rút kiếm ra, muốn dạy dỗ Trộm Sói trước, Tuần phủ đại nhân trầm giọng mở miệng."Dừng tay".
Vinh Ứng thân hình dừng lại, lúc này mới lui về bên người đại nhân."Vâng, đại nhân".
Vẻ mặt Hạng Thiếu Hoài vẫn không đổi, không vì Trộm Sói vô lễ mà tức giận, trước sau vững vàng như núi, nếu Trộm Sói thật sự quỳ trước hắn, hắn sẽ cho là đối phương thần trí bị mơ hồ.
"Thật là khó được, ngươi đến gặp ta? Nếu ta nhớ không lầm, muốn tìm được ngươi còn phải ba thúc giục bốn thỉnh cầu". Mỗi lần có chuyện quan trọng muốn tìm Trộm Sói, hắn không phải say rượu chưa tỉnh thì cũng là ở sòng bạc trắng đêm không về.
Trong lòng hắn thực hiểu được, Trộm Sói mặt ngoài quy thuận nhưng trên thực tế cũng không chịu phục tùng bất kỳ kẻ nào, vẫn làm theo ý của mình.
"Mộ Dung Tử đâu?" Hắn không nói nhiều lời, vẫn là câu nói kia, tới đòi người.
Tuần phủ đại nhân vẫn chưa trả lời, hắn tiếp tục phê duyệt công văn. Trộm Sói ánh mắt nguy hiểm, lạnh lùng trầm giọng chứa đựng nồng đậm tức giận."Mộ Dung Tử ở nơi nào?"
"Ta sẽ đổi một nữ nhân khác thay thế nàng càng hợp ý ngươi hơn".
"Ai nói ta muốn thay đổi?"
"Theo ta biết được, ngươi đối với nàng có ý rất bất mãn".
"Hài lòng hay không, đó là ta chuyện, với ngươi không quan hệ".
"Làm càn! Trộm Sói, đại nhân tha cho ngươi nói chuyện vô lễ như thế nhưng ta không cho phép!" Vinh Ứng phẫn nộ nói, tên Trộm Sói thật sự quá kiêu ngạo.
Trộm Sói cười lạnh."Có lễ cũng tốt, vô lễ cũng tốt, tóm lại, ta muốn biết, Mộ Dung Tử ở nơi nào? Lúc trước quy hàng thì chúng ta đã đưa điều kiện, ngươi muốn đổi ý?"
"Bản quan nói tất nhiên giữ lời, nàng vẫn là của ngươi, chẳng qua ta phái nàng đi làm nhiệm vụ".
Trộm Sói trầm mặt xuống."Cái gì? Ngươi phái nàng đi làm nhiệm vụ?"
"Đừng quên, ta chỉ là phái nàng đi hầu hạ ngươi, nhưng nàng vẫn là thuộc hạ của bản quan, hơn nữa cũng là nàng tự nguyện".
Trộm Sói cắn chặt hàm răng."Nàng đi đâu?"
"Đã là nhiệm vụ, há để cho ngươi tùy tiện muốn hỏi thì hỏi sao, khi nào hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên nàng sẽ trở về, không có việc gì nữa thì lui ra đi".
Cả người Trộm Sói tản ra hừng hực tức giận, Vinh Ứng lập tức che đằng trước đại nhân, ánh mắt cùng hắn giằng co, chỉ cần Trộm Sói dám tiến lên nửa bước, cũng đừng trách hắn xuất kiếm giáo huấn. Trộm Sói siết chặt nắm tay, cuối cùng, hắn giận dữ xoay người bước ra khỏi cửa, cánh tay nắm chuôi kiếm của Vinh Ứng mới buông ra.
"Người này quả thực không coi ai ra gì, rất xảo quyệt, vốn tưởng rằng hắn không quan tâm Mộ Dung, nhưng bây giờ lại nhất định phải tìm được Mộ Dung. Đại nhân, nhìn dáng dấp của hắn rất quan tâm đến Mộ Dung".
Tuần phủ đại nhân trầm mặt hừ một tiếng làm Vinh Ứng có cảm giác rất đáng nghi ngờ."Biết Mộ Dung cô nương đối Trộm Sói vẫn có sức ảnh hưởng, đại nhân không vui?"
"Hừ, tổn thất một trăm lượng bạc, có gì mà vui vẻ".
"Cái gì?"
Lời nói của Đại nhân khiến cho hắn không hiểu ra sao, một trăm lượng? Cái gì một trăm lượng?
