Vay nóng Homecredit

Truyện:Trọng Sinh Sủng Phi - Chương 086

Trọng Sinh Sủng Phi
Trọn bộ 155 chương
Chương 086
Chuyện Trẫm đồng ý với nàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-155)

Siêu sale Shopee


Hôm đó Phương Yên dẫn theo Triệu Thừa Dục đến Cảnh Nhân cung thỉnh an Hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu qua đời là một đả kích nặng nề với Hoàng thái hậu, tuy rằng trên miệng bà đồng ý ra mặt quản lý nội vụ, nhưng trên thực tế bà càng ít ra ngoài hơn. Nếu không phải Phương Yên chủ động đi thăm, căn bản là không thấy mặt.

Hoàng thái hậu chậm rãi đi ra, chỉ mặc một chiếc áo cánh trong nhà, ngồi xuống nói: "Đã nói là không cần qua đây, bình thường ngươi cũng bận rộn mà."

Phương Yên cười nói: "Đây là con dâu nên làm, không đến thì không yên tâm." Lại nhìn Hoàng thái hậu một cái, thân thiết nói: "Ngài phải chú ý thân thể, nên ra ngoài đi lại nhiều hơn chút." Một bên khẽ đẩy Triệu Thừa Dục.

Triệu Thừa Dục giòn giã nói: "Tôn nhi tham kiến Hoàng tổ mẫu."

Hoàng thái hậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của hắn nói: "Thừa Dục lại béo rồi, vóc dáng cũng cao hơn, lớn nhanh quá."

"Thằng bé thích ăn." Phương Yên cười nói, "Còn thích nhất là thức ăn mặn, ăn đồ ngọt, không thích ăn chay, ngày nào con dâu cũng phải mất ba trâu hai hổ mới để thằng bé ăn nhiều hơn chút."

Hoàng thái hậu biết nàng thương yên con, không nỡ nói.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải chuyện tốt.

Hoàng thái hậu nghĩ, vẫy tay gọi Triệu Thừa Dục đi qua: "Ngươi có bằng lòng ở lại chỗ này của Hoàng tổ mẫu mấy hôm không?"

Phương Yên ngẩn ra.

Triệu Thừa Dục không hề không đồng ý, gật đầu nói: "Được."

Hoàng thái hậu cười nói: "Bé ngoan." Lại nhìn Phương Yên, "Chỗ này của ta thật sự quạnh quẽ, khó có được Thừa Dục đến đây một chuyến, theo giúp ta một thời gian tốt quá."

Phương Yên không nghĩ đến Hoàng thái hậu lại làm như vậy, nghĩ muốn từ chối lại không có lý do, lập tức cũng đành đồng ý, lại nhắc đến chuyện của Triệu Thừa Diễn: "Quy củ trong cung, Hoàng tử tuổi này đã sớm phải ra ở riêng, có điều con dâu cũng là mẫu thân, biết Phùng quý phi sợ là không nỡ. Mẫu hậu ngài xem, có phải nên nói với Hoàng thượng một tiếng không?"

Năm đó Triệu Hữu Đường cũng mới năm tuổi đã phải chuyển ra, Hoàng thái hậu vì bồi dưỡng tính tự lập cho hắn, điều kiện tiên quyết là người bên cạnh hắn phải là người tự bà chọn, không thể để nhóm hoàng môn dạy hư.

Nhưng Triệu Thừa Diễn....

Đó là con trai Phùng Liên Dung sinh.

Hoàng thái hậu tuy không để ý đến mọi chuyện, nhưng mấy năm nay bà nhìn ra, Triệu Hữu Đường là thật sự sủng ái Phùng Liên Dung, bằng không cũng không đến mức không chạm vào bất cứ phi tần nào.

Cái này và năm đó Tiên đế sủng ái Hồ quý phi khác nhau, Tiên đế dù có thế nào, cuối cùng vẫn chạm vào những người khác.

Bà nghĩ nghĩ: "Ai gia sẽ nói với Hoàng thượng, ngươi đã nói với ai gia thì khi gặp Hoàng thượng đừng nhắc lại việc lại."

Phương Yên cười cười, giải thích nói: "Con dâu cũng là vì tốt cho Thừa Diễn."

Hoàng thái hậu hiểu rõ tâm tư nàng.

Dù sao làm Hoàng hậu, thấy một Quý phi độc sủng, thế nào cũng sẽ không cảm thấy thoải mái, bà đề điểm nói: "Ngươi cũng nên thân cận với Hoàng thượng thêm chút nữa, Hoàng thượng không phải người hà khắc, hắn thích cái gì thì ngươi cùng hắn nói nhiều chút, cảm tình giữa người với người đều là từ từ mà tăng."

Phương Yên gật gật đầu.

Thật ra nàng cũng không phải chưa từng làm vậy, cũng không biết vì sao, nàng không nói đến Phùng Liên Dung hắn cũng phải nhắc tới. Nói đến hai đứa con trai, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ liên quan đến Phùng Liên Dung, nàng nhịn không được liền tức giận.

Vì thế Lý ma ma đã nói không ít lần, nhưng nàng không đổi được, mất công như vậy, còn không bằng nói ít chút, cũng có thể giảm bớt mâu thuẫn.

Phương Yên vừa đi, Hoàng thái hậu bớt chút thời gian kêu người đi mời Triệu Hữu Đường đến.

Triệu Hữu Đường đang xem tấu chương Hà Dịch dâng lên, cảm thấy đề nghị của hắn rất tốt, đã thăng nhiệm hắn làm Hữu Thị Lang bộ Hộ, lập tức nhập Kinh.

Hắn tâm trạng vui vẻ đi vào Cảnh Dương cung.

Hoàng thái hậu kêu phòng ăn bưng hai chén canh ngọt lên, cười nói: "Đây là canh ngọt không đặc không loãng, lúc này ăn vừa vặn lót bụng, sẽ không chậm trễ bữa tối.

Triệu Hữu Đường tạ ơn, bưng ăn.

Hai người không nói chuyện, ăn canh xong Hoàng thái hậu mới nói: "Ai gia có một chuyện muốn hỏi Hoàng thượng."

"Mẫu hậu mời nói." Triệu Hữu Đường buông bát.

"Mặc dù hiện nay Hữu Trinh vẫn còn đang ở Tuy Dương, nhưng tuổi cũng không còn nhỏ, ai gia không biết Hoàng thượng nghĩ thế nào, rốt cuộc tương lai hắn muốn đi đất phiên, hay là ở lại Tuy Dương vậy?" Hoàng thái hậu mơ hồ có chút hiểu rõ ý hắn, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Triệu Hữu Đường nói: "Tam đệ thích trị thủy, sau này để hắn trị thủy, Trẫm thấy hắn rất có tài hoa về phương diện này, ngay cả Tào đại nhân cũng khen ngợi. Về phần thành thân, Trẫm cũng đã nghĩ qua, chờ sang năm để hắn trở về một chuyến." Hắn ngừng một chút, "Chuyện này Trẫm vốn cũng muốn thương nghị với mẫu hậu, dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự của Tam đệ."

Hóa ra thật sự không phải phiên.

Hoàng thái hậu nói: "Hoàng thượng không để ý đến bách quan?"

Triệu Hữu Đường cười: "Chuyện nhà của Trẫm, không cần bọn họ nhúng tay."

Tuy rằng ấm áp, nhưng trong lời lẽ lại lộ ra thái độ cường ngạnh.

Hoàng thái hậu trong lòng rùng mình.

Hắn quả thật khác với Tiên đế, thật sự rất có chủ kiến.

Bà liền không nhắc lại, chỉ nói: "Còn có Thừa Diễn, Hoàng thượng, không nói quy củ trong cung trước nay thế nào, hắn cuối cùng vẫn là nam nhi, cứ ở chung với mẫu thân mãi cũng không tiện, Hoàng thượng tính khi nào thì để hắn chuyển ra?"

So với cách nói ban đầu của Phương Yên thì Hoàng thái hậu nhu hòa hơn, nghe qua vẫn giống đang hỏi ý kiến Triệu Hữu Đường.

Triệu Hữu Đường suy nghĩ chốc lát: "Mẫu hậu nói cũng đúng, " hắn ngừng một chút, nghĩ đến Phùng Liên Dung, trong lòng biết nàng sẽ không bỏ được, có điều theo tính nàng, quả thật cũng quá ôn nhu, ngoáy lỗ tai đút cơm gì đó, hắn cũng sợ tương lai hai đứa con trai khuyết thiếu khí tức nam nhi, lập tức nói: "Chuyển ra là chuyện sớm muộn, Trẫm thấy không bằng đợi đến khi hắn bảy tuổi."

Bảy tuổi, chính là khi đứa nhỏ hiểu chuyện nhất, đừng nói Triệu Thừa Diễn còn ngoan ngoãn hơn đứa nhỏ bình thường.

Trì hoãn thêm hai năm, cũng xem như có thể, Hoàng thái hậu gật gật đầu: "Vậy thì làm theo lời Hoàng thượng." Bà cười cười, "Thừa Dục mấy ngày nay sẽ ở chỗ ta, thật sự là thấy hắn quá béo."

Triệu Hữu Đường nghe, cũng nói: "Dạ, Trẫm cũng cảm thấy béo, đứa nhỏ này thích ăn." Nói xong nhăn mày lại, "Trẫm dạo này bận chuyện bên bộ Hộ nên quên không nói với A Yên, trẻ con không quản được miệng cũng không tốt, không có lực tự chủ!"

Hoàng thái hậu nói: "Ngươi cũng đừng trách nàng, nàng sinh ra Thừa Dục không dễ dàng, tự nhiên sẽ coi là bảo, thấy hắn nhỏ nàng không nỡ nói, cho nên ta mới giữ Thừa Dục lại."

Triệu Hữu Đường cười nói: "Vậy thì làm phiền mẫu hậu rồi."

Hắn từ nhỏ cũng là Hoàng thái hậu nuôi lớn, hiểu rõ tính tình của bà, nếu nói nhu thì cũng nhu, nhưng nếu cứng rắn lên, cũng khiến người sợ hãi, cho nên thói quen của hắn đến giờ đều rất tốt.

Hắn yên tâm giao Triệu Thừa Dục cho Hoàng thái hậu.

Kết quả mấy ngày sau Triệu Thừa Dục thảm, một bữa cơm đừng nghĩ được ăn nhiều thịt, chỉ cho ăn một chút, còn có món khác, tất cả đều là thức ăn chay. Triệu Thừa Dục không chịu ăn liền đói bụng, hoàng môn cung nhân cũng không dám vụng trộm cho hắn ăn, cũng không cho hắn ra ngoài, cuối cùng vẫn phải ăn chay.

Sau khi Phương Yên biết được thì đau lòng, nhiều lần muốn đi đều bị Lý ma ma kéo lại.

"Nương nương không nhẫn tâm được, cũng không trách được Thái hậu nương nương, đây còn không phải là vì tốt cho nương nương?" Lý ma ma nói, "Nương nương thấy đúng không?"

Phương Yên nghĩ thấy cũng đúng, hiện tại tình cảm giữa nàng và Hoàng thái hậu không tệ, cũng không thể vì chuyện này mà ầm ĩ không thoải mái, đành nhịn.

Qua mấy ngày, buổi sáng Phùng Liên Dung đến thỉnh an thì thấy Phương Yên sắc mặt có chút tiều tụy, tưởng nàng bị bệnh. Sau này vẫn là Ngân Quế nói cho nàng, nói Thái tử ở Cảnh Nhân cung, Thái hậu nương nương quản.

Phùng Liên Dung liền biết Phương Yên lo lắng cho nhi tử, có điều cũng là vì bỏ tật xấu kén ăn, đây là chuyện tốt, nói ra, Hoàng thái hậu đối Thái tử rất có tâm.

Từ Càn Thanh cung đi ra, Phùng Liên Dung do là Quý phi, nhóm quý nhân cũng phải chủ động tránh đường. Khi nàng đi ngang qua Tô Cầm, bước chân không khỏi hơi ngừng lại.

Triệu Hữu Đường vì Thái hoàng thái hậu giữ đạo hiếu một năm, nhưng khoảng cách này chỉ còn hai tháng, hắn vẫn chưa từng sủng hạnh mấy quý nhân này, cho nên lúc này khi nhìn thấy Tô Cầm, tâm tư Phùng Liên Dung hơi chút phức tạp.

Ban đầu lúc nào nàng cũng lo lắng chuyện này xảy ra, đến cuối cùng chính mình sẽ phải chết tâm, nhưng kết quả lại ra ngoài dự liệu của nàng, hắn không giống như kiếp trước.

Phùng Liên Dung nghĩ rồi lắc đầu, dù sao cũng nghĩ không ra.

Đằng sau Trần Tố Hoa nhìn bóng lưng nàng, răng nanh gắt gao cắn môi, nàng ta cũng không nghĩ tới sẽ thành như vậy, vốn tình hình cực tốt, kết quả ở giữa cố tình gặp phải Thái hoàng thái hậu qua đời, vì thế trì hoãn một năm.

Sau đó, một năm trôi qua, Triệu Hữu Đường thật giống như hoàn toàn không nhớ Tô Cầm, cũng không nhớ còn có quý nhân như các nàng.

Vậy quý nhân như các nàng phải sống sao, chẳng lẽ thật sự phải học Tôn Tú? Trần Tố Hoa nghiêng đầu nhìn Tô Cầm, khẽ cười nói: "Lần trước ta thấy ngươi làm một đôi hầu bao, rất đẹp, cần phải phải giấu, tặng ra ngoài đi."

Tô Cầm cúi đầu cuống, thở dài.

Tuy rằng vốn cũng tốt, giống như cũng không phải chờ nhiều lắm, nhưng cuối cùng theo như lời Trần Tố Hoa, cả đời này nàng đều phải phí hoài trong cung, nghĩ cũng rất không cam lòng.

Nàng sờ sờ hầu bao trong tay áo.

Phùng Liên Dung trở lại Diên Kỳ cung, Triệu Thừa Diễn là người đầu tiên nhào lên, kêu mẫu phi mẫu phi, Triệu Thừa Mô thì chậm rãi đi ở phía sau, đến trước mặt nàng mới cười kêu một tiếng mẫu phi. Hắn tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã nhìn ra được trầm ổn trong tương lai.

Dưới ánh mặt trời, con ngươi hắn sáng rọi lộng lẫy, như một khối đá quý lóe sáng, giống Triệu Hữu Đường như đúc.

Phùng Liên Dung ngồi xổm xuống cười nói: "A Lý, đến đây."

Triệu Thừa Mô liền giang tay ra, ôm lên cần cổ nàng, Phùng Liên Dung ôm hắn lên, bàn tay còn lại nắm lấy tay Triệu Thừa Diễn.

Nàng phát hiện từ sau khi sinh hai đứa con trai, sức lực càng lúc càng lớn, trước kia một tay ôm đứa nhỏ ba tuổi ôm không nổi, bây giờ rất nhẹ nhàng.

Ba người đi về cửa điện, kết quả còn chưa đi đến thì thấy xa xa trên mặt đất vốn sạch sẽ có nhiều đống đất, Phùng Liên Dung khó hiểu hỏi: "Đang làm gì vậy?"

Châu Lan cũng không rõ lắm, hướng về đằng trước hô một tiếng.

Hoàng Ích Tam nghe thấy, vội vàng đi qua nói: "Hồi nương nương, hoa tượng đã nuôi tốt hoa Liên Dung, giờ đang chuẩn bị trồng một mảng lớn cho nương nương, là Hoàng thượng phân phó."

Phùng Liên Dung kinh ngạc: "Thật sự nuôi tốt rồi?"

Chỗ này của nàng vẫn chỉ có hai chậu, năm ngoái từ gốc dài thêm một cành, hoa tượng chiết đi đào tạo, sau đó nàng không để ý lắm.

Nàng nhanh chân hơn đi qua nhìn, thấy trong vườn một mảnh đất lớn đều cắm cành cây, không khỏi kinh hỉ nói: "Tất cả đều là cành cây lần trước nảy ra?"

"Hồi nương nương, đúng vậy." Hoa tượng cười nói, "Hoa này thích ánh sáng, ít tưới nước, bón nhiều có thể sống rất lâu, năm trước nô tài đã thử, nảy ra rất nhiều cành mới. Có điều hoa này cũng rất dễ bị bệnh, nhưng nương nương yên tâm, nô tài đã biết trị thế nào rồi."

"Tốt, tốt." Phùng Liên Dung rất cao hứng, "Vất vả ngươi rồi." Một bên kêu Bảo Lan lấy bạc ra thưởng cho hắn.

Hoa tượng tạ ơn, lại đi bận việc.

Phùng Liên Dung đứng nhìn nhìn, tưởng tượng đến lúc hoa nở rộ, nhất định là rất đẹp, có điều cái đẹp đó cũng so ra kém thỏa mãn trong lòng nàng.

Nàng cao hứng nhất chính là, Triệu Hữu Đường còn nhớ chuyện này, còn có hoa này là tên của nàng, quan trọng hơn bất cứ điều gì!

Chạng vạng khi Triệu Hữu Đường đến, còn chưa tới cửa đã thấy nàng từ trong chạy ra, mặc một bộ váy áo kiều diễm, mặt cũng trang điểm qua, trên đầu còn cài cây trâm hoa đào trước đây hắn tự tay chọn cho nàng. Đẹp không tính kinh thiên động phách, nhưng cũng đủ khiến lòng người ngứa ngáy.

Dù sao khi hắn nhìn thấy, thật chịu không nổi.

Nàng còn nhào thẳng vào trong lòng hắn, hương kim ngân trên mái tóc lẻn vào chóp mũi hắn, càng làm trái tim hắn như bị mèo con gãi gãi.

Hình ảnh thân thiết như vậy, người chung quanh tự giác tản đi.

Triệu Hữu Đường ôm eo nàng, bàn tay sờ soạng hai lần, giọng hơi khàn nói: "Lần trước Trẫm đến nàng nói thế nào, phải để ý đến hai đứa nhỏ ở đây." Tay hắn chậm rãi chuyển qua mông nàng, hơi dùng sức, "Vậy hiện tại, là muốn Trẫm đợi đến buổi tối, hay là muốn Trẫm lập tức mang nàng đến Càn Thanh cung?"

Phùng Liên Dung gò má ửng đỏ: "Thiếp thân bảo bọn nhỏ đi thư phòng, mấy người Kim Quế và Đại Lý đều ở đó." Nàng đến gần hôn lên mặt hắn, "Hoàng thượng, thiếp thân chờ ngài rất lâu rồi."

Giọng nói ngọt ngào như bánh dẻo, Triệu Hữu Đường lập tức kéo nàng vào chính điện làm.

Lần này là nàng chủ động ngã vào lòng, hai người đều rất nhiệt tình, có điều mệt nhất vẫn là hắn, Triệu Hữu Đường thoải mái, nhưng cũng quá sức, nằm trên giường một hồi lâu không muốn động.

Phùng Liên Dung ghé vào trong lòng hắn, giống như mèo con, thỉnh thoảng còn giơ tay sờ sờ mặt hắn, cái mũi, môi, chỗ nào cũng không bỏ qua.

Triệu Hữu Đường bắt lấy tay nàng, đặt lên miệng khẽ cắn: "Bướng bỉnh, sờ loạn cái gì vậy."

"Càng nhìn Hoàng thượng càng thấy tuấn, thiếp thân nghĩ, nhịn không được muốn sờ." Ngón tay nàng giật giật, lại thuận thế vuốt ve bờ môi hắn.

Nghe lời khen này, Triệu Hữu Đường cười lên.

Qua một lát, hắn hỏi: "Hôm nay chuyện gì xảy ra?"

Bình thường hắn làm vậy nàng còn thẹn thùng.

Phùng Liên Dung nói: "Vì Hoàng thượng trồng hoa Liên Dung cho thiếp, chính thiếp thân còn quên, Hoàng thượng vẫn nhớ rõ, thiếp thân cao hứng." Nàng dán mặt mình lên mặt hắn, khẽ nói: "Chỉ vì cái này."

Triệu Hữu Đường cười rộ lên: "Vậy xem ra Trẫm nên thường xuyên làm như vậy."

Phùng Liên Dung đưa tay xẹt qua xẹt lại trên mặt hắn: "Hoàng thượng nào có thời gian đó, chỉ cần một hai việc thiếp thân đã đủ thỏa mãn, nhiều hơn, thiếp thân cũng không biết hồi báo Hoàng thượng thế nào."

"Nàng muốn hồi báo thế nào?" Triệu Hữu Đường cúi mắt nhìn thân thể nàng, "Dùng cái này là được, Trẫm cái gì chẳng có?"

Phùng Liên Dung thẹn thùng, lấy chăn che kín nửa mặt mình: "Thiếp thân còn có thể ngâm rượu, mát xa cho Hoàng thượng, làm áo lót."

Triệu Hữu Đường khinh thường: "Chỉ có như vậy mà cũng dám lấy ra, còn không bằng ngoáy lỗ tai."

Phùng Liên Dung mắt sáng lên: "Cái đó cũng có thể tính?"

"Có thể." Triệu Hữu Đường cảm thấy cái đó thoải mái nhất, mát xa cũng tạm được.

Phùng Liên Dung suy nghĩ một lát: "Nếu nói ra thì thiếp thân còn có thể cắt móng tay, chải tóc nữa đấy." Nói xong liền ngồi dậy, gọi Bảo Lan lấy cho nàng cái lược.

Bảo Lan đặt cây lược ở đầu giường, thấy hai người còn nằm trên giường, lập tức đỏ mặt chạy ra.

"Lược kiểu tóc nào?" Triệu Hữu Đường nói: "Trẫm cũng không phải là không có người lược tóc cho."

Phùng Liên Dung mặc kệ, vươn tay kéo hắn ngồi dậy.

Triệu Hữu Đường lười biếng không muốn động, nửa tựa vào đầu giường.

Phùng Liên Dung cầm lược chải đầu cho hắn, chải một lần lại một lần.

Triệu Hữu Đường càng thêm mệt.

Phùng Liên Dung hỏi: "Thoải mái không?"

"Rất tốt."

"Còn muốn không?"

"Tiếp tục."

Phùng Liên Dung liền cứ chải cho hắn, kết quả hắn ngủ.

Nàng thấy thế, lén lút bới tóc cho hắn, một người vui vẻ nửa ngày, đến cùng vẫn không có lá gan làm rối tóc hắn.

Triệu Hữu Đường ngủ giấc này ngủ liền nửa canh giờ.

Hai đứa nhỏ đều đã ăn cơm xong, hắn mới ngủ dậy.

Phùng Liên Dung đã sớm sửa soạn xong đợi hắn.

Triệu Hữu Đường ngược lại có chút ngượng ngùng: "Đói bụng thì ăn trước, chờ cái gì."

"Không đợi Hoàng thượng, thiếp thân cũng ăn không vào." Nàng sắp đũa cho hắn.

Bát đũa của Triệu Hữu Đường đều là chuyên dụng, mấy tiểu hoàng môn tùy thân mang theo, hắn bỗng cảm thấy phiền toái, nói: "Trẫm để lại một bộ ở đây, đỡ phải lấy ra cất vào." Lại nhìn nhìn nàng, lần trước hắn cho nàng một cái thìa, nàng vẫn đang dùng, có điều đôi đũa không đồng bộ, hắn nói với Nghiêm Chính: "Lấy thêm đôi đũa đến đây."

Phùng Liên Dung giật mình: "Đưa cho thiếp thân?"

"Ừ, dùng đi."

Phùng Liên Dung cầm đũa mới, chỉ cảm thấy nặng trịch, đôi đũa này xa xỉ tinh mỹ, chói mắt, nàng cũng không quen, có điều hắn ban cho, thế nào cũng tốt.

Nàng cười hì hì cầm gắp thức ăn.

Triệu Hữu Đường nhìn, hai người cầm hai đôi đũa giống nhau như đúc, nhìn cũng thuận mắt.

Chung ma ma và hai cung nhân ngầm líu lưỡi.

Trước kia chỉ nghe nói Hồ quý phi được sủng ái thế nào, hiện giờ chủ tử nhà mình chỉ sợ cũng không kém nhiều lắm.

Hai người dùng cơm xong, Triệu Hữu Đường lại mang Triệu Thừa Diễn đi thư phòng, dạy hắn viết chữ, đương nhiên, hiện tại cũng không dạy được cái gì, dù sao vẫn còn nhỏ, sức không đủ không nói, đầu cũng không theo kịp, cho nên chỉ nhìn xem tư thế có đúng không, thái độ khi luyện chữ là gì, đây là từ nhỏ có thể nhìn ra.

Phùng Liên Dung đứng ở bên cạnh xem, có chút đau lòng còn trai.

Khi nàng dạy thì nhẹ nhàng, chưa bao giờ nói nặng lời, Triệu Hữu Đường nghiêm túc hơn nàng, có điều may là Triệu Thừa Diễn thích phụ thân, không cảm thấy gì.

Do bàn và ghế đều cực thấp, đặc biệt làm theo yêu cầu, cho nên dù Triệu Thừa Mô nhỏ như vậy cũng có thể thấy.

Hắn đứng ở bên cạnh, cực kì nghiêm túc.

Triệu Hữu Đường dạy một lát, nhìn tiểu nhi tử, vẫy tay nói: "A Lý, con tới viết thử xem."

Phùng Liên Dung vội nói: "Con mới mấy tuổi chứ."

Triệu Hữu Đường nói: "Xem nàng lo lắng kìa, chỉ là chơi thôi mà, đến, A Lý, đừng sợ."

Triệu Thừa Mô nghe vậy bước qua, tay nhỏ duỗi ra, chuẩn xác cầm bút lông, không khác gì với tư thế vừa rồi của Triệu Thừa Diễn, mười phần tiêu chuẩn.

Hai người đều giật mình, Triệu Thừa Diễn cũng kêu lên: "Đệ đệ biết kìa!"

Phùng Liên Dung môi khẽ nhếch, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Mô: "A Lý, vậy con có thể viết chữ không?"

Triệu Thừa Mô ngẩng đầu nhìn nàng, giống như không hiểu lắm.

Triệu Hữu Đường lại cầm bút lên, viết một chữ: "A Lý, con viết đi." Hắn chỉ chỉ chữ kia sau đó đặt bút lại vào tay Triệu Thừa Mô.

Triệu Thừa Mô tay nhỏ bé giật giật, xiêu xiêu vẹo vẹo viết từng nét.

Phùng Liên Dung kinh hãi miệng có thể nhét quả trứng gà, đứa nhỏ này sao lợi hại thế! Nhớ ngày đó Triệu Thừa Diễn viết một chữ, đã bốn tuổi, nhưng hắn còn chưa đến ba buổi, nghiêm túc mà nói, ba tuổi còn kém bốn tháng.

Triệu Hữu Đường lại rất cao hứng, ai không hi vọng nhi tử mình thông minh chứ, có điều hắn dặn Phùng Liên Dung: "Hôm nay là chơi, con còn nhỏ, viết chữ phải đợi đến năm tuổi, bằng không tay sẽ không phát triển tốt."

Phùng Liên Dung gật gật đầu.

Mấy người đi ra ngoài, lúc này Triệu Hữu Đường phải đi, hắn cũng không dám ở lại chỗ Phùng Liên Dung, không chừng buổi tối lại làm một hồi, sáng mai hắn còn phải lâm triều nữa.

Phùng Liên Dung hỏi: "Rượu ngâm đã uống hết chưa?"

"Hết sao được, nàng đưa mấy vò liền." Triệu Hữu Đường nói, "Cũng không thể uống thường xuyên, nàng có thời gian đó, không bằng làm cái khác?" Hắn ngừng một chút, "Không phải nói biết làm rượu nho à, nàng làm cái đó đi."

"Rượu nho à?" Phùng Liên Dung nói, "Giờ ở đâu có, hơn nữa nho đắt, bằng không lúc trước nương thiếp cũng sẽ không tự trồng."

Triệu Hữu Đường cười rộ lên, ở trước mặt hắn nói nho đắt, mệt nàng lo lắng đến chuyện này.

"Vậy nàng cũng trồng đi." Triệu Hữu Đường nói, "Dù sao Diên Kỳ cung này vườn rộng, trồng chút nho cũng không tính cái gì, nếu ngại không đủ thì dọn chỗ khác đi thêm đất."

"Vậy cũng được ạ?" Phùng Liên Dung chớp chớp mắt, thật sự có thể thì nàng sẽ trồng ít hoa, đỡ phải qua ngự hoa viên.

"Sao không được, nàng muốn thế nào thì làm thế, có điều trồng nho rồi, sáng mai Trẫm sẽ phân phó bọn họ đi làm giàn nho, đến khi kết quả cũng rất đẹp."

Phùng Liên Dung tưởng tượng, từng chùm từng chùm thật thích. Khi ấy trong nhà trồng nhiều, sau này dài ra, tất cả đều treo lủng lẳng, màu tím đen, miễn bàn thích mắt, nàng cầm giỏ cùng mẫu thân và ca ca hái.

Khi đó mẫu thân liền nói ngâm thế nào rượu nho mới có thể ngon, không bị chua, ca ca còn nói rượu nho bán bao nhiêu là hợp lý, thế nào mới có người đến mua.

Khi đó nàng vui vẻ bao nhiêu, cho rằng mình cả đời đều sẽ sống bên cạnh cha nương và ca ca.

Phùng Liên Dung bỗng rất muốn khóc.

Thấy nàng nãy giờ không nói gì, Triệu Hữu Đường nói: "Sao vậy?"

Phùng Liên Dung lắc đầu, cảm thấy yết hầu nghẹn lại.

Hóa ra nhoáng cái đã sáu năm rồi.

Nàng rời nhà đã sáu năm, đến bây giờ cũng không thể gặp bọn họ.

Triệu Hữu Đường cảm thấy không thích hợp, giơ tay nâng cằm nàng lên nhìn, chỉ thấy nàng nước mắt giàn giụa.

"Sao vậy, nàng đây là?" Hắn hỏi.

Phùng Liên Dung chỉ khóc, tiếng nức nở từ trong miệng nàng phát ra, giống như bài ca bi thương gữa đêm khuya.

Triệu Hữu Đường bỗng hiểu rõ, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu nói: "Dung Dung, còn nhớ chuyện Trẫm từng đồng ý với nàng không?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-155)