Trần Mã Long cũng đến Phí Thành
← Ch.248 | Ch.250 → |
Đây là một chiếc sườn xám vải nhung màu xanh đậm.
Cổ áo hơi gò bó, nút kết nghiêng, to bằng hạt đậu, dùng tơ lụa xoắn thành, ánh lên tia sáng yếu ớt.
Các đường nét được cắt rất vừa vặn với cơ thể, mịn màng thánh thoát, có thể thấy được bỏ công sức rất nhiều.
Mà chiếc sườn xám xanh đậm này được làm bằng bột màu nguyên chất, trên cả chiếc sườn xám không có thêm bất kỳ tạp sắc dư thừa nào.
Bên phải eo có một đóa mẫu đơn xinh đẹp, sống động như thật và nở rộ vô cùng tuyệt diễm độc nhất vô nhị.
Chú Chung mở chiếc sườn xám ra một cách cẩn thận.
Chỉ vào đóa mẫu đơn bên trên, nói: "Cái này do thợ thêu ở Hồng Kông bên đó thêu, kỹ thuật rất tốt, chú không thể may ra được!"
Chú Chung nói xong, nhìn lại vải lụa mỏng đã cứng lại.
"Hoa cúc này, thêu không tốt, nhưng tay nghề được, rất giống thợ thêu Tô Châu!"
Chú Chung hơi vui mừng ra mặt: "Nếu có thể làm được cái này, sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
Trần Mã Long ngồi thẳng người dậy, rõ ràng là động tâm.
Hồng Kông hiện nay, không phồn hoa như nội địa.
Một chiếc sườn xám, 200 tệ, đó còn là ít nhất.
Những ngôi sao, tiểu thư nhà giàu, chỉ cần có thể lọt vào mắt xanh của họ, mấy trăm tệ không phải và vẩy nước thôi sao?
Trần Mã Long châm một điếu thuốc.
Quay đầu nhìn về phía Hầu Tử.
"Hoa này, ai đã thêu?"
Tuy nhiên.
Lần này, Hầu Tử cũng bối rối.
Gã lắc đầu nguầy nguậy.
"Tôi không biết..."
Gã nói: "Lúc đến anh Giang không có nói!"
Sắc mặt của Trần Mã Long lập tức trở nên khó coi.
"Mẹ..."
Anh ta tức giận văng lời thô tục, nhưng lại gắng gượng kìm lại.
"Vịt tới mồm còn bay mất!"
Trần Mã Long có hơi buồn bực.
Anh ta hít mạnh hai hơi khói thuốc, rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc sườn xám một lần nữa.
Trong lòng nhanh chóng đưa ra cân nhắc.
Trên thực tế.
Việc buôn lậu vào lúc này bắt rất gắt, nếu không phải có mối quan hệ với phía trên, không biết đã vào tù bao nhiêu lần rồi.
Kế sinh nhai luôn là treo đầu trên đai lưng.
Chạy một lần, sẽ mạo hiểm một lần.
Mà nếu có thể ít chạy hơn mấy lần, lợi nhuận đủ cao, ông ta cũng muốn ít mạo hiểm hơn một chút.
Đồng hành cùng A Tinh và hoàn thành trách nhiệm của một người cha.
Hút xong điếu thuốc.
Trần Mã Long đã đưa ra quyết định.
Anh ta dùng chân dập tàn thuốc, nhìn Hầu Tử, nói: "Ngày mai các cậu đi, tôi gửi hàng rồi sẽ cùng các cậu đến nội địa một chuyến, tìm chút mối làm ăn mới!"
Hầu Tử sững sờ, hơi bối rối.
Gã nhìn Trần Mã Long, một lúc sau mới chợt tỉnh lại và đưa tay chỉ vào mình.
"Ông chủ Trần muốn đến Phí Thành cùng với chúng tôi sao?"
Trần Mã Long phủi tro thuốc trên quần, đứng dậy, uể oải gật đầu: "Đúng vậy! Chạy cùng các cậu một chuyến, kiếm chút tiền ăn sáng! Có vấn đề gì sao?"
Hầu Tử: "..."
Cả ba nhất thời im lặng.
Một ngày sau.
Trần Mã Long xem hàng hóa trên bến rời cảng thành công, buổi tối đưa con trai Trần A Tinh, Hầu Tử, Tề Lỗ Sinh và Tề Lỗ Danh lên tàu.
Khoảng chừng 2 ngày.
Trần Mã Long không bao giờ nghĩ rằng, ông ta đã nôn mửa đến không biết trời trăng mấy gió là gì.
Khi xuống xe, con trai Trần A Tinh dìu anh ta.
Hai mắt choáng váng, anh ta giận dữ mắng chửi: "Thật mất mặt mẹ già! Sớm biết đã chạy xe đi rồi! Kiếm mấy đồng bạc mà mất nửa cái mạng!"
Trần Mã Long nói rồi, quay đầu nhìn Trần A Tinh, sắc mặt xanh mét.
"Tinh Tử, học hành đàng hoàng, nghe chưa? Làm ăn khổ lắm con!"
Trần A Tinh gật đầu và không nói gì.
Hầu Tử đứng ở một bên, đợi cho đến khi sắc mặt của Trần Mã Long khá hơn chút, gã mới bước đến và ngập ngừng hỏi: "Ông chủ Trần, khá hơn chưa?"
Sắc mặt Trần Mã Long tối sầm lại.
Đứng dậy, đi theo Hầu Tử ngồi xe đẩy ba bánh.
Điều mà ít người biết là khi Trần Mã Long và Trần A Tinh xuống tàu, họ đã bị rất nhiều người nhắm tới.
Trạm xe lửa, tốt xấu lẫn lộn, không ít thế lực đan xen.
Trần Mã Long nói giọng Dương Thành, cộng thêm chiếc cặp táp kẹp dưới cánh tay, căng phồng, giày và thắt lưng da cá sấu.
Đây là tiêu chuẩn của ông chủ lớn!
Mãi cho đến khi đám người Trần Mã Long và Hầu Tử rời đi, trạm xe lửa mới trở nên sôi nổi.
"Này? Giọng của hai người vừa rồi hình như không phải của người địa phương chúng ta!"
"Chậc! Đến từ Dương Thành! Vừa nhìn đã biết là ông chủ lớn! Nhà giàu có!"
"Đúng vậy! Khoảng thời gian trước tôi từng đến Dương Thành, anh không biết đấy thôi, ông chủ lớn ở đó đúng là nhiều! Ai nấy đều rất giàu có!"
***
Thế là.
Trần Mã Long đến một ngày sau đó.
Hầu như tất cả những người có chút quan hệ đều nghe nói đến.
Một ông chủ lớn ở Dương Thành đã đến Phí Thành, giàu có dữ lắm!
Lại nói về Giang Châu bên này.
Hầu Tử và Tề Lỗ Sinh, Tề Lỗ Danh có hơi thấp thỏm dẫn theo Trần Mã Long và Trần A Tinh trở về xưởng may Thanh Thanh.
Giang Châu đang ngồi hóng mát trong sân, ghế xích đu lắc lư rất thoải mái.
Ghe thấy giọng Quảng Đông từ ngoài cửa truyền tới.
"Làm mẹ gì đấy! Giang lão đệ! Cái nơi quỷ quái gì đây vậy, đi Dương Thành với tôi được rồi đó!"
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Giang Châu chợt mở ra.
Hắn sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên chính là nghi ngờ vào đôi tai mình.
Giọng nói này...
Tại sao có hơi giống, Trần Mã Long?
Suy nghĩ có chút chết lặng, còn chưa quay đầu lại thì đã thấy cửa sân bị đẩy ra.
Trần Mã Long để tóc 3 phân bước vào trước nhất, theo sau anh ta là một cậu bé chừng bảy tám tuổi.
Da rất trắng, tóc hơi dài che phủ mắt.
Đứa trẻ có vẻ hơi sợ người lạ, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
Giang Châu trợn tròn mắt.
"Anh Long?"
Hắn vội vàng đứng dậy, đi về phía cửa ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Điều này thực sự hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Giang Châu.
Trọng sinh tới nay.
Về cơ bản, những chuyện xảy ra và dòng thời gian trôi qua đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.
Bây giờ nhìn thấy Trần Mã Long ở Phí Thành, điều này ngược lại thực sự khiến hắn ngạc nhiên.
Trần Mã Long nôn mửa cả chặng đường, sắc mặt có chút suy nhược.
"Sớm biết tôi đã không tới rồi, xe lửa chó má gì vậy! Thối hơn cả chân của một gã lái thuyền! Khắp nơi đều là người!"
Anh ta mắng chửi một câu, rồi lại kéo Trần A Tinh bên cạnh.
"Tinh Tử, gọi chú đi con! Phải biết lễ phép một chút!"
Trần A Tinh ngẩng đầu nhìn Giang Châu một cách rụt rè.
"Chú."
Giọng của cậu ta nhỏ đến gần như không nghe thấy.
Sắc mặt Trần Mã Long hơi thay đổi, đang định bảo con trai gọi lại lần nữa.
Giang Châu vội vàng ngăn lại.
"Tôi nghe thấy rồi."
Hắn cười, vươn tay vỗ nhẹ vào cánh tay Trần Mã Long: "Trẻ con sợ người lạ là chuyện rất bình thường mà!"
Trần A Tinh nghe vậy, lúc này mới lặng lẽ ngẩng đầu lên lại, liếc nhìn Giang Châu.
Người sau mỉm cười với cậu ta.
Trong sân có người đến.
Không bao lâu, đèn nhà mấy hộ dân gần đó đồng loạt bật sáng.
Đám người Giang Minh đều đi ra.
Diêu Quyên vội vàng đun nước để pha trà.
Giang Thấm Mai cùng Đại Phi và Tiểu Phi cũng đều ra ngoài phụ giúp.
Đoàn Đoàn Viên Viên cũng mặc váy, theo sau Liễu Mộng Ly ra ngoài.
Nhìn thấy bạn mới trong sân, lập tức đi theo sau Đại Phi và Tiểu Phi, lặng lẽ thò đầu ra nhìn.
Trẻ con suy cho cùng vẫn là trẻ con.
Chẳng chốc lát đã chơi cùng nhau.
Nước đã sôi.
Diêu Quyên xách ấm nước đến pha trà, Giang Thấm Mai lấy một vài chiếc cốc tráng men và cho lá trà vào cốc của mấy người.
Trần Mã Long cũng không khách sáo.
Bưng cốc lên, thổi vài hơi rồi nhấp một ngụm.
Sau đó mở chiếc cặp táp ra và lấy miếng vải lụa mỏng bên trong ra.
← Ch. 248 | Ch. 250 → |