Hạng Thiếu Hoài vốn tưởng rằng Trộm Sói không có hứng thú đối với Tử nhi, hắn đang lo không tìm được nhược điểm để có thể khống chế con Sói giảo hoạt này, sư gia lại cam đoan với hắn rằng Mộ Dung Tử biến mất, Trộm Sói sẽ tìm đến.
Không thể tưởng được thực bị sư gia đoán trúng làm cho hắn thua một trăm lượng tiền đặt cược.
"Đại nhân?"
"Không có việc gì". Tuần phủ đại nhân tiếp tục không buồn hé răng, phê duyệt công văn. Hắn cảm thấy thật sự là không cam lòng.
Ở một nơi khác, Ôn sư gia phe phẩy quạt lông, thảnh thơi tiêu sái trong phủ, gặp gỡ quan sai các đại ca hàn huyên vài câu, nếu không chính là tìm người chơi cờ, uống trà, cuộc sống thật sự thích ý. Giờ phút này nếu không có việc gì, đại nhân cũng không gọi hắn đến, không bằng đi ngủ trưa tốt lắm. Mới nghĩ vậy thì một trận gió lạnh quét qua, một người thần không quỷ không biết xuất hiện sau lưng hắn, điểm vào huyệt vị bên hông hắn.
"Sư gia, ta có việc hỏi ngươi, ngươi tốt nhất thành thật nói cho ta biết".
Trên mặt Ôn tử mỉm cười, không quay đầu lại, nghe giọng nói này liền biết được là ai."Hóa ra là sói gia, hôm nay thế nào lại rảnh đi tìm hạ quan nói chuyện phiếm vậy, trong giọng nói của ngươi dường như có mùi thuốc súng, là ai trêu chọc ngươi?"
"Bớt nói nhảm đi, Mộ Dung Tử ở đâu?"
Trên gương mặt nhã nhặn, anh tuấn bừng tỉnh, không chút hoang mang hỏi lại: "A? Mộ Dung cô nương là người của sói gia, làm sao lại tìm hạ quan hỏi chứ?"
"Họ Hạng kia phái nàng đi làm nhiệm vụ, ngươi nhất định biết nàng đi nơi nào?"
Họ Hạng? Ở đây trong phủ nha, đại khái cũng chỉ có Trộm Sói mới dám vô lễ xưng hô đại nhân như thế, xem ra Mộ Dung cô nương mất tích, làm cho tên Trộm Sói nổi cơn tức giận! Thật đáng mừng, thật đáng mừng làm sao.
Sư gia cố ý thở dài."Sói gia ngươi đây không phải làm khó ta sao, nói ra, đại nhân sẽ giáng tội ta".
Ngón tay đè xuống huyệt vị bên hông hắn tăng thêm một chút sức."Không nói, ngươi sẽ phải chịu khổ".
"Ai da, tại hạ là một thư sinh mềm yếu, không chịu nổi sói huynh đệ dày vò đâu, được rồi, được rồi, ta nói, nhẹ một chút, ta sợ đau".
"Nói mau!"
"Ai ai ai, đừng nóng vội nha, tại hạ nói là được, là như vậy, Mộ Dung cô nương phụng mệnh đi bắt Ngân Hồ".
Nghe tới hai chữ Ngân Hồ, vẻ mặt Trộm Sói biến đổi, lập tức buông hắn ra, người như quỷ mỵ liền biến mất không thấy. Sư gia xoa thắt lưng, cười hi hi, phe phẩy quạt lông. Vội vả như vậy? Không thể nào, ha ha, giống như lão bà mình muốn sinh con, không còn thấy bóng dáng a.
Một gã quan sai đi ngang qua, thấy trên mặt sư gia đầy vui sướng, tò mò đi tới.
"Hắc, sư gia, hôm nay ngài tựa hồ đặc biệt cao hứng, có cái gì việc vui a?"
Ôn tử dừng lại."Việc vui?" Hắn phe phẩy quạt lông, gật gật đầu, càng tươi cười."Thắng một trăm lượng, thật là một việc vui nhất".
"Thắng? Ngài đi đánh bạc?"
"Không, ta chỉ là đặt cược với người ta".
"A?"
Ôn sư gia cười nhạt không nói, vỗ vỗ vai quan sai, tiếp tục phe phẩy quạt lông, bước đi thanh thản tự đắc.
Đi ngủ trưa thôi.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